Băng Đế

Quyển 2 - Chương 18: Đánh chết Lỗ Ngân Hùng



Bạch Ngọc Tiên thấy Vân Tuyết ngay trong chiến đấu bỏ lại hắn, chạy về phía Tô Phong, nhất thời cảm giác đau lòng muốn chết.

Trong mắt Vô Chân cũng tràn đầy lửa giận, lúc này Chiến Thần Lệnh ngay trước mắt, bọn họ không liều sống liều chết tranh đoạt, mà Tô Phong lại lôi kéo Hư Tử Uyên len lén chạy mất.

- Bại sự có thừa…

Thấy ánh mắt Lỗ Ngân Hùng, Bạch Ngọc Tiên và Vô Chân rơi vào người hắn, Tô Phong nhất thời nhíu mày cả giận nói.

Bạch Ngọc Tiên và Vô Chân đều có địch nhân ở đây, đang trong lúc chiến đấu, đồng thời Chiến Thần Lệnh xuất hiện ngay trước mắt, tuy rằng bọn họ nhìn Tô Phong tràn đầy lửa giận, nhưng vẫn phải tạm thời di chuyển ánh mắt đi.

Chỉ có Lỗ Ngân Hùng, dùng một phiên thu thập một gã Trúc Thai kỳ cản đường trước mắt, thân thể nhoáng lên, nhất thời đuổi nhanh theo hướng Tô Phong.

- Đi mau…

Tốc độ của Tô Phong đột ngột tăng mạnh, nhanh chóng chạy ra phía sau đại điện.

Rất nhanh, Tô Phong chạy sang thông đạo phía sau đại điện, thông thẳng hướng phòng luyện đan, thông đạo vòng vo chuyển ngoặt mấy vòng, phía trước đột nhiên bị một cánh cửa băng ngăn cản lối đi cùng một người trẻ tuổi.

Nhìn người này, mặc dù chỉ có mười năm mười sáu tuổi nhưng Tô Phong cảm giác rất quen thuộc. Người trẻ tuổi kia sau khi nhìn thấy Tô Phong cùng Hư Tử Uyên cực kỳ kích động. Tô Phong giật mình một chút rồi gọi:

- Tiểu Thần?

- Là đệ!

Người tuổi trẻ kia trả lời. Người này không phải ai khác chính là Cổ Thần, nhân vật chính trong truyện. Nhưng từ khi Tô Phong xuất hiện thì hắn không còn là nhân vật chính nữa. Tô Phong đi tới trước mặt Cổ Thần cho hắn một cái gấu ôm, hai huynh đệ đều vỗ vai nhau rồi cười hì hì.

Khi Cổ Thần chưa kịp nói gì thì Tô Phong đã kéo hắn tới trước mặt Hư Tử Uyên rồi nói:

- Sư tỷ! Đây là người ta từng nói với tỷ, hắn tên Cổ Thần là một tên thiên tài chính hiêu.

Hư Tử Uyển nghe thấy vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, mặc dù đã sớm nghe thấy Tô Phong hay nhắc đến Cổ Thần, nhưng giờ tận mắt thấy thì Hư Tử Uyên mới tin là còn có người vượt qua Tô Phong.

Cổ Thần kích động muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Tô Phong thấy hắn như vậy thì cũng đành thầm xin lỗi vì đã cướp lão bà trong tương lai của hắn. Thấy Cổ Thần đã bình tĩnh lại Tô Phong nói:

- Từ lúc chúng ta tách nhau ra đến giờ, đệ đi đâu mà để ta đợi đệ 4 năm ở Hư Thiên Tông thế?

Cổ Thần nghe Tô Phong hỏi, thì chỉ nói là mình trốn thoát khỏi tên đó rồi gặp được chút kì ngộ rồi bế quan tu hành từ đó tới nay. Thấy Cổ Thần không muốn nói, Tô Phong cũng lười hỏi. Trầm ngâm một lúc, Tô Phong nhìn Cổ Thần rồi hỏi:

- Lần này đệ cùng ta đi Hư Thiên Tông chứ?

- Tất nhiên! Lần này đệ cũng định ra khỏi nơi này rồi tới Hư Thiên Tông.

Nghe Cổ Thần nói vậy thì Tô Phong gật đầu rồi nhìn về phía trước, muốn tới phòng luyện đan, hiển nhiên phải vượt qua cánh cửa băng này mới được.

Khi đang chuẩn bị mở cánh của băng, tiếng huýt gió của Lỗ Ngân Hùng đã đuổi dần tới từ phía xa, trong sát na Lỗ Ngân Hùng đã truy đuổi tới phía sau Tô Phong và Hư Tử Uyên hơn mười trượng.

Tô Phong cùng Cổ Thần xoay người, lạnh lùng nhìn Lỗ Ngân Hùng, đã như vậy chỉ đành giết chết tên biến thái này trước. Sát khí trong lòng Tô Phong giống như hỏa diễm bùng phát ngập trời.

Đối với Lỗ Ngân Hùng, hắn chán ghét từ sâu trong nội tâm.

Lỗ Ngân Hùng nhìn Tô Phong, trong ánh mắt để lộ vẻ quái thúc thúc nhìn thấy tiểu la lị, tuy rằng vừa rồi quyền cương của Tô Phong đã đánh tan chưởng cương của hắn, khiến Lỗ Ngân Hùng cảm thấy có chút kinh ngạc, thế nhưng trong lòng Lỗ Ngân Hùng lúc này hoàn toàn không coi Tô Phong trở thành một đối thủ ngang hàng với hắn.

Hắn có pháp bảo trung phẩm Hắc Thi Phiên, trong phiên thu nạp vô số ý niệm linh hồn tu sĩ, uy lực mạnh mẽ không gì sánh được, nếu đơn độc chiến đấu với bất cứ tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ nào trong địa cung này, Lỗ Ngân Hùng không hề sợ hãi.

Về phần Hư Tử Uyên cùng Cổ Thần ngay bên cạnh Tô Phong, bất quá chỉ có tu vi Trúc Thai sơ kỳ mà thôi, cho dù Hư Tử Uyên có Cực Quang Bảo Kính trong tay, nhưng Cực Quang Bảo Kính không phải loại pháp khí mang tính công kích, chỉ có thể tự bảo vệ chính mình, luận tính công kích, đối với Lỗ Ngân Hùng không hề có bất cứ lực uy hiếp nào.

- Hắc hắc hắc hắc…

Lỗ Ngân Hùng âm hiểm cười, nói:

- Lần trước cho ngươi chạy thoát, lúc này đây ngươi đã không còn đường nào để chạy, hắc hắc…

Nói xong, Lỗ Ngân Hùng chuyển nụ cười dâm dãng sang Hư Tử Uyên, nói:

- Tiểu muội muội bên cạnh không phải sợ, để cho lão tử thỏa mãn một hồi, lão tử sẽ bỏ qua cho các ngươi, hắc hắc hắc hắc…

- Muốn chết…

Tô Phong cùng Cổ Thần nhất thời giận dữ, Tô Phong đinh ra tay thì đã thấy Cổ Thần ra tay trước, hai mắt hắn trừng to, pháp bảo phi kiếm mang theo lửa cháy bừng bừng lập tức lao ra từ giữa mi tâm, mạnh mẽ đâm về phía Lỗ Ngân Hùng.

Đồng thời tay phải Cổ Thần kết thành ấn đẩy về phía trước, hỏa diễm từ lòng bàn tay phun ra, hóa thành một hỏa chưởng thật lớn, trong sát na đại điện nguyên bản hàn khí um tùm, hỏa chưởng vừa xuất hiện, nhiệt độ tăng tới cực điểm, Lỗ Ngân Hùng cũng không nhịn được toát mồ hôi.

Cổ Thần vung tay phải, hai mươi tấm phù chú hạ phẩm, trung phẩm đồng thời oanh kích về phía Lỗ Ngân Hùng. Tuy rằng những tấm phù chú này không thể tạo thành thương tổn đối với Lỗ Ngân Hùng, thế nhưng bị hai mươi mấy tấm phù chú oanh tạc chung quy có ảnh hưởng nhất định, có thể trợ giúp rút ngắn thời gian đánh chết.

Khóe môi Lỗ Ngân Hùng vểnh lên, hai ngón tay chỉ về phía trước, hai đạo thi khí màu đen kịt đánh vào Hắc Thi Phiên, Hắc Thi Phiên nhất thời biến thành khổng lồ hơn trượng, đứng chắn trước mặt hắn, hắc khí um tùm, hầu như che phủ toàn bộ thông đạo.

Lỗ Ngân Hùng ẩn thân trong hắc khí, Cổ Thần không nhìn thấy nửa cái bóng, đột nhiên hai đạo chưởng cương từ trong hắc khí tuôn ra, va chạm một chỗ với băng chưởng của Cổ Thần.

Lúc này đây, uy lực hỏa chưởng của Cổ Thần so với trước đó mạnh mẽ hơn rất nhiều, không hề bị Lỗ Ngân Hùng dùng một chưởng cương đơn giản đánh tan. Cổ Thần hiện tại vô cùng giận dữ, đã lấy ra thực lực mạnh nhất, thế đi của hỏa chưởng không gì cản nổi, chưởng cương của Lỗ Ngân Hùng lập tức bị chấn vỡ.

Uy lực hỏa chưởng không giảm, tiếp tục bay về phía trước, cùng với phi kiếm pháp bảo, phù chú nhất tề đánh vào hắc khí.

Sát na, trong hắc khí đột nhiên bắn ra vô số đạo cương khí, giống như những xúc tua quấn chặt với pháp bảo phi kiếm phù chú và băng chưởng. Cổ Thần lập tức cảm giác được mùi vị tanh tưởng từ trên bằng chưởng, pháp bảo phi kiếm và phù chú truyền tới, khiến hắn muốn nôn ọe.

Thi khí màu đen kia tà ác vô cùng, trực tiếp ngăn cản toàn bộ băng chưởng, pháp khí phi kiếm và phù chú của Cổ Thần, phù chú mất đi tác dụng rơi xuống dưới đất.

Pháp ấn hai tay Cổ Thần biến động, hỏa chưởng tán đi rồi lại ngưng tụ, đạo viêm hỏa phần thiên đánh vào trong pháp bảo phi kiếm khiến pháp bảo phi kiếm và hỏa chưởng thủy chung bảo trì lực công kích cực mạnh.

Lỗ Ngân Hùng trong màn hắc khí, biểu tình trên mặt chỉ có thể dùng vô cùng chấn động để hình dung, bình thường tu sĩ Dẫn Hồn kỳ trước mặt hắn sau khi hắn sử dụng Hắc Thi Phiên, chỉ có phòng thủ bản thân, nào có chủ động tiến hành công kích hắn?

Thế nhưng hiện tại dưới công kích của Cổ Thần, hắn chỉ có thể phòng thủ, một hỏa chưởng kia cộng thêm thanh phi kiếm bốc cháy hỏa diễm hừng hực ẩn chứa uy lực vô cùng, hắn hơi có chút vô ý sẽ lập tức bị giết chết.

Trong lòng Lỗ Ngân Hùng rét lạnh, ý định đánh chết Cổ Thần càng thêm kiên định, đột nhiên hai tay biến đổi pháp ấn, quát lớn:

- Thi thủy cuồn cuộn… Tràn ngập đất trời…

Theo thanh âm của Lỗ Ngân Hùng vừa ra, thi hồn lập tức từ trong hắc khí xuất hiện, đột nhiên thi hồn biến hóa, hóa thành một bãi thi thủy màu đen nồng đậm, ập về phía Cổ Thần.

Lỗ Ngân Hùng đã trực tiếp hủy diệt ngân thi của hắn, muốn trực tiếp đánh chết Cổ Thần.

Từ trong bãi thi thủy màu đen kia, Cổ Thần cảm giác được rất nhiều những ý niệm kinh khủng, tà ác, án hận, tàn nhẫn... Tất cả những ý niệm phản diện này khiến lông tóc hắn dựng ngược một trận.

Tô Phong thấy như vậy hai tay vội bắt ấn, Băng Ấn lập tức xuất hiên, nhiệt độ giảm xuống cực thấp. Bắt ấn xong, hai tay Tô Phong đẩy về phía Lỗ Ngân Hùng. Khi Lỗ Ngân Hùng chưa kịp phản ứng, thì Băng Ấn đã ập tới hắn.

- Oành!

Ngay lập tức Lỗ Ngân Hùng biến thành một tượng băng và vỡ ra thành nhiều mảnh, thấy Lỗ Ngân Hùng bị Tô Phong dùng một chiêu miểu sát, mặc dù là đánh lén nhưng Cổ Thần cùng Hư Tử Uyên cũng trợn mắt, nhìn chằm chằm Tô Phong không chớp mắt lấy một cái.

Thấy hai người nhìn chằm chằm như vậy, Tô Phong thoáng đỏ mặt rồi lập tức cười hắc hắc, đánh gia xung quanh thì thấy Vân Tuyết đang đứng từ xa nhìn ba người bọn họ, Tô Phong cũng lười quan tâm. Quay sang nói với Cổ Thần và Hư Tử Uyên:

- Sư tỷ, Cổ Thần, hiện tại chúng ta tới phòng luyện đan tìm thuần dương đan phương quan trọng hơn. Vân Tuyết, nàng đã tới vậy thì đi theo bên cạnh sư tỷ.

Lúc này hiển nhiên không phải thời điểm nói chuyện, Tô Phong phân phó, đồng thời thu lại Hắc Thi Phiên trên mặt đất, cất giữ trong Càn Khôn Trạc.

Ba người gật đầu, cùng Tô Phong đi tới ngay trước cánh cửa băng.

Tô Phong đánh mạnh một chưởng, hàn khí huyền băng phun ra, rất nhanh đã phá hủy được cánh cửa băng, phía trước là một phòng luyện đan phương viên ước chừng hai mươi trượng. Trong phòng có đặt rất nhiều đan đỉnh, còn có một ít tài liệu luyện đan và một khối ngọc giản.

Làm người khác chú ý nhất chính là đài cao cuối gian phòng, trên đài cao có đặt một quyển trục, quyển trục kia một nửa màu trắng, một nửa màu đen, vị trí lại vừa đúng trung tâm, thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.

Tô Phong che trước cửa vào, không vội vã chạy ào tới thu hoạch.

- Sao lại không đi vào?

Vân Tuyết hỏi.

Tô Phong lắc đầu, vung tay lên ném ra một tấm phù chú, oanh kích tại mặt đất phía trước hơn một trượng.

Phù chú va chạm với mặt đất, đột nhiên một đạo cương khí từ trong hư không xuất hiện, chém mạnh vào vị trí phù chú vừa mới rơi xuống.

Tô Phong nói:

- Bên trong gian phòng này có bày cấm chế.

- Các ngươi muốn làm cái gì?

Vân Tuyết hiếu kỳ hỏi thăm.

- Thuần dương đan phương.

Tô Phong còn chưa mở miệng, Hư Tử Uyên đã giành trước trả lời nàng.

- Hai người ở bên ngoài chờ, ta cùng Cổ Thần vào trong trước phá hủy cấm chế.

Tô Phong nói.

Nói xong cùng Cổ Thần lấy ra mười tấm phù chú các loại, những tấm phù chú bình thường này hắn lấy được rất nhiều từ các ma tu Tà Băng Tông, giơ tay lên, hơn mười tấm phù chú phóng về mặt đất khắp phòng luyện đan.

Phù chú rơi xuống đất, nhất thời có mười đạo cương mang xuất hiện từ hư không, bổ mạnh vào vị trí phù chú rơi xuống.

Đúng lúc này mi tâm Cổ Thần chợt lóe bạch quang, Hàn Cương Ấn lập tức bay ra, đồng thời thân thể Cổ Thần cùng Tô Phong trong nháy mắt nhảy vào trong phòng luyện đan.

Hàn Cương Ấn biến lớn chừng một trượng, che trên đỉnh đầu Cổ Thần cùng Tô Phong, pháp bảo phi kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Cổ Thần, trong sát na liên tục bổ hơn mười đạo kiếm cương về bốn phương tám hướng.

Kiếm cương và cương mang đột nhiên xuất hiện va chạm với nhau đều tự tiêu tán, thế nhưng càng nhiều kiếm cương liên tục chém vào vách tường bốn phía phòng luyện đan, Tô Phong cùng Cổ Thần nhìn ra được điểm yếu của cấm chế nơi đây, rất nhanh, cấm chế ba mặt tường đã bị Cổ Thần phá hủy toàn bộ, chỉ còn lại một mặt tường cuối cùng.

Vách tường kia cách vị trí hắn đứng hơn xa một chút, đồng thời quyển trục thần bí ở trên đài cao sát vách tường này.

Hàn Cương Ấn chặn công kích đến từ đỉnh đầu, Cổ Thần bước về phía trước mấy trượng, hai tay cầm kiếm liên tục bổ mấy đạo kiếm cương về điểm yếu cấm chế phía trước.

Ầm…

Một tiếng nổ vang.

Kiếm cương của Cổ Thần còn chưa bổ trúng tường, kiếm cương mới đi được hơn phân nửa đường thì bức tường phía trước đột nhiên nổ tung, một lỗ thủng lớn cỡ thân hình một người hiện ra, ngay khi Tô Phong cùng Cổ Thần còn chưa hết kinh ngạc, từ bên trong đột nhiên vọt ra hai người.

Một nam một nữ, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, thế nhưng tu vi đã đạt tới Dẫn Hồn hậu kỳ, nam thì khuôn mặt đỏ sậm, mặc xích bào, giống như một đoàn hỏa diễm, thân hình cao lớn, vẻ mặt cương nghị.

Nữ mặc hắc y bó sát người, hoàn toàn triển lộ vóc dáng hoàn mỹ, làn da của nàng trắng noãn, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, nhất là đôi môi căng mọng từ hồ như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua đều có thể sinh ra tầng tầng sóng cuộn lăn tăn.

Tô Phong nheo mắt lại còn Cổ Thần thì ngẩn ra, hiển nhiên hắn nhận ra hai người này, chính là tuyệt thế thiên tài của Âm Dương Ma Tông, Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm.

Thấy Cổ Thần ngẩn người, Tô Phong liền hỏi:

- Đệ quen bọn họ à?

Cổ Thần nghe thấy Tô Phong hỏi thì lắc đầu nói không quen, nhưng Tô Phong cũng đoán được, kiếp trước chắc hẳn Cổ Thần từng ăn qua thiệt thòi tại tay hai người này.

Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm thông qua con đường ngầm tầng tầng cơ quan bẫy rập khác nhau mới vòng qua được đại điện, trực tiếp tới phòng luyện đan, bọn họ cho rằng lúc này tất cả các tu sĩ khác đều đang điên cuồng tranh đoạt Chiến Thần Lệnh trong đại điện, còn phòng luyện đan hẳn là không có bóng người nào mới đúng, không hề nghĩ tới rằng lại có một người giành trước bọn họ một bước, đi tới phòng luyện đan.

Ánh mắt bốn người khẽ đảo qua nhau, sau đó nhãn cầu nhất tề bị quyển trục thần bí hấp dẫn, ánh mắt bốn người đều biểu lộ rõ ý tứ: ta muốn quyển trục kia.

Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm tới di chỉ địa cung này chỉ có một mục đích duy nhất chính là tìm được Âm Dương Trận Đồ của Âm Dương Tông, theo như tin tức tiền bối lưu lại, Âm Dương Trận Đồ đang ở trong phòng luyện đan của Tà Băng Tông.

Khi đó Âm Dương Tông và Tà Băng Tông bởi vì Chiến Thần Lệnh mà trở mặt với nhau, Tà Băng Tông giết chết đại trưởng lão Âm Dương Tông, đồng thời Âm Dương Trận Đồ ở trên người đại trưởng lão bị Tà Băng Tông lấy đi, cuối cùng Âm Dương Tông phá đại trận của Tà Băng Tông, tu sĩ tam tộc nhân, vu, yêu tề tụ phong ấn đại điện băng cung, Âm Dương Tông tự nhiên sẽ không nói ra, bảo bối Âm Dương Trận Đồ của bọn họ nằm ngay trong phòng luyện đan Tà Băng Tông, vì vậy giả vờ câm điếc chờ nghìn năm trôi qua lại phái đệ tử kiệt xuất tới lén thu hồi trở về.

Nhìn bao quát toàn bộ phòng luyện đan, quyển trục thần bí này tương đối ăn khớp với Âm Dương Trận Đồ.

Mục đích của Tô Phong tới di chỉ địa cung là tìm kiếm thuần dương đan phương, nhìn qua toàn bộ phòng luyện đan cũng chỉ có một quyển trục thần bí này tương đối ăn khớp với thuần dương đan phương.

Đối với quyển trục thần bí, Tô Phong, Cổ Thần, Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm đều nhất định phải có.

Hư Tử Uyên và Vân Tuyết đứng trước cửa đột nhiên nhìn thấy có hai tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ xuất hiện, trong mắt đều cả kinh, Vân Tuyết đang muốn chạy vào trong nhưng bị Hử Tử Uyên nắm chặt tay kéo lại.

Vừa rồi Lỗ Ngân Hùng có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, thế nhưng vẫn bị miểu sát trong thay Tô Phong. Đối với tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, nàng và Vân Tuyết căn bản không thể nhúng tay vào, chỉ có thể đừng níu chân hắn phía sau.

Trong suy nghĩ của Hư Tử Uyên, lúc này chạy vào trong phòng luyện đan quấy rối Tô Phong phân tâm chính là kéo chân sau của hắn rồi.

Lấy quá trình Tô Phong miểu sát Lỗ Ngân Hùng xem xét cùng Cổ Thần chiến đâu với Lỗ Ngân Hùng, cho dù không phải là đối thủ của hai người này, nhưng toàn thân trở ra hẳn không phải vấn đề, không biết từ khi nào lòng tin của Hư Tử Uyên đối với Tô Phong càng lúc càng trở nên mạnh mẽ,

Dương Kế Nam, Hoa Liên Âm đều có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, mà Tô Phong biểu hiện bên ngoài chỉ có tu vi Trúc Thai hậu kỳ còn Cổ Thần biểu hiện ra Dẫn Hồn sơ kỳ.

Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm tuy không phải là loại người tự đại, nhưng ánh mắt nhìn Tô Phong cùng Cổ Thần rõ ràng không có vẻ coi trọng, chỉ là có chút ngoài dự liệu.

Ngoại dự liệu của bọn họ chính là dĩ nhiên có người không tranh đoạt Chiến Thần Lệnh bên ngoài đại điện lại chạy tới phòng luyện đan phía sau, đồng thời phòng luyện đan và đại điện có một bức tường băng ngăn cản, nếu không có tu sĩ Tà Băng Tông muốn mở cửa băng quả thực phi thường khó khăn, cho dù là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cũng phải tiêu tốn thời gian tương đối lớn.

Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm nhìn Tô Phong cùng Cổ Thần, trong lòng đều nghĩ:

“Chẳng lẽ hai người này là đệ tử di truyền của Tà Băng Tông?”

Tuy rằng nghìn năm trước Tà Băng Tông bị tu sĩ tam tộc nhân, vu, yêu tiêu diệt, thế nhưng chung quy vẫn có một số tu sĩ chạy thoát, chỉ là những tu sĩ này không phải quá mức quan trọng, đồng thời số lượng cực kỳ nhỏ bé, đồng thời sau khi bỏ đi lập tức không còn tung tích, không hề xuất hiện qua trên Cổ Hoang đại lục.

Hôm nay Tô PHong cùng Cổ Thần đột nhiên xuất hiện trước mắt hai người, Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm tự nhiên coi hắn là đệ tử hậu bối lưu truyền tới nay của một trong số các tu sĩ Tà Băng Tông nghìn năm trước chạy trốn thành công.

Hoa Liên Âm vặn vẹo vòng eo giống như rắn nước, cười khúc khích nói:

- Kế Nam, vận khí của ta không tồi nha, ở chỗ này cũng có thể đụng phải hai thiếu niên thanh tú như vậy, khách khách…

Nói xong Hoa Liên Âm tặng cho Tô Phong Cổ Thần một cái mị nhãn, dùng đầu lưỡi thơm mềm liếm liếm bờ môi nói:

- Hai tiểu ca nhi, ngươi đã từng nếm thử tư vị đôi môi của nữ nhân sao?

Tô Phong cùng Cổ Thần giả bộ ngẩn ngơ lắc đầu, trong lòng Tô Phong còn đang suy nghĩ, nên dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hai người này, bên ngoài có nhiều người tranh đoạt Chiến Thần Lệnh như vậy, chung quy sẽ có người cướp được, mà nếu có người phát hiện ra Chiến Thần Lệnh chỉ là hàng giả, khẳng định sẽ tụ họp chuyển sang phòng luyện đan sau đại điện.

Hoa Liên Âm thản nhiên cười, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Phong cùng Cổ Thần, vặn veo thân thể lả lướt nói:

- Hai tiểu ca nhi, thích tỷ tỷ hay không?

Tô Phong cùng Cổ Thần mê man gật đầu.

Thấy hai người cư nhiên bị nữ tử yêu mị kia mê hoặc, Hư Tử Uyên và Vân Tuyết đều tức giận hừ lạnh một tiếng.

Bất quá, đúng vào lúc này một đạo kiếm cương màu đỏ xuất hiện, đâm thẳng về phía Tô Phong, chính là Dương Kế Nam đột nhiên xuất thủ tấn công, còn Hoa Liên Âm cũng xuất thủ với Cổ Thần.

Trong lúc xuất thủ, Dương Kế Nam đồng thời quát lớn:

- Liên Âm, bọn hắn không bị nàng mị hoặc, lập tức giết tên kia để ta giết tên này…

Tô Phong nhướng mày, trong nháy mắt liền khôi phục bình thường, cư nhiên bị Dương Kế Nam phát hiện ra, hắn định giả vờ bị mê hoặc rồi nhất kínch tất sát nhưng nếu đã lộ thì cũng thôi. Thấy Duong Kế Nam tiến tới, Tô Phong dùng Tử Diễm Băng Viêm tạo thành một thanh trường kiếm lao vụt qua, chỉ trong chớp mắt đầu của Dương Kế Nam dụng xuống lăn lông lốc dưới đất.

Khi giết xong Dương Kế Nam, Tô Phong quay đầu lại nhìn sang phia Cổ Thần đang chiến đấu cùng Hoa Liên Âm. Tô Phong thấy Hàn Cương Ấn chắn phía trước Cổ Thần, oanh một tiếng nổ, lập tức ngăn cản đạo kiếm cương màu đỏ của Hoa Liên Âm.

Thân thể Cổ Thần lui lại phía sau hai bước, chưởng trái kết pháp ấn, đẩy mạnh về phía trước, hỏa diễm từ lòng bàn tay phun ra, lập tức bành trướng, hóa thành cự chưởng dài tới mấy trượng, ập về phía Hoa Liên Âm.

Đồng thời tay phải vừa nhấc, một đoàn hỏa diễm từ lòng bàn tay bùng lên, càng lúc càng cao, hóa thành liệt diễm bốc cháy hừng hực.

Cổ Thần quát lớn:

- Hỏa long biến…

Một tiếng long minh vang lên, đoàn liệt diễm bốc cháy hừng hực hóa thành hỏa long, thoát khỏi tay Cổ Thần, xoay quanh trong không trung, ầm ầm phóng về phía Hoa Liên Âm.

Tu sĩ Âm Dương Tông, một nam một nữ song tu, nam chuyên tu cương dương, nữ chuyên tu cực âm, Cổ Thần lấy ngự hỏa phần thiên quyết đối phó với thân thể cực âm của Hoa Liên Âm, chọn cách đánh vào chỗ yếu của đối phương.

Thấy Tô Phong cùng Cổ Thần không hề bị nữ tử yêu mị kia mê hoặc, Hư Tử Uyên nhất thời thở dài một hơi, Vân Tuyết cũng lộ sắc mặt vui mừng, trên mặt Hoa Liên Âm thì sương lạnh, cả giận nói:

- Dĩ nhiên dám đùa giỡn ta? Tiểu tử, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, thế nào ta cũng phải hút đi dương tinh của ngươi… Hắc hắc, cái miệng nhỏ của ta hút một cái, bảo đảm dương tinh của ngươi sẽ giống như núi lửa phun trào đồng thời thoát đi.

Đối mặt với hỏa long do pháp lực Cổ Thần ngưng tụ thành, mi tâm Hoa Liên Âm nhất thời bay ra một pháp bảo phi kiếm màu trắng, chém mạnh xuống hỏa long.

Đồng thời thân thể Hoa Liên Âm vặn vẹo, trực tiếp nhảy múa, đồng thời đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, từng âm phù tục tĩu theo bước di chuyển của nàng phát ra khỏi miệng.

Dục Hải Ma Âm…

Ma âm lọt vào tai, đại não Cổ Thần nhất thời giống như chịu đòn nghiêm trọng, trong đầu ong ong rung động, vô số Hoa Liên Âm xích lõa toàn thân đồng thời đánh về phía hắn.

Thấy Cổ Thần lâm vào thế khó, Tô Phong liền quát:

- Tỉnh lại!

Nhất thời tất cả hình ảnh tục tĩu trong đầu Cổ Thần bị quét đi sạch sẽ, pháp ấn chưởng trái kết tụ, hỏa chương một lần nữa thành hình.

Sắc mặt Hoa Liên Âm trắng bệch, Dục Hải Ma Âm bị phá, nhất thời khiến nàng bị phản phệ, trong mắt lòe ra một tia dâm quang, tự vuốt ve chính cơ thể mình.

Hỏa chưởng sau khi thành hình, Cổ Thần dùng toàn bộ sức mạnh lao về phía Hoa Liên Âm.

- Oành

Hoa Liên Âm còn chưa kịp chuẩn bị thì đã bị hỏa chưởng của Cổ Thần đánh lên thân thể, nhất thời phát ra một tiếng nổ cùng theo đó là thân thể hóa thành tro tàn.

Thấy Hoa Liên Âm bị Cổ Thần đánh chết, Tô Phong cũng gật đầu rồi thân thể Tô Phong nhoáng lên, liền quay sang nắm lấy quyển trục trên đài cao, hư không nắm nhẹ, quyền trục bị hút vào trong tay Tô Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.