Niệm Băng đội thêm lên đầu mình một cái nón tre chui tọt vào trong đám người, trên quãng trường sự nhiệt tình của dân chúng tăng đến mức cực điểm, nhưng hắn không hy vọng mình sẽ trở thành ngôi sao để cho mọi người vây quanh. Trên thân Yến Phong tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, không nhìn kỹ thì cơ bản phân không biệt ra, nhưng đã quen như Niệm Băng thì cảm giác rõ ràng, đấu khí của Yến Phong hiển nhiên là thuộc tính quang minh. Trên quãng trường dân chúng tuy đông, nhưng nơi hai người đi qua thì đám người đó đều bị đấu khí đẩy ra, vừa vặn để cho bọn họ xuyên qua.
Mắt thấy ba cỗ xe ngựa kia ngày càng gần, ngọn lửa hận thù trong lòng Niệm Băng không ngừng thiêu đốt, trái tim hắn đang rỉ máu,
"Chính Băng Thần tháp đã cướp đi tuổi thơ êm đềm của mình, chính Băng thần tháp đã hại chết cha mẹ mình, một ngày nào đó ta sẽ tự tay hủy diệt các ngươi".
Hai người chui từ trong đám đông ra, Yến Phong phân phó thủ hạ kỵ sĩ một tiếng rồi dẫn Niệm Băng đến cây đại thụ yên tĩnh nằm phía bên cạnh quảng trường, khi Niệm Băng lướt qua ba cỗ xe ngựa kia, hắn cố ý liếc nhìn cỗ xe ngựa thứ hai, mặc dù màn xe đã buông xuống nhưng cảm giác lạnh như băng vẫn tồn tại như trước, phảng phất dường như cỗ xe kia là một khối băng thật lớn.
Trong mắt Niệm Băng toát ra một tia hàn quang nhàn nhạt
"Thiên Ảo Băng Vân, không lâu nữa đâu chúng ta nhất định sẽ giao thủ, ta phải trả thù Băng thần tháp …ta phải đánh bại ngươi đầu tiên.. hừ", làm cho Băng Thần tháp mất đi thể diện tuyệt đối là việc làm hắn nguyện ý nhất.
"Niệm Băng, tại sao ngươi lại muốn tới nơi này tham gia thi đấu trù nghệ?" Âm thanh của Yến Phong một lần nữa lại vang lên mềm mỏng.
Niệm Băng lạnh nhạt cười, ánh mắt vẫn như trước dừng ngay tại trung tâm cỗ xe ngựa kia nói:" Băng Tuyết Thánh vốn dĩ rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải là nhà của ta, ta đã từng đáp ứng sư phó truyền thụ trù nghệ cho ta rằng ta nhất định phải đi khắp đại lục, đem trù nghệ phát dương quang đại và trở thành đệ nhất đầu bếp. Cho nên mới tới nơi này tham gia thi đấu, chỉ có hiểu rõ càng nhiều cao thủ trù nghệ mới có thể làm cho tài năng của ta ngày càng tăng cao."
Ánh mắt của Yến Phong càng u hoài:
" Ta thực hâm mộ ngươi! Nếu ta cũng có thể giống như ngươi làm một cánh chim tự do bay trên bầu trời thì quá tốt, có thể ngao du khắp hang cùng ngõ hẽm trên đại lục vốn là nguyện vọng của ta bấy lâu nay."Cảm nhận được nỗi niềm cô đơn hiu quạnh của Yến Phong, Niệm Băng xoay người lại, tay đạt lên vai hắn vỗ nhẹ:
" Đừng suy nghĩ nhiều, tất cả đều đã trở thành quá khứ, đều không quan trọng nữa rồi, ta và ngươi ai cũng có nỗi khổ, không ai có thể mãi mãi thuận buồm xuôi gió, hãy suy nghĩ thoáng một chút đi, cũng như ngươi nói làm một tiêu diêu vương gia không phải là khoái hoạt lắm sao?"Yến Phong cười lớn:
"Đúng vậy, Tiêu diêu vương gia! chờ sau khi phụ thân chính thức xác nhận người kế vị, lúc đó ta nhất định sẽ tìm đến ngươi, đừng có mà trốn mất đấy nhé!"Đúng lúc này, một gã kỵ sĩ bước nhanh tới trước người Yến Phong cung kính nói:
" Điện hạ, người trên quảng trường đã thưa bớt, chúng ta có thể đi qua rồi."Sâu trong đáy mắt của Yến Phong lộ ra một tia bất cam (không đành lòng) hướng Niệm Băng mỉm cười:
" Ngươi theo chúng ta tới đó tìm nơi nghĩ ngơi nhé, như vậy cũng có thể trò chuyện nhiều thêm được một chút"Niệm Băng lắc đầu cự tuyệt ngay:
"Không được, trước mắt ta không thể đi, tối nay còn có một trận đấu, chỉ một thời gian ngắn nữa là tới, ta muốn trước hết về nơi cư trú nghỉ ngơi một chút, sẵn tiện bồi dưỡng tinh thần ".
Yến Phong giơ tay phải của mình về phía Niệm Băng:
"Cố gắng lên, ngươi nhất định sẽ chiến thắng, buổi tối ta sẽ đến xem ngươi thi đấu"Niệm Băng mặc dù trong lòng không muốn nhưng bất đắc dĩ phải cùng hắn nắm tay:
"Cảm ơn, bất luận là thắng hay thua ta đều dốc hết toàn lực ". Từ lúc nhìn thấy
"Âm dương điều hòa thái cực thủ" của Tiểu Thiên thì Niệm Băng đã không còn nắm chắc thắng lợi tuyệt đối nữa rồi.
Đưa mắt nhìn ba cỗ xe ngựa đi xa, Niệm Băng phát hiện bản thân mình đối với Yến Phong đã không còn chán ghét như trước, hắn mặc dù là vương tử địa vị cao quý nhưng lại không hạnh phúc, thân phận vương tử đã gây ra cho hắn quá nhiều trói buộc và trách nhiệm. Ngoại trừ sở thích quái dị thì Yến Phong chính là một người đáng để kết giao bằng hữu, ngay lúc này sự bài xích trong lòng Niệm Băng đối với Yến Phong đã dần dần phai mờ.
Nhìn thoáng qua đám người đã tản đi dần, Niệm Băng xoay người định bước về lữ điếm để nghỉ ngơi, chờ đến buổi tối
"Lưỡng Tấn" (Tây Tấn và Đông Tấn, xem thêm truyện Tầm Tần Ký) tham gia thi đấu, hoàn cảnh yên lặng chính là điều kiện thích hợp nhất để hắn trải qua minh tưởng.
Đang chuẩn bị quay về thì đột nhiên bên tai Niệm Băng vang lên một thanh âm:
"Niệm Băng, ta có việc tìm ngươi, đi theo ta."Ngước đầu nhìn lại, hắn thấy Hi Lạp Đức đang đứng cách đó không xa gật đầu với mình rồi tiếp đó chuyển hướng quãng trường Tháp Lỗ bước đi. Trong nháy mắt, Niệm Băng không thể từ trên mặt của Hi Lạp Đức nhìn ra một điểm gì, hắn đối với mình có chuyện gì đây?
Hắn nhanh chóng bước theo bắt kịp Hi Lạp Đức, hai người một trước một sau đi vào sâu bên trong thành Tháp Lỗ, rẽ vào một cái ngõ hẽm yên tĩnh thì Hi Lạp Đức đột nhiên dừng bước, Niệm Băng cũng dừng cách sau lưng hắn khoảng một trượng:
" Tiền bối, ngài tìm ta có chuyện gì thế?"Hi Lạp Đức chậm rãi xoay lại, từ trên người hắn Niệm Băng cảm giác được một tia khí tức lạnh như băng,
" Niệm Băng, ngươi quả thật là phi thường xuất sắc trong nhân loại, tuổi còn trẻ mà đã là một đại ma pháp sư, lại là một trù sư ưu tú, hơn nữa bề ngoài quả thật anh tuấn, rất dễ dàng làm cho người ta sinh hảo cảm. Nhưng mà ngươi biết không? những điểm tốt này lại mang đến cho ngươi họa sát thân rồi đó".
Nguồn: http://truyenfull.xyzNiệm Băng trong lòng căng thẳng lo sợ, quang mang trong mắt không ngừng chớp động:
" Tiền bối, ta không rõ ý tứ của ngài?"Tay phải của hi Lạp Đức rung lên, bằng vào thủ đoạn sấm chớp, thủ trạc trong tay đã phát ra một tầng ngân quang nhàn nhạt, một cái quyển trục xuất hiện trong tay hắn,
"Ngươi sẽ minh bạch ngay thôi", hắn mở cái quyển trục kia ra, một màng ngân quang thật lớn được hình thành, màn hào quang đem hắn cùng Niệm Băng hoàn toàn bao bọc vào bên trong. Trong nháy mắt tất cả không gian xung quanh đều bị ngân quang bao phủ. Niệm Băng nhận ra đây là một cái không gian truyền tống quyển trục, dựa trên cảm ứng pháp lực ba động thì ít nhất cũng quá thất giai, đây là một quyển trục truyền tống ma pháp cự li ngắn, Hi Lạp Đức muốn làm gì đây? Dựa vào giọng nói của hắn mà suy ra thì chẳng lẽ hắn muốn giết mình sao?".
Ngân quang chợt lóe lên, khi Niệm Băng nhìn thấy rõ cảnh vật trước mắt thì hắn và Hi Lạp Đức đã tới bên trong một sơn cốc, xung quanh được vây lấy bởi những dãy núi. Hắn đưa mắt nhìn lại thì thấy toàn phiến sơn cốc đều được bao phủ trong một tầng khí tức âm u, Hi Lạp Đức dường như cũng chẳng biết truyền tống quyển trục sẽ đưa bọn họ đến địa phương nào, bản thân lão vừa mớt phát hiện ra thì ngay lập tức cẩn thận dò xét tất cả không gian xung quanh.
"Tiền bối, ngài sử dụng chính là quyển trục di chuyển trong nháy mắt không định vị, đây vốn là lục giai không gian ma pháp, nếu truyền tống này có thể định vị thì nó đã đạt đến bát giai rồi
".
Hi Lạp Đức ngừng quan sát, lạnh nhạt cười:" Ngươi chắc là hiểu vì sao ta lại mang ngươi đến nơi này, ngươi tự xử hay để cho ta động thủ đây? Ở đây thưa thớt nên rất phù hợp để chôn cất ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi chết được toàn thây. Đáng tiếc ngươi là một gã trù sư tài giỏi, nếu như còn việc gì chưa làm thì bây giờ vẫn kịp phân phó, ta sẽ tận lực giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.
"
Niệm Băng vẫn bình tĩnh: " Là bởi vì Miêu Miêu sao? Tiền bối, từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, ngài dường như rất lo lắng cho Miêu Miêu, tựa hồ sợ ta cùng Miêu Miêu phát sinh chuyện
"ấy ấy", kỳ thật ta chỉ xem nàng là một vị tiểu muội muôi đáng yêu mà thôi. Đương nhiên ngài có thể không tin ta nói, nhưng mà ngài suy nghĩ kỹ lại đi, cho dù là ta có chết đi, sau này chỉ cần Miêu Miêu tiếp xúc với nhân loại, nàng sẽ gặp được người nàng thích, sẽ gặp được nam tử anh tuấn, chẳng lẽ ngài đều giết sạch những người nam nhân đã gặp Miêu Miêu hay sao?
"
Hi Lạp Đức hừ lạnh một tiếng:" Ngươi không cần phải nhiều lời,
"y bát" của Long Triệu hoán sư phải do Miêu Miêu kế thừa, nó là nữ nhi duy nhất của ta cho nên vì nó mà có giết hết nam nhân trong thiên hạ thì ta cũng sẽ không mảy may chùn tay. Cho tới bây giờ ta vẫn cho mình là con người lương thiện, vì đạt được mục đích mà không chừa một thủ đoạn nào, đây vốn là việc nhân loại am hiểu nhất mà, mặc dù ta là bạch nhân nhưng ta cũng là nhân loại. Nếu ngươi không có di ngôn gì thì hãy tự sát đi, đương nhiên ngươi có thể lựa chọn phản kháng nhưng mà ta phải nhắc nhở cho ngươi biết, chết dưới tinh thần ma pháp vốn là một sự tình vô cùng thống khổ".
Từ trong ánh mắt của Hi Lạp Đức, Niệm Băng nhìn ra sự miệt thị của hắn đối với mình, quả thật người ta đường đường là Long triệu hoán sư có được tinh thần lực cường đại của cảnh giới siêu cấp ma đạo sư, hơn nữa tinh thần ma pháp cực kỳ kì dị, quả thật là mình không đủ khả năng đối phó, chỉ cần gọi cái đầu phong long Tạp La Địch Lý Tư cũng có thể dễ dàng hủy diệt mình rồi. Giờ khắc này Niệm Băng không khỏi nhớ tới Gia Lạp Mạn Địch Tư, nếu như có hắn bên cạnh thì có lẽ sẽ không xuất hiện việc nguy hiểm này, nghĩ là nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn phải đối mặt với hiện thực. Mặc dù hắn không có ý cùng Hi Lạp Đức động thủ, nhưng luồng sát khí vừa rồi trong mắt Hi Lạp Đức nói cho hắn biết tất cả đều là sự thật. Không muốn mệt nhọc mà muốn giết ta sao? Hi Lạp Đức, ta đã không còn là Niệm Băng của nửa năm trước nữa rồi, ngươi nằm mơ đi!
Niệm Băng nở nụ cười nham hiểm: " Tiền bối, trước khi chết ta có một nguyện vọng, không biết ngài có thể đáp ứng không?
"
Hi Lạp Đức gật đầu nói:" Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được
". Tận trong tâm thì hắn đối với Niệm Băng rất yêu thích, tuổi còn trẻ mà đã là Băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư, tương lai quả thật không thể hạn lượng được.
Niệm Băng nói: "Ngài là một ma pháp sư và ta cũng vậy, nên ta nghĩ cho dù chết thì ta cũng nguyện ý chết dưới ma pháp của ngài, bất luận có thống khổ cỡ nào. Do đó ta muốn cùng ngài quyết chiến, nhưng mà ngài vốn là bậc cha chú, trước khi quyết chiến ngài có thể cho ta chuẩn bị trước một cái ma pháp trận hay không? như vậy có lẽ ta sẽ cầm cự được lâu hơn
"
Ma pháp trận? Hi Lạp Đức nhìn Niệm Băng có chút nghi hoặc, hắn không thể nhìn ra được gì trong mắt Niệm Băng,"Niệm Băng, ngươi có thể vẽ ma pháp trận sao? Điều này tựa hồ là độc quyền của không gian ma pháp sư mà
".
Niệm Băng mỉm cười:" Ta vốn rất thích ma pháp trận, sau này lại tìm được một vị sư phụ chỉ điểm nên đối với ma pháp trận có chút ít nhận biết sơ bộ, ngài có thể cho ta chút ít thời gian được không?
"
Hi Lạp Đức lạnh nhạt cười:" Ngươi vẽ đi, ta cho ngươi thời gian một bữa cơm, bất quá ngươi không nên có ý nghĩ chạy trốn, cứ cho là trên người ngươi có không gian ma pháp quyển trục cũng sẽ không có công hiệu đâu. Bởi vì xung quanh chu vi trăm dặm này đều đã bị ta dùng lực phong kín hết, không có sự đồng ý của ta thì những loại ma pháp truyền tống trận đều hoàn toàn không có hiệu nghiệm.
"
Niệm Băng cười khổ nói:"Tiền bối, ngài nghĩ ta giữ không gian ma pháp quyển trục trong người sao?". Không gian ma pháp quyển trục vốn là trân quý nhất trong tất cả ma pháp quyển trục, nhất là ma pháp quyển trục có năng lực truyền tống, những vật này đều là bảo bối cứu mạng tốt nhất. Trên người Niệm Băng quả thật không có, từ sau khi có được Tuyền Ki đao hắn không dưới một lần có ý đồ chế tạo không gian ma pháp quyển trục, nhưng mà kết quả cuối cùng đều thất bại. Không biết là vì sao?, lúc chế tạo hắn chung quy đã nhận thấy thiếu một chút gì đó, có lẽ là bởi vì hình thái ma pháp mình chế tạo ra đích xác có quan hệ chăng?
Ánh mắt nhìn cường địch trước mặt, trong lòng Niệm Băng âm thầm thề thốt, nếu có thể thoát được kiếp nạn này thì nhất định sau này phải chế tạo không gian ma pháp quyển trục cho bằng được.
Không lãng phí thời gian, vừa nghe Hi Lạp Đức đồng ý cho mình vẽ ma pháp trận thì Niệm Băng cố nén hưng phấn trong lòng, hai tay phân biệt cầm lấy Băng Tuyết nữ thần đích thán tức và Hỏa Diễm chi thần đích hào bao. Hồng, lam hai sắc đao quang đồng thời chớp động, rất nhanh trên mặt đất đã khắc họa đầy những lộ hoa văn phức tạp. Lúc mới bắt đầu Hi Lạp Đức cũng không chú ý, nhưng hai tay Niệm Băng đã nhanh chóng biến thành hai sắc ảo ảnh, lúc này mới khiến cho Hi Lạp Đức chú ý đến. Thân là một Long triệu hoán sư, hắn đương nhiên đối với ma pháp trận cũng có nghiên cứu nhất định, ma pháp trận càng phức tạp thì càng có khả năng thể hiện uy lực cường đại. Xem nhưng động tác rườm rà lộn xộn của Niệm Băng, cùng lúc này ma pháp trận trên mặt đất không ngừng thành hình khiến trong lòng hắn ẩn lên cảm giác bất an, ma pháp trận này nhìn bề ngoài có vẻ cổ xưa, tựa hồ không phải là ma pháp trận bình thường, với lại bức vẽ lại nổi bật lên hình thái phức tạp như thế, rốt cục là Niệm Băng có khả năng gì đây?
Bất an dần dần tăng lên, Hi Lạp Đức đột nhiên kinh ngạc phát hiện trên thân thể Niệm Băng đã toát ra một tầng sương mù nhàn nhạt, trên trán mồ hôi đã phủ kín bưng, hiển nhiên vì cái ma pháp trận này mà đã tiêu hao một lượng cực lớn tinh thần lực. Thấy thế trong lòng Hi Lạp Đức đã bình thường trở lại, ở trong lòng hắn Niệm Băng dù sao cũng chỉ là một gã ma pháp sư quèn, dù cho Niệm Băng tiêu hao hết tinh thần lực vẽ ra cái ma pháp trận này cũng sẽ không mang đến cho mình uy hiếp quá lớn. Huống hồ cái kia rõ ràng không phải là không gian truyền tống ma pháp trận, nên chỉ vốn để tăng cường lực công kích mà thôi, tiểu tử này thật sự là không biết tự lượng sức mình, tiêu hao nhiều tinh thần tực như vậy, cho dù là hắn được tăng cường lực công kích ma pháp thì sao? không có khả năng không chế tốt thì làm được cái gì đây?
Thời gian một bữa cơm nháy mắt đã trôi qua, trên mặt đất đã xuất hiện hai ma pháp trận một chính một phản, những lộ hoa văn trên chính ma pháp trận cũng tương tự như các ma pháp trận bình thường, dùng Hỏa diễm chi thần đích hào bao khắc họa ra, hiện lên màu đỏ rực. Còn tại thời điểm phát họa ra cái phản ma pháp trận kia thì không phải từ vùng ven bên ngoài vẽ ra mà bắt đầu từ việc khắc họa những kí hiệu thật nhỏ bên trong bức vẽ, lúc chính ma pháp trận hoàn thành cũng chính là lúc phản ma pháp trận vừa vặn làm xong.
Niệm Băng mỉm cười, trong mắt toát ra một tia hàn quang nhàn nhạt, ma pháp trận hồng lam lưỡng sắc đã dung hợp lại, có thể cảm thấy được khí tức áp bức của ma pháp trận, hắn biết mình đã tiếp cận đến bờ thành công rồi. Hai tay Niệm Băng cầm hai thanh ma pháp đao, chuôi đao tụ lại trước ngực, thấp giọng lẩm nhẩm: " Băng, người là đại diện cho sự rét lạnh. Hỏa, người là cội nguồn của sự nóng bỏng. Cho phép ta đem tính chất đặc biệt của các người dung hợp lại, lấy các người làm ngọn nguồn tiếp dẫn, cộng hưởng lại….."