Bang Chủ Dụ Phi

Chương 4



"Ta ăn no rồi, cũng nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ có thể dạy ta khảo nghiệm công dụng của dược kia được chưa?" Mai Phượng Tuyết cùng Đỗ Trọng Khang dùng xong bữa tối, liền lập tức đi theo Đỗ Trọng Khang trở lại phòng ngủ của hắn.

"Có thể." Đỗ Trọng Khang nở nụ cười vô nghĩa, kéo nàng ngồi cạnh chiếc bàn, đưa chai rượu đã chuẩn bị sẵn trong tay."Ngươi đã thử qua sao?"

"Ta chưa thử." Mai Phượng Tuyết rất thành thực nói.

"Vậy ngươi tốt nhất đừng uống." Đỗ Trọng Khang mỉm cười, đem ly rượu trở về.

"Tại sao ta ko đc uống?" Mai Phượng Tuyết buồn bực nhìn chằm chằm vào hắn.

"Chẳng lẽ ngươi sợ ta cũng giống như nam nhân, sẽ giơ ra cái gì sao? Ta hiểu thân thể mình rất rõ, thân thể của ta sẽ không có cái giơ đc, uống qua rượu thì có thể giơ lên sao?"

"Không phải." Đỗ Trọng Khang lắc đầu một cái, cười một tiếng."Ta sợ ngươi chưa bao giờ uống rượu, uống vào rất dễ bị say."

Có lẽ nàng uống vào chưa chắc đã say, chỉ là, hắn cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Tối nay, hắn muốn lấy được nàng.

"À." Mai Phượng Tuyết gật đầu một cái, như hiểu được, trong lúc bất chợt lại nghĩ tới cái gì đó, "Rượu thuốc này cho nữ nhân uống, có thể cũng giống như nam nhân, sẽ có cái gì đó giơ lên?" Nàng tò mò hỏi."Ta thực sự ko biết." Nàng chăm chú nhìn vào bình rượu kia.

"Ngươi yên tâm, ta đã từng mời người làm thí nghiệm, nữ nhân uống rượu này sẽ không có thứ gì đó giơ lên." Đỗ Trọng Khang trả lời nàng, nếu không sẽ thuyết phục được nàng, mà hắn cũng không cho phép nàng uống rượu.

"À." Ánh mắt Mai Phượng Tuyết nhất thời ảm đạm, "Vậy hay là ngươi uống đi. Ngươi uống xong rồi dạy ta."

"Ngươi thật sự muốn học?" Đỗ Trọng Khang uống một ngụm, mỉm cười ngắm nhìn nàng đang nóng lòng.

"Đương nhiên là thật." Mai Phượng Tuyết ra sức gật đầu."Ta nhất định phải biết nam nhân sau khi uống rượu này, cái gì đang từ bất lực lại giơ lên được."

"Nhưng là học cái này sẽ phải trả giá rất đau đấy." Đỗ Trọng Khang quyết định cảnh cáo trước, làm nàng ko thể chối cãi.

"Ta phải chịu cái giá đau đớn sao?" Mai Phượng Tuyết nghe không hiểu lắm."Là cái giá gì khiến ta đau đớn chứ?"

"Da thịt đau xót." Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười."Ngươi chưa nghe qua câu say rượu mất lý trí sao? Có lẽ ta say rượu mất đi lý trí sẽ làm ngươi rất đau."

"Say rượu mất lý trí? Ta dĩ nhiên nghe qua." Mai Phượng Tuyết vừa nghe, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên trắng bệch. "A, ý của những lời này không phải nói, sau khi nam nữ uống rượu sẽ xảy ra thác loạn sao? Vậy ngươi đã uống rượu, ngươi có thể từ nam nhân biến thành nữ nhân? Nếu như ngươi nói, ngươi biến thành nữ nhân, vậy ngươi còn giơ được sao?"

"Yên tâm, ta sẽ không biến thành nữ nhân, cũng nhất định giơ được." Đỗ Trọng Khang lười giải thích với nàng, ý nghĩa của câu đã bị nàng hiểu sai hết cả, tránh cho nàng hiểu được lại chạy mất.

"Ta hiểu rồi." Mai Phượng Tuyết như chợt hiểu ra, "Ngươi sẽ không biến thành nữ nhân, chỉ là tưởng tượng mình sẽ biến thành nữ nhân có đúng ko? Cho nên thân thể của ngươi vẫn sẽ là nam nhân, hơn nữa ngươi còn giơ được. Ừ. . . . . . Nhưng đau đớn từ đâu ra vậy, chẳng lẽ ngươi sẽ đánh ta sao?" Mai Phượng Tuyết không chờ hắn trả lời, liền cắm đầu cắm cổ nói , "Chỉ là, Nếu ngươi dùng sức của nữ nhân, ta vẫn có thể chịu đựng được. . . . . . Ah, ngươi đã uống rất nhiều rượu rồi, đã mất đi lý trí rồi phải không? Chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"

"Chúng ta có thể bắt đầu." Đỗ Trọng Khang mỉm cười, ngưng mắt nhìn nàng, dẫn nàng đến bên giường." cởi quần áo thôi."

"Cởi quần áo?" Mai Phượng Tuyết mở to mắt, ngạc nhiên. "Tại sao phải cởi quần áo? Coi như ngươi đã rối loạn, cảm giác mình là nữ nhân, nhưng cũng không thể bắt ta cởi quần áo nha!"

"Ta bây giờ là lấy thân phận nam nhân mời ngươi cởi quần áo." Đỗ Trọng Khang đối với nàng lộ ra một nụ cười ôn nhu.

Hắn bắt đầu phát hiện, nàng đối với chuyện nam nữ cái gì cũng ko biết, như tờ giấy trắng.

"Ngươi nhất định là uống rượu say rồi, cho rằng mình là nam nhân, nhưng thật ra ngươi đã biên thành nữ nhân có phải hay ko?" Mai Phượng Tuyết thao thao bất tuyệt nói, nói xong lời cuối cùng thì nhức đầu, day day thái dương."Làm thế nào bây giờ? Ngươi thật sự đã say. . . . . . Sớm biết ngươi uống rượu sẽ say, ta đã mời người khác tới dạy ta. Ngươi hiện tại biến thành như vậy, làm sao ta có thể biết nam nhân có thể giơ ra được cái gì?"

"Mời người khác dạy ngươi?" Đỗ Trọng Khang nhíu chặt mi tâm."Đừng hòng mơ tưởng!"

"A?" Hắn nói chuyện lộ ra được khí thế nam nhân? Uống rượu say, hắn ko phải đã biến thành nữ nhân rồi sao? Chẳng lẽ hắn lại loạn thêm lần nữa, lại biến thành nam nhân sao. . . . . .

Ai da, nàng càng lúc càng cảm thấy mơ hồ!

"Ngươi muốn biết nam nhân có thể giơ lên được ở đâu, lát nữa sẽ rõ." Đỗ Trọng Khang bờ môi lộ ra nụ cười yếu ớt, cúi đầu chặn lại cánh môi của nàng, nàng ngạc nhiên mở to mắt.

"Ưm. . . . . ." Hắn đang làm gì vậy? Mai Phượng Tuyết bị hắn chặn môi, trực giác nghĩ muốn đẩy ra hắn, nhưng là hắn đã vây cả người nàng ở trong ngực hắn , làm cho nàng không cách nào tránh thoát.

"Ưm. . . . . ." Trời ạ, hắn cư nhiên đem đầu lưỡi của mình khuấy động trong miệng nàng. . . . . . Hắn cuồng dã mạnh bạo, khoang miệng còn mang theo hương rượu nồng đậm vừa mới uống, nàng bị hắn xâm chiếm, chỉ có thể để mặc hắn quấn quýt đôi môi anh đào của nàng, hai người kích tình trao đổi làm cho thân thể mềm mại của nàng mềm nhũn, đầu hóa thành một tương hồ, căn bản không có biện pháp suy tư. . . . . .

"Mùi vị ngươi thật ngọt." Đỗ Trọng Khang sau khi hôn nàng, chăm chú nhìn biểu hiện trên khuôn mặt nàng.

"A?" Mai Phượng Tuyết hai gò má ửng hồng, mơ mơ màng màng trừng mắt nhìn hắn, cho đến khi phát hiện mình quá gần hắn, lập tức lui lại ba bước."Ngươi ở đây làm cái gì? Nếm ta? Ngươi chẳng lẽ sau khi say rượu nghĩ ta là thức ăn sao?"

"Đó được gọi là hôn." Đỗ Trọng Khang mỉm cười giải thích."Còn nữa, ta một chút cũng không có say?"

"Người say thường nói mình ko say, tựa như người điên nói mình ko điên, giống nhau cả." Mai Phượng Tuyết cảnh giác, sợ hãi nhìn hắn."Ngươi nhất định là đang say. . . . . . Ai hừm, sao ta tự nhiên hồ đồ? Cư nhiên tìm một người say đến dạy ta. . . . . . Thật sự là ngu hết biết!" Nàng tức giận buồn bực, gõ đầu của mình.

"Ta thật sự không có say. Còn nữa, ngươi đừng hòng tìm người khác tới dạy ngươi, bởi vì ta sẽ triển khai ngay bây giờ." Đỗ Trọng Khang nhếch môi cười, nhàn nhạt tuyên cáo, ko hiểu sao khí thế ngập tràn.

"Triển khai? Triển khai cái gì?" Mai Phượng Tuyết mới hỏi xong, phát hiện hắn đang cởi y phục của nàng."Này, sao ngươi cởi quần áo của ta?"

"Ngươi không cởi, ta không thể làm gì khác hơn là giúp ngươi cởi. Mặc dù ta chưa bao giờ cởi quần áo nữ nhân, nhưng vì ngươi ta sẽ làm tất cả." Đỗ Trọng Khang không coi ai ra gì, lột y phục của nàng.

"Ngươi đang nói gì vậy? Ta đã nói rồi, vô luận ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, ta sẽ ko bao giờ cởi quần áo trước mặt ngươi." Mai Phượng Tuyết luống cuống tay chân ngăn cản hắn cởi y phục của nàng.

"Cho nên ta giúp ngươi cởi. Mau bỏ tay ngươi ra đi, chớ cản đường. . . . . . Đúng, chính là như vậy." Đỗ Trọng Khang vừa nói vừa chỉ huy nàng, mà nàng nhất thời không bắt bẻ, vẫn thuận theo lời nói của hắn, cho đến khi phát hiện có cái gì đó không đúng, mặt liền biến sắc.

"Này, ngươi đã hiểu lầm ý của ta! Ta đã nói là ko thể ở trước mặt ngươi lõa lồ được, ngươi hiểu chưa? Mau buông ra tay!" Nàng bây giờ đã dần dần lõa lồ trước mặt hắn.

"Ta rất hiểu. Nhưng ta muốn thấy rõ tất cả thân thể ngươi" Đỗ Trọng Khang giương môi cười tà. Hắn sao có thể bỏ qua cho cảnh xuân mê ngươi này chứ, phải hưởng thụ thật tốt mới được!

"Ngươi say, ngươi thật sự say sồi." Mai Phượng Tuyết không ngừng than thở lắc đầu, cố gắng giữ chặt lấy y phục của mình. Bất đắc dĩ, hắn liền hung hăng cởi ra, nàng căn bản không có phương pháp ngăn trở, hắn đã cởi hết quần áo của nàng.

"Ta thật sự không có say." Đỗ Trọng Khang bàn tay khẽ động, áo lót của nàng tiếp tục bị cởi ra; nụ hoa nhỏ của nàng kiêu ngạo đứng thắng trước mặt hắn.

"Ngươi thật sự say. . . . . ." Mai Phượng Tuyết run sợ, ko biết nên che nửa thân mình hay nên che mắt hắn lại."Dừng lại đi, ngươi say rồi, có phải bây giờ ngươi không hiểu rõ? Hoặc là ngươi hiểu rõ nhưng tỉnh dậy sẽ quên?"

"Ta nói ta không có say, chỉ là do ngươi nghĩ như vậy, ta ko muốn quan tâm. Hãy bỏ tay ra, ta muốn ngươi." Đỗ Trọng Khang đã không chịu nổi khi thấy nụ hoa nhỏ kiêu ngạo mị người, bàn tay kéo nàng vào trong ngực.

"Ta. . . . . . A. . . . . ." Mai Phượng Tuyết hốt hoảng muốn kéo tay hắn ra, vậy mà vô luận nàng đẩy ra thế nào, ma chưởng của hắn vân vấn giữ lấy cơ thể mềm mại của nàng. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.