Băng Đá (Ice)

Chương 8



Gabriel kéo họ đến một chỗ nấp phía sau một thân cây lớn khác. "Ở lại đây, và đừng động đậy." Anh thì thầm.

Anh rời khỏi cô và cô gần như lao đến để túm chặt lấy áo khoác của anh và giữ anh lại. Cô đã không cố ý đâm thẳng vào nguy hiểm, cô chạy khỏi nó; đó là điều làm nên sự khôn ngoan cho cô. Nhưng Gabriel là quân nhân, và sự huấn luyện của anh không chỉ đối đầu với nguy hiểm mà còn phải vô hiệu hoá chúng. Trái tim cô nhảy lên tới cổ cô và nằm ở đó, biết rằng anh đang mạo hiểm mạng sống của anh. Mọi bản năng bên trong cô gào thét cô phải dừng anh lại, van xin anh đừng rời khỏi cô, ôm chặt anh ở đó, và gìn giữ anh an toàn như có thể được.

Cô cắn chặt môi cho đến khi vị gắt của đồng trong máu chạm vào lưỡi cô. Cô phải làm chính xác như anh nói, hoặc cô sẽ gây thêm nguy hiểm cho anh.

Gabriel bước chậm và yên lặng, bàn tay anh lướt nhanh trên mặt đất xung quanh anh. Anh nhặt lên một nhánh cây già bị gãy dài khoảng ba feet và ướm thử, rồi loại bỏ nó một cách yên lặng, và bắt đầu tìm một cành cây khác. Lolly cố không rời mắt khỏi Niki và Darwin dùm anh, để cô có thể cảnh báo cho anh nếu bọn chúng lại gần hơn. Chúng đã dừng lại, và từ sự sắc nhọn trong giọng của chúng, cho thấy có một cuộc tranh cãi, cho dù cô không nghe được bất kỳ từ ngữ cụ thể nào. Cô liếc nhìn ra sau vào Gabriel, và anh đã đi rồi.

Hốt hoảng. Cô nhìn theo mọi hướng, nhưng cô không thể thấy anh. Anh đã biến mất vào trong mưa và bóng tối.

Nhưng nếu cô không thể thấy anh thì Niki và Darwin cũng không... ngoại trừ ánh đèn đáng nguyền rủa đó. Có lẽ cô có thể thu hút sự chú ý của chúng về hướng của cô – Không, cô từ bỏ ý định đó ngay khi nó hình thành. Gabriel đã dặn cô không được động đậy, nếu cô di chuyển, không chỉ là anh không có ý tưởng nào về nơi cô ở, mà trong bóng tối, anh cũng sẽ không thể báo cho cô tránh khỏi gã đàn ông xấu xa. Gabriel là một kẻ săn mồi, và cô không muốn làm rối loạn dự định của anh.

Bóng tối dày đặc ở đó, bên dưới những hàng cây, nhưng lớp băng bao phủ bên ngoài cây cối và cành nhánh dường như phát ra một vẻ lấp lánh mờ ảo, phản chiếu ánh đèn pin mà Niki và Darwin đang vung vẩy ra xung quanh. Ánh sáng đèn pin xác định vị trí của chúng chính xác như khi chúng bị vây bọc trên sân khấu bởi đèn chiếu. Có một quầng sáng quanh bọn chúng, như thể không khí chứa đầy những tinh thể băng. Cảnh tượng đã có thể đẹp đẽ ngoạn mục, nếu trời không giá lạnh đến thế và cô không quá hoang mang đến thế.

Rồi cô nhìn thấy Gabriel, lẻn đến phía sau Darwin, mỗi bước chân chậm rãi và thận trọng như của một con báo đang theo đuổi con linh dương. Lolly vẫn đông cứng tại chỗ, không dám di chuyển, e rằng cô sẽ gây ra một tiếng động làm cho anh phân tâm.

Gabriel nhấc thanh gỗ tự chế của anh lên giống như một cây gậy bóng chày, anh vẫn ẩn sâu phía sau, ngoài phạm vi ánh đèn, nhưng nếu Niki hoặc Darwin nhìn xung quanh, chúng chắc chắn sẽ thấy anh. Tư thế anh đang đứng nhắc cô nhớ lại việc quan sát anh chơi bóng trong trường trung học, tất cả những năm tháng đó khi anh còn trẻ , rất gầy và hết sức ngạo mạn. Anh đã đánh nhiều hơn một cú home-run (17*) trong những ngày xa xưa. Anh có vẻ đã ở trong tư thế sẵn sàng để đánh một cú vào lúc này.

Trái tim của Lolly dộng thình thịch. Cô mong mỏi được bịt mắt bằng bàn tay cô, che dấu đi sự thật giống như đứa trẻ hai tuổi đang chơi trò cút bắt, nhưng cô phải quan sát, phải biết điều gì đang xảy ra. Nếu cô là một phụ nữ ưa đánh cá, cô sẽ đặt mọi thứ cô có vào Gabriel. Nhưng không có gì trong cuộc đời là chắc chắn, không ngay cả Gabriel McQueen, và đêm nay, cuộc sống của họ treo trên một cái cân.

Bất ngờ, Niki thét lên điều gì đó và tắt đèn pin của ả. Darwin không nhanh như thế, và Gabriel bước đến, cú đánh vòng vung lên, cánh tay đầy cơ bắp của anh quất cành cây nhanh đến mức tạo nên một tiếng rít. Darwin buông rơi đèn pin của hắn và cúi đầu xuống. Thay vì một đòn chắc chắn, cành cây chỉ sượt qua đầu hắn, và với một tiếng gầm như một con thú, Darwin quay người và lao vào Gabriel.

Gabriel không thể làm cú đánh vòng lần nữa vì Darwin ở ngay bên tầm với của anh, vì thế anh di chuyển bàn tay trên cành cây và dùng chúng như vật cản, làm một cú thọc nhanh, mạnh bằng một đầu và di chuyển nhanh như chớp để ngăn chặn cú thụi hoang dã mà Darwin đang quăng đến, đập liên tục vào Gabriel bằng khẩu súng. Chiếc đèn pin mà Darwin làm rớt lăn tròn bên cạnh, hướng ánh sáng ra khỏi họ, vì thế họ chẳng có gì nhiều hơn là một cái bóng to lớn. Gabriel cao hơn, nhiều cơ bắp hơn nhưng Darwin vẫn đang phiêu diêu với một liều meth cao và trơ lì với đau đớn. Hắn giáng một cú đá mãnh liệt vào phía sau gối của Gabriel, và Gabriel quỵ xuống nhưng anh kéo Darwin ngã cùng anh.

Niki ở đâu? Lolly nhận ra cô đã không còn nhìn ả nữa và cô nhìn xung quanh một cách sợ sệt, nửa phần mong đợi ả lao ra từ bóng tối vào cô, hoặc đổ xô tới làm trợ thủ của Darwin, ngoại trừ ... không phải Niki. Hoặc ả đã nhận ra cơ hội để bỏ chạy, hoặc ả đang chờ cơ hội của mình, tìm kiếm một dịp tốt để bắn Gabriel hoặc đập mạnh vào đầu anh. Lolly không thể nói được những kẻ đang lăn tròn, chửi rủa và gầm gừ trên mặt đất kia, đâu là Gabriel và đâu là Darwin, vì vậy chắc chắn Niki cũng không.

Thình lình Lolly nhận ra cô ở quá xa để giúp Gabriel nếu Niki tấn công. Mặc cho suy nghĩ của cô về việc chắc chắn cô sẽ bị tổn thương và bị giết vì nỗ lực của cô như thế nào, cô bắt chước Gabriel và sờ soạng mặt đất xung quanh cho đến khi cô tìm được cái gậy cho cô, một cành cây gãy vừa bị rơi xuống gần đây vừa đủ để chưa bị mục. Nó không mạnh bằng cành cây của Gabriel nhưng còn tốt hơn không có gì. Không còn bận tâm việc giữ im lặng nữa, Lolly lao thẳng vào cuộc chiến.

Niki ở đâu?

Lolly chộp lấy chiếc đèn pin bị rơi, và điên cuồng chiếu nó ra xung quanh, cố tìm kiếm ả đàn bà. Nếu ả có ở đó, ả phải nấp phía sau một thân cây hoặc một bụi rậm. Ả có thể ở sau họ, phía bên trái, hoặc bên phải, hoặc bất kỳ đâu... thậm chí trên đường trở lại ngôi nhà. Lolly chỉ thấy có hai khẩu súng, nhưng điều đó không có nghĩa là không có nhiều hơn - Một cách muộn màng cô nhận ra sự kiện rằng Darwin đang cố đánh Gabriel bằng khẩu súng thay vì bắn vào anh, nghĩa là hắn đã bắn đi tất cả đạn trong khẩu súng và không còn viên nào nữa, ít ra là về phần hắn.

Niki cũng bị hết đạn chăng? Cô ả bỏ chạy ngay sau đó, hay chỉ đơn giản bỏ chạy? Không cách gì nói được. Lolly lia nhanh một cái nhìn về phía cuộc chiến. Darwin đã giật cái nón len của Gabriel ra khỏi và đang cố húc đầu hắn vào mặt anh. Nhanh như ánh chớp, cô lao tới và đập vào mặt Darwin bằng cây gậy của cô, tuy nó không đủ lớn để làm hắn ngừng lại nhưng đã kéo sự chú ý của hắn vào cô trong một thoáng. Gabriel chớp lấy khoảnh khắc ngắn ngủi lơ đễnh đó để thụi vào mặt Darwin bằng nắm đấm của anh. Một âm thanh ghê rợn nhưng dường như Darwin chẳng hề bận tâm.

Gabriel vạm vỡ hơn, khoẻ hơn, anh có thể đánh ngã Darwin trong chốc lát, Lolly nghĩ, rồi nhớ lại cách thức phát cuồng mà meth có thể gây ra cho người ta. Cô đã đọc báo cáo về những người dùng meth, người đã bị cảnh sát bắn vài lần, không những không ngã xuống mà vẫn tiếp tục tấn công. Darwin chiến đấu như người bị phát rồ, những âm thanh điên cuồng dữ dội gầm gừ trong cổ họng hắn giống như một con thú.

Trước đây cô chưa từng trông thấy một cuộc đánh nhau thực sự, chỉ trên màn ảnh Hollywood, chưa từng biết nó xấu xa và ầm ĩ như thế nào. Đây không phải là đứng đối diện và đánh vào nhau, mà đây là đá, là thụi, là móc mắt nhau, là bất cứ thứ gì để hai kẻ chiến đấu có thể làm tổn thương lẫn nhau. Có những tiếng gầm gừ và những lời nguyền rủa, tiếng nện kinh người của nắm đấm vào da thịt, nền đất đóng băng kêu lạo xạo bên dưới họ. Chiếc áo choàng mùa đông nặng nề ngăn cản bất kỳ tổn thương đáng kể nào cho cơ thể họ, để kéo dài cuộc chiến và tăng cường sự xung đột, Darwin phải dành cho được một cú đấm may mắn.

Có lẽ cô có thể giúp. Lolly từ từ đến gần hơn, giơ cây gậy của cô lên để cô sẵn sàng đập xuống nếu có cơ hội, nhưng việc giữ chiếc đèn pin gây bất lợi cho cô vì cô chỉ còn một tay để giữ cây gậy. Cô không lo lắng về Niki, ả đàn bà hoặc có ở đó hoặc không. Tất cả những gì cô có thể làm bây giờ, cô nghĩ, là giúp Gabriel bằng bất kỳ cách nào cô có thể.

Những người đàn ông đang vật lột gần như ở bên ngoài ánh đèn, và khi họ ngừng lại, Darwin nằm phía bên trên. Hắn vung tay hắn ra sau và có thứ gì đó trong tay hắn, Lolly không lưỡng lự, cũng không cố để nhận biết thứ hắn đang giữ, cô chỉ đơn giản lao thẳng tới, vung cây gậy của cô với tất cả sức lực cô có thể, và bắt đầu đập liên tục hết sức mình vào người đàn ông đã cố cưỡng bức cô. Cô buông chiếc đèn pin và nắm cây gậy bằng cả hai tay, và đánh vào hắn liên tục vào đầu, vào vai, vào bất kỳ chỗ nào cô có thể với tới được.

Với một tiếng rú, hắn quăng người rời khỏi Gabriel, hướng thẳng đến cô. Cô hốt hoảng lùi lại, phát ốm với nỗi kinh hoàng đang nở hoa trong bao tử cô, trong ngực cô. Chân cô khuỵu xuống bên dưới cô và cô ngã xuống, Darwin đè trên cô và bàn tay hắn lần đến cổ cô. Hắn bắt đầu siết chặt lại.

Rồi hắn biến đi, bị nhấc khỏi cô như thể hắn là một đứa trẻ. Vẻ mặt của Gabriel lạnh lùng và dữ dội khi anh nện liên hồi vào mặt hắn với nắm đấm tay phải to lớn của anh. Darwin đã quá choáng váng bởi những cú đánh để phản công lại, hắn giơ hai cánh tay ra trước mặt để tự bảo vệ mình, và bắt đầu rên xiết. "Đừng làm đau tôi, đừng làm đau tôi mà." Hắn biện hộ. "Tôi đâu có làm gì anh đâu, đúng không? Tôi đã làm gì chứ?"

Lolly gắng sức gượng dậy, nhìn chằm chằm vào hắn trong nỗi hoài nghi. Hắn đã biến từ một con thú điên khùng thành một kẻ thất bại thống thiết chỉ trong khoảng một vài giây.

"Ngậm miệng lại." Gabriel hằm hè, hơi thở khó nhọc. Anh bẻ quặt hai tay của Darwin ra sau lưng, giữ chúng phía trên cao, nhìn xung quanh để tìm vài thứ để cột hắn lại. "Lấy những sợi dây từ giày ống của hắn." Anh nói với Lolly.

Cô không muốn đến bất cứ chỗ nào gần Darwin, không muốn chạm vào hắn bất kể cách nào, nhưng cô tự làm cho bản thân gần như bò lê đến nơi Gabriel đang nắm chặt hắn, lưu ý đến việc giữ hắn ở lại bên cạnh sao cho hắn không thể đá vào mặt cô được. Rón rén, cô bắt đầu tháo những sợi dây cột bằng da thuộc. Chúng bị ướt và khó tháo, nên cô phải dùng cả hai tay.

Đầu của Gabriel xoay khi anh nhìn quanh. Anh vẫn đang thở khó nhọc và nhanh, và vẻ mặt anh... Anh đã thực sự bực bội, không hề phóng đại. "Còn một tên nữa ở đâu?" Anh hỏi Lolly, có một dấu hiệu cáu kỉnh trong giọng anh.

"Em không biết." Cô đáp. Cô đang thở gấp và cô dừng lại giây lát để lấy vài hơi thở sâu. "Bà ta đã tắt đèn pin và em cho rằng bà ta đã chạy rồi. Em đã không thấy bà ta kể từ lúc đó."

Gabriel quay sự chú ý trở lại một Darwin đang khóc lóc. Anh kéo giật cánh tay của hắn mạnh hơn và cao hơn, làm tăng sự căng thẳng đau đớn trên bả vai. "Mày có nhiều đạn dược hoặc vũ khí còn để lại trong ngôi nhà không?"

"Không." Darwin lắc đầu nói. "Tôi thề tôi không có. Ông bạn. Làm ơn đi. Anh đang xé cánh tay ra khỏi bả vai của tôi."

"Tao không bạn bè với thứ khốn kiếp như mày." Gabriel nói. "Và nếu mày nói dối tao, tao sẽ nhổ cánh tay của mày ra và nện mày đến chết bằng nó đấy, hiểu không?"

"Tôi không nói dối." Darwin thét lên. Nước mũi đang chảy từ cả hai bên mũi hắn, rỉ trên miệng hắn. "Niki và tôi, chúng tôi chỉ có hai khẩu súng và những viên đạn có trong chúng thôi. Như vậy thường vừa đủ. Ow! Ow! Ngừng lại, làm ơn ngừng lại!"

Thường vừa đủ. Lolly tự hỏi có bao nhiêu ngôi nhà mà hắn và Niki đã xâm nhập, có bao nhiêu phụ nữ hắn đã làm tổn thương, hãm hiếp, tàn sát?

Sâu trong khu rừng, có một tiếng động đột ngột sắc nhọn như một tiếng súng, tiếp theo đó là tiếng đổ sầm và tiếng ngã thịch. Trong giây lát hoang mang, Lolly nghĩ Darwin đang nói dối và Niki đã có một khẩu súng khác, nhưng rồi cô nhận ra điều gì đang xảy ra : những cành cây đang bắt đầu rơi xuống dưới sức nặng của băng.

"Đó là cái quái quỷ gì thế?" Darwin hỏi, một nỗi khiếp sợ mới trong giọng nói run rẩy của hắn.

Không ai trong Lolly hoặc Gabriel nói với hắn về điều đang xảy ra.

"Giờ thì sao?" Lolly hỏi, ngước nhìn Gabriel trước khi quay sự chú ý của cô trở lại với sợi dây giày của Darwin. Họ không biết nơi Niki ở; Darwin đã bị tước vũ khí, sẽ bị trói lại sớm thôi; nhưng không giống như việc họ có thể gọi cho cảnh sát trưởng và sắp xếp tù nhân của họ để tập họp và bỏ tù trong không quá vài phút. Cô không muốn mất cả đêm ở trong ngôi nhà với hắn, không, ngay cả khi Gabriel trói gô và khoá miệng hắn lại, và cô không cho rằng họ có thể xoay sở đề đưa hắn xuống núi đêm nay. Với những cành cây đã bắt đầu rơi xuống, quá nguy hiểm để đi bất kỳ đâu đêm nay.

Gabriel mở miệng định trả lời và Darwin đột ngột tự quăng mình ra phía sau trong một cú giật mạnh đánh vào Gabriel làm anh mất thăng bằng, và kéo cánh tay hắn thoát khỏi sự nắm giữ của Gabriel.

Với một tiếng rống man dại, hắn chồm đến Lolly. Cô không có cơ hội để bỏ chạy chỉ còn biết cúi xuống né. Hắn hất cô ngã xuống nền đất; cô bị va trúng với một sức mạnh có thể đánh văng hơi thở ra khỏi cô, và nện mạnh đầu cô vào mặt đất đóng băng. Cô nghe một âm thanh rạn vỡ khi cô trượt qua mặt băng thô nhám, rồi hắn đè lên cô và cố bóp cổ cô lần nữa.

Gabriel lấy lại được thăng bằng và lao thẳng đến, túm chặt lấy cổ áo khoác của Darwin và kéo hắn khỏi Lolly. Darwin đứng dậy, nhảy xổ vào họ lần nữa. Gabriel xoay người, trụ vững trên chân anh, và đập mạnh khuỷu tay anh vào mặt của Darwin. Có một tiếng rắc ghê người và Darwin đột ngột không có xương, cơ thể của hắn buông thõng kỳ quặc khi hắn sụp xuống trên mặt đất. Đôi mắt hắn mở và nhìn trừng trừng và hai dòng máu đen chảy ra từ lỗ mũi hắn.

Gabriel chỉ liếc sơ vào hắn. "Ông ta đã chết." Giọng anh không tỏ ra một chút hối tiếc nào. Thế đánh mạnh bằng khuỷu tay vào mũi, làm cho xương vỡ tung vào não không phải là một điều tình cờ.

Sâu bên trong rừng, một cành cây khác vừa từ bỏ cuộc sống của nó với một tiếng rắc gọn ghẽ và đổ ầm xuống. Tiếp theo sau nó là một cành khác nữa, cành này ở gần hơn.

Lolly vẫn còn nằm trên đất, đôi mắt cô lớn như những hồ nước u tối trên gương mặt trắng nhợt đờ đẫn khi cô nhìn chằm chằm vào anh. Anh nghiêng xuống và nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng lên. "Chúng ta phải trở về ngôi nhà." Anh nói. "Chúng ta không thể xuống núi bây giờ, không, khi những cành cây đã rơi xuống rồi."

Cô trang trọng gật đầu, nhưng cô hỏi. "Còn Niki thì sao? Đó là tên của bà ta." Cô giải thích bằng một giọng không rõ ràng. Cô ra dấu về thân thể nằm trên mặt đất. "Tên hắn là Darwin, đã là Darwin." Một chút dấu hiệu thoả mãn lộ ra trọng giọng nói của cô. Nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm người đàn bà vắng mặt, cô nói thêm. "Có lẽ bà ta ở tại ngôi nhà."

"Có lẽ." Gabriel nói dứt khoát. "Nếu bà ta ở đó, anh sẽ xử lý. Từ điều mà kẻ đê tiện này nói thì chúng đã hết đạn. Nếu bà ta không trở về ngôi nhà, nếu bà ta ở một nơi nào đó ngoài đây... bà ta sẽ bị tê cóng đến chết. Anh chẳng quan tâm."

Lolly vẫn đứng yên ở đó, và anh xoa dịu bằng lời nói của anh. "Lolly, chúng ta không được lựa chọn." Anh khom người nhặt chiếc đèn pin Lolly thả rơi cũng như khẩu súng rỗng của Darwin. Khẩu súng được anh nhét vào túi trước của chiếc quần dài. Chiếc đèn pin của chính anh vẫn nằm an toàn trong túi áo khoác của anh, anh sẽ dùng một cái khác chỉ cần pin vẫn còn, bởi vì nào ai biết sẽ mất bao lâu để họ ở trong ngôi nhà trước khi con đường biến mất? Nếu điện trong nhà vẫn còn thì nó cũng sẽ mất ngay thôi.

"Em biết." Cô nói, giọng cô khẽ khàng.

Chúa ơi, anh bị lạnh. Chiếc nón len đan của anh đã bị rơi mất, và cơn mưa khốn khổ chết tiệt đã hình thành những tinh thể băng trong tóc anh. Dù cho trang bị chống lạnh tốt của anh có thể giữ ấm cho thân thể anh, anh vẫn bị mất thân nhiệt qua mái đầu để trần. Anh run dữ dội nhưng ép buộc bản thân tập trung. Anh nhận ra quần dài của Lolly thẫm màu vì ẩm ướt từ giữa đùi trở xuống, sự ẩm ướt đó cũng sẽ chắt lọc đi tất cả thân nhiệt của cô. Họ phải khô ráo. Họ phải giữ ấm. Việc nỗ lực chiến đấu đã làm nóng anh trong suốt lúc đó, nhưng bây giờ sự suy kiệt đang bỏ anh lại thậm chí lạnh giá hơn, và Lolly phải ở trong tình trạng tệ hơn vì cô không phải tập trung cơ bắp, cũng không trải qua việc xử lý hậu quả của một dòng chảy Adrenaline.

Anh quay cô về hướng ngôi nhà, cánh tay anh đặt phía sau lưng cô, thúc cô tiến lên. "Em có lạnh không?" Anh hỏi dù biết rằng dĩ nhiên cô có.

"Có." Cô nói, có vẻ kiệt sức. Anh biết rõ điều đó; nó là điều bình thường. "Mặc dù em không biết mình ra sao lúc này, nhưng em vẫn còn cảm nhận được đôi chân của em."

Anh rùng mình lần nữa. Cơ thể của anh đang cố gắng tạo ra một ít nhiệt, và đột nhiên anh nhận ra rằng Lolly không bị run. Chết tiệt thật. Điều đó không tốt. Bây giờ cô đang kiên trì ở đây, nhưng anh phải đưa cô về nhà thật nhanh.

Anh bỏ lại thân thể của Darwin ở đó; có một lựa chọn khác là mang nó theo, và anh phải hao phí năng lượng mà anh phải giữ lại để đưa bản thân anh và Lolly ra khỏi khu rừng chết tiệt này và leo ngược lên núi về lại ngôi nhà.

Một cách thận trọng, họ trở lại con đường lát đá. Họ phải ở trên rìa cỏ, nơi ít ra họ sẽ giữ được chút ít thăng bằng, nghĩa là họ sẽ ở bên dưới những hàng cây nguy hiểm được bao phủ thêm băng nghiêng qua con đường, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác vì con đường là cách nhanh nhất. Dù họ ở lại trong rừng hoặc đi bằng đường lộ, thì họ vẫn phải đương đầu với khả năng bị đè nghiến bởi những cành cây đang rơi xuống, vì thế họ càng tốn ít thời gian ở bên dưới tán cây thì càng tốt hơn. Anh quàng cánh tay anh quanh Lolly, thúc đẩy bản thân chẳng khác gì cô. Cô không biết rằng anh đang trượt trên lề đường gay go như thế nào, bao nhiêu nỗ lực cho anh để bước đi, và anh muốn giữ yên điều đó. Cô đã là một người trung thành cho đến bây giờ, nhưng làm sao biết được đâu là thời điểm suy sụp của cô ? Anh không nghĩ rằng cô sẽ bỏ cuộc, nhưng giờ không phải là lúc để tìm hiểu.

Anh cố ý làm cho giọng nói của anh đều đặn và không có cảm xúc. "Vào lúc sớm tối nay, trước khi anh đến ngôi nhà ... Darwin có làm tổn thương em không?"

Anh trông chờ một tiếng "Không"ngay lập tức mà anh sẽ không tin hoặc một tiếng "Có" đầy đau đớn sẽ làm anh muốn quay trở lại cái xác và giết người đàn ông đó lần nữa, nhưng Lolly lưỡng lự trước khi trả lời. "Hắn đã cố. Hắn gần như đã..." Giọng cô vỡ vụn và cô trượt chân.

Gabriel dừng lại, kéo cô tạm dừng, và anh bật đèn để có thể thấy biểu hiện của cô. Gương mặt cô trắng nhợt và tái đi vì giá lạnh. Chiếc poncho bị xé rách và tinh thể băng đã hình thành trong tóc cô y như chúng đã có trên anh. Ánh nhìn của cô bây giờ vững vàng hơn cho dù môi cô tái xanh. Anh khum gương mặt cô trong bàn tay đeo găng không cầm đèn pin. "Bây giờ hắn không thể làm tổn thương em được nữa."

Câu trả lời của cô là một cái gật đầu, và bất chấp hoàn cảnh khốc liệt, sự nhẹ nhõm làm thay đổi vẻ mặt của cô. "Vâng, em biết, anh đã làm hỏng cái mông của hắn rồi." Cô dừng lời, rồi thêm vào. "Cám ơn. Đó là một việc tốt."

Anh gần như bật cười. Yên lòng, anh bắt đầu dẫn họ đi tiếp. Cô sẽ tốt. Lollipop hoá ra lại là một loại người mạnh mẽ xinh đẹp. Anh tiếp tục giữ cô vững khi họ đi lên trên đồi, bước từng bước chậm, thận trọng kế tiếp nhau. Anh vẫn cảnh giác, quan sát và lắng nghe về người phụ nữ - Niki – nhưng tất cả những gì anh có thể nghe là tiếng gió và những nhánh mệt mỏi của những cây già cỗi, phủ đầy băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.