Băng Đế

Quyển 2 - Chương 13: Mông Tiên Âm



Mở mắt ra, Tô Phong thấy Kim Sư cùng Ngô Tinh đang nhìn chằm chằm, khiến hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Ngô Tinh thấy Tô Phong tỉnh lại cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nói hắn tiếp tục tu luyện để sớm mở ra Long Môn để thoát khỏi nơi này.

Nhắm mắt lại, theo sự vận chuyển của Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết, pháp lực trong thể nội dựa theo một loại phương thức sắp xếp chưa bao giờ có. Bên ngoài thân thể của Tô Phong bắt đầu xuất hiện một khối lân phiến kim sắc óng ánh.

- Vậy mà có thể luyện thành kim lân?

Ánh mắt Ngô Tinh sáng ngời tán thưởng.

Kim Long ở trong Long Tộc chính là mạnh nhất mà Long Lân kim sắc cũng chính là Long Lân có lực phòng ngự mạnh nhất. Theo từng mảng Long Lân dài ra bao trùm lấy toàn bộ thân thể của Tô Phong. Lúc này trên người Tô Phong xuất hiện một bộ chiến giáp kim sắc óng ánh.

Long Lân kim sắc óng ánh từng mảnh từng mảnh, rậm rạp chằng chịt. Quần áo của Tô Phong hoàn toàn bị đâm rách. Trong lúc đó, trên trán hắn đột nhiên nứt ra, hai cái Long Giác không ngừng tăng trưởng, nhô len uốn lượn.

Long Giác không ngừng dài ra, mà bên ngoài thân thể Tô Phong Long Lân cũng đã bao phủ hoàn toàn. Pháp lực trong đan điền của Tô Phong không ngừng tăng lên nhanh chóng mà diện tích đan điền của Tô Phong cũng theo đó mà gia tăng lên gấp đôi. Cho nên Tô Phong mới có một loại cảm giác nhẹ nhàng như vậy.

Tu vi của Tô Phong mới bước vào Nguyên Thần sơ kỳ không bao lâu, mặc dù tu vi mới được củng cố nhưng Tô Phong cảm giác hiện giờ nếu mình muốn thì chắc chắc có thể đột phá tới Nguyên Thần trung kỳ. Khi Tô Phong bắt đầu cảm thấy, mình đã tiếp cân với biên giới đột phá thì hắn ngừng lại. Mặc dù muốn đột phá, nhưng hắn cũng không giám, vì hắn lo lắng nếu không củng cố vững chắc tu vi, rất có thể một lúc nào đố tu vi sẽ bị thụt lùi.

Hai mắt Tô Phong khẽ mở, chỉ cảm thấy lực lượng trong cơ thể không ngừng bành trướng. Lực lượng không ngừng bộc phát, nhu cầu cấp bách của hắn lúc này là phát tiết.

- Xong rồi?

Ngô Tinh kinh hỉ hỏi.

Tô Phong gật đầu nói:

- Đã củng cố xong tu vi. Ta cảm giác được lực lượng vô cùng sung mãn, tinh lực thập phần dồi dào a.

Tô Phong lại nói

- Ta hiện tại thấy lực lượng trong cơ thể mình vô cùng cường đại, cần phải phát tiến ra ngoài, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại có thể mở ra Long Môn được rồi.

Nói xong, Tô Phong đi tới trước Long Môn, một lần nữa hắn duỗi bàn tay trái ra. Trong lòng bàn tay trái Tử Diễm Băng Viêm lập tức xuất hiện, sau đó dung nhập vào ben trong Long Môn, cùng với Cực Băng Hàn Khí của Long Môn dung hợp thành một.

Loại cảm giác như chân với tay lại được sinh ra một lần nữa. Lúc này đây, Tô Phong cảm thụ được đoạn Long Môn này nhẹ đi rất nhiều không còn có cảm giác vô lực giống như mười ngày trước nữa. Ánh mắt ngưng tụ, pháp lực trong thể nội được thúc giục, Long Môn từ từ được nâng lên.

Két! Két.........

Lập tức những âm thanh do ma sát vang lên. Long Môn đã bị Tô Phong nhấc lên cao một thước. Hắn hít một hơi sâu, một lần nữa lại nhấc Long Môn lên. Đến lúc này Long Môn đã được nhấc cao lên hai trượng.

Đoạn Long Môn này vô cùng nặng nề. Nếu nhưng không phải có Cực Băng Hàn Khí là đường dẫn thì vô luận như thế nào cũng không thể nhấc nó lên dược. Nhưng cho dù có Cực Băng Hàn Khí đi chăng nữa thì Tô Phong vẫn cảm giác được đoạn Long Môn này vẫn nặng tới nghìn cân.

Đoạn Long Môn này Tô Phong nhấc lên vẫn phải cố chút sức lực mới có thể thực hiện được. Mỗi lần pháp lực thúc giục đoạn Long Môn lại được nhấc cao thêm một thước. Liên tục mười lần đoạn Long Môn đã cao một trượng, hoàn toàn tạo ra một khoảng không đủ để một người có thể đi qua được.

Két ai.......

Tô Phong vẫn không ngừng thôi động pháp lực để nâng đoạn Long Môn lên. Đến một lúc thì một tiếng vang lớn phát ra. Dường như phía trên Long Môn có một vật gì đó đã giữ chặt nó lại. Khi pháp lực của Tô Phong triệt thoái thì Long Môn cũng không có rơi xuống.

Đoạn Long Môn đã được mở ra, phía trước liền hiện ra một thông đạo dài vô tận. Đi qua thông đạo này là có thể tiến vào cung điện ở tầng thứ chín.

Nhìn đoạn Long Môn được khai mở, trên mặt Ngô Tinh cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười đến cực điểm, hắn cười nói:

- Mở rồi! Rốt cuộc cũng mở rồi.... Ha ha... Lão tử bị nhốt ở đây một vạn năm, hiện tại cũng đi ra rồi. Ha ha......

Mười ngày qua cùng Tô Phong nói chuyện, Ngô Tinh rốt cuộc cũng biết được hắn đã bị nhốt ở chỗ này bao nhiêu lâu. Nguyên lai đã một vạn năm trôi qua. Những đại năng tu sĩ năm xưa, Chư Tử Bách Thánh hiện này một người cũng không còn, không biết đã biến mất ở nơi nào.

Nghe nói lúc này trên Cổ Hoang đại lục, tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh đã lại đỉnh cao. Độ Hư Cảnh tu sĩ đã trở thành truyền thuyết thì trong nội tâm Ngô Tinh liền mừng rỡ, cười ha ha.

Tô Phong thối lui một bước, trên người Long Lân cũng đã được thu lại. Lúc này hắn lấy ra một bạch y trường sam mặc vào, đồng thời cũng hướng tới Ngô Tinh nói:

- Ngô Tinh đại ca, thỉnh.

Ngô Tinh không ngừng vỗ vai Tô Phong vui vẻ nói:

- Tô Phong lão đệ, ngày sau nếu như có chuyện gì khó xử thì có thể tới tìm ta. Lão ca ta có thể lại được nhìn thấy mặt trời cũng đều nhờ lão đệ ban cho.

Hai người trải qua mười ngày nói chuyện với nhau, Ngô Tinh cũng không cậy mình lớn tuổi mà lên mặt với Tô Phong. Hai người đã sớn xưng huynh gọi đệ.

Tô Phong nói:

- Chỉ cần Ngô Tinh đại ca có thể trợ giúp sư tỷ ta khu trừ hàn độc thì lão đệ đã vô cùng cảm kích rồi.

- Hảo!....

Ngô Tinh gật đầu nói:

- Chúng ta đi!

Nói xong, Ngô Tinh cùng Tô Phong lẫn Kim Sư đã biến nhỏ cùng nhau bước qua Long Môn tiến vào thông đạo.

Cái thông đạo này dài ước chừng ba mươi trượng, hai người đi rất nhanh đã đến cuối dường. Tại cuối đường có một truyền tống trận pháp. Không nói hai lời, Tô Phong để Kim Sư đứng trên vai rồi cùng Ngô Tinh đứng vào bên trong trận pháp. Trời đất quay cuồng một hồi, hai người rất nhanh xuất hiện tại một sơn động hoàn toàn mới.

Cuối cùng thì cũng đến được cung điện ở tầng thứ chín.

Bất quá Tô Phong tưởng rằng thông qua ám đạo để có thể tiến vào trong cung điện tầng thứ chín trước mọi người. Thực không nghĩ tới hắn lại bị giam hãm ở đó mất mười ngày. Lúc này đây số lượng tu sĩ tiến vào tầng thứ chín cũng đã không ít.

Mời vừa tiến vào cung điện tầng thứ chín dưới địa cung. Rất nhanh liền truyền đến bên tai Tô Phong những thanh âm đấu pháp. Từ phía trước thông đạo truyền tới khoảng chừng trên trăm trượng chính giữa mấy khúc ngoặt hiện có một nhóm người đang đánh nhau.

Tô Phong che đậy pháp lực của bản thân, liếc mắt nhìn Ngô Tinh, ý tứ rât minh bạch: đi qua xem.

Ngô Tinh phải giúp Hư Tử Uyên khi trừ hàn độc, tự nhiên lúc này cần phải đi theo Tô Phong để tìm nàng. Cho nên hắn cũng nhanh chóng gật đầu cùng với Tô Phong đi về phía trước. Ngô Tinh tự nhiên không cần phải che đậy pháp lực làm gì. Những tu sĩ tiến nhập vào trong di chỉ địa cung này tu vi bất quá cũng chỉ là Dẫn Hồn hậu kỳ. Chừng đó chưa đủ để phát hiện ra sự tồn tại của hắn?

Ngô Tinh cũng không có đem tu vi của mình phóng xuất ra ngoài. Ngay cả Tô Phong cũng không có nhìn ra, nếu như không phải biết được Ngô Tinh đã sống qua nghìn năm thì trừ một đầu một áo trắng toát ra, Ngô Tinh chẳng khác nào phàm nhân.

Rất nhanh Tô Phong cùng Ngô Tinh đã đi qua trăm trượng thông đạo, cảnh tượng dánh nhau phía trước liền rơi vào mắt hai người. Một nữ tử mười tám mười chín tuổi dung mạo mỹ miều đang bị bốn gã nam tu vây công.

Nữ tử mỹ mạo này mặc một ộ quán áo màu trắng, trên mặt không biểu lộ chút thần thái nào, lạnh như băng đến cực điểm. Cứ một chưởng mà một đạo băng chưởng xuất ra, cùng với Tử Diễm Băng Viêm của Tô Phong có điểm tương tự. Tu vi của nàng xem chừng là Dẫn Hồn trung kỳ, trược ngự nàng có thêu một đóa Băng Liên Hoa.

Vây công nữ tử này là bốn gã nam tu đều là Dẫn Hòn trung kỳ. Trước ngực bốn người đều theo một đầu Thanh Long. Bọn họ là tu sĩ Đế Đình.

Nữ tử mỹ mạo này tuy đơn đả độc đấu với bốn tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ Tàng Gia thế nhưng với băng chưởng của nàng không một ai trong số bốn tên nam tu kia có thể là đối thủ. Hàn khí bức kinh người. Bốn gã Tàng Gia tu sĩ tựa hồ rất kiêng kỵ.

Nhưng đối mặt với sự vây công của bốn tu sĩ Tàng Gia, nữ tử mỹ mạo cũng không thể nào đối chọi được. Chỉ dựa vào băng chưởng chen chắn phạm vi một trượng, tạm thời nàng mới có thể ngăn cản được sự công kích của bốn người.

Nữ tử mỹ mạo vẻn vẹn chỉ là Tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, đồng thời phải đối phó với bốn tên Dân Hồn trung kỳ nhưng không có thua ngay lập tức. Rõ ràng là nàng vẫn còn có thể đau khổ chèo chống, hiện giờ cũng không còn cố sức được bao lâu nữa.

Ánh mắt Tô Phong rơi trên người mỹ mạo nữ tu, lông li hơi nháy, trong nội tâm không nhin được mà thầm nghĩ:

- Hì như nàng là Mông Tiên Âm?

Tô Phong cũng không giám chắc, nàng có phải là Băng Tuyết tiên tử Mông Tiên Âm không. Mặc dù đã đọc qua truyện , nhưng Tô Phong cũng chẳng biết mặt nàng nên hắn không giám chắc.

Bên ngoài ngoại trừ Tàng Thiên Cơ ra thì trên Cổ Hoang đại lục thì Mông Tiên Âm chính là đứng đầu trong đám cực phẩm thiên tài. Hiện tại xem niên kỷ của nàng cũng chỉ mới có mười bảy mười tám tuổi, tu vi cũng đã bước vào Dẫn Hồn trung kỳ, nhưng theo pháp lực chấn động chỉ sợ nàng đã gặp phải bình chướng của Dẫn Hồn trung kỳ. Chẳng bao lâu sau là có thể bước vào Dẫn Hồn hậu kỳ.

Mông Tiên Âm chính là Thánh nữ của Băng Thần Tông. Chúng tu sĩ đều gọi nàng là Băng Tuyết tiên tử. Nàng chính là thân truyền đệ tử của Mông Ngưng Băng tông chủ Băng Thần Tông. Đồng thời cũng là công chúa của Đế Đình Đại Mông. Phụ thân là Mông Đế Mông Thiên Nguyên.

Mông Tiên Âm không chỉ đẹp như tiên nữa mà thiên tư cũng trác tuyệt, thân phận cao quý. Chỉ là bởi vì Băng Phách Thần Chưởng mà sắc mặt của nàng lúc nào cũng rét lạnh như băng. Chính vì thế mà nàng nổi danh ra Băng Sơn Mỹ Nhân.

Tô Phong cùng Ngô Tinh xuất hiện lập tức khiến cho bốn tên tu sĩ Tàng Gia để ý, tạm thời đình chỉ tiến công. Ánh mắt bọn họ hướng tới Tô Phong và Ngô Tinh dò xét.

Mông Tiên Âm cũng ngừng lại ở trong góc, nàng nhân cơ hội này mà khôi phục nguyên khí. Vừa rồi nàng mọt mực kéo lấy công kích của bốn tên tu sĩ Tàng Gia, hiển nhiên là đang đợi người đến tương cứu.

Nhìn thấy Tô Phong bất quá là một tên tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ, mà Ngô Tinh xem chừng là một thường nhân. Bốn tên Tàng Gia tu sĩ đều nhẹ giọng cười khinh thường.

- Lão tứ!

Tên Tàng Gia tu sĩ đứng ở bên phải nói:

- Hai tiểu tử kia giao cho ngươi. Lão Nhị, lão Tam, chúng ta bắt sống Đại Mông công chú.

Ba người ngay ngắn gật đầu, tên được kêu là lão tứ hướng tới Tô Phong và Ngô Tinh, vẻ mặt cười châm trọc. Theo như hắn thấy một gã Trúc Thai hậu kỳ với thực lực của hắn tựa như giết chết một con kiến vô cùng đơn giản.

Về phần bạch y thanh niên tóc trăng, tuy xem bộ dáng có chút cao thâm mạt trắc. Nhưng mà tên tu sĩ Tàng Gia được gọi là lão tứ cũng không có nghĩ nhiều. Dưới di chỉ địa cung đã có cấm chế tồn tại, chỉ có thể là tu sĩ từ Dẫn Hồn kỳ trở xuống mới có thể tiến vào. Nếu như người này là Tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ thì không có lý do gì mà hắn không nhìn ra. Xem ra người này tướng mạo có chút quái dị, chỉ là một phàm nhân mà thôi, ngay đến pháp lực và Chân khí tiên thiên đều không có. Nhưng bọn chúng không biết, Tô Phong tu luyện không phải là công pháp của thế giới này, nên cẩm chế đối với hắn vô dụng. Mà kể cả có cẩm chế, hắn chỉ cần vận hành Băng quyết là có thể đánh nát cẩm chế ngay lập tức.

Nhìn thấy Tàng Gia tu sĩ đi tới, Ngô Tinh vuốt cầm nhẹ giọng cười cười. Tô Phong biết rõ nếu như Ngô Tinh ra tay chỉ sợ một ngụm nước miếng của hắn cũng đủ giết chết tất cả bốn tên Tàng Gia tu sĩ này.

Lực lượng trong thể nội Tô Phong vừa mới bành trướng, bản thân hắn cũng đang muốn giết chóc, tự nhiên không muốn một ngụm nước miếng của Ngô Tinh giải quyết bốn tên tu sĩ này trong giây lát. Tô Phong nói:

- Ngô Tinh đại ca. Những người này không xứng cho huynh ra tay. Cứ để đó cho tiểu đệ giải quyết a!

Ngô Tinh nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, đồng thời hắn cũng lui về phía sau một bước, rồi đứng yên tại chỗ.

Lời nói của Tô Phong lại khiến cho bốn tên tu sĩ Tàng Gia phải sửng sốt, lập tức cười ha ha. Bốn người bọn họ liên thủ cho dù là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cũng phải kiêng kỵ ba phần. Một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ nhỏ bé vậy mà có thể mạnh miệng giải quyết hết được bọn họ?

Hơn nữa câu trước đó của hắn còn nói: bốn người bọn họ không có xứng đáng cho thanh niên tóc trắng ra tay.

Ánh mắt bốn người đều hướng về Ngô Tinh quét một vòng nhưng cũng không thể nào nhìn ra nửa điểm mánh khóa. Tên tu sĩ Tàng Gia được gọi là lão tứ cao giọng nói:

- Tiểu tử......không biết trời cao đất dày. Hôm nay chính là ngày mà ngươi phải chết. Nhớ kỹ danh hào của đại gia, đại gia gọi là Tàng......

- Ngươi họ Tàng?

Tô Phong không chờ cho hắn nói hết tên liền cắt lời.

Tên tu sĩ gọi là lão tứ bị Tô Phong chặn ngang họng thì vô cùng khó chịu quát:

- Lão tử họ Tàng, ngươi....ah.....

Tên tu sĩ gọi là lão tứ còn đang nói chuyện thì thân thể Tô Phong đã quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn. khi hắn còn không kịp phản ứng. Tay của Tô Phong đã đặt ở trước ngực của tên lão tứ, Tử Diễm Băng Viêm xuất hiện, vẻn vẹn chỉ nghe hắn kịp phát ra một tiếng kêu thảm liền bị Tử Diễm Băng Viêm biến thành một tòa băng điêu.

Theo sao đó Tô Phong đẩy nhẹ một chút, băng điêu tan vỡ thành ngàn mảnh triệt để biến thành vụn băng rơi xuống mặt đất.

Tô Phong ra tay nhanh gọn chỉ trong nháy mắt đã giết chết được tên tu sĩ Tàng Gia gọi là lão tứ. Ba tên tu sĩ còn lại lần lượt là lão đại, lão nhị, lão tam còn đang cười ha ha chuẩn bị hướng tới Mông Tiên Âm công kích thì lập tức dừng lại. Trong nội tâm bọn họ lập tức sinh ra một loại cảm giá sởn gai ốc.

Chỉ trong nháy mắt .....đúng. Chỉ trong nháy mắt lão tứ của đã chết, thi thể bị phân thành vô số khối băng. Điều này làm sao có thể.....?

Cho dù là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ ra tay thì cũng không có khả năng kinh địch tựu miểu sát một gã Dẫn Hồn trung kỳ dễ dàng như vạy được. Hơn nữa người này chỉ là một gã tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ. Dựa theo lẽ thường thì bị miểu sát phải là tên Trúc Thai hậu kỳ mới đúng.

Thế nhưng mà bốn tên Tàng Gia tu sĩ đâu có biết rằng đây chỉ là một chiêu yếu nhất của Tô Phong được gọi là Tử Diễm Băng Viêm, rất thích cho cận chiến. Cho dù là Tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ bị Tử Diễm Băng Viêm này trực tiếp đánh trúng thì cũng chỉ có chết mà thôi.

Ánh mắt Tô Phong lại rơi trên người ba tên tu sĩ còn lại, mỉa mai nói:

- Các ngươi đều là họ Tàng?

Nhớ lại cảnh giết người vừa rồi, ba tên tu sĩ còn lại đều im lặng. Tuy Tô Phong bảo trì khuôn mặt mỉm cười thế nhưng rơi vào ánh mắt của ba người chính là ác quỷ.

Mông Tiên Âm cũng cảm thấy kỳ quái nhìn Tô Phong. Nàng cũng không biết được Tàng Gia thậm chí lại có cừu nhân lợi hại như thế. Người phía trước bất quá cũng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, tu vi cũng chỉ là Trúc Thai hậu kỳ thế vậy mà ngay cả tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ cũng có thể miểu sát.

Chỉ có điều hiện tại nàng vẫn chưa xác định được Tô Phong là địch hay bạn. Mông Tiên Âm vẫn đề cao cảnh giác đề phòng đối với hắn. Ngoài nàng ra ba tên tu sĩ Tàng gia cũng đề cao cảnh giác lên mức cao nhất có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.