Nếu không có trận pháp này thì chỉ cần một mình Vô Chân đơn đả quần đấu tám gã tu sĩ Âm Dương Tông cho dù có toàn lực ra tay chỉ sợ cũng không làm gì được hắn.
Giờ phút này chỉ còn lại sáu tên tu sĩ, tất cả đều duy trì vận chuyển trận pháp. Tô Phong từ bên ngoài đánh tới. Bọn hắn cũng không có biện pháp ngăn cản. Tô Phong thấy Hư Tử Uyên không có hao tổn nào nên tâm tình cũng không còn lo lắng như trước nữa. Hai tay kết ấn, một đạo Phần Thiên Viêm Hỏa lại đánh vào bên trong phi kiếm, phi kiếm lại nhanh chóng hướng tới một tên tu sĩ bố trận chém tới.
Hét thảm một tiếng, lại một người nữa chết dưới tay của Tô Phong.
Mấy tên tu sĩ còn lại thấy không còn người bảo hộ cho bọn hắn nữa. Tâm tình vô cùng khẩn trương, lập tức thu hồi trận khí miễn cho Tô Phong coi bọn họ như là cỏ rác mà cắt cỏ thu hoạch toàn bộ.
Trận pháp vừa thu lại, hắc khí cũng lập tức tiêu tán. Bọn người Hư Tử Uyên bị vây ở trong trận lập tức nhìn thấy Tô Phong đã đến. Đôi mắt đẹp đẽ của Hư Tử Uyên khẽ động, hoan hô một tiếng:
- Sư đệ.
- Ta đến, sư tỷ.....
Tô Phong đáp lại một tiếng, thủ pháp như một không thay đổi. Pháp bảo phi kiếm lại hướng tới một tên Dẫn Hồn sơ kỳ tu sĩ chém tới.
Vô Chân cùng Bạch Ngọc Tiên ở trong trận pháp vừa thoát khốn, sắc mặt giận giữ, song song ra tay hướng tới những tên tu sĩ Âm Dương Ma Tông còn lại càn quét.
Vô Chân ra tay, một kiện bạch ngọc trường thương từ mi tâm bay ra, hướng tới đầu một tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ đánh tới. Trường thương tốc độ cực nhanh, quỹ tích không phải là thẳng tắp. Tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ kia vừa lấy ra pháp khí thì lại bị trường thương vòng qua, thoáng bổ xuống đầu hắn một phát.
Không kịp hét thảm, tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, đầu bị đánh vỡ nát, lập tức mất mạng.
Vô Chân không có dừng tay tay trái khẽ động pháp quyết, ngọc thương lại nhanh chóng bay lên hướng tới một tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ khác công kích. Bạch Ngọc Tiên cũng ra tay trảm bay đầu một gã tu sĩ Dẫn Hồn sơ kỳ, rất nhanh chóng hắn lại hướng tới một tên địch nhân khác công kích.
Hai người chém giết vô cùng cao hứng. Rất nhanh những tên tu sĩ Âm Dương Ma Tông còn lại đều bị chém giết toàn bộ. Tất cả đều chết dưới tay của Vô Chân và Bạch Ngọc Tiên. Sau khi dừng tay hai người nhìn về phía Tô Phong dương dương tự đắc, tựa hồ như muốn nói: bọn ta bị nhốt không phải vì tu vi không bằng bọn họ. Chỉ vì trận pháp lợi hại mà thôi.
Trong lúc đó Tô Phong giết ra, không có cùng Bạch Ngọc Tiên sát cánh chém giết nên cũng không có chú ý. Hai người Vô Chân và Bạch Ngọc Tiên bị nhốt ở trong trận pháp tuy ngăn cách với bên ngoài nhưng mà bọn họ vẫn có thể cảm giác được chính mình được Tô Phong cứu ra khỏi nguy hiểm. Mà tu vi của Tô Phong theo nhận định của hai người chỉ là Trúc Thai trung kỳ, trong nội tâm bọn họ tất nhiên là không vui rồi. Cho nên vừa mới ra tay chém giết những tên tu sĩ Âm Dương Ma Tông còn lại thì đều ra tay cục kỳ ngoan độc, bọn họ muốn dùng điều đó để chứng minh thực mình của chính mình hơn hẳn Tô Phong rất nhiều.
Hư Tử Uyên bước ra khỏi trận pháp đi tới trước mặt Tô Phong, hai người bốn tay lập tức đan xen vào một chỗ. Nhìn Tô Phong mà mặt mũi Hư Tử Uyên tràn đầy vui mừng, bất quá nàng ngược lại còn phát hiện ra tu vi của Tô Phong lại tăng tiến, than hô:
- Sư đệ, ngươi như thế nào lại tăng tu vi lên Trúc Thai hậu kỳ?
Nghe Hư Tử Uyên nói như vậy khiến cho Vô Chân cùng Bạch Ngọc Tiên, Vân Tuyết cả kinh. Lúc này bọn họ mới cẩn thận xem xét Tô Phong, biểu hiện trên mặt mọi người cũng không có giống nhau.
Tô Phong mỉm cười, hướng tới Ngô Tinh nói:
- Ta trong lúc tiến vào địa cung gặp được Ngô Tinh đại ca. Là do hắn đã hỗ trợ ta mới khiến cho tu vi đột phát đến Trúc Thai hậu kỳ.
Nghe Tô Phong nói như vậy thì ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Ngô Tinh. Chỉ thấy Ngô Tinh khí độ nhẹ nhàng, nhưng lại không có một chút pháp lực chấn động nào, ngay cả Chân khí tiên thiên cũng không có.
Tô Phong cùng với bọn họ tách ra, bất quá cũng chỉ có hơn mười ngày tu vi liền tăng từ Trúc Thai trung kỳ lên Trúc Thai hậu kỳ, Vô Chân cùng Bạch Ngộc Tiên căn bản là không thể nào tin được là do Ngô Tinh trợ giúp. Hơn nữa theo như bọn hắn thấy thì Ngô Tinh tựu cũng chỉ là người phàm mà thôi.
- Tô sư đệ, người cũng đừng vui đùa quá chớn nha? Chỉ bằng hắn? Cũng có thể cho người hơn mười ngày tu vi đột phá lên Trúc Thai hậu kỳ? Hắc hắc, ngươi được chỗ tốt gì cũng không cần tìm lý do ngây thơ như vậy để hư cấu chứ!
Vô Chân cười trừ một tiếng.
- Đúng vậy, chỉ bằng hắn…
Bạch Ngọc Tiên gật đầu.
Hử?
Ngô Tinh hơi ngẩng đầu, hai mắt trừng lớn liếc nhìn qua Vô Chân và Bạch Ngọc Tiên, cả hai liền hét thảm một tiếng, thân thể giống như bị đòn nghiêm trọng, văng ngược về phía sau hơn mười trượng, nặng nề từ vách động lăn xuống dưới đất.
Ầm ầm hai tiếng, sau đó nhất tề rơi xuống, ọe ọe… Hai người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Hư Tử Uyên, Vân Tuyết nhất thời cả kinh, nhìn thoáng qua Ngô Tinh, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng.
Sao có khả năng? Chỉ dựa vào một ánh mắt, hai người không hề cảm nhận được một chút ba động pháp lực nào, Vô Chân và Bạch Ngọc Tiên trong nháy mắt giống như bị một đòn nghiêm trọng, văng ngược phía sau, đồng thời thụ thương.
Thậm chí ngay cả Tô Phong cũng cảm thấy chấn động, tu vi của Ngô Tinh quả nhiên sâu không thể lường.
- Người thanh niên, không hiểu lễ phép, các ngươi so với Tô Phong lão đệ quả thực kém quá xa rồi!
Ngô Tinh khinh thường liếc mắt nhìn hai người, mở miệng nói.
Vô Chân và Bạch Ngọc Tiên từ dưới mặt đất gian nan đứng lên, trên mặt không còn một chút sắc thái kiêu ngạo nào, chỉ còn sợ hãi. Đối phương dùng ánh mắt cũng có thể khiến hai người bị trọng thương, trong lòng cả hai đều rất rõ ràng, đây chính là vì đối phương hạ thủ lưu tình, bằng không mà nói, chỉ cần một ý niệm trong đầu, Ngô Tinh đủ giết bọn họ mười lần rồi.
Hư Tử Uyên nắm tay Tô Phong, toàn thân căng thẳng, hiển nhiên bị chấn động không nhỏ, thực lực như vậy chỉ tồn tại trong truyền thuyết nghìn năm trước, có ai từng gặp qua.
Vân Tuyết nhìn Ngô Tinh, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ kinh khủng, tuy nói nàng sùng bái cường giả, thế nhưng nếu cường giả mạnh một cách biến thái, vượt qua phạm vi thường thức của nàng thì sẽ sinh ra sợ hãi.
- Đa tạ tiền bối không giết!
Vô Chân và Bạch Ngọc Tinh trở về, cúi đầu cung kính nói với Ngô Tinh.
Tuy rằng miệng bọn họ phun máu tươi, nhưng vẫn chưa thụ thương quá mức nghiêm trọng, hiển nhiên là do Ngô Tinh khống chế lực lượng vô cùng tốt, bằng không mà nói, chỉ cần hắn muốn hai người chết, hai người đã biến thành thi thể.
Ăn đắng một lần, không còn dám có bất cứ ý niệm coi thường nào với Ngô Tinh, chỉ một cái ý niệm trong đầu cũng có thể đưa bọn họ vào chỗ chết, tu vi như vậy, trong lòng bọn họ run rẩy, không sinh ra nổi nửa điểm tâm lý phản kháng.
Những người như vậy, lúc đầu kiêu ngạo không ngớt, nhưng biết người khác kinh khủng liền hạ thấp đầu như cẩu, so sánh với Tô Phong trong nhận thức của Ngô Tinh, trước sau ổn trọng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hiển nhiên kém quá xa.
Ánh mắt Ngô Tinh không tiếp tục dừng lại trên người Vô Chân và Bạch Ngọc Tiên, nói chính xác hơn là không thèm nhìn.
Đi tới trước mặt Hư Tử Uyên, Ngô Tinh nói:
- Vị này chính là sư tỷ khiến ngươi nóng ruột nóng gan, gì cũng không muốn, chỉ cầu khu trục huyền âm hàn khí cho nàng hay sao?
Tô Phong không lưu ý tới cách nói trực tiếp của Ngô Tinh, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Nghe hai người bọn họ nói như vậy, trong lòng Hư Tử Uyên ấm áp, nắm chặt tay Tô Phong, càng thêm siết chặt hơn.
Hư Tử Uyên nhất thời bước gần một bước sát người Tô Phong, trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn Ngô Tinh.
Thấy sư tỷ chấn kinh, Tô Phong nói:
- Tu vi của Ngô Tinh đại ca sâu không thể lường được, cứ để Ngô Tinh đại ca nhìn, có thể sẽ khu trục được hàn khí cho sư tỷ.
Hư Tử Uyên kinh ngạc nói:
- Thế nhưng, không phải sư phụ nói, trừ phi có thượng cổ…
Tô Phong gật đầu, dùng nhãn thần ngăn cản nàng nói tiếp, Hư Tử Uyên rốt cuộc đã hiểu được ý tứ trong mắt Tô Phong, sắc mặt một lần nữa cả kinh, Ngô Tinh này thực sự có tu vi giống như chư tử thượng cổ? Vạn năm trước, chư tử bách thánh không phải là biến mất toàn bộ rồi hay sao?
Bất quá, trong lòng nàng tuy rằng kinh ngạc, nhưng không hề nghi ngờ lời nói của Tô Phong. Nếu Tô Phong đã nói, như vậy nàng sẽ tin tưởng, vươn tay trái đưa tới trước mặt Ngô Tinh.
Ngô Tinh nói:
- Hàn khí trong cơ thể nàng có chút kỳ quái, ta dùng mắt nhìn không nhận định rõ ràng được, chỉ có thể tra xét hàn khí trong cơ thể nàng.
Nói xong, Ngô Tinh cầm lấy cổ tay Hư Tử Uyên, một cỗ chân khí màu trắng gần như hư vô từ đầu ngón tay Ngô Tinh truyền ra, xâm nhập vào trong cơ thể Hư Tử Uyên.
Sắc mặt Ngô Tinh bình tĩnh, qua thời gian một nén hương, Ngô Tinh bắt đầu nhíu mày.
Qua thời gian hai nén hương sau, Ngô Tinh phát ra tiếng cảm thán đầu tiên:
- A?
Qua ba nén hương, Ngô Tinh thả cổ tay Hư Tử Uyên ra, trên mặt tràn đầy vẻ quái dị.
Tô Phong từ lúc gặp Ngô Tinh tới bây giờ, lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc cổ quái như vậy, lẽ ra loại tu sĩ giống như hắn hẳn là không chuyện gì có thể khiến hắn kinh ngạc như vậy mới đúng.
- Hàn khí của nàng đã có từ khi còn là bào thai, theo mệnh thần mà trưởng thành?
Hư Tử Uyên gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Tô Phong đối với Ngô Tinh đương nhiên tin tưởng, dù sao, hắn với thân phận tông sư đan dược cũng không thể nhìn ra được huyền âm hàn khí trong cơ thể Hư Tử Uyên rốt cuộc là đến từ đâu.
Đôi lông mày Ngô Tinh nhíu sát lại, nói:
- Nguyên bản hàn khí trong cơ thể nàng so với cực băng hàn khí thua kém hơn nhiều lắm, thế nhưng bởi vì theo mệnh thần trưởng thành, hàn khí trong cơ thể đã tăng trưởng không chỉ mấy nghìn lần, nếu là mười năm trước ta có thể mạnh mẽ bức hàn khí trong cơ thể ra, thế nhưng hiện tại… Hắc hắc, còn lợi hại hơn cả cực băng hàn khí, ta cũng không có cách nào rồi, trừ khi đệ chịu ra tay.
Hư Tử Uyên giật mình ngac nhiên, thế nhưng nàng biết rõ huyền âm tuyệt mạch trong cơ thể nàng vô cùng lợi hại, vừa rồi không có bao nhiêu hi vọng, nhưng nghe Ngô Tinh nói vậy nàng cực kì ngạc nhiên.
Tô Phong nghe thấy vậy thì giật mình nhìn Ngô Tinh.
Ngô Tinh thấy thế, nói:
- Tô Phong lão đệ, sư tỷ ngươi có mang huyền âm tuyệt mạch, lại có cửu âm huyền thể, tuy rằng hai loại thể chế hình thành điểm cân đối, để nàng còn sống, thế nhưng, sau khi ba mươi ba tuổi, cửu âm huyền thể sẽ hoàn toàn thức tỉnh, ngược lại sẽ đánh vỡ điểm cân đối này, đưa nàng vào con đường chết…
Những điều này Hư Tử Uyên và Tô Phong đã biết được từ sớm, nhưng vẫn nghe lời giảng giải của Ngô Tinh.
Ngô Tinh cười hắc hắc, nói:
- Tô Phong lão đệ tu luyện loại công pháp mà ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy, mà chân khí trong người đệ lại có nét tương đồng với sư tỷ của đệ, nếu đệ có thể trong vòng 10 năm đạt tới Đằng Vân cảnh Giá Vụ kỳ, thì đệ có thể hút hết hàn khí trong người sư tỷ của đệ.
Nghe thấy vậy thì Tô Phong thở dài nói:
- Điều này quá khó a lão ca! 10 năm quá ngắn.
Ngô Tinh cười hắc hắc, nói:
- Hai người không phải lo lắng, tuy rằng ta không có biện pháp khu trục hàn khí, thế nhưng ta lại biết một biện pháp giúp nàng kéo dài thọ mệnh.
- Biện pháp gì?
Tô Phong bật thốt.
Ngô Tinh vung tay lên, một tầng quang tráo trong suốt bao phủ ba người vào bên trong, chặn đứng thanh âm ba người bọn họ truyền ra ngoài. Ba người Vô Chân, Bạch Ngọc Tiên, Vân Tuyết cho dù đứng cách một thước cũng không thể nghe được.
Chặn đứng thanh âm truyền ra, Ngô Tinh mở miệng:
- Thời kỳ thái cổ, có một linh bảo tên gọi Linh Lung Bảo Tháp, chính là linh bảo thành danh của Bảo Tháp Thiên Vương Thiên Đình, Linh Lung Bảo Tháp này tổng cộng phân làm bảy tầng, một tầng trong đó có công hiệu điểu khiển thời gian, cùng với tu vi của chủ nhân liên hệ một nhịp thở, nếu như hai người tìm được bảo tháp này, để nàng trong bảo tháp có thể kéo dài thọ mệnh của nàng, chỉ cần tu vi của lão đệ sau này đủ cao, có thể giúp nàng vĩnh viễn sống sót trong bảo tháp.
Ngô Tinh chỉ cho rằng Tô Phong biết được tin tức này mà chấn động, không hề biết rằng Tô Phong bởi vì địa đồ bí địa của Lý gia mà kinh ngạc, Đế Đình diệt môn Lý gia, muốn tìm được kiện pháp bảo kia, xem ra chính là Linh Lung Bảo Tháp này rồi.
Trong lòng Tô Phong kinh hỉ, chẳng lẽ Linh Lung Bảo Tháp kia ở ngay trong bí địa Lý gia?
Ngô Tinh thấy Tô Phong rất có hứng thú đối với Linh Lung Bảo tháp, nói:
- Bất quá, uy danh Linh Lung Bảo Tháp rất lớn, nhưng muốn lấy được nó lại hoàn toàn không dễ dàng, thời điểm Bảo Tháp Thiên Vương biến mất đã để Linh Lung Bảo Tháp vào trong trung thiên thế giới, nếu muốn tiến vào nơi đó, rất không dễ dàng.
- Là địa phương nào?
Hư Tử Uyên hiếu kỳ hỏi.
Ngô Tinh mỉm cười nói:
- Con Ngô Bí Cảnh.
Côn Ngô Bí Cảnh? Tô Phong và Hư Tử Uyên đồng thời cả kinh, Tô Phong kinh hãi chính là, Linh Lung Bảo Tháp sao lại không ở trong bí địa Lý gia? Hư Tử Uyên kinh hãi chính là, Côn Ngô Bí Cảnh chính là truyền thuyết từ thượng cổ lưu truyền lại, bên trong có rất nhiều pháp bảo, đan dược từ thời kỳ thượng cổ, mỗi cách trăm năm Côn Ngô Bí Cảnh sẽ mở ra một lần.
Chỉ là, ngoại trừ một số rất ít tu vi đứng đầu ra, những tu sĩ khác căn bản không biết Côn Ngô Bí Cảnh rốt cuộc ở địa phương nào.
- Được rồi, Tô Phong lão đệ.
Ngô Tinh vỗ vỗ vai Tô Phong nói:
- Ta không thể khu trục hàn khí trong cơ thể sư tỷ lão đệ, nhân tình của ngươi sau này ta sẽ trả lại ba lần, tuyệt đối không để lão đệ có hại, trong địa cung này, không có ai tạo thành uy hiếp đối với lão đệ, lão đệ và sư tỷ đoàn tụ, ta sẽ không đi theo bên canh nữa.
- Ngô Tinh đại ca muốn đi rồi?
Tô Phong hỏi.
Ngô Tinh gật đầu, nói:
- Lâu lắm không đi ra ngoài thăm thú, có lẽ ta du lịch một thời gian, yên tâm, ta có thể lại trên người lão đệ một đạo thần thức, nếu như có nguy hiểm, chỉ cần không phải quá mức xa xôi, ta rất nhanh sẽ chạy tới.
Tô Phong nói:
- Đại ca đi rồi, hi vọng có thể giúp lão đệ ta lưu ý một chút, nếu có thể tìm được phương pháp khu trừ hàn khí, kính xin thông báo, cảm ơn vô cùng!
Ngô Tinh cười gật đầu, nói:
- Đây là tự nhiên.
Nói xong, thân ảnh Ngô Tinh chợt lóe, quang tráo trong suốt bao phủ ba người biến mất không còn, Ngô Tinh không còn hình bóng.
Thuấn di?
Ngô Tinh lộ ra chiếu thức này khiến mọi người đều thất kinh, đây chính là thần thông của tiên nhân trong truyền thuyết?
Vô Chân và Bạch Ngọc Tiên nhìn Tô Phong nhiều hơn một tia ước ao, cư nhiên có thể kết giao với tiên nhân, bất quá, càng nhiều hơn chính là đố kỵ, oán hận…
Về phần Vân Tuyết, nhãn thần nhìn về phía Tô Phong lại có phần biến hóa, tựa hồ nhớ lại vài năm trước, Tô Phong trên đường thành Nhạc Thủy đột nhiên bạo phát, trên mặt nàng lúc đó cũng là dáng vẻ này.
Tô Phong nhìn thoáng qua bốn phía, chỉ về phương hướng cửa vào tầng thứ mười địa cung, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Do dư uy của Ngô Tinh vẫn còn, Tô Phong nói không một ai phản đối, tựa hồ hiện tại đã coi Tô Phong là thủ lĩnh của quần thể này.