Băng Hỏa Ma Trù

Chương 229: Đại Địa Tô Tỉnh Đích Toàn Luật ( Hạ )



Hôm nay Niệm Băng cố ý mặc một kiện hồng sắc ma pháp sư bào, phía trên tự nhiên không có tiêu chí gì, cũng không có tiêu chí cho đẳng cấp của ma pháp sư, tóc được cải biến thành màu đen buông xõa trên vai, biểu tình bình tĩnh.

Tô Việt hướng về phía Niệm Băng mỉm cười, ánh mắt hắn rất nhu hòa, nhưng lại có một lực xuyên thấu kỳ dị, phảng phất như có thể nhìn được nội tâm của người, cảm nhận được ánh mắt của Tô Việt, Niệm Băng tinh thần lực tự nhiên ngưng tụ, hình thành sự chống cự.

Không lâu sau, ma pháp sư tham gia bỉ tái lần này lục tục đến, đến sau Niệm Băng, Dung Băng huynh đệ, chính là Lãng Mộc đế quốc Mộc Vinh cùng Mộc Tinh, hai người đứng đối diện Niệm Băng huynh đệ, ánh mắt Mộc Tinh rất sôi sục, khi ánh mắt rơi trên người Dung Băng huynh đệ, liền toát ra vẻ tức giận và khiêu khích, trong đó tràn ngập cừu hận sâu sắc, Mộc Vinh hiển nhiên so với muội muội thì thành thục hươn nhiều, ánh mắt lãnh đạm không có sắc thái tình cảm gì.

Sau đó, hai thanh niên ma pháp sư của Kỳ Lỗ đế quốc tới, hai người bề ngoài nhìn đều rất bình thường, từ ma pháp sư bào trên người bọn họ có thể thấy được, bọn họ phân biệt là phong hệ và thủy hệ ma pháp sư. Bề ngoài bình thường cũng không khiến Niệm Băng xem thường bọn họ, có thể đại biểu cho quốc gia mà đến, thực lực sao lại kém được?

Sau bọn họ, là người của Áo Lan đế quốc ma pháp sư công hội phái tới, đó là hai nữ tử, khiến Niệm Băng kinh ngạc chính là, thuộc tính của hai nữ ma pháp sư đều cực kỳ hiếm thấy, phân biệt mặc ngân sắc ma pháp bào tượng trưng cho không gian hệ cùng kim sắc ma pháp bào tượng trưng cho quang minh hệ, thêm vào bề ngoài xinh xắn, các nàng nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi người. Hai nữ ma pháp sư mặc dù đã cố gắng khắc chế, thế nhưng lúc ánh mắt của các nàng quét về phía quần thần ở đây, vẫn không khỏi toát ra cừu hận, dù sao, đối mặt với địch nhân từng xâm lược quốc gia của chính mình, các nàng trong lòng sao có thể bình tĩnh đây?

Mặc dù các ma pháp sư này đều có những điểm đặc biệt, thế nhưng, bọn họ lại nhưng không phải người mà Niệm Băng mong muốn gặp nhất, giờ này khắc này, cừu hận ẩn trong nội tâm đang từ từ thiêu đốt, hắn lẳng lặng chờ đợi. Chờ đợi tuyển thủ cuối cùng xuất hiện.

Thiên Huyễn Băng Vân rốt cục cũng tới, không ai cùng đi, nàng lẳng lặng đi vào Hỏa Thần nội điện, trong nháy mắt lúc nàng bước vào Hỏa Thần điện, tựa hồ cả Hỏa Thần điện nhiệt độ liền giảm đột ngột, đó cũng không phải do ma pháp, mà là do lãnh ý mà bản thân nàng mang theo.

Rốt cục cũng gặp được địch nhân sắp phải đối mặt, thân thể của Niệm Băng và Dung Băng cũng không khỏi căng thẳng. Ngay cả Dung Cực lúc nào cũng mang vẻ mặt bình thản cũng có chút kích động.

Thiên Huyễn Băng Vân bước rất chậm, nàng trực tiếp đi tới đầu hàng rồi dừng lại, một thân khiết bạch ma pháp bào thêu lam sắc băng hoa, vóc người thon dài không có chỗ nào thua kém Phượng Nữ, mái tóc dài màu lam tựa như một thác nước rủ xuống mặt đất. Nhưng ở vị trí tiếp cận mặt đất tựa hồ có thứ gì đó nâng lên, đuôi tóc nhếch lên về phía sau, không ai có thể thấy rõ tướng mạo của nàng. Bởi vì trên mặt nàng mang theo một tấm lụa trắng, thế nhưng, trong cặp mắt lam cổ tỉnh vô ba lại tràn ngập hàn ý, phảng phất, nàng bản thân chính là một khối băng, một khối vạn cổ hàn băng.

Vóc người hoàn mỹ, khí chất băng lãnh, cộng thêm nhãn thần bình tĩnh mà vô cùng thâm thúy. Cấu thành nên ma pháp sư trẻ tuổi đến từ Băng Thần tháp. Sự xuất hiện của nàng, che mờ ba nữ ma pháp sư kia, phảng phất như một đóa băng hoa không nhiễm bụi trần nở rộ trong hàn lãnh.

Dung Thân Vương chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo như điện đảo qua người Thiên Huyễn Băng Vân, đôi mắt bình tĩnh của Băng Vân cũng không có biến hóa gì. Nhưng thân hình thon dài lại có chút chấn động, lùi về phía sau một bước, vừa đúng đến ngay gần chỗ Niệm Băng.

Khí tức cảm thán từ trên thân Dung Thân Vương chợt lóe mà qua, hắn lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, phảng phất chưa hề phát sinh điều gì. Đúng lúc này, truyền chỉ quan trên điện hô lớn: "Bệ hạ giá lâm."

Ánh mắt mọi người đều hướng về thủ bảo tọa trên Hỏa Thần điện, trong vòng vây của cung nga, Hóa Thiên Đại Đế tuổi bát tuần chậm rãi đi lên ngũ tọa, cùng hắn đi ra, còn có một người Niệm Băng rất quen, chính là công chúa Hoa Y Nặc. Y Nặc hôm nay thay thịnh trang, phấn hồng sắc công chúa quần làm tăng khí chất cao quý của nàng, có vẻ càng thêm xinh đẹp. Y Nặc đỡ tay gia gia, từ khi nàng xuất hiện, trong mắt nàng cũng chỉ có một người.

Ánh mắt Dung Băng tương đối cùng cặp mắt nồng nàn của Y Nặc, hướng về phía nàng có chút gật đầu, lộ ra một tia mỉm cười hiếm thấy.

Khi Dung Băng cùng Y Nặc đầu mày cuối mắt truyền tình, Niệm Băng lại cẩn thận quan sát vị sáng lập Hoa Dung đế quốc vĩ nghiệp, Hoa Thiên đại đế. Hoa Thiên đại đế mặc dù râu tóc bạc trắng, nhưng hắn cũng không giống như một lão nhân tựa ngọn đuốc trước gió. Da dẻ hồng nhuận bóng bẩy, thậm chí ngay cả nếp nhăn cũng rất ít, mặc dù cương nghị mang theo tươi cười nhàn nhạt, nhưng tự nhiên tản mát ra uy nghiêm vô hình. Nếu không phải râu tóc bộc lộ niên kỷ của hắn, chợt nhìn, chỉ giống như mới bốn mươi mà thôi. Trong ba người sáng lập Hoa Dung đế quốc, không có ai là đơn giản, Dung Thân Vương, là cường đại hỏa hệ ma pháp sư, tể tướng Tô Việt được xưng Ngưỡng Quang đại lục đệ nhất trí giả, mà vị Hoa Thiên đại đế này, hồi bốn mươi tuổi thì đã đạt tới vũ thánh cảnh giới, thân làm đế vương nhiều năm, đã thật lâu không ai thấy hắn ra tay nữa, thế nhưng, không có ai hoài nghi, hắn là một gã đỉnh cấp vũ giả. Năm đó, chính là vị đế vương miệng mang theo tia mỉm cười này, cùng Dung Thân Vương đồng thời chém giết vô số địch nhân, do vậy, Hoa Thiên đại đế còn có danh hiệu là Thiết Huyết đại đế.

Ngoại trừ Dung Diễm cùng Tô Việt ra, tất cả bách quan đồng thời quỳ rạp xuống đất, cung thanh nói: "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Mà chúng ma pháp sư đến từ bên ngoài, cũng đều quỳ một chân xuống đất, hành lễ. Chỉ có Thiên Huyễn Băng Vân vẫn đứng như trước, giống như một đóa băng liên hoa cao ngạo, vẫn tản ra hàn ý nhàn nhạt như trước.

"Lớn mật, kẻ từ bên ngoài đến sao không thi lễ."

Thiên Huyễn Băng Vân thản nhiên nói: "Ta phụng chính là thần, mà không phải người." Đơn giản một câu nói, đã cho thấy lập trường của nàng. Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mặc dù dễ nghe, nhưng khiến những kẻ đem lòng yêu cái đẹp kia phải đổ một bả mồ hôi lạnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ánh mắt Dung Thân Vương hướng về phía Thiên Huyễn Băng Vân, lúc này, hắn chậm rãi đứng lên, Hoa Thiên chẳng những là đế vương, còn là huynh đệ của hắn, hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào bất kính với huynh đệ của mình.

Hoa Thiên đại đế mỉm cười, nói: "Lão Dung, lớn như vậy rồi, đừng nóng giận như vậy, ngồi xuống đi."

Dung Thân Vương nhìn Hoa Thiên tương, Hoa Thiên hướng về phía hắn có chút gật đầu. Dung Thân Vương nhất thời minh bạch ý tứ của vị lão huynh đệ này, ánh mắt trong nháy mắt đảo qua Dung Băng, Dung Cực hai huynh đệ. Ý tứ của Hoa Thiên đại đế rất rõ ràng, nếu dựa vào ưu thế về địa giới để khiến đối phương phục tùng, vậy thì sẽ vi phạm thỏa thuận lúc đầu của ngũ quốc ma pháp sư đại tái, chỉ có ở bỉ tái đánh bại đối phương thì mới là cường giả chân chính. Gánh nặng trên vai Dung Băng, Dung Cực lại càng nặng.

"Người của Băng Thần tháp, quả nhiên không giống người thường. Ta nghe nói, cô nương có tên là Băng Vân." Hoa Thiên đại đế đối với Băng Thần tháp tựa hồ rất hứng thú.

Thiên Huyễn Băng Vân thản nhiên đáp: "Đúng vậy."

Hoa Thiên đại đế quét mắt về phía các ma pháp sư tham tái khác, nói: "Vậy còn một vị khác đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc là ai?"

Thiên Huyễn Băng Vân đáp: "Ta không biết, ta một mình đến đây. Băng Thần tháp cùng Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội không có liên lạc gì." Mặc dù ngữ điệu của nàng cũng không có biến đổi, nhưng Niệm Băng nghe lại thấy rất chói tai.

Một ngang một bước rời khỏi hàng ngũ. Niệm Băng hướng về Hoa Thiên đại đế, nói: "Tại hạ Niệm Băng, đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội đến đây tham tái, chính như Băng Vân tiểu thư nói, chúng ta Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội cùng Băng Thần tháp cũng không có quan hệ gì, ta cũng là một mình tới đây." Hắn nói cũng không có gì sai, nhưng lại cố ý nhấn mạnh, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh thường. Phảng phất Băng Thần tháp như một con chuột chạy qua đường, chỉ sợ tránh mà không kịp.

Hoa Thiên đại đế mỉm cười, nói: "Nguyên lai như thế, không nghĩ tới, Băng Nguyệt đế quốc cũng phái tới một hỏa hệ ma pháp sư tham tái."

Niệm Băng ánh mắt nhìn thẳng vào Hoa Thiên đại đế: "Ta không phải hỏa hệ ma pháp sư."

Hoa Thiên đại đế có chút kinh ngạc nói: "Vậy ngươi tại sao mặc hỏa hệ ma pháp sư bào?"

Niệm Băng lạnh lùng cười, đáp: "Còn chưa có ma pháp bào thích hợp với ta. Tùy tiện mặc mà thôi." Những lời này của hắn, cũng chỉ có Dung Thân Vương cùng Dung Băng có thể hiểu được ý nghĩa trong đó.

Hoa Thiên đại đế mỉm cười đáp: "Có ý tứ. Đã như vậy, ta đây sẽ chờ xem biểu hiện đặc sắc của các ngươi. Hôm nay, ngũ quốc Tân Duệ ma pháp sư đại tái sẽ bắt đầu, danh tự của các vị tham tái đã biết, những thứ khác ta không nói nhiều, giống như trước đây, chỉ có quán quân cuối cùng mới có thể nhận được khen thưởng. Hoa Dung đế quốc ta mặc dù không nói là giàu có. Nhưng khen thưởng cũng sẽ không keo kiệt. Dung Thân Vương, ngày hôm trước ngươi nói với ta đã chuẩn bị vật khen thưởng rồi, mời lấy ra để giới thiệu một chút với các tham tái tuyển thủ của chúng ta." Hoa Thiên đại đế nói khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, không hề có vẻ của một đế vương.

Dung Thân Vương đứng dậy, hai tay vươn ra, trong tay hồng quang chợt lóe. Nhất thời xuất hiện một hộp gấm dài, trong tay hồng quang lóe lên, phong ấn trên hộp gấm chậm rãi mở ra, nhất thời, một đạo hoàng sắc quang mang nhu hòa phiêu nhiên bốc lên, quang mang không chói mắt, nhu hòa quang vựng tràn ngập sinh mệnh khí tức, mọi người thấy được, bên trong hộp gấm là một thanh đao, một thanh đao dày đơn giản, thân cùng chuôi đao dài chừng hai thước, trong đó chuôi dài tám tấc, thân dài một thước hai tấc, lưng đao rất dày, chừng hai tấc, chỉ dùng mắt nhìn, cũng có thể cảm giác được vẻ trầm trọng của thân đao. Hấp dẫn tham tái ma pháp sư nhất chính là trên chuôi đao là một bảo thạch gấp khúc bất quy tắc, hoàng sắc quang vựng nhàn nhạt chính là từ bảo thạch phát ra.

Trong mắt Hoa Thiên đại đế toát ra một tia kinh ngạc, "Vốn là trường bỉ tái này, ta đã chuẩn bị một kiện tàng phẩm, nhưng Dung Thân Vương lại cố ý thay ta, lão Dung, không nghĩ tới ngươi lại hoang phí như vậy, chuôi Trường Sinh đao này tựa hồ là năm đó chúng ta ở … "

Dung Thân Vương ngắt lời: "Không sai, chính là Trường Sinh đao. Đao này, thân đao làm từ địa nham, Trường Sinh thạch trên chuôi đao chính là chí bảo trong thổ hệ ma pháp thạch. Thứ quý nhất chính là trên thanh đao này có phụ gia sinh mệnh khí tức, chuôi đao này là vô giá, có thể đoạt được nó hay không, phải xem bãn lĩnh của các ma pháp sư. Nó chẳng những là một thanh đỉnh cấp bảo đao, đồng thời, nó cũng hoàn toàn có thể được dùng như ma pháp trượng, nó có danh hiệu là Đại Địa Tô Tỉnh Đích Toàn Luật."

Nói xong chữ cuối cùng, ánh mắt Dung Thân Vương rơi trên người Niệm Băng, Niệm Băng chấn động toàn thân, mặc dù Dung Thân Vương chỉ đảo mắt nhanh qua hắn, thế nhưng, hắn vẫn cảm giác được một tia kỳ vọng trong ánh mắt của Dung Thân Vương, hắn tựa hồ muốn nói, có thể đoạt được chuôi đao này hay không, còn cần dựa vào chính ngươi. Hắn là vì chính mình mà đưa ra vật khen thưởng này sao? Đúng vậy, hắn biết ma pháp mô phỏng của mình chỉ còn thiếu một thanh thổ hệ ma pháp đao. Nhưng là, hắn tại sao phải làm như vậy chứ? Hắn vẫn còn là vị Dung Thân Vương mà mình biết sao? Trong lòng Niệm Băng có chút rối loạn, vốn bởi vì Thiên Huyễn Băng Vân xuất hiện mà sinh ra hận ý mãnh liệt, từ sau khi Trường Sinh đao xuất hiện lại càng thêm phức tạp. Hắn biết rõ thanh Trường Sinh đao này rất có ý nghĩa với chính mình, Gia Lạp Mạn Địch Tư từng nói với hắn, nếu có thể hoàn thành toàn bộ ma pháp mô phỏng, dưới tác dụng tương sinh của các hệ ma pháp, ứng dụng tất nhiên sẽ có đột phá lớn, về phần có thể đạt tới cảnh giới gì thì rất khó nói, toàn hệ ma pháp sư, lực hấp dẫn đối với Niệm Băng là quá lớn, thế nhưng, hắn thật sự không muốn thiếu nợ Dung Thân Vương, hắn tự hỏi mình có thể chiến thắng?

Dung Thân Vương giao hộp gấm cho võ sĩ trên điện, hướng về phía Hoa Thiên đại đế gật đầu. Hoa Thiên đại đế mỉm cười, nói: "Tốt, vật khen thưởng các ngươi đã xem qua, không chỉ vì vinh dự mà còn vì vật trân quý này, nỗ lực lên. Được rồi, hiện tại bắt đầu rút thăm, nếu ma pháp sư cùng quốc gia rơi vào một tổ, thì mời một người trong đó rút thăm."

Cũng bị hấp dẫn bởi Trường Sinh đao giống Niệm Băng còn có hai người, đó chính là Mộc Vinh huynh muội, tự nhiên ma pháp này lấy thổ hệ ma pháp làm cơ sở, Trường Sinh đao tràn ngập sinh mệnh khí tức nọ đối với bọn họ mà nói có ý nghĩa phi phàm. Mắt của hai huynh muội đồng thời sáng rực, tín niệm kiên định trong ánh mắt bừng lên, bộ dáng của Trường Sinh đao đã khắc sâu trong nội tâm bọn họ. Đại Địa Tô Tỉnh Đích Toàn Luật, nếu dùng nó để thi triển tự nhiên ma pháp, vậy thì sẽ là cảnh tượng gì đây?

Những người khác mặc dù biểu hiện rõ ràng như Mộc Vinh huynh muội, thế nhưng, đối mặt cực phẩm ma pháp đao cùng vinh dự chí cao của thanh niên ma pháp sư, tâm trí bọn họ cũng bốc lên như lửa. Chỉ có một người còn có thể hoàn toàn bảo trì bình tĩnh, ánh mắt của Thiên Huyễn Băng Vân vẫn băng lãnh như trước, phảng phất mọi chuyện này đều không có quan hệ tới nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.