Băng Ghi Hình

Chương 10: (Góc nhìn của Phó Dục phần 7)



Edit + Beta: Go

Phó Dục thất thần hồn bay lạc phách từ bệnh viện ra ngoài, hoàng hôn đã lên. Anh đột nhiên nhớ tới Nguyễn Kim đã từng nói qua muốn cùng anh nhìn ngắm cảnh mặt trời mọc, nhưng anh buổi sáng lại không thích rời giường sớm, sau lại Nguyễn Kim biết tính anh mà mong rằng anh có thể cùng em ấy đi xem mặt trời lặn cũng được, nhưng nguyện vọng này mãi cho đến khi em ấy rời đi, cũng đều chưa từng được thực hiện.

Thời gian tan tầm người người trở về nhà sau sau ngày làm việc mệt mỏi, trên đường người đến người đi qua lại đông đút. Người qua đường kỳ quái nhìn một nam nhân mặc tây trang giày da sang trọng nhưng lại gắt gao ôm trong ngực một cái rương hành lý cũ nát cực kỳ không phù hợp với thân phận anh, như là ôm thứ trân bảo quý giá nhất trên đời.

#########

"Nguyên nhân chết? Là cắt cổ tay. Ở bồn tắm. Anh không biết cậu ấy đối với nước có bóng ma tâm lý sao?"

Phó Dục đầu đau như muốn vỡ ra, nhưng thanh âm Lâm Nguyên một khắc không ngừng lặp lại trong đầu anh.

"Anh muốn hình ảnh hiện trường sao? Tôi ở đây có giữ một phần."

Máu, nơi nơi đều là máu, là máu của Nguyễn Kim. Kia là kiện áo gấm màu vàng cam dệt sam đã sớm không còn nhìn ra bộ dáng ban đầu của nó.

"Anh muốn gặp cậu ấy lần cuối cùng? Xin lỗi, tôi thật sự không có biện pháp, cậu ấy đã ký tự nguyện hiến thân thể mình cho bệnh viện để chữa trị cho người bệnh. Chúng tôi phải tôn trọng ý nguyện của người đã mất."

Nguyễn Kim em ấy, em ấy, từng chút một biến mất khỏi anh.

"Di ngôn? Cậu ấy không phải đã nói qua sao? Chúc anh cùng ngươi anh yêu bên nhau đến già, hạnh phúc cả đời."

Không phải như thế, người anh vẫn luôn yêu là Nguyễn Kim.....Nguyễn Kim khi cười rộ lên sẽ lộ má lúm đồng tiền ngọt ngào, nhưng rốt cuộc anh mãi mãi không thể gặp được Nguyễn Kim được nữa.

"Vì cái gì chỉ để lại ít đồ vật như vậy? À cậu ấy nói chính mình cần phải xử lý hết chúng đi. Ảnh chụp... cũng cầm đi nốt. Bởi vì cậu ấy nói không muốn ảnh hưởng tới các anh.

#########

Anh nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa đi vào căn nhà nơi Nguyễn Kim ở vào thời điểm cuối cùng của cuộc đời em ấy. Bởi vì nơi này thật lâu không có người quét tước, cũng không có người cư trú, nơi nơi đều là tro bụi cùng mạng nhện.

Phó Dục không màng tới tầng tro bụi thật dày, ngồi ở trên mặt đất, lại nhẹ nhàng cẩn thận mà mở ra chiếc rương hành lý nho nhỏ vẫn luôn ôm trong người kia.

Bên trong đồ vật rất ít, chỉ có một camera, một ít ảnh chụp cũ cùng một cuốn nhật ký.

Anh run rẩy ấn mở chiếc camera, đoạn video thứ nhất nhanh chóng phát nhanh tới - là một cái video mười phút, đưa cho Phó Dục một lời chúc phúc sinh nhật hoàn chỉnh.

Nhìn bên trong khuôn mặt trắng thuần của Nguyễn Kim, Phó Dục hốc mắt đỏ lên, lẩm bẩm nói. "Em thật sự rất nhẫn tâm... thật sự nhẫn tâm đem anh vứt bỏ sao?"

Ngày thứ ba Nguyễn Kim rời đi, Phó Dục rốt cuộc cũng nghe thấy được toàn bộ lời mà Nguyễn Kim lưu lại

Anh nghe thấy Nguyễn Kim ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói thầm: " Bất tri bất giác lại nói nhiều, anh ấy nhất định sẽ lại chê mình phiền nhiễu, bất quá không có sao, đợi lát nữa cắt nối biên tập lại một chút là được, khẳng định sẽ không vượt qua năm phút."

Anh nghĩ tới, Nguyễn Kim mỗi khi gọi điện thoại cho anh, đều ấp úng hỏi anh có trở về ăn cơm không hoặc là thời điểm muốn cùng anh nói chuyện gì đó, khi ấy anh vẫn luôn ngại Nguyễn Kim lời nói đều nói không rõ ràng, thường xuyên không kiên nhẫn mà đánh gãy lời em ấy, cảnh báo rằng anh chỉ cho năm phút thời gian, nói không xong được thì đừng nói.

Sau lại, sau lại Nguyễn Kim ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết anh không hề thích mình gọi điện cho, liền đổi thành tin nhắn, nhưng anh vẫn cứ không quan tâm đ ến cậu.

Nhưng hiện tại giờ đây hắn không bao giờ nhận được tin nhắn Nguyễn Kim kêu anh về ăn cơm nữa.

Phó Dục không chịu nổi liền ném chiếc camera đi. Nhưng một lát sau lại té ngã lộn nhào mà nhặt nó đem về, lăn qua lộn lại kiểm tra xem có nơi nào bị hỏng hóc không.

Nhìn đến tấm ảnh cũ đã hơi ố vàng. Trên ảnh chụp là hình ảnh anh thần thái sáng lạng mặc đồng phục lam bạch.

Anh đã nhớ đây là bức ảnh nào rồi.

Khi ấy là đại hội thể thao năm hai, anh ôm lấy Cố Vân Thư năn nỉ Nguyễn Kim giúp bọn anh chụp, lúc đó anh đang theo đuổi Cố Vân Thư.

Sau đó anh liền quên đi bức ảnh này, cũng không có muốn tìm Nguyễn Kim, anh chỉ nhớ khi ấy mình đã vui sướng như thế nào khi được chụp hình cùng Cố Vân Thư, thật sự lúc ấy đã chụp rất nhiều.

Nước mắt từng chút rơi xuống đem nét mực sau tấm ảnh loáng thoáng mà lộ ra tới.

Phó Dục đem tấm ảnh chụp lật qua, mặt sau là hàng chữ anh quen thuộc đến khắc sâu vào tâm mình:

Em thật sự rất thích anh.

Nhưng thích anh thật sự rất mệt mỏi.

Em không nghĩ có thể thích anh lại lần nữa.

Hy vọng kiếp sau không cần tái ngộ gặp anh.

Tạm biệt Phó Dục

Phó Dục đau lòng vô pháp hô hấp, anh tại đây một khắc rốt cuộc rõ ràng mà ý thức được, Nguyễn Kim em ấy thật sự hoàn toàn không cần anh nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.