Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 44: 44: Khuyên Tai




Sầm Thâm tưởng rằng Hoàn Nhạc nói muốn mua khuyên tai cho mình là đùa giỡn, không ngờ là thật.

Ngày hôm sau, Hoàn Nhạc kéo Sầm Thâm ra ngoài, nhất quyết phải cùng hắn đi sắm đồ.
Thiếu niên Đại Đường ưa chưng diện nhá, đã âm thầm đọc rất nhiều tạp chí, còn rành rẽ xu hướng hiện hành hơn so với Sầm Thâm.
Sầm Thâm không kháng cự lại chàng, buộc lòng phải cùng chàng ra ngoài.

Lần này Hoàn Nhạc chuẩn bị rất đầy đủ, không riêng gì chu đáo đeo theo bình trà dưỡng sinh, còn lôi ra một chiếc xe đạp từ chỗ nào không biết, chính là loại có yên chở người.
Chàng vỗ vỗ yên sau đã buột lớp đệm mềm, cười đến tỏa nắng rạng rỡ, “Lên, em chở anh.”
“Em biết chạy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Hoàn Nhạc khá là tự tin, thực tế chứng minh chút chuyện nhỏ này quả nhiên cũng không làm khó được chàng, thậm chí Hoàn Nhạc còn vừa lái xe vừa vẫy tay chào hỏi các cô bác hàng xóm đi ngang qua.
“Ui, Nhạc Nhạc chở Tiểu Sầm đi chơi hả?”
“Dạ phải, chào buổi sáng Trần thúc nha!”
“Nhạc Nhạc con.”
“Chào buổi sáng bà Vương!”
“Nhạc Nhạc đang đi đâu đó?”
“Dạ hẹn hò!”
Nghe thấy hai chữ “hẹn hò” này, tay Sầm Thâm đương vịn eo Hoàn Nhạc giữ càng thêm chặt, mà cũng không lên tiếng.

Thế nên Hoàn Nhạc cứ như vậy chở Sầm Thâm rêu rao khắp nơi, không biết kín đáo chút nào.
Cũng may con hẻm mặc dù sâu nhưng cũng hữu hạn, chỉ chốc lát sau Hoàn Nhạc đã quẹo vào đường cái bên ngoài, chung quanh đều là người xa lạ, thái độ của Sầm Thâm cũng càng dửng dưng hơn.
Trạm đầu tiên là cửa hiệu cắt tóc, Hoàn Nhạc không lựa chọn tiệm cắt tóc Quân Quân Sầm Thâm thường đến, bởi vì hiệu tóc này đậm đà hơi thở những năm bảy mươi tám mươi của thế kỷ trước, thoạt nhìn không hề thời thượng.
Tiền lương của Hoàn Nhạc cũng không còn dư lại mấy, về cơ bản không thể vào nổi sa-lông tóc cao sang nào khác, hôm nay chàng lại không muốn tiêu tiền của Sầm Thâm, cho nên không thể làm gì khác hơn là chọn một tiệm nom cũng không quá tệ.
Sầm Thâm vốn gầy, gần đây còn sụt ký mất thịt thà, vẻ bệnh tật càng lượn lờ không rời khỏi chỗ giữa hàng lông mày, nhưng hắn lớn lên khá dễ nhìn, ai gặp cũng phải thầm khen một câu “Bệnh mỹ nhân”.
Thợ cắt tóc tỉ mỉ quan sát hắn cả buổi, bèn đề nghị: “Tóc này đừng cắt, tôi sửa một chút, tỉa tóc mái là được rồi.

Anh ấy gầy, mặt lại nhỏ, hợp với tóc dài thế này, đẹp lắm.”
Tóc Sầm Thâm đã sắp chạm vai, tuy bình thường lười chăm sóc nhưng chất tóc vốn rất tốt.

Hắn không chú trọng vấn đề tóc dài tóc ngắn, hơn nữa, thợ cắt tóc đâu thèm hỏi ý kiến hắn.
Người anh ta hỏi là Hoàn Nhạc.
Ý tưởng của Hoàn Nhạc rất lớn, lưu về điện thoại một đống hình ảnh tham khảo, nói nọ nói kia với thợ cắt tóc nửa ngày, thiếu chút nữa ép người ta phát điên.
Sầm Thâm bất động như núi, lẳng lặng ngó hai người họ thảo luận.

Sau hai giờ, cuối cùng kiểu đầu mới của Sầm Thâm cũng được làm xong.

Mái tóc lưng lửng bị tỉa mỏng, tóc mái vừa qua khỏi lông mày, hiển lộ đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ, tổng thể tóc tai tuy không thay đổi, song lại cho người ta cảm giác cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Thợ cắt tóc bảo đây là phong cách Mori, Hoàn Nhạc kiên trì khẳng định nó gọi là “kiểu tóc mỹ nhân”, đôi bên mạnh ai nấy giữ ý riêng.
Sửa soạn xong phần tóc, Hoàn Nhạc dẫn Sầm Thâm đi mua khuyên tai.

Giá khuyên tai có cao có dễ tiếp cận, mỗi cửa hàng mỗi khác nhau, giá cả ở tiệm thứ nhất khiến Hoàn Nhạc nhìn mà khiếp vía kinh hồn.
“Đây là hàng thật.” Nhân viên bán hàng tư vấn cho chàng.
Hoàn Nhạc rặn nửa ngày, rặn không ra một câu “Tôi không mua nổi”, bộ dạng kia rơi vào mắt nhân viên bán hàng chính là ví dụ sống “Anh chàng trẻ tuổi điển trai cực kỳ uất ức vì không mua được trang sức quý giá tặng bạn gái.”
Ấy, sai rồi, là tặng bạn trai.
Nhìn sắc mặt anh bạn trai xinh đẹp thì phỏng chừng trong người không được khỏe, nên cậu chàng đẹp trai này đang muốn dỗ anh vui vẻ nhỉ?
Nhân viên bán hàng khẽ cười, “Anh có thẻ tín dụng không ạ? Có thể quẹt thẻ trả góp.”
Hoàn Nhạc lắc đầu, tới thẻ tín dụng là gì chàng còn không biết.

Sầm Thâm đứng cạnh bên xem, đương nhiên hắn có thể trực tiếp mua khuyên tai, nhưng hắn không làm như vậy.
“Cảm ơn, không cần đâu.” Hoàn Nhạc nắm tay Sầm Thâm đi ra ngoài, cúi đầu, rũ lông.

Nhưng rồi chàng rất nhanh chóng ngoái đầu lại nhìn Sầm Thâm, nói nghiêm túc: “Sau này em sẽ cố gắng kiếm tiền.”
Sầm Thâm cụp mặt ngó bàn tay hai người đan lấy nhau, không từ chối, coi như đồng ý.
Cuối cùng bọn họ tìm được mấy đôi giá cả phải chăng ở một cửa tiệm trang sức nhỏ ven đường, ngoại hình khuyên tai cũng bắt mắt, được giới thiệu là bạc tinh khiết, mà Sầm Thâm liếc mắt đã biết đây là đồ giả.
“A Sầm, cái này đẹp không?” Hoàn Nhạc cầm lấy một đôi trong số đó.
Sầm Thâm trông sang, Hoàn Nhạc đang giơ bộ khuyên tai bất đối xứng.

Một bên là khuyên đinh hình la bàn, đế được trang trí bằng đá màu xanh nước biển, một bên là khuyên dạng dài, đuôi còn treo một cái neo.
Người là kim chỉ nam của tôi?
Sầm Thâm sửng sốt, ngớ người một lát, bấy giờ mới lấy cái la bàn trong bộ, hỏi Hoàn Nhạc: “Đeo không?”
Hoàn Nhạc chớp chớp mắt: “Em đeo ấy hả?”
Ông chủ mập mạp tuổi trung niên lập tức bồi một câu, “Chỗ tôi cung cấp cả dịch vụ bấm lỗ tai đấy, siêu nhanh, không đau chút nào, hơn nữa giá cả tuyệt đối hợp lý.”
Gần như là trong nháy mắt, Hoàn Nhạc thấu tỏ ý tứ của Sầm Thâm, tựa hồ chỉ lo hắn đổi ý nên tức thời gật đầu, “Ông chủ bấm cho tôi một lỗ, tôi muốn đeo cái la bàn này.”
Ông chủ vui tươi hớn hở đáp lại, ông cũng mặc kệ vì sao hai thanh niên phải đeo một đôi khuyên tai, làm ăn được là tốt rồi.
Quá trình bấm lỗ tai rất mau chóng, Hoàn Nhạc hầu như không cảm thấy đau mà trên tai đã nhiều thêm một lỗ.

Chàng soi gương ngắm nghía, ngó thẳng ngó nghiêng, tương đối thỏa mãn với ngoại hình của mình, sau đó cầm chiếc khuyên còn lại lên.

“Em đeo cho người nhé?” Tim Hoàn Nhạc nhảy nhót.
“Làm đi.”
Hoàn Nhạc hơi kích động gạt tóc hắn ra, đeo khuyên vào vành tai ửng đỏ của hắn, thành kính đến toát lên vài phần như hoàn thành một nghi thức quan trọng.
Ông chủ đứng kế bên cười phấn khởi theo dõi toàn bộ, lúc tính tiền cũng tốt bụng bớt tiền lẻ cho họ —— tuổi trẻ bây giờ biết chơi quá, nhìn chất thật.
Nhưng dù cho ông chủ đã bớt chút tiền vặt thì ví của Hoàn Nhạc cũng đã trống rỗng khi rời khỏi cửa tiệm trang sức.

Ý nghĩ muốn kiếm tiền như khúc ca ma mị vẫn luôn vang vọng trong đầu chàng, nên chàng thấy người hát rong bên đường cũng cảm thấy vô cùng ước ao.
Sầm Thâm chi khoản tiền cực khủng mời chàng ăn bánh kếp Thiên Tân, phần nào chặn miệng chàng.
Thực ra trong lòng Hoàn Nhạc rất xoắn xuýt, một mặt chàng muốn kiếm tiền cho Sầm Thâm tiêu xài, không ngờ quanh đi quẩn lại vẫn là dùng của Sầm Thâm; mặt khác, Sầm Thâm cần người săn sóc, lỡ như xuất hiện tình huống như buổi tối hôm ấy, chắc chắn Hoàn Nhạc hối hận không kịp.
Hiện tại dù chàng tách xa Sầm Thâm giây lát thôi, tâm lý đã hốt hoảng, thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng không dám.

Việc cấp bách vẫn là tìm biện pháp chữa bệnh cho Sầm Thâm, còn làm việc….
Phật Tổ phù hộ, ngày sau chàng sẽ nỗ lực.
“A Sầm, em chỉ có chín đồng.” Hoàn Nhạc ăn bánh kếp Thiên Tân, giọng điệu tiêu điều.
Sầm Thâm không bắt kịp suy nghĩ của chàng, trong thoáng chốc chưa biết trả lời như thế nào.
Hoàn Nhạc nói tiếp: “Anh nuôi em trước được không? Em giặt đồ, nấu cơm, lau dọn nhà cửa, còn làm ấm giường được nữa.

Về sau em chắc chắn sẽ cố gắng đi làm, tuyệt đối không ăn bám.”
Sầm Thâm: “…”
Chẳng lẽ không phải là tôi vẫn luôn nuôi em từ trước tới nay sao?
Sầm Thâm móc một đồng trong túi ra đưa cho chàng, bảo: “Lấy đi cho tròn.”
Hoàn Nhạc: “A Sầm anh như vầy là chê chán em hả?”
“Ừa.”
“Em buồn lòng lắm, nếu mẹ và a tỷ của em hay em ở hiện đại được người ta nuôi, dù phải xuyên qua thời không cũng sẽ tới đánh gãy chân em.”
Sầm Thâm lẳng lặng nhìn chàng diễn trò, rồi dừng lại hỏi chàng khi bước ngang qua sạp mì xào: “Ăn không?”
Hoàn Nhạc nghe mùi mì xào thơm nồng nàn, gật đầu thật mạnh, “Ăn.”
Vì thế hai người mua phần mì xào lớn mang đi, về nhà có thể chia nhau ăn.

Còn chuyện tại sao không mua hai phần, đó đương nhiên là bây giờ Sầm Thâm ăn không vô mấy món dầu mỡ như vậy, gắp được vài đũa đã tốt rồi.
Chưa kể trong tư tưởng của Hoàn Nhạc, Sầm Thâm là người nghèo.
Sầm Thâm vô tình đảo ngược quan niệm này của chàng, trái lại cũng rất thú vị.
Xe đạp khởi động lần thứ hai, chở Sầm Thâm quay về hẻm Tây Tử vào giữa trưa.

Trời càng lúc càng nóng, tuy rằng ra ngoài hơn nửa ngày cũng không mệt nhọc là bao, trên trán Sầm Thâm vẫn rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Sân nhà Ngô tiên sinh sát vách có miệng giếng, Hoàn Nhạc bèn chạy qua mượn vài thùng nước tưới lên đá xanh trong sân.
“Ào ào ào” không khí nhẹ nhàng mát mẻ lập tức lan tỏa, lại có thêm một phần dưa hấu lạnh nữa thì quả thật hoàn mỹ.
Nhưng Nam Anh đã dặn, Sầm Thâm thể hàn, tốt nhất nên ăn ít đồ tính hàn thôi.

Hoàn Nhạc là người “có nạn cùng chịu”, dĩ nhiên không thể bỏ mặc Sầm Thâm mà một mình ăn uống thỏa thê, vì thế đành phải nhịn chung.
Sầm Thâm qua nhà cách vách đọc sách, không thể tự chủ được trầm mê với sự nghiệp thợ thủ công.
Hoàn Nhạc nằm ở hành lang ngoài phòng, vừa chơi điện thoại vừa ngắm hắn.

Góc mặt nghiêng của Sầm Thâm quả thật rất đẹp, đường nét rõ ràng, hoa tai dài buông xuống, lúc lắc nhẹ theo động tác lật sách hoặc đề bút viết của hắn, chốc chốc lấp lóe.
“Teng teng teng teng teng teng” Mười hai bức hình liền.
Khách Trường An trú chân nơi xứ lạ quê người: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Tứ hải thái bình: Ai?
Khách Trường An trú chân nơi xứ lạ quê người: Anh của anh.
Tứ hải thái bình: Cậu làm mờ cũng có cần phải che dày tới vậy không?
Khách Trường An trú chân nơi xứ lạ quê người: Mỏng chẳng phải sẽ bị anh nhìn thấy sao?
Tứ hải thái bình: …
Chử Nguyên Bình đang họp, đau đầu xoa xoa mi tâm, phất tay ra hiệu cấp dưới đẩy nhanh tốc độ báo cáo, sau đó thò một tay xuống dưới bàn hồi âm mau chóng.
Tứ hải thái bình: Anh tôi làm sao vậy?
Khách Trường An trú chân nơi xứ lạ quê người: Bệnh có biến chứng.
Nhìn thấy hàng chữ này, lông mày Chử Nguyên Bình chau lại, lập tức ngẩng đầu lên bảo: “Tôi đã biết đại thể tình huống, mọi người về đi, đơn giản hóa đề án hơn một chút, kiểm tra lại đàng hoàng rồi đúng mười giờ sáng đưa tới văn phòng của tôi.”
Đợi tất cả bọn họ rời đi, anh đứng dậy khỏi ghế, bước tới chỗ cửa sổ sát đất nhìn đô thị phồn hoa bên ngoài, lặng im vài giây rồi quay số gọi Hoàn Nhạc.
Hoàn Nhạc thấy màn hình di động sáng lên, quay đầu liếc Sầm Thâm còn đang đắm chìm trong thế giới sách, đoạn nhảy vọt lên nóc nhà, ngồi xếp bằng trên đó, tiếp cuộc điện thoại.
“Tình trạng nghiêm trọng không?” Giọng Chử Nguyên Bình trầm thấp.
“Nghiêm trọng.” Hoàn Nhạc nói thẳng, “Nội trong một năm, viện nghiên cứu cho ra được kết quả không?”
“Không thể.”
“Vậy thì nghĩ cách khác.”
“Mỗi cái biện pháp này thôi đã thí nghiệm nhiều năm thế rồi, lâm trận đổi thương, tuyệt đối không được.”
“Đây không gọi là lâm trận đổi thương, nên kêu là tử chiến tới cùng.”
Đầu dây bên kia lặng thinh hồi lâu mới lên tiếng: “Vấn đề là, chúng ta không có phương pháp thứ hai.

Phương án trước mắt tại viện nghiên cứu là vận dụng y học hiện đại, bắt tay vào từ gien, tiếp theo điều dưỡng bằng các đơn thuốc cổ truyền, đây là cách ổn thỏa nhất và có tỷ lệ thành công cao nhất.”
“Chờ anh thành công thì hắn đã chết rồi.” Giọng Hoàn Nhạc lạnh lùng.

Trên thực tế bồi nguyên quyết của chàng cũng là bộ pháp quyết tu luyện để củng cố nền tảng sẵn có, nếu Sầm Thâm bắt đầu luyện từ nhỏ, chắc chắn sẽ đạt hiệu quả tương đối, nhưng thứ bọn họ thiếu vừa hay lại là thời gian.
Ổn thỏa chính là điểm không ổn thỏa nhất.
Sinh tồn cần phải mạo hiểm.

“Vậy cậu có giải pháp gì?” Trong lúc vô ý, Chử Nguyên Bình đã đặt Hoàn Nhạc ngang hàng với mình, thậm chí còn lờ mờ cảm nhận được một loại cảm giác áp bức từ giọng điệu của Hoàn Nhạc.
“Trung Quốc và phương Tây trên dưới ngàn năm luôn có cách để giải quyết tình cảnh khốn khó.” Hai mắt Hoàn Nhạc híp lại, “Các anh ra nước ngoài nghe ngóng chưa?”
“Nước ngoài?”
“Đúng.

Mỗi nền văn mình đều sở hữu chiều sâu riêng biệt, đáp án không ở đây thì nhất định ở nơi ấy.”
Chử Nguyên Bình không khỏi rơi vào yên lặng chốc lát, anh một mực cho rằng y học hiện đại chính là thành quả của người phương Tây, bởi vậy chưa từng nghĩ nên xuất ngoại tìm kiếm bài thuốc bí truyền gì đó.

Dù sao ông bà tổ tiên còn không điều trị dứt điểm nổi, yêu quái nước ngoài thì có năng lực cho ra biện pháp chó má gì?
Chẳng qua với tình hình hiện nay, dường như chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa.
“OK, tôi hỏi thăm thử.

Cậu chăm sóc anh ấy.”
Hoàn Nhạc cúp máy, ngẩng đầu, mặc cho ánh dương lổ loang trên mặt, bất động thật lâu.

Tiếng “leng keng” bỗng vang lên, Kiều Phong Miên gửi tin nhắn tới.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Cậu nghe về lá Ma La từ đâu?
Khách Trường An trú chân nơi xứ lạ quê người: Bí mật.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Vậy tôi rất tiếc phải nói cho cậu hay, thứ đó đã bị một mồi đuốc thiêu trụi.

Lòng người tham lam lắm, cậu nghĩ rằng loại thần dược này có thể bình yên sống tới bây giờ à?
Khách Trường An trú chân nơi xứ lạ quê người: Sao anh biết?
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Vì tôi đã nghe chuyện cũ của thủ phạm phóng hỏa, giờ này hắn còn đang bị giam giữ trong giếng Vãng Sinh tháp kìa, cậu muốn đi gặp hắn ta sao?
Hoàn Nhạc nhìn chăm chú từng chữ trên màn hình, đọc kỹ rất nhiều lần, hồi lâu sau liền đáp ——- trận hỏa hoạn kia xảy ra vào năm nào?
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Cháy chính là cháy, cậu hỏi thời điểm thì có ý nghĩa gì?
Khách Trường An trú chân nơi xứ lạ quê người: Có.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Cậu chờ đi.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Người kể chuyện xưa còn chưa về.
Nói xong câu đó, Kiều Phong Miên rời khỏi.
Hoàn Nhạc ngồi một mình thêm chốc lát, hút sâu một hơi, nhẹ xoa mặt rồi nhảy xuống cây, chạy vào trong phòng.
“A Sầm!” Chàng từ đằng sau ôm hắn cách một cái ghế dựa, cười nhắc nhở: “Đã hai tiếng rồi, nên nghỉ ngơi.”
Sầm Thâm đẩy sách ra xa chút, “Tôi không mệt.”
Nhưng tay Hoàn Nhạc dài nhá, hơn nữa pháp lực cao thâm, búng tay đã bắt gọn cuốn sách, “Vậy cũng không được, bắt đầu từ bây giờ A Sầm phải nghe lời em, A Sầm đi xem em nấu cơm nha? Người nhìn em nấu em sẽ nấu cực kỳ ngon đấy.”
Chữ từ chối viết đầy mặt Sầm Thâm, nhưng vẫn không ngăn nổi Hoàn Nhạc kiên trì.

Trong buổi chạng vạng, cả hai bước qua dưới hàng hiên, người này đẩy người kia, bất cẩn đạp trúng A Quý đương ngủ bù.
A Quý ngẩng đầu ngó họ: “Ta nói cho các ngươi biết, liếc mắt đưa tình sẽ bị sét đánh đó.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.