Băng Đế

Quyển 2 - Chương 19: Vân Tuyết chết



Quyển trục thần bí vừa vào tay, Tô Phong nhất thời phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc:

- Ha ha ha ha… Thuần dương đan phương…

Lập tức, Tô Phong tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, thân thể chợt lóe không thấy, trong nháy mắt đã rời khỏi phòng luyện đan, xuất hiện trước mặt Hư Tử Uyên, nói:

- Sư tỷ, ta tìm được thuần dương đan phương rồi, luyện thành thuần dương đan, nhất định có hi vọng cứu giúp sư tỷ…

Hư Tử Uyên thấy vậy thì mỉm cười, Tô Phong giơ quyển trục thần bí trong tay lên nói:

- Trong quyển trục này rất có thể ghi chép thuần dương đan phương, bất quá quyển trục bị hạ cấm chế, tạm thời ta không mở ra được, cấm chế bên trên phi thường lợi hại, sau khi rời khỏi nơi đây ta sẽ đi tìm Ngô Tinh, nhờ hắn mở giúp.

Đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài đại điện băng cung truyền tới tiếng xé gió, trong chớp mắt đã có mấy người xuất hiện trước mắt bốn người Tô Phong, ánh mắt mấy người đồng thời rơi vào cả bốn người, chuẩn xác mà nói là hoàn toàn bị quyển trục trong tay Tô Phong hấp dẫn.

Tô Phong buộc quyển trục bên hông, vừa rồi hắn đã sớm thử qua, quyển trục này bị hạ cấm chế, căn bản không thể thu vào trong Càn Khôn Trạc, bằng không đã không bị những người này nhìn thấy.

Rất nhanh, tất cả các thế lực còn đang tranh đấu bên ngoài đại điện băng cung đều đã tiến vào nơi này, chỉ là nhân số so với lúc trước không bằng phân nửa.

Để tranh đoạt khối Chiến Thần Lệnh bên ngoài, tất cả các tông môn đều vung tay chém giết, lấy ra hết con bài chưa lật, kết quả người cướp được cuối cùng bị mọi người đồng thời công kích, rất trùng hợp có một đạo công kích đánh trúng Chiến Thần Lệnh trong tay tu sĩ này, đồng thời giết chết hắn.

Tu sĩ đoạt được Chiến Thần Lệnh mất mạng không nói, mà khối Chiến Thần Lệnh bị đánh trúng hình thành vết nứt rõ rệt. Chiến Thần Lệnh là bí bảo Cổ Vu tộc, cho dù là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng không thể hủy diệt được, huống hồ mấy người bọn họ tu vi cao nhất chỉ có Thần Hải cảnh Dẫn Hồn hậu kỳ.

Chiến Thần Lệnh xuất hiện vết nứt, bất kỳ ai cũng rõ ràng, đây chỉ là một khối Chiến Thần Lệnh giả mà thôi.

Bất quá, thời điểm phát hiện ra Chiến Thần Lệnh là giả, thành viên các thế lực lớn đã tổn thương hơn nửa, thậm chí ngay cả tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ trong cuộc tranh đấu lịch liệt cũng ngã xuống không ít.

Thế lực khăp nơi đứng thành đoàn đội, nhìn bốn người Tô Phong trước mắt.

Tô Phong thấy mọi người tiến vào, Hư Thiên Tông chỉ còn lại hai người Vô Chân và Cố Tiêm Trần, trưởng lão Vi Thu Lương tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ không thấy đâu, kết quả có thể nghĩ được. Trên mặt Cố Tiêm Trần sung huyết, đã bị trọng thương.

Huyền Âm Tông cũng còn sót lại ba người, một gã trưởng lão Dẫn Hồn hậu kỳ cùng với Bạch Ngọc Tiên, Nam Cung Thất.

Tu sĩ Tàng gia còn lại sáu người, hai người Dẫn Hồn hậu kỳ, ba người Dẫn Hồn trung kỳ, một người Dẫn Hồn sơ kỳ.

Tu sĩ Thi Hồn Tông tựa hồ bị tổn thương thảm trọng, còn sót lại ba người, một người Dẫn Hồn hậu kỳ, hai người Dẫn Hồn trung kỳ.

Thần Vu Tông còn lại năm người, Dẫn Hồn hậu kỳ chỉ còn một mình một người Vu Dạ Ương, ba người Dẫn Hồn trung kỳ, một người Dẫn Hồn sơ kỳ.

Băng Thần Tông còn sót lại bốn người, Dẫn Hồn hậu kỳ chỉ có Mông Khải Vân, ba người khác là Dẫn Hồn trung kỳ.

Tu sĩ vừa trải qua chiến đấu kịch liệt chí ít đều có tu vi Dẫn Hồn kỳ trở lên, chỉ có một mình một người Bach Ngọc Tiên là có tu vi Trúc Thai trung kỳ, thế nhưng hắn có Thông Linh huyền thể, hoàn toàn phát huy ra được thực lực Dẫn Hồn trung kỳ.

Các thế lực đều có ít nhất một tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ ngã xuống, có thể thu Chiến Thần Lệnh vào trong tay cơ bản phải là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, thế nhưng mỗi lần lấy được Chiến Thần Lệnh vào trong tay lập tức trở thành cái đích cho mọi người công kích, cho dù là tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ dưới sự vây công của mọi người cũng chỉ có một kết cục ngã xuống.

Vô Chân và Cố Tiêm Trần thoáng quan sát một chút, trực tiếp chạy tới bên cạnh Tô Phong và Hư Tử Uyên. Vô Chân nhìn Tô Phong, trong mắt lộ lửa giận, đối với hành động lâm trận chạy trốn của Tô Phong rất phẫn nộ.

Về phần Hư Tử Uyên, Vô Chân sẽ không có oán khí lớn như vậy rồi, hắn thấy Hư Tử Uyên bị Tô Phong kéo tới phía sau đại điện, vì vậy đổ tất cả trách nhiệm lên người Tô Phong.

Đối với vẻ căm tức của Vô Chân, Tô Phong không thèm để ý, Chiến Thần Lệnh và bất cứ thứ gì khác Tô Phong không thèm bận tâm, chỉ cần hắn tìm được thuần dương đan phương là được, huống chi hắn đã sớm biết Chiến Thần Lệnh kia là đồ giả.

Tại thời điểm này mà nói, vẫn là nhóm tu sĩ Tàng gia có thực lực mạnh nhất, có sáu người, đồng thời không biết vì sao Thi Hồn Tông hoàn toàn nghe lời tu sĩ Tàng gia, Thi Hồn Tông có ba người, trong đó một người là Dẫn Hồn hậu kỳ, hai người là Dẫn Hồn trung kỳ, thực lực rất mạnh.

Sắc mặt Tàng Mục Bắc xanh mét, nhìn chằm chằm vào Tô Phong, ánh mắt rơi vào quyển trục bên hông Tô Phong, lạnh giọng nói:

- Tiểu tử, giao lại quyển trục kia, bằng không ngày hôm nay nhất định giết hết toàn bộ Hư Thiên Tông các ngươi.

Tô Phong nhìn lướt qua chúng tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, nói:

- Người muốn không ít, nên giao cho ai mới đúng đây?

- Hừ hừ…

Tàng Mục Bắc hừ lạnh hai tiếng, nói:

- Hiện tại không có Chiến Thần Lệnh, Đại Doanh ta đã tổn thương không nhỏ, nếu không cầm thứ gì đó ra ngoài, hắc hắc… Mọi người hẳn là biết rõ tính tình của thái tử Thiên Cơ của bản Đình, chỉ vì một quyển trục không biết là gì này làm địch nhân với Đại Doanh ta, thái tử Thiên Cơ giận dữ trút xuống, sợ rằng các vị không thể rời khỏi địa giới Đại Doanh, Vu Dạ Ương, Mông Khải Vân tranh đoạt Chiến Thần Lệnh các ngươi coi như thế phải có, thái tử Thiên Cơ có thể lý giải được, hiện tại quyển trục này, hai vị nên hiệp trợ Đại Doanh chúng ta diệt trừ toàn bộ Huyền Thiên Tông, Huyền Âm Tông…

- Thi Hồn Tông và Đại Doanh Đế Đình cùng nhau tiên lui, không giết sạch Huyền Âm Tông, Hư Thiên Tông thề không bỏ qua.

Tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ Thi Hồn Tông nói.

Vu Dạ Ương dẫn theo người Thần Vu Tông, tiến vài bước tới gần Tàng gia, cũng tỏ thái độ nói:

- Nếu Chiến Thần Lệnh lưu lại trong băng cung chỉ là giả, vậy thì Đại Ly và Đại Doanh không có mục tiêu tranh đoạt rồi, ha hả…, nhìn vào mặt mũi thái tử Thiên Cơ, hiện tại Đại Ly hiệp sợ Đại Doanh một tay, nhất loạt diệt trừ Huyền Âm Tông, Hư Thiên Tông.

Tàng Mục Bắc gật đầu.

Ba tu sĩ Huyền Âm Tông thấy tình hống không ổn, Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất nhìn thoáng qua gã trưởng lão Dẫn Hồn hậu kỳ bên cạnh, gã trưởng lão này gật đầu với hai người, nhất thời bước tới gần chúng tu sĩ Hư Thiên Tông.

Trưởng lão Huyền Âm Tông nói:

- Các vị đạo hữu, chúng ta phải kề vai chiến đấu rồi.

Vô Chân gật đầu với hắn.

Bạch Ngọc Tiên đi tới trước mặt Vân tuyết, vui vẻ rạo rực hô:

- Tuyết nhi…

Vân Tuyết cho hắn một cái liếc mắt nhíu mày khinh bỉ, thực lực của Bạch Ngọc Tiên so với Tô Phong cùng Cổ Thần hoàn toàn là đom đóm sánh với mặt trăng.

Ánh mắt Tàng Mục Bắc rơi vào Mông Khải Vân, nói:

- Mông Khải Vân, Đại Mông các ngươi quyết định thế nào? Băng Thần Tông các ngươi và Hư Thiên Tông chính là cừu địch không đợi trời chung, người của Hư Thiên Tông lúc nào cũng muốn diệt toàn bộ Băng Thần Tông các ngươi!

- Đại Mông nguyện ý…

- Đại Mông chúng ta không muốn tham dự.

Mộng Khải Vân vừa mới mở miệng thì một thanh âm băng lãnh vang lên, Mông Tiên Âm cắt đứt lời của hắn, giành nói.

Mộng Khải Vân nhướng mày, hỏi:

- Tiên Âm, Hư Thiên Tông là cừu địch sống chết của chúng ta, vì sao không tham dự? Tông chủ đối với Hư Thiên Tông có thể nói hận thấu xương, nàng nhất định thích ý giết sạch sẽ hậu bối Hư Thiên Tông.

Khuôn mặt Mông Tiên Âm vẫn băng lãnh như trước, nói:

- Ta lấy thân phận công chúa Đế Đình Đại Mông mệnh lệnh, việc này Đại Mông chúng ta không tham dự.

Thấy Mông Tiên Âm nói như vậy, Mông Khải Vân hỏi:

- Vậy sau khi trở lại Đại Mông cần phải giải thích với tông chủ như thế nào?

- Ta sẽ nói rõ tất cả mọi chuyện với sư phụ, kết quả do ta gánh chịu!

Thanh âm của Mông Tiên Âm vẫn tỏa ra hàn khí như trước.

Mông Khải Vân gật đầu, ánh mắt chuyển hướng sang Tàng Mục Bắc nói:

- Tàng Mục Bắc, Đại Mông chúng ta sẽ không hợp tác với các ngươi, chúng ta đi trước một bước.

Khuôn mặt Tàng Mục Bắc trở nên lạnh lùng, nói:

- Hắc hắc… Đừng trách ra không đề tỉnh các ngươi, một khi lửa giận của thái tử Thiên Cơ bốc lên, hừ, toàn bộ Băng Thần Tông cũng phải hóa thành tro tàn.

Vẻ giận dữ chợt lóe lên trên khuôn mặt đám người Băng Thần Tông, Mông Khải Vân nói:

- Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông ở ngay trong cảnh nội Đại Doanh các ngươi, các ngươi còn không diệt trừ được, cũng dám khoa trương đối phó với Băng Thần Tông chúng ta? Đại Mông Băng Thần Tông chúng ta không giống như Huyền Âm Tông, Hư Thiên Tông… Hừ… Tàng Thiên Cơ còn chưa đủ phân lượng…

Mộng Tiên Âm lạnh lùng nói tiếp:

- Không cần phải nhiều lời với hắn, đợi ta rời khỏi địa cung liền tới địa giới Đại Mông chúng ta, nhìn xem Tàng Thiên Cơ hắn có bản lĩnh gì dám đến diệt Đại Mông, chúng ta đi…

Nói xong, năm tên tu sĩ Băng Thần Tông đều hóa thành độn quang rời khỏi đại điện băng cung, lên đường trở về.

Trên mặt Tàng Mục Bắc lộ sát khí đằng đằng, trong mắt giống như muốn phun lửa đến nơi, bốn đại Đế Đình, Đại Doanh có thực lực mạnh nhất, tuy rằng âm thầm đánh nhau là chuyện không thể tránh, thế nhưng bên ngoài bốn đại Đế Đình đều lấy Thánh Đình vi tôn, coi như một trận doanh lớn.

Tranh đoạt Chiến Thần Lệnh có quan hệ rất lớn, trong đó tự nhiên không thể nói tới cái gì là tình nghĩa giữa các Đế Đình, nhưng lúc này không hề có tranh đoạt lợi ích, Đại Mông dĩ nhiên không nghĩ tới tình nghĩa giữa bốn đại Đế Đình, một mình rời đi, hiển nhiên là không để Đế Đình Đại Doanh mạnh nhất trong bốn đại Đế Đình vào trong mắt.

Trong lòng Tàng Mục Bắc làm sao không giận dữ?

Tu sĩ Băng Thần Tông đã đi, ánh mắt Tàng Mục Bắc lại một lần nữa dừng lại trên người Tô Phong, lửa giận ngập trời tựa hồ đã tìm được mục tiêu có thể phát tiết, Tàng Mục Bắc cười hắc hắc, nói:

- Không chém tận giết tuyệt các ngươi, khó tiêu tan lửa giận trong lòng ta.

Lúc này bên phía Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông có hai tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, đối với thực lực của mấy người Tô Phong không rõ ràng lắm.

Mà bên phía Tàng gia có hai tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, Thi Hồn Tông có một người, cộng thêm Thần Vu Tông có Vu Dạ Ương, tổng cộng có bốn tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ.

Số người còn lại Hư Thiên Tông có ba người, Huyền Thiên Tông có ba người cùng với Cổ Thần, tổng cộng bảy người.

Mà Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông, ngoại trừ tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ còn có mười tu sĩ khác, đồng thời trên cơ bản đều là tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ.

Thực lực hai bên hơn kém quá xa.

Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông đồng thời chia nhau đứng chắn trước thông đạo nối thông với đại diện băng cung, Hư Thiên Tông và Huyền Thiên Tông đã không có chỗ để chạy.

Đối mặt với ba phương thế lực lớn Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông, tu sĩ Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông không tự chủ được thối lui ra phía sau, tiến vào trong phòng luyện đan, Tô Phong cũng theo xu thế chung của mọi người tiến vào trong phòng luyện đan.

Rất nhanh, tu sĩ Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông cũng tiến vào theo.

Thấy phòng luyện đan rách nát bất kham, mặt đất nơi nơi là cự thạch lớn hơn trượng, đồng thời trên vách tường còn để lai vô số dấu vết phá hủy, thấy được tất cả cảnh tượng nơi đây, trong mắt chúng tu sĩ nhất thời đều lộ ra thần tình khiếp sợ.

Trong lòng mọi người tự nhiên hiểu rõ, một lần chấn động mãnh liệt dưới mặt đất không lâu trước kia khẳng định là từ trong phòng luyện đan này truyền ra, bất quá chúng ta sĩ nhìn qua từng góc nhỏ phòng luyện đan một lượt, thực sự không rõ nguyên nhân của lần chấn động kia rốt cuộc là vì sao?

Nếu có tu sĩ chiến đấu, thế nào lại không có nửa điểm thi thể sót lại? Tình cảnh trong phòng luyện đan chỉ khiến các tu sĩ hơi chút kinh ngạc mà thôi, ánh mắt của bọn họ chân chính rơi vào người chúng tu sĩ Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông.

Tàng Mục Bắc ha ha cười nói:

- Các ngươi chỉ có một con đường chết, các ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất tự sát, miễn cho chúng ta phải động thủ; thứ hai, tự ra tay giết chết một người bên cạnh, sau đó gia nhập vào Đế Đình, từ nay về sau hiệu lực cho Đế Đình, chó mà Đế Đình nuôi dưỡng hiện tại hơi ít, cần phải bổ xung một chút! Thế nào?

- Cần phải suy nghĩ cho kỹ, hiện tại giết chết các ngươi quả thực dễ dàng như trở bàn tay, như vậy các ngươi sẽ chết rất xấu xí, rất thống khổ, nếu tự sát hiển nhiên dễ dàng hơn, nếu như không muốn chết chỉ có thể đến làm chó cho Đế Đình chúng ta, chúng ta sẽ cho các ngươi ăn xương xẩu tốt nhất, ha ha…

Thần thái của Tàng Mục Bắc cao ngạo tới cực điểm, tuy rằng chúng tu sĩ Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông nghe xong vô cùng phẫn nộ, thế nhưng trong tình huống nguy hiểm trước mắt, bọn họ sợ hãi phải đối mặt với tử vong, những lời này tuy rằng cực kỳ cuồng ngạo, nhưng không ít tu sĩ nghe vào, trong lòng có chút do dự khó quyết định.

- Tìm chết cho lão tử…

Khi Tô Phong còn chưa kịp ra tay thì thanh âm của Cổ Thần đã vang lên, pháp bảo phi kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, mạnh mẽ đâm thẳng vào Tàng Mục Bắc, một đạo kiếm cương dài tới hơn hai mươi trượng đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã đâm tới trước mặt Tàng Mục Bắc.

Tô Phong hơi nhíu mày lại, so sánh thực lực của hai người thì Tô Phong thấy Tàng Mục Bắc vẫn nhỉnh hơn, nhưng nếu so về khía cạnh khác thì Tô Phong thấy Cổ Thần phần thắng là khá lớn nên Tô Phong cũng không lo lắng.

Mọi người đồng thời cả kinh, cho dù là ai cũng không ngờ tới Cổ Thần vào lúc này chủ động khởi xương công kích đối với chúng tu sĩ Tàng gia, Cổ Thần bất quá chỉ có tu vi Trúc Thai hậu kỳ, so với tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ của Tàng Mục Bắc kém đủ ba trình tự, khác biệt như vậy, tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ hoàn toàn có thể dễ dàng miểu sát một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ.

“Tìm chết…”

Nhất thời mọi người đều xuất hiện suy nghĩ này trong lòng, bọn họ xem ra Cổ Thần đang muốn chết.

Thế nhưng tình huống thực tế hoàn toàn khác so với suy nghĩ tất cả mọi người, kiếm cương mà Cổ Thần phát ra tập trung vào mục tiêu Tàng Mục bắc, trong lòng Tàng Mục Bắc nhất thời hoảng sợ, đạo kiếm cương này hắn cảm nhận được uy hiếp so với tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ bình thường xuất thủ còn kinh khủng hơn nhiều.

Khuôn mặt Tàng Mục Bắc ngưng trọng, nhất thời như gặp phải đại địch.

Pháp bảo mộc lăng màu xanh từ mi tâm của Tàng Mục Bắc bay ra, tỏa quang mang chói mắt, mạnh mẽ đập xuống kiếm cương của Cổ Thần.

Đương…

Một tiếng chấn động kịch liệt từ chỗ va chạm phát ra, quang mang chói mắt phân tán thành ba bốn phương tràn lan đi, pháp bảo phi kiếm và pháp bảo mộc lăng hung hăng va đập cùng một chỗ.

Rắc rắc…

Một tiếng vang thanh thúy rất nhỏ từ pháp bảo phi kiếm của Cổ Thần vang lên, nhất thời pháp bảo phi kiếm xuất hiện vết rách rất nhỏ, thế nhưng nhìn qua có thể thấy được, pháp bảo phi kiếm của Cổ Thần chỉ là hạ phẩm, mà pháp bảo mộc lăng của Tàng Mục Bắc chính là một kiện pháp bảo trung phẩm.

Luận về uy lực pháp bảo, pháp bảo mộc lăng hiển nhiên mạnh mẽ hơn pháp bảo phi kiếm rất nhiều.

Bịch bịch bịch…

Thế nhưng tiếng bước chân dồn dập truyền đi, thân thể Tàng Mục Bắc chấn động nhất thời thối lui về phía sau ba bước, một bước mạnh mẽ đạp trên mặt đất đều tạo thành vết nứt nẻ thật sâu như mạng nhện, rất chật vật mới đứng vững được sau khi tiêu tán cỗ lực lượng phản chấn kia.

Tuy rằng cường độ pháp bảo của Tàng Mục Bắc chiếm ưu thế so với pháp bảo phi kiếm của Cổ Thần, thế nhưng uy lực một kiếm này của Cổ Thần khiến hắn phải thối lui ba bước, bất cứ tu sĩ nào cũng có thể nhìn ra được.

Lực lượng Cổ Thần phát huy ra so với Tàng Mục Bắc mạnh hơn nhiều lắm.

Khiếp sợ… Trên mặt chúng tu sĩ lộ ra biểu tình vô cùng khiếp sợ.

Ngoại trừ Tô Phong, Hư Tử Uyên và Vân Tuyết, ở đây không có ai từng chứng kiến qua thực lực kinh người của Cổ Thần.

Sao có khả năng? Trên mặt chúng tu sĩ đều lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

Một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ dùng một kiện pháp bảo hạ phẩm dĩ nhiên chấn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ dùng pháp bảo trung phẩm phải lui lại ba bước? Uy lực một kiếm này dĩ nhiên vượt qua một kích toàn lực của tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ thông thường.

Vô Chân, trưởng lão Huyền Âm Tông nhìn Cổ Thần, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra.

Hắn không ngờ người trẻ tuổi kia lại mạnh đến như vậy, khiến hắn tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra.

Vô Chân chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, còn có thiên lý nữa hay không đây? Hắn hai mươi hai tuổi bước vào tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ cũng đã là một trong hai đại đệ tử thiên tài nhất Hư Thiên Tông.

Thế nhưng kẻ kia mới chỉ khoảng 15 tuổi, thực lực mạnh mẽ vượt quá Vô Chân. Thực lực của Vô Chân và Tàng Mục Bắc tương đương nhau, Tàng Mục Bắc bị một kiếm của Cổ Thần chấn lui mấy bước, như vậy Vô Chân cũng không tiếp được một kiếm vừa rồi.

Cổ Thần nhún vai nói:

- Thực lực như vậy cũng dám nói lời cuồng ngôn, thực không biết sống chết.

Trong mắt Tàng Mục Bắc cho dù sợ hãi, nhưng sát khí càng tăng lên, lớn giọng quát:

- Giết người này, những người khác không quan trọng, dùng hết mọi biện pháp giết người này… Ai có thể đánh chết hắn đó chính là công thần của Đế Đình Đại Doanh, quan to lộc hậu, tài nguyên tu luyện, pháp quyết bí quyết, muốn cái gì cũng được, giết cho ta…

Theo sát tiếng rống to của Tàng Mục Bắc, tất cả tu sĩ Tàng gia, Thần Vu Tông, Thi Hồn Tông đều phát động công kích mãnh liệt đối với Cổ Thần. Thấy vậy, Tô Phong chặn trước mặt những kẻ xông lên dùng một chưởng đẩy lui tất cả lại.

Đúng lúc này, ba gã tu sĩ Huyền Âm Tông liếc mắt nhìn nhau, đồng thời xuất thủ, thế nhưng mục tiêu công kích của bọn họ không phải là tu sĩ Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông, mà là Cổ Thần.

Tô Phong nhìn thấy vậy nhất thời giật mình hét lên:

- Cổ Thần cẩn thận!

Vân Tuyết thấy ba người Huyền Âm Tông công kích dĩ nhiên là đồng thời chọn mục tiêu Cổ Thần, nhất thời sắc mặt trắng bệnh, cấp bách hô lên một tiếng, liền chạy tới đứng chắn giữa ba gã tu sĩ Huyền Âm Tông, một kiện pháp bảo từ mi tâm bay ra che chắn trước người.

Đồng thời hai chưởng tụ tập lại, một quang tráo pháp lực lập tức xuất hiện.

Ầm…

Một tiếng nổ vang, công kích của chúng tu sĩ Huyền Âm Tông đồng thời oanh kích lên người Vân Tuyết, pháp bảo bị chấn vỡ, quang tráo pháp lực thì bị oanh kích biến mất không còn bóng dáng, ba đạo cương khí chưa hết thế đi, tiếp tục lao về phía trước, mạnh mẽ oanh kích lên người Cổ Thần.

- A…

Vân Tuyết hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời thân thể văng ngược phía sau, rơi xuống trước mặt Cổ Thần.

Tiếng kêu thảm thiết của Vân Tuyết nhất thời hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng luyện đan, trên mặt Tô Phong cùng Hư Tử Uyên cả kinh, Cổ Thần nhất thời nhảy ra phía trước, tiếp đón Vân Tuyết ôm trong lòng.

- Vân Tuyết…

- Tuyết nhi…

Cổ Thần và Bạch Ngọc Tiên đồng thời hét lên.

- A…

Ánh mắt Bạch Ngọc Tiên đỏ lên, nhất thời ngửa đầu phát ra tiếng tru thê thảm, thân thể đánh về phía Hư Tử Uyên.

- Để Tuyết nhi cho ta.

- Cút cho ta…

Thân ảnh Tô Phong so với Bạch Ngọc Tiên còn nhanh hơn, thiểm điện xuất hiện trươc mặt Vân Tuyết, người chưa đến, chưởng trái đã đánh ra, tử diễm băng viêm từ lòng chưởng trái phun trào, hóa thành một băng chưởng thật lớn đánh thẳng vào Bạch Ngọc Tiên.

Cho dù lúc này Bạch Ngọc Tiên có chút ngây dại, nhưng thần trí coi như thanh tỉnh, biết được uy lực một chưởng này của Tô Phong mạnh mẽ không gì sánh được, nhất thời phóng ra một kiện pháp bảo hạ phẩm che chắn trức người, đồng thời song chưởng tụ lại trước ngực, một quang tráo pháp lực liền xuất hiện trước mặt hắn.

Oanh…Pháp bảo Bạch Ngọc Tiên phóng ra bị băng chường của Tô Phong đánh trúng, trong nháy mắt kết thành khối băng, lập tức rạn nứt nổ thành vô số mảnh vụn, thế đi của băng chưởng không giảm, một chưởng oanh kích vào quang tráo pháp lực che chắn trước người Bạch Ngọc Tiên.

Quang tráo pháp lực nhất thời biến mất, băng chưởng tiếp tục thế tiến công, một chưởng đánh vào người Bạch Ngọc Tiên, nhất thời Bạch Ngọc Tiên biến thành tượng băng vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

- Vân Tuyết…

Tô Phong quay sang thấy Cổ Thần cấp bách hô lên, ánh mắt nhìn lướt qua Vân Tuyết trong lòng Hư Tử Uyên, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệnh, Cổ Thần đưa tay sờ lên mũi, không có nửa điểm hơi thở.

Thấy Bạch Ngọc Tiên bị Tô Phong dùng một chưởng đánh chết, Nam Cung Thất cùng với trưởng lão Dẫn Hồn hậu kỳ chạy sang đứng bên phía chúng tu sĩ Tàng gia.

Tên trưởng lão Dẫn Hồn hậu kỳ kia nói:

- Chúng ta nguyện ý đầu nhập Đế Đình, hiệp trợ Đế Đình, đánh chết Tô Phong cùng tên thiếu niên kia.

Tàng Mục Bắc mỉm cười gật đầu nói:

- Tốt… Ha ha, nếu có thể đánh chết hai kẻ đó, các ngươi sẽ không phải là chó Đế Đình nuôi mà là công thần của Đế Đình. Đế Đình sẽ không bạc đãi các ngươi.

Vô Chân, Cố Tiêm Trần đứng trước, Tô Phong, Cổ Thần và Hư Tử Uyên ôm thi thể Vân Tuyết đứng phía sau, bởi vì ba người Huyền Âm Tông lật mặt, tình huống tạm thời dừng chiến đấu.

Khí tức của Vân Tuyết đã hoàn toàn biến mất, Tô Phong thấy trong mắt Cổ Thần thất vọng, nhưng không tuyệt vọng, khẽ lật tay, một viên đan dược màu hồng nho nhỏ xuất hiện trong tay hắn, lập tức nhét vào miệng Vân Tuyết, vận công giúp nàng nuốt vào.

Đây chính là dan dược thập phẩm nghịch mệnh hoàn, có xác suất nhất định giúp tu sĩ trọng thương mới chết lấy lại sinh cơ.

Hô hấp dừng lại, tim ngừng đập, chỉ cần linh hồn của tu sĩ còn chưa chết vậy thì vẫn còn khả năng cứu chữa, nhìn tu sĩ thụ thương nặng hay nhẹ, nếu như thụ thương chưa chết, nuốt một viên nghịch mệnh hoàn trăm phần trăm có thể bảo trụ được tính mạng, nếu như thụ thương mới chết, nghịch mệnh hoàn tuy ràng có khả năng kéo lại mạng sống nhất định, nhưng xác suất không lớn.

Hai mắt Cổ Thần lo lắng nhìn vào Vân Tuyết, hắn không biết nghịch mệnh hoàn có thể giúp Vân Tuyết lấy lại sinh cơ hay không.

Nghịch mệnh hoàn vừa mới giúp Vân Tuyết nuốt vào, lông mi của Vân Tuyết liền khẽ động đậy.

Sắc mặt Tô Phong và Hư Tử Uyên vui vẻ, nói:

- Nàng động rồi.

Cổ Thần liên tục điểm mấy cái lên người nàng, một đạo tinh nguyên sinh mệnh theo pháp lực vận chuyển vào trong cơ thể Vân Tuyết, lông mi Vân Tuyết một lần nữa giật giật, chậm rãi mở mắt.

Dần dần khuôn mặt Vân Tuyết hồng hào hơn.

- Nàng tỉnh…

Tô Phong và Hư Tử Uyên vui vẻ, Cổ Thần nhìn Vân Tuyết, trong mắt tuy có mang theo vẻ vui mừng, thế nhưng đôi lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.

Đột nhiên, Vân Tuyết biến sắc, tựa hồ vẻ huyết sắc trên mặt như trở nên mãnh liệt, trong sát na lại biến thành trắng bệnh, một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra.

Trong mắt Cổ Thần nhất thời xuất hiện vẻ tuyệt vọng, hắn thấy rõ, trong ngụm máu tươi phun ra kia có mang theo nghịch mệnh hoàn, nàng đã không thể trị được.

Tuy rằng nghịch mệnh hoàn không thể khiến Vân Tuyết lấy lại sinh cơ, thế nhưng cũng giúp nàng có đoạn thời gian hồi quang phản chiếu ngắn ngủi, nàng gian nan chuyển động con mắt, nhìn về phía Cổ Thần nói:

- Cổ Thần,Tô Phong, sau này hai ngươi… Nghìn vạn lần không nên… Phát sinh quan hệ… Với nữ tu… Có âm mị chi thể…

Sắc mặt Cổ Thần cùng Tô Phong chuyển thành kinh hãi, hỏi:

- Nàng… Là âm mị chi thể?

Vân Tuyết gật đầu, nói:

- Ta… Nghĩ ngươi… Mới là… mạnh nhất…, ta vì cường giả, mà sinh, vì cường giả, mà chết, ngươi, chính là… Lựa chọn cuối cùng… Của ta…

Nói xong, Vân Tuyết một lần nữa nhắm hai mắt lại, hô hấp hoàn toàn đứt, tim không còn đập.

- Vân Tuyết…

Cổ Thần hét to một tiếng, trong án mắt nhất thời bắn ra một đạo hồng quang, còn Tô Phong dùng chưởng phải vỗ nhẹ vào Vân Tuyết, nhất thời Vân Tuyết liền hóa thành một khối tượng băng.

Thân thể của nàng, linh hồn… Tất cả mọi thứ đều bị đóng băng lại, giống như ma tu Tà Băng Tông Tô Phong thấy được trong băng động tại Đông Hoang, đối với nàng mà nói, thời gian hoàn toàn dừng lại, chỉ khi phá đóng băng đi, thời gian mới một lần nữa theo dòng chảy.

- Rống…

Thấy Vân tuyết chết, Cổ Thần bị thương như vậy,đột nhiên Tô Phong gầm lên giận dữ, kiện trường bào màu trắng trên người trong sát na không gió bỗng bay phần phật, một luồng áp lực đáng sợ bao trùm tất cả mọi người.

Chúng tu sĩ Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông cùng với Lục Kiếm Bình đồng thời lui về phía sau mấy bước, trong mắt tràn đầy chấn động.

- Hắn...Hắn là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh...

Một gã tu sĩ Thần Vu Tông chỉ vào Tô Phong, trong thanh âm tràn ngập sợ hãi, dẫn tới thanh âm cũng run rẩy.

Nghe thấy vậy chúng tu sĩ nhất thời sợ hãi.

Ánh mắt Tô Phong tràn đầy khí giết chóc, hơi nghiêng đầu, ánh mắt hắn đảo qua chúng tu sĩ bên phía Tàng gia, chỉ vào tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, từng bước từng bước nói:

- Ngươi, ngươi… Còn có ngươi, ngươi… Toàn bộ các ngươi đều phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.