Băng Hỏa Ma Trù

Chương 218: Huyết nùng vu thủy (Thượng)



"Câm mồm." Dung thân vương quát lạnh một tiếng, ngắt lời Dung Băng, "Ta không cần ngươi tới dạy ta phải làm thế nào. Được rồi, ngươi đi đi, ngày mai sau khi hắn thức dậy đưa hắn tới đây gặp ta. Không có sự cho phép của ta, nếu ngươi dám thả hắn đi ngay cả ngươi ta cũng xử trí."

"Vâng, gia gia." Dung Băng đáp ứng, do dự trong chốc lát, thở dài một tiếng, xoay người rời khỏi thư phòng của Dung thân vương.

Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Dung thân vương, nhìn thấy quang mang các màu sắc của sáu chuôi ma pháp đao, ánh mắt Dung thân vương dần trở nên mơ hồ, "Thiên nhi, ngươi đã chết sao? Nhiều năm như vậy, ngươi vì sao không trở lại. Chẳng lẽ ngươi không biết, lúc trước ta là mong ngươi thành tài! Nữ nhân kia đáng để ngươi nỗ lực nhiều như vậy sao " Kỳ thật, sau khi Niệm Băng tiến vào thư phòng bị hắn phát hiện ra sơ hở, Dung thân vương đã sớm mơ hồ đoán ra thân phận của Niệm Băng, bằng vào kinh nghiệm của hắn tự nhiên nhìn ra dung mạo của Niệm Băng không phải trải qua ma pháp hóa trang. Mà tướng mạo hắn cùng với Dung Băng tương tự, tất nhiên khiến Dung thân vương liên tưởng một chút, cho nên, Dung thân vương mới dẫn hắn tới đại sảnh trắc nghiệm ma pháp dưới đất. Khi Niệm Băng gọi ra Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao, Dung thân vương lập tức biết trước mặt mình là cháu của chính mình, cũng là con trai của Dung Thiên, đứa con mình từng thương yêu nhất.

Không biết trải qua bao lâu thời gian, Niệm Băng chậm rãi từ trong cơn mê tỉnh táo lại, đại não không ngừng truyền đến trận đau nhức, mê muội khiến hắn không khỏi rên rỉ thành tiếng, muốn mở to mắt nhưng lại không thể xuất ra một tia khí lực, phảng phất như cả thân thể đều trở nên trống rỗng, ta chết rồi sao? Niệm Băng trong lòng tự hỏi. Hắn không biết, đúng vào lúc thần chí của hắn vừa tỉnh táo lại đang không biết phải làm sao, luồng khí ấm nóng quen thuộc ở trước ngực liền truyền vào cơ thể, làm dịu kinh mạch của hắn. Là khí tức của Thiên Hoa Bài, nói như vậy, ta còn chưa chết. Niệm Băng trong lòng rất hưng phấn, một lần nữa khôi phục bình tĩnh, cảm thụ năng lượng ôn hòa Thiên Hoa bài cấp cho, ngưng thần nội thị, cảm nhận tình huống thân thể. Đơn giản quan sát một chút, ngoài trừ hai chữ không xong ra, Niệm Băng không nghĩ là cách hình dung nào khác.

Trong thân thể hắn, tinh thần lực và ma pháp đều đã tới tình trạng suy kiệt, thân thể không có chuyện gì nhưng tinh thần lực tiêu hao quá độ khiến cho hắn lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Niệm Băng biết, nếu không phải Thiên Hoa bài làm dịu đi và bảo vệ, bản thân mình muốn khôi phục thần chí không biết phải tốn thời gian bao lâu. Mình còn sống, nhưng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì lại không hề hay biết, bây giờ chuyện trọng yếu nhất chính là phải nhanh chóng khôi phuc thực lực, chỉ có như vậy mới có thể ứng phó hết thảy mọi chuyện. Nghĩ tới đây, Niệm Băng nương nhờ năng lượng Thiên Hoa bài, nằm ở đó bắt đầu quá trình minh tưởng.

Dưới tình huống tinh thần lực và ma pháp lực đồng thời suy kiệt tiến hành minh tưởng, không thể nghi ngờ là một chuyện phi thường thống khổ. Không có tinh thần cường đại tác động, tốc độ ma pháp lực ngưng tụ chậm tới kinh người, nếu không phải toàn bộ tinh thần chăm chú cảm nhận, căn bản không thể phát hiện một tia ma pháp lực đang thẩm thấu vào trong cơ thể. Niệm Băng không nôn nóng bởi hắn biết mình có nôn nóng cũng vô ích, trong tình huống này cũng chỉ có cách dần dần khôi phục như vậy thôi. Vừa ngưng tụ ma pháp lực, hắn vừa hồi tưởng trận chiến cùng Dung thân vương trong đầu. Cuộc chiến ma pháp hoa lệ duy trì trong thời gian không dài, nhưng Niệm Băng lại từ Dung thân vương học được rất nhiều thứ. Bản thân mình là một Băng Hỏa Đồng Nguyên ma đại sĩ, có năng lực sử dụng lục hệ ma pháp, nhưng đối mặt với Dung thân vương đơn đọc một hệ ma pháp lại không chịu nổi một kích, chỉ có khi bắt đầu dùng hỏa cầu miễn cưỡng có thể chống lại Dung thân vương, nhưng khi ngọn lửa hắn biến thành màu tím, cho dù mình có dùng ma pháp cực mạnh cũng không thể ngăn trở công kích của hắn. Đây chẳng lẽ là thực lực chênh lệch sao? Trước chênh lệch tuyệt đối mọi kỹ xảo đều là uổng phí.

Vốn trước khi Niệm Băng sử dụng ma pháp cuối cùng có đủ thời gian để sử dụng thuật nguyền rủa hy sinh tánh mạng lực, nhưng hắn vẫn còn một tia may mắn, bởi hắn có Tuyền Ki đao, hơn nữa măc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng đối mặt với địch nhân là thân gia gia của mình cho nên hắn cũng không dùng ma pháp nguyền rủa, xem nhẹ kết quả của kết giới.

Dung thân vương chỉ dùng một thanh ma pháp trượng không có gì đặc biệt, cho dù tính chất cũng tốt nhưng tuyệt đối vô pháp so sánh với Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao của mình, nhưng tốc độ huy động ma pháp lại nhanh hơn mình rất nhiều, hơn nữa xem uy lực, có lẽ cũng tới hơn thập giai. Trong thời gian ngắn xuất ra ma pháp cường đại như vậy, Dung thân vương không hổ là Hỏa Diễm sư vương, nhưng dựa vào thực lực của hắn, Băng Tuyết nữ thần tế tự từng đối mặt với ba huynh đệ Dung thân vương liên thủ mà vẫn thủ thắng, mình so với ả chẳng phải vẫn kém rất nhiều sao? Nghĩ tới đây, Niệm Băng không khỏi có chút chán nản.

Ma pháp lực và tinh thần lực từng chút từng chút một khôi phục, sau khi hai loại năng lực bất đồng khôi phục tới một trình độ nhất định, Niệm Băng đã có thể cảm giác được qua một thời gian tốc độ ngưng tụ ma pháp lực càng lúc càng nhanh. Trước ngực và bụng dần dần có hồng lam lưỡng sắc của Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp lực, nhìn thấy đám ma pháp nguyên tố chân thật, Niệm Băng trong lòng tràn ngập cảm giác thân thiết, hắn kêu gọi lực lượng đó ngưng tụ, kêu gọi đồng bọn của chính mình.

Mở hai mắt, Niệm Băng chỉ thấy một phiến khiết bạch, đây là một cái giường lớn, trên giường tịnh không mềm mại, ngược lại còn rất cứng, thoáng cử động thân thể một chút, lập tức trận trận đau nhức truyền tới. Ma pháp lực khôi phục được ba thành, hắn thật sự muốn nhìn một chút tình huống của mình bây giờ, cho nên tạm thời ngừng minh tưởng, chính thức tỉnh táo lại.

"Niệm Băng, người tỉnh rồi." Âm thanh hưng phấn vang lên, không đợi Niệm Băng phản ứng, trước giường đã có thêm một người, chính là ca ca của hắn Dung Băng.

"Ca, là ngươi cứu sống ta?" Niệm Băng gặp lại Dung Băng, trong lòng nhất thời yên ổn một chút, trên mặt toát ra một tia mỉm cười.

Dung Băng lắc đầu nói: "Không, thật không phải là ta cứu ngươi, có thể nói là ngươi tự cứu chính mình, cũng có thể nói là gia gia không đành lòng thương tổn ngươi."

Niệm Băng nhíu mày nói:"Nói như vậy, ta bây giờ vẫn còn ở Dung gia? Ca, Dung thân vương có phải là cũng đối xử với phụ thân ta như vậy, muốn giam lỏng ta tại thân vương phủ?"

Dung Băng than nhẹ một tiếng: "Ta không biết, gia gia chỉ nói là chờ sau khi ngươi tỉnh lại, ta sẽ đem ngươi đi gặp ông."

Niệm Băng từ trên giường ngồi dậy, đã khôi phục ba thành ma pháp lực và tinh thần lực, thân thể đã không còn vấn đề gì, thở dài một tiếng: "Chuyện càng không muốn đối mặt càng mau đến, xem ra, trốn tránh là cách không đem lại tác dụng. Ca, dẫn ta đi gặp ông đi." Hắn không phải không nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này, nhưng là hắn càng không muốn đem đến cho huynh trưởng luôn quan tâm đến mình sự phiền toái.

Quang mang trong mắt Dung Băng chợt hiện, đột nhiên, hắn vỗ vai Niệm Băng. "Không, không cần đi. Ngươi đi đi. Ngươi nói đúng, ta nghĩ, gia gia rất có thể sẽ đem ngươi giam lỏng."

Niệm Băng ngây ra một lúc, chậm rãi lắc đầu:"Không, ta muốn đi gặp gia, việc nên đối mặt thì phải đối mặt. Cho dù người thật sự muốn giam lỏng ta, cũng không có việc gì." Mặc dù Dung Băng không nói gì, nhưng hắn lại rất rõ ràng, nếu chính mình đi như vậy, tất nhiên sẽ mang đến cho Dung Băng phiền toái lớn. Gia quy của Dung gia cực nghiêm, không có chuyện vi phạm mà không phải chịu sư trừng phạt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

Dung Băng nói: "Ngươi thật sự muốn đi gặp gia gia sao? Niệm Băng, cho dù gia gia trước đây có sai, nhưng người vẫn là gia gia của chúng ta! Ngày đó,sau khi ngươi hôn mê, gia gia từng nói qua, hổ dữ không ăn thịt con, gia gia già rồi, đã không còn nghiêm khắc như khi tuổi trẻ, nếu như ngươi đi gặp gia gia, giọng nói phải chú ý thu liễm, đừng chọc giận gia gia, đáp ứng ta được không? Nếu không, ta sẽ không đưa ngươi đi."

Niệm Băng nhớ tới phụ thân, nhớ tới cuộc sống khốn khổ cùng phụ thân khi phải rời khỏi Dung gia, Niệm băng nở nụ cười. "Ca, ta đã trưởng thành, không phải là đứa nhỏ. Ta biết nên làm gì, mang ta tới đi, ta nghĩ ta sẽ nói chuyện với người, nhưng từ ngày ta cùng phụ thân rời khỏi thân vương phủ, ta đã không phải thành viên của Dung gia nữa rồi."

Thay một bộ quần áo của Dung Băng, huynh đệ hai người đứng chung một chỗ, tựa như hai an hem song sinh. Hai người liếc mắt nhìn nhau, không khỏi toát ra một nụ cười hiểu ý. Dung Băng vươn tay phải về phía Niệm Băng. "Niệm Băng, cho dù ngươi có phủ nhận thế nào, ta luôn đứng bên cạnh ngươi." Niệm Băng cũng vươn cánh tay phải ra nắm lấy tay huynh trưởng, không nói thêm điều gì, ánh mắt hắn là đủ để Dung Băng hiểu được.

Đi trong Dung thân vương phủ, Niệm Băng cùng Dung Băng xuất hiện cũng không khiên người khác chú ý, bởi vì NIệm Băng đội chiếc mũ của mình. Lúc lấy mũ trong Không Gian chi giới, hắn đã biết những thanh ma pháp đao mà mình dựa vào đã không còn, một thanh cũng không còn, nhưng trong lòng hắn vẫn rất bình tĩnh, sắp đối mặt với gia gia của mình, hắn rất muốn cười lớn, phụ thân cầm đi Hỏa Diễm Thần chi thạch mà mình lại đem về sáu khối cực phẩm bảo thạch, nếu phụ thân còn sống, người sẽ làm sao đây?

Nơi Dung Băng ở cách thư phòng cũng không xa, hai người rất nhanh đi tới nơi quen thuộc này, Dung Băng nhìn Niệm Băng, tiến lên vài bước, gõ gõ cửa:"Gia gia, Dung Băng đưa Niệm Băng tới cầu kiến."

"Vào đi." Thanh âm Dung thân vương có vẻ bình tĩnh, không có chút tình cảm ba động.

Dung Băng đẩy cửa thư phòng, cùng Niệm Băng đi vào, trang phục Dung thân vương vẫn như trước, ma pháp bào màu đỏ tôn lên uy nghiêm của người.

"Gia gia, Niệm Băng vừa mới tỉnh lại, ta liền đưa hắn tới đây." Dung băng cung kính nói.

Dung thân vương lạnh nhạt nói: "Ngươi về trước đi, ta muốn cùng hắn nói chuyện."

"Gia gia, để ta lưu lại đi." Dung Băng vội vàng nói.

"Lui ra." Hào quang trong mắt Dung thân vương chợt lóe, khí tức lăng lệ chấn nhiếp Dung Băng lùi sau hai bước, hắn ngẩng đầu nhìn Niệm Băng một cái, đưa ra ánh mắt cẩn thận, lúc này mới chậm rãi thối lui khỏi thư phòng. Uy nghiêm của Dung thân vương là thứ hắn không dám xâm phạm.

Khi rời khỏi Dung Băng đóng cửa lại, nghe âm thanh đóng cửa, Niệm Băng chậm rãi hạ chiếc mũ trên đầu xuống, ánh mắt hắn bình tĩnh, lạnh như băng, nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Dung thân vương.

"Ta nghe Dung Băng nói, Dung Thiên đã chết." Dung thân vương nhìn ánh mắt lạnh như băng của Niệm Băng, lạnh nhạt nói.

Niệm Băng bình tĩnh nói: "Đã chết, tám năm trước, phụ thân và mẫu thân táng thân tại Băng thần tháp. Bất quá, việc này tựa hồ không có quan hệ gì với ngài cả. Vào lúc chúng ta rời khỏi Dung gia, chúng ta đã không mang mang họ Dung. Ta gọi là Niệm Băng, là ý tứ phụ thân tưởng niệm mẫu thân.

"
Hỗn đản." Dung thân vương giận tím mặt, đứng mạnh lên. "Cho dù hóa thành tro bụi, Dung Thiên cũng là người nhà Dung gia ta."

Niệm Băng cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sự bi thương, mặc dù hắn biết vị Dung thân vương cường đại trước mặt này tùy thời có thể đưa mình vào chỗ chết, nhưng áp lực của tình cảm trong nội tâm đã vô pháp khống chế, vành mắt hắn đỏ lên, thân thể có chút run rẩy, kích động hét: "
Người của Dung gia? Có ai đem ta và phụ thân trở thành người của Dung gia? Lúc trước, nếu các người coi chúng ta là người của Dung gia tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy? Bởi vì phụ thân yêu mẫu thân ư? Bởi vị bọn họ sinh ra ta ư? Ngài là hỏa diễm sư tử, cho nên ngài nhằm vào băng thần tháp, nhưngcái giá phải trả vì lí do gì tính hết lên đời sau, phụ thân và mẫu thân yêu nhau như vậy, nhưng lại bị các ngươi ép buộc phải phân ly, mẫu thân có ta rồi, không dễ gì mới tìm thấy phụ thân, nhưng không qua vài ngày sống thoải mái, hạnh phúc của chúng ta không tồn tại. Ngài nói chúng ta người của Dung gia, vậy khi ta và phụ thân bị thân vệ Dung gia truy giết, ngài đã nghĩ sao?Khi chúng ta điên phái du ly lấy bốn biển là nhà, Dung gia ở nơi nào? Nhà? Năm đó khi ta cùng phụ thân rời khỏi nơi này, chúng ta cũng đã không có nhà rồi, ngài sớm đã không cần chúng ta rồi, hiện tại lại nói rằng phụ thân ta là người Dung gia? Chẳng lẽ, chỉ có người chết mới có thể trở về Dung gia sao? Ta khinh thường, ta khinh thường cái nhà này, có lẽ người khác nghĩ Dung gia là chí cao vô thượng, nhưng trong mắt ta, chỉ là nhà từ lạnh như băng, không có nhân tình, chỉ có quy củ chết và quan hệ băng lãnh, từ khi mẫu thân ta bị băng tuyết nữ thần tế tự bắt đi, ta cùng phụ thân sinh sống sáu năm ở Dung gia, phụ thân ngày ngày sống trong sự tượng niệm mẫu thân và sự xem thường trong mắt người nhà. Dung thân vương, ngài có biết ta có ấn tượng gì với ngài không? Trong trí nhớ của ta, ngài cho tới bây giờ đều không có lúc nào giống gia gia, ngài chỉ có sự phẫn nộ rít gào, giống như sư tử gầm thét, nhìn thấy phụ thân dưới sự tức giận, coi thường của ngài, nhìn phụ thân ngày càng tiều tụy hơn, mặc dù khi đó ta còn rất nhỏ, nhưng ta đã hiểu được, ngôi nhà này căn bản không phải là nhà chúng ta. Ta không thừa nhận mình của người Dung gia, càng không phải là cháu của ngài, Ngài có thể xem ta thành một kẻ địch xâm nhập, muốn giết thì giết đi, nhưng hãy xem lại bản thân ngài, muốn khiến ta thừa nhận ngài là gia gia của ta, trừ phi phụ mẫu ta sống lại,nếu không tuyệt không có khả năng. Ta, đã là một cô nhi rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.