Sau khi khóc xong, Văn Tuyền cảm thấy đói bụng hơn bao giờ hết, cô không biết mình đã bao lâu không ăn uống nhưng hôm qua chạy đi giữa rừng vẫn chưa ăn gì cả. Bụng cô truyền tới một âm thanh :Rột…… Văn Tuyền cảm thấy xấu hổ vô cùng . Vô Tình kêu lên một tiếng rồi chạy ra ngoài .
Một mình Văn Tuyền ở trong hang bắt đầu suy nghĩ lung tung , cô nghĩ về cha mẹ của mình rồi cuộc sỗng trước kia nhưng rồi mọi thứ lại rối tinh rối mù . Văn Tuyền ngã bịch xuống đống rơm lót nằm của Vô Tình . Bỗng cô cảm thấy gì cứng cứng ở sau lưng, Văn Tuyền tò mò vươn tay muốn nhấn vào nó rồi nó lún vào theo đó một tiếng động ầm ầm vang lên . Một hang động mở ra, Văn Tuyền ngạc nhiên vô cùng , cô không ngờ một nơi như thế này là có cơ quan hoạt động . Một ánh sáng chói mắt lọt qua cánh cửa đá, Văn Tuyền lấy tay che mắt lại bước vào hang động . Cô nhìn thấy một cái cây phát ra ánh sáng kỳ lạ , như hào quang , như cầu vồng , ảo ảo thật thật . Trên cây chỉ có 3 quả ,mà hình dáng cũng rất kỳ lạ , quả màu hồng nhạt ,trên quả có khắc một số ký hiệu rất quái . Xung quanh hang dộng cây cỏ mọc tươi tốt và to một cách dị thường , dòng suối màu bạc óng ánh chảy xuyên qua hang động.
Văn Tuyền dứng bất động trong vài phút , rồi bỗng nhiên cô nghe một giọng nói vang lên:”Ăn đi , ăn những quả trên cây , ăn bằng hết, diệt bằng hết” . Văn Tuyền như bị thôi miên, cô bước một cách vô hồn đến chỗ cái cây vươn tay hái quả ăn hêt ba quả . Lúc này Vô Tình vừa về tới nó “Ngao” một tiếng , Văn Tuyền giật mình thoát ra khỏi huyễn thuật. Vô TÌnh chạy lại chỗ Văn Tuyền nhìn thấy ba cái cuốn quả , nó thất vọng cúi thấp đầu Ư ử một tý rồi nằm xuống chân Văn Tuyền . Cô ngạc nhiên ,sau đó buồn bã hỏi nó :” Có phải không nên ăn thứ đó?”
Vô Tình gật đầu. Cô lại buồn bã hỏi tiếp :” Thứ đó rất quan trọng với em”
Vô Tình lắc đầu . Văn Tuyền ngạc nhiên nói :
-Vậy tại sao em lại như thế này?”
-‘Bởi vì ngươi đã trở thành phế vật , bởi lỗi của nó cho nên nó mới buồn’_ một giọng nói bí ẩn vang lên .
- Ai đó? _ Văn Tuyền ngạc nhiên lên tiếng bởi vì hình như cô nghe tiếng nói phát ra từ cái cây lúc nãy.
- ‘ Đó là trưởng lão nói đấy !’ _ Một bụi cây dại bên đường mở miệng nói. Văn Tuyền ngạc nhiên vô cùng cô cư nhiên có thể nghe thấy tiếng của các loài cây. Như hiểu được suy nghĩ của cô , từ trong cây hiện ra một ông , tóc tai xanh lá non , râu ria , áo quần nói chung có thể gọi là xanh “từ đầu đến chân” hiện ra với vẻ mặt muốn hỏi gì thì hỏi đi . Cố nén cảm giác muốn cười Văn Tuyền mở miệng nói:
- ‘ Tôi trở thành phế vật?’_ Văn Tuyền cô vẫn chưa quên câu hỏi lúc đầu đâu. Ông già tóc xanh mở miệng nói :