Bang Chủ Dụ Phi

Chương 11



Mặc dù Mai Phượng Tuyết đã quyết định buổi tối sẽ tới hầm chưng cất rượu lén quan sát quá trình chưng cất, nhưng trời lại đột nhiên nổi mưa gió, sự việc bất ngờ xảy ra đẩy Mai Phượng Tuyết lâm vào tình trạng hoang mang.

"Ngươi nói xảy ra chuyện gì?" Mai Phượng Tuyết nắm thật chặt tay Tiểu Thiện, không dám tin những gì mình vừa nghe."Tại sao bên ngoài xảy ra việc đó?"

"Hiện tại bên ngoài có người giả mạo danh nghĩa Đỗ Khang tửu trang để bán dược tửu giả, nhiều người mua về uống còn bị mù mắt, ngoài kia có mấy người tưởng những kẻ bán rượu giả kia là người của Đỗ Khang tửu trang nên tới đây kháng nghị." Tiểu Thiện giải thích.

"Thật thế không?" Mai Phượng Tuyết hai mắt bỗng chốc trợn tròn. Xem ra chuyện xảy ra vô cùng trầm trọng, sự việc phát sinh mà hắn vẫn chưa về, lần này phải làm thế nào bây giờ?

"Đúng là như vậy!" Tiểu Thiện dùng sức gật đầu.

"Vậy để ta đi xử lý xem sao, tránh khi nhóm người Đỗ trang chủ trở lại, rượu của hắn lại phải đem ra đền!" Mai Phượng Tuyết quyết định nói.

Hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng đương nhiên là phải báo đáp ân tình. Hiện tại có cơ hội báo đáp tốt thế này, nàng nhất định phải rất dốc sức báo đáp mới được.

"Tiểu thư." Tiểu Thiện vội vội vàng vàng kéo nàng."như vậy có được không?" Nàng có chút do dự, có chút khó xử."Nếu người khác hỏi người là ai, tại sao phải đến giải quyết chuyện này, người trả lời thế nào?"

"Ta cũng không biết." Mai Phượng Tuyết gấp gáp phất tay một cái."Giờ, ta không có rảnh suy nghĩ nhiều như vậy, ta nhanh ra xử lý chuyện này, nếu không rượu thật trong trang bị đem ra đền, ta còn làm gì được nữa?"

"Tiểu thư. . . . . ." Tiểu Thiện nghĩ định nói thêm điều gì đó, tiểu thư đã xông ra ngoài. Nàng đành đi theo phía sau xem tình hình bên ngoài.

"Các vị hương thân phụ lão!" Mai Phượng Tuyết từ bên trong trang đi ra đứng trên đài cao đã được bố trí sẵn, nhìn bên đối kháng cùng với hàng người dài dằng dặc phía dưới.

"Ngươi là ai?" Người phía dưới rối rít chất vấn, không biết cô nương mỹ lệ này là thần thánh phương nào.

Mai Phượng Tuyết bỗng chốc ngây người,vấn đề Tiểu Thiện nói với nàng lại ngay lập tức bị lôi ra bắt nàng khai?"Ta là. . . . . Ừm . . . . . Ta là đồ đệ của trang chủ!"

"Đồ đệ? Trang chủ làm sao có thể có một đồ đệ xinh đẹp nhường này? Ta thấy chuyện này nhất định có vấn đề." Người phía dưới bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

"Đúng vậy, trông không giống đồ đệ của hắn, hắn nuôi nữ nhân mới đúng. . . . . ." Người phía dưới tiếp tục trao đổi qua lại.

"Bất kể có phải là nữ nhân của hắn hay không, một cô nương xinh đẹp như vậy, Đỗ trang chủ để nàng ở chỗ này thì chắc có cấu kết với nàng." Người phía dưới vẫn tiếp tục bàn luận sôi nổi.

Đúng lúc Mai Phượng Tuyết quyết định nói tiếp, phía dưới đã có người lớn tiếng kêu lên: "Đã là đồ đệ của trang chủ, cô nương nói xem rượu thuốc kia có hữu hiệu thật hay không?"

"Đương nhiên là hữu hiệu!" Mai Phượng Tuyết không ý thức được chuyện mập mờ, lớn tiếng trả lời."Dược tửu này quả thật vô cùng hữu hiệu, các ngươi nhất định phải tin ta!"

"Có thật không?" Có người lộ ra ánh mắt hoài nghi, nghi ngờ nói: " sao cô nương biết được dược tửu kia rượu hữu hiệu thế nào? Trừ phi cô nương dùng chính thân thể kiểm nghiệm." "Ta chính là dùng thân thể nghiệm qua rồi!" Mai Phượng Tuyết nói xong mới, đột nhiên ngẫm ra vấn đề thế này không thể lớn tiếng la lối.

"Là ai để cho cô nương thể nghiệm? Là trang chủ, có đúng hay không?" Người phía dưới lộ ra ánh mắt quái dị, những người khác cũng nhìn chằm chằm Mai Phượng Tuyết.

"Ách. . . . . . Dù sao ta đảm bảo đã nghiệm qua, là ai không quan trọng." Mai Phượng Tuyết ấp úng nói.

"Ai nói không quan trọng?" Một thanh âm trầm thấp mà dồi dào từ tính đột nhiên vang lên từ phía xa."Là ai dĩ nhiên rất quan trọng, Mai Mai."

"Nha" Mai Phượng Tuyết dời ánh mắt đến nơi phát ra âm thanh kia. Quả nhiên là hắn.

Ông trời ơi, hắn không cảm thấy nói chuyện thân mật trước mặt nhiều người thế này rất kỳ quái sao?

Chỉ là nói đi thì nói lại, ban đầu nói tới chuyện này chính nàng cũng không có cảm thấy kỳ quái.

"Nàng là nữ nhân của ta." Đỗ Trọng Khang đi tới bên cạnh Mai Phượng Tuyết, ôm nàng vào ngực."Những kẻ đang nhìn nữ nhân của ta, đều dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, chẳng cần tới rượu giả, ta không những khiến các ngươi không cương lên nổi, mắt mờ tới mức nhìn không ra thứ gì!"

Hắn lạnh lùng cảnh cáo, người phía nghe được sửng sốt tột độ, thậm chí Mai Phượng Tuyết cũng hoảng sợ ngẩn ra trong ngực hắn, thật lâu sau tinh thần vẫn chưa hồi phục.

"Ta đang giúp ngài giải quyết vấn đề này mà, tại sao đột nhiên trở về, còn nói một tràng lời nói kỳ quái?" Mai Phượng Tuyết tỉnh táo lại, câu đầu tiên chính là oán giận chỉ trích."Ngươi không biết thương lượng mà cứng rắn như vậy là rất không phù hợp?"

Coi như nàng không có kinh nghiệm trốn thương trường, cũng rất rõ ràng đạo lý lão bản không thể tùy tiện uy hiếp khách nhân.

"Hừ." Đỗ Trọng Khang sắc mặt khó coi. Hắn vừa lên núi, liền bắt gặp nàng xuất đầu lộ diện trước mặt bao kẻ tội nhân. Điều làm hắn tức hơn là, phía dưới là ánh mắt sắc lang của lũ đàn ông kia nhìn nàng rõ ràng chưa thỏa mãn dục vọng, còn có ánh nhìn không hảo cảm của nữ nhân bảo tâm tình của hắn tốt lên được là chuyện lạ.

"Ngài hừ cái gì?" Hắn đột nhiên là lạ, sắc mặt cũng khó coi như vậy? "Ngài không phải uống nhầm rượu giả rồi chứ?"

Người bình thường lúc này thường nói uống lộn thuốc, nhưng nàng nghĩ, hắn uống nhầm rượu so với uống nhầm thuốc tỷ lệ cao hơn.

"Không sai, ta đem dấm làm thành rượu uống rồi." Đỗ Trọng Khang sắc mặt của vẫn khó coi như cũ. Sao lại có nhiều ánh mắt thèm thuồng của lũ nam nhân nhìn nàng đói khát lâu ngày thế?!

"Lấy dấm làm thành rượu uống?" Không hiểu được ẩn ý trong lời của hắn Mai Phượng Tuyết tỏ ra đồng cảm."Khó trách tâm tình ngài không tốt. Ta đã nói rồi, ngài bình thường tốt bụng lại hiền hòa, sao đột nhiên thay đổi như thành người khác? Ta cuối cùng có thể hiểu nguyên nhân rồi. Lấy dấm nhầm thành rượu đích xác là việc khiến người ta không vui nổi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.