"Tiểu Kim! Xuống dưới đây nhanh lên! Không phải cậu muốn tớ ngày mai cùng nhau đi xem mặt trời mọc sao? Nếu không nhanh lên thì không xem được đâu!" Anh lấy đôi tay làm thành cái loa, dựa vào xe đạp mà la lớn.
Cửa sổ lầu 3 liền nhấp nhô lên một đầu xù xù, Nguyễn Kim mang theo nụ cười xuất hiện ở ban công đầy hoa, thanh âm mềm mại hiện lên sự kinh hỉ: "Phó Dục! Sao cậu lại tới đây? Tớ lập tức xuống dưới! Cậu đợi chút!"
Anh hướng về phía cậu mà cười một chút, giương giọng nói: "Không sao, cậu vẫn là chậm một chút, đừng nóng nảy! Không lại té ngã!"
Nhưng cậu hiển nhiên không có đem lời nói của anh lọt vào tai, bởi thế chỉ chốc lát sau, anh liền thấy cậu xách theo một cái ba lô thật lớn mà gập ghềnh đi nhanh xuống lầu thang.
Khuôn mặt Nguyễn Kim ửng đỏ mang theo hai lúm đồng tiền ngọt ngào, anh bị nụ cười cậu làm cho ngây người, quên mất chính mình muốn nói gì.
Anh tên Phó Dục, năm nay 17 tuổi, đang học năm hai cấp ba. Trước mắt người đang tung tăng nhảy nhót xuống thang lầu như con nít, mặc áo trắng cùng quần jean vô cùng xinh đẹp này tên Nguyễn Kim, là vợ anh.
Khụ khụ, nói như vậy khả năng có chút không biết xấu hổ, bởi vì đây là anh đơn phương chính mình nhận định. Nhưng nói sao nhỉ, anh cảm thấy chuyện đó sớm hay muộn sẽ biến thành sự thật, bất quá chỉ là vấn đề thời gian thôi. Như vậy xem, anh trước tiên ở trong lòng kêu cậu là vợ mình, xác thực không phải không có căn cứ a.
Vì sao lại nói như vậy à, đương nhiên là phải có nguyên nhân rồi! Hai chúng anh từ khi sinh ra liền có duyên với nhau, mẹ cậu và mẹ anh là bạn tốt rất hợp nhau, vừa vặn lại đồng thời mang thai nên chúng anh cùng chung một cái phòng bệnh, chuyện đó xảy ra giúp tình cảm hai nhà phát triển vược bật, vì thế hai người bọn nàng liền tính toán, dứt khoát làm cho chúng tôi một cái hôn ước!
Bởi vậy có thể thấy được, chúng anh chính là đôi kim ngọc lương duyên, trời đất tạo thành, trời sinh một cặp!
Tuy rằng mẹ anh nói tiểu Kim là một nam hài tử, chuyện này liền không giải quyết được gì, nhưng anh cố chấp cho rằng tiểu Kim về sau chỉ có thể là vợ anh, không ai được đoạt đi.
Anh còn nói với mẹ, khi còn nhỏ anh cần phải lấy kẹo que để lừa gạt Tiểu Kim, làm cậu đáp ứng về sau làm người yêu của mình mới cho cậu ăn kẹo. Trẻ con ngây thơ như tiểu Kim chắc chắn sẽ không chịu nổi sự cám dỗ của kẹo que mà dễ dàng đem mình cho con sói đuôi to này.
Sau đó anh còn có ý đồ đem tiểu Kim về ngủ cùng, nhưng lại bị mẹ cậu ngăn lại. Vì thế anh liền bỏ ngoài tai lời mẹ cậu nói mà khăng khăng mình cùng tiểu Kim đã kết hôn, muốn về chung nhà với anh để hâm nóng tình cảm.
Tiểu Kim tin là thật, trong tay cầm cây kẹo que đã ăn xong, khuôn mặt trắng nõn nghẹn đỏ bừng, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, mắt thấy liền sắp gào khóc khóc lớn.
Cậu đáng thương buông tay áo anh ra, muốn cùng anh thương lượng: "Phó Dục ca ca.....Như vậy.....Em, em phải ngủ cùng với mẹ, ngày mai, ngày mai em sẽ mua cho anh một cây kẹo que mới nha, được không?"
Khi đó anh bị xem là hư đốn, nhìn cậu khóc đến sốt ruột đòi đi, sợ hôm nay mình liền phải ôm con nhà người ta đi làm con dâu nuôi từ bé, không đợi đến khi lớn được nữa, thậm chí anh còn muốn khi dễ cậu khóc nức nở hơn, vừa định mở miệng cự tuyệt lời nói của cậu, đã bị bá mẫu hung hăng gõ cái lên đầu, hung hăng kéo ra khỏi Nguyễn gia.
Nghĩ đến đây, anh lại nhịn không được ngây ngô cười lên, đúng không hổ là anh, bản thân còn nhỏ mà có bản lĩnh lấy tiểu Kim làm con dâu nuôi từ bé.
Phó Dục anh thực sự sẽ có Nguyễn Kim.
Một lúc lâu sau, anh liền nhìn thấy bé con của mình mang cái ba lô so với người khác liền lớn hơn một chút xuất hiện ở chỗ thang lầu. Anh thu liễm tâm trí, lại lau lau khóe miệng, bảo đảm không nghĩ tới cục bé xíu trắng nõn tiểu Kim mà ch ảy nước miếng, lúc này mới yên lòng.
Nhưng vẫn không có biện pháp a, đại khái là anh cùng tiểu Kim từ khi sinh ra vẫn luôn ở bên nhau, thật sự là quá quen thuộc, tiểu Kim nhà anh cũng không thông suốt, mặc kệ anh làm cái gì tiểu Kim đều không phát hiện được tình cảm nồng cháy của anh dành cho cậu. Hiện tại vợ còn chưa bắt tới tay, bảo trì hình tượng soái khí tiêu sái vẫn là rất quan trọng.
Đại khái là ba lô có chút nặng, cậu đứng không vững dường như mất cân bằng, còn có hai bậc thang cuối cùng vẫn chưa xuống được, đột nhiên anh hoàn toàn mất ổ định mà ngã nhào lên người anh.
Anh bị cậu dọa hồn phi phách tán, đầu óc còn chưa có phản ứng lại mà thân thể lại tự động ra đón lấy cậu. Vì thế hai người chúng tôi một lần nữa lại ngã chổng vó, mặc kệ hình tượng mà ngã ở cổng lớn nhà Nguyễn Kim, liền cùng cả cậu với cái ba lô lớn vô cùng rơi xuống dưới đất.
Nguyễn Kim được anh bảo hộ ở trong ngực, theo lý thuyết hẳn là không có bị quăng ngã, nhưng anh còn có điểm lo lắng, không lo cho bản thân đứng lên trước, liền hảo hảo đỡ cậu lên liền sốt ruột hỏi: "Cậu không sao chứ? Có hay không bị đau chỗ nào? Hay mình đi bệnh viện kiểm tra luôn đi?"
Nói xong, lại ảo não không thôi: "Đều do tớ, nếu không phải tớ vội vàng kêu cậu xuống dưới, cậu sẽ không bị ngã đau như vậy."
Nguyễn Kim đại khái là ngượng ngùng mình đã lỗ m ãng hấp tấp, liền hạ thấp ánh mắt xuống, cậu nói: "Người nên bị trách là tớ mới đúng. Xin lỗi đã khiến cậu bị ngã theo."
Anh thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng không vui của cậu, lông mày chỉ vừa nhíu lên, lòng anh liền dằn vặt không vui, vì thế vội vàng trấn an cậu: "Không trách cậu không trách cậu, tiểu Kim nhà chúng ta không thể nào sai được đâu! Đều là do cái thang lầu này không có mắt! Rõ ràng không thấy tiểu Kim muốn xuống dưới, còn không dọn đường cho cậu, cái thang lầu này không phải muốn tìm đánh sao!" Tự biên nói, còn cực kỳ ấu trĩ mà đạp mấy cái đá lên cái thang lầu đã làm vướng ngã Nguyễn Kim.
Nhưng thật lòng mà nói, anh phải rất biết ơn cái thang lầu này, nếu không nhờ vào nó, sao tiểu Kim có thể ngã nhào vào lồ ng ngực anh đâu!
.....Bất quá lời này không thể nói ra, đành phải ủy khuất cho ngươi rồi thang lầu à, nhưng dù sao nó cũng sẽ không thể uất ức nói ra được.
Nguyễn Kim nhìn anh làm trò liền: "Xì" một tiếng bật cười, cậu cười nhạo anh: "Phó Dục, cậu thật ấu trĩ nha."
Anh ngượng ngùng mà sờ sờ đầu, đáp lại: "Hắc hắc, cậu cao hứng là được."
Sau đó anh đứng lên, vỗ vỗ quần, lại nâng Nguyễn Kim dậy, xách lên cái ba lô lớn kia, xán lạn tươi cười với cậu: "Tiểu Kim! Lên xe! Ca ca mang em đi hóng gió!"
Cậu đại khái là cảm thấy anh thực ngốc, lại cười lên một tiếng.
Mặt trời sắp ló dạng, ánh vàng xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá xanh tươi dừng lại trên người và đôi mắt của Nguyễn Kim.
Anh vẫn luôn cảm thấy tiểu Kim thật giống như một tiểu vương tử, thánh khiết lại mỹ lệ, đặc biệt làm cho người ta yêu thích, anh nhìn cậu đến ngây người.
Tiểu vương tử của anh chớp chớp cặp mắt sáng long lanh tròn xoe, giống như pha lê được đính lên những vụn kim cương đắt giá, hỏi anh: "Cậu nhìn cái gì vậy?"
Anh ngơ ngác mà trả lời: "Nhìn cậu. Cậu đẹp lắm."
Sau đó anh liền nhìn thấy má tiểu vương tử bạch ngọc ửng đỏ lên, giống như chân trời đẹp nhất trong dải yên hà. Cậu liền như vậy lẳng lặng mà nhìn anh, cũng không nói gì, chỉ là mặt càng ngày càng hồng.
Anh vẫn bất động mà nhìn cậu, nói: "Tiểu Kim, chúng ta cả đời này bên nhau đi"
Cậu thoạt nhìn ngượng ngùng không nói được, nhưng vẫn là kiên trì trả lời anh: "Ừm"
Anh cao hứng cực kỳ, cảm thấy mọi thứ trên đời này thật tốt đẹp, anh thích nhất thích nhất tiểu Kim luôn ở bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi.
Làn gió xuân thổi qua cành liễu bên đường, thoáng chốc cũng mang theo thanh âm ngọt ngào nhỏ nhẹ của người thanh niên bên cạnh, nhưng anh vẫn nghe rõ lời cậu nói mà không sót chữ nào.
Cậu ấy nói chính là, em và anh vẫn sẽ luôn ở bên nhau mãi mãi.