Băng Hỏa Ma Trù

Chương 231: Lạt thủ diệt địch ( Hạ )



Đằng Ti trượng đã khôi phục hình thái lúc đầu, Mộc Vinh đối với thành tích của mình rất hài lòng, một khởi đầu tốt là phi thường có lợi cho các trận đấu sau.

Dung Phi lên trước tuyên bố, "Trận đấu đầu tiên của tổ một, Lãng Mộc đế quốc Mộc Vinh thắng."

Hỏa tráo cấm chế biến mất, hai tuyển thủ không hề xuy xuyển một sợi tóc cùng chậm rãi đi xuống sân đấu, chỉ bất quá, tâm tình của bọn họ lại hoàn toàn bất đồng.

Mộc Vinh đi xuống sân đấu, Đằng Ti trượng trong tay chỉ về phía Dung Băng, tựa hồ muốn nói, tiếp theo, thất bại chính là ngươi, nếu đối mặt Dung Băng, bất luận là vì quốc gia hay là vì tư oán, hắn đều tuyệt không cần thủ hạ lưu tình.

Trong mắt Dung Băng toát ra vẻ suy tư, đối với tự nhiên ma pháp, hắn hiểu rõ hơn so với Áo Lan đế quốc Phi Phi, bất quá, tự nhiên lĩnh vực mà Mộc Vinh thi triển lúc trước, lại khiến cho hắn rung động, ma pháp kia căn bản là không nhìn được ra ở đẳng cấp nào, lại thôn phệ quang hệ năng lượng, vậy nó có thể thôn phệ ma pháp khác không? Thời gian tự hỏi ngắn ngủi trôi qua, Dung Băng cũng không dừng lại lâu ở vấn đề này, bởi vì, đối thủ mà hôm nay hắn phải đối mặt, là địch nhân lớn nhất trên con đường tới chức quán quân của mình, Thiên Huyễn Băng Vân đến từ Băng Thần tháp.

Dung Phi đứng ở giữa sân đấu tuyên bố: "Trận thứ hai, số một tổ hai đấu với số hai tổ hai, mời lên đài."

Một cơn cuồng phong đột nhiên xuất hiện trong Thí Luyện điện, được phong phụ trợ, thanh sắc thân ảnh phiêu nhiên bay lên, rơi xuống giữa sân đấu, chính là số hai tổ hai, Kỳ Lỗ đế quốc phong hệ ma pháp sư. Lúc này, trong mắt hắn tràn ngập chiến ý, tay chĩa về phía Niệm Băng ở dưới ngoéo ngoéo một ngón tay.

Trên mặt Niệm Băng toát ra tia cười nhàn nhạt, chậm rãi trèo cầu thang lên sân đấu, hắn đi không nhanh, nhưng mỗi bước lại phi thường kiên định, khi hắn đi tới cách đối phương mười trượng thì dừng lại, tên phong hệ ma pháp sư kia đã có vẻ không nhẫn nại được nữa.

"Kỳ Lỗ đế quốc phong hệ ma pháp sư Áo Lưu." Hắn rất tự tin, ngay cả thỉnh giáo hai chữ cũng lược bỏ.

Niệm Băng trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười, "Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội Niệm Băng." Hắn lược càng nhiều. Ngay cả mình là ma pháp sư hệ gì cũng không có nói.

Ánh mắt Dung Phi bình thản quét qua hai người, người nhẹ nhàng lui về phía sau, quát: "Trận thứ hai, bắt đầu."

Hai chữ bắt đầu vừa kết thúc, Áo Lưu ngay cả ma pháp trượng cũng không lấy ra, lập tức hướng về phía Niệm Băng phát động công kích. Trước đây, Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội đại biểu ngay cả một trận thắng cũng không có, đối mặt với địch yếu, hắn khó tránh khỏi có chút khinh địch, hơn mười đao phong nhận với tốc độ cực nhanh bổ tới Niệm Băng, phong kín mọi lộ tuyến của hắn.

Thanh sắc phong nhận mang theo tiếng xé gió chói tai, mỗi đạo đều tràn ngập lực công kích mạnh mẽ, trong nhất giai thuấn phát ma pháp, tốc độ của phong hệ tuyệt đối là nhanh nhất.

Niệm Băng vẫn mang theo nụ cười như trước, những điểm lam quang đột nhiên xuất hiện quanh thân thể hắn, lam sắc quang điểm phiêu nhiên hiện ra, đó chỉ bất quá là những viên băng đạn rất nhỏ, loại băng đạn này, dù cho trực tiếp công kích đến thân thể địch nhân, cũng không chắc có thể gây ra bao nhiêu thương tổn, số lượng băng đạn hoàn toàn tương đồng với phong nhận, lam quang mang họa xuất hơn mười đường vòng cung bay đi.

Một màn khiến người ta kinh ngạc xảy ra, công kích của phong nhận vốn là hỗn loạn, nhưng băng đạn lại chuẩn xác đánh trúng vị trí trung tâm của từng đạo phong nhận, mặc dù đây không đủ để phong nhận bị hủy diệt, thế nhưng, cũng khiến cho phong nhận mất đi năng lực công kích, lúc thanh quang nhàn nhạt nọ đi tới trước người Niệm Băng, đã biến thành làn gió nhẹ ấm áp, lướt qua thân thể hắn.

Ma pháp khống chế lực rất cao, đây là đánh giá của Dung Phi đối với Niệm Băng. Áo Lưu cũng không ngờ Niệm Băng lại có thể ứng phó công kích của mình như vậy, không thể không chuẩn bị bắt đầu ngâm xướng ma pháp mạnh mẽ hơn, tay phải vung lên, một thanh thanh sắc ma pháp trượng xuất hiện trong tay, thanh sắc bảo thạch ở đầu trượng phát ra quang mang rực rỡ, phong mạnh mẽ lượn quanh thân thể hắn, đồng thời hướng về phía Niệm Băng lạnh lùng nói: "Ngươi rõ ràng là băng hệ ma pháp sư, tại sao mặc trang phục của hỏa hệ ma pháp sư?"

Niệm Băng quỷ dị cười, nói: "Ngươi cho rằng ta là một băng hệ ma pháp sư sao? Vậy ngươi cần phải nhìn cho cẩn thận." Vừa nói, một băng đạn to chừng nắm tay bắn ra, ngay sau đó, một hỏa cầu lớn tương tự xuất hiện đuổi theo băng cầu, trong nháy mắt phát ra hai nhất giai và nhị giai đích ma pháp.

Băng cùng hỏa đồng thời xuất hiện, nhất thời khiến tuyệt đại bộ phận người tại tràng rung động, Áo Lưu mặc dù kinh hãi trong lòng, nhưng hắn dù sao cũng là một ma pháp sư xuất sắc, phản ứng rất nhanh nhẹn, phóng thích vũ khí bí mật trên ma pháp trượng. Ma pháp trượng này của hắn mặc dù không phải cực phẩm, nhưng có một đặc tính, dùng khối phong hệ bảo thạch trên ma pháp trượng, chứa đựng một tứ giai phong hệ ma pháp, trong chiến đấu một chọi một mà không thể sử dụng quyển trục, có ưu thế rất lớn, tiểu hình long quyển phong chợt xuất hiện bên người Áo Lưu, trực tiếp lao về phía băng hỏa song cầu, điều hắn muốn rất đơn giản, chẳng những muốn hủy diệt thuấn phát công kích của Niệm Băng, đồng thời, còn muốn dựa vào tứ giai ma pháp do ma pháp trượng thuấn phát đánh bại Niệm Băng.

Áo Lưu mặc dù là một đại ma pháp sư, nhưng thực lực của bản thân hắn cũng không nhược, thậm chí còn mạnh hơn so với đồng bọn cùng đi với hắn, nếu hắn cứ theo quy củ mà dựa vào thực lực để đấu với Niệm Băng, Niệm Băng muốn thắng hắn thì cũng phải cần tốn chút khí lực, thế nhưng, ngay từ đầu khinh thị, đã quyết định vận mệnh của Áo Lưu.

Băng hỏa song cầu bay trong không trung không phải không hề thay đổi gì, trong quá trình phi hành, thể tích của chúng không ngừng thu nhỏ lại, lúc tiểu hình long quyển phong xuất hiện, băng hỏa song cầu đã nhỏ hơn lúc đầu một phần năm, nhìn bề ngoài mặc dù không thấy khác nhau, thế nhưng bên trong song cầu, ma pháp nguyên tố sớm đã bị áp súc mà trở nên cuồng bạo, hỏa cầu trong nháy mắt gia tốc, ngay trước khi Long Quyển Phong tới đích thì đập lên băng cầu.

Ầm ……… Bạo tạc kịch liệt mang theo băng, hỏa, phong ba loại khí tức đồng thời bộc phát, mãnh liệt lan ra bốn phía, đẩy lui Áo Lưu liên tiếp vài bước về phía sau, hắn không hiểu tại sao, hai ma pháp không tới nhị giai lại có thể hủy diệt tứ giai Long Quyển Phong của mình. Thế nhưng, điều khiến hắn kinh ngạc vẫn còn, đối mặt địch nhân, Niệm Băng cho tới bây giờ không có thói quen lưu thủ, trong bạo tạc, một đôi băng hỏa song cầu đã lặng lẽ lướt qua bên cạnh lao thẳng về phía Áo Lưu.

Một màn nực cười xảy ra, Áo Lưu không kịp dùng ma pháp chống cự lại đưa ma pháp trượng trong tay đánh lên băng hỏa song cầu, cách tiếng nổ lúc trước không đến một giây, lại là một tiếng nổ vang rền, chỉ bất quá, lúc này tiếng nổ còn kèm theo hợp âm, trong đó đem theo tiếng kêu thảm thiết thê lương…

Ma pháp trượng của Áo Lưu bị nổ tan, ma pháp bào trên người hắn tựa hồ là một kiện bảo vật không tồi, cũng bảo vệ được thân thể hắn không bị bạo tạc hủy diệt, đáng tiếc là, y phục có thể bảo vệ chỉ là thân thể, hai tay hắn nắm ma pháp trượng đã biến mất, tiên huyết theo phần đứt chảy ròng ròng, Áo Lưu nằm trên mặt đất, bởi vì đau đớn kịch liệt, đang không ngừng lăn lộn.

Trận đấu bắt đầu nhanh, kết thúc còn nhanh hơn, không bằng nửa thời gian trận trước, mọi chuyện đều đã kết thúc, cùng với tiếng kêu thảm thiết kia mà kết thúc. Hai thủy hệ ma đạo sĩ chuyên phụ trách cứu hộ xông lên sàn đấu dùng ma pháp giúp Áo Lưu cầm máu, ai cũng đều biết, tính là hắn không chết, cũng không thể tham gia những trận đấu sau nữa rồi.

Nụ cười trên mặt Niệm Băng không vì một màn trước mắt mà biến mất, khe khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải kiện ma pháp bào kia, sợ rằng thân thể Áo Lưu cũng sẽ giống song thủ của hắn rồi, đáng tiếc, đáng tiếc, hắn dù sao cũng là một ma pháp sư, mà băng hỏa song được phụ gia băng hỏa khí tức còn không đủ để đưa hắn vào chỗ chết, xem ra, cũng chỉ có thể buông tha cho hắn thôi.

Trận đấu kết thúc, Hỏa Vân Tráo kết giới tự nhiên biến mất, một đạo lam sắc thân ảnh bay nhanh lên sân đấu, không hề do dự đánh về phía Niệm Băng, đó là thủy khí tức.

Niệm Băng tựa hồ sớm đã đoán trước mọi chuyện, quang mang chợt lóe, một thanh thanh sắc đao đã xuất hiện trong tay hắn, hồng, lam lưỡng sắc quang mang xuất hiện dưới chân, thanh phong đưa thân thể hắn trôi về phía sau, trong quá trình trôi, hắn cũng nhanh chóng ngâm xướng chú ngữ.

Kẻ đột nhiên xuất hiện tập kích, đương nhiên là thủy hệ cùng đi với Áo Lưu, mắt thấy đồng bạn bị Niệm Băng tàn nhẫn hủy đi hai tay, hắn sao nhẫn được? Phẫn nộ, hắn đã mất đi lý trí, từng đạo thuấn phát thủy tiễn không ngừng phóng về phía Niệm Băng.

Thanh quang trên thân đao lóng lánh. Phong nhận trên Ngạo Thiên đao được Niệm Băng khống chế chuẩn xác dễ dàng loại bỏ công kích của thủy tiễn, trên Ngạo Thiên đao thanh quang không ngừng bốc lên, trong mắt Niệm Băng toát ra một tia tàn nhẫn.

Lúc này, trên sân đấu có sáu người, ngoại trừ Niệm Băng cùng thủy hệ ma pháp sư đang động thủ ra, còn có Áo Lưu sắp hôn mê, hai thủy hệ ma đạo sĩ đang trị liệu cho hắn cùng với Dung Phi đang quan sát tình hình của Áo Lưu, Dung Phi đang cau mày nhìn thương thế của Áo Lưu, đột nhiên cảm nhận được ma pháp khí tức trên sân đấu, ngẩng đầu nhìn đi, từ bề ngoài, Niệm Băng đang bị tên thủy hệ ma pháp sư kia bức lui liên tiếp, hắn không khỏi cau mày, quát to: "Dừng tay"

Chữ dừng vừa ra khỏi miệng, Niệm Băng đã động, thân hình vốn lui về phía sau trong nháy mắt dừng lại, Ngạo Thiên đao trong nháy mắt phụt ra thanh quang chói mắt, phong bám lấy Phong Ngâm thạch thành tiếng, giữa không trung, thanh quang ngưng tụ thành một phong nhận rất lớn dài quá một trượng chém ra, lúc chữ tay của Dung Phi vừa hô lên, tiên huyết như hoa tóe ra dày đặc.

Thanh sắc phong nhận chính là phong hệ lục giai ma pháp Phong Thần Trảm, thủy hệ ma pháp sư kia mất đi lý trí, chỉ với ma pháp vật phẩm trên người thì sao có thể chống đỡ nổi công kích cường đại như thế? Thân thể bị xẻ làm hai mảnh, tiên huyết nhiễm đỏ sân đấu, uy lực còn thừa của Phong Thần Trảm tạo thành một vệt sâu dài hai trượng trên sân đấu, nói đến cũng khéo, đuôi Phong Thần Trảm xẹt qua hai nửa thân thể của thủy hệ ma pháp sư kia, vừa vặn xẻ đôi Áo Lưu nằm trên mặt đất, tiên huyết phun đầy trên người hai thủy hệ ma đạo sĩ.

Niệm Băng trên mặt toát ra vẻ kinh hoảng, "A! Xin lỗi, thật sự không có ý tứ, trong lúc hoảng loạn, ma pháp không khống chế được."

Dung Phi lúc này đã tới trước người Niệm Băng, hỏa diễm quang mang trong nháy mắt bốc lên, bao bọc cả Niệm Băng, "Thủ đoạn thật cay độc."

Niệm Băng cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất nói: "Xin lỗi, tài phán, ta không cố ý như vậy, thi đấu ma pháp thì rất khó khống chế được uy lực ma pháp của chính mình, cho nên Áo Lưu kia mới bị đoạn tay, chuyện sau ngài cũng thấy được, đồng bạn của Áo Lưu cũng chẳng phân biệt được thanh hồng tạo bạch, chạy lên công kích ta, ta cũng vì tự bảo vệ mình mới động thủ. Là hắn vị phạm quy tắc trước, nếu ta không chống cự, chẳng phải bị hắn giết chết rồi sao? Kích cuối cùng kia, ta cũng là vì bảo vệ chính mình mới xuất toàn lực, ai biết hắn giống như tờ giấy, không chịu được một kích như vậy, về phần Áo Lưu kia, cũng chỉ có thể tính hắn xui xẻo mà thôi, ma pháp chẳng đủ lại còn cao ngạo."

Dung Phi trong mắt quang mang liên tục lóe lên, mặc dù hắn cũng không quan tâm tới sinh tử của Kỳ Lỗ đế quốc ma pháp sư, nhưng dù sao Tân Duệ ma pháp sư đại tái lần này cử hành ở Hoa Dung đế quốc, trận đấu vừa mới bắt đầu ngày đầu tiên, hai tham tái tuyển thủ của Kỳ Lỗ đế quốc lại chẳng hiểu tại sao lại chết như vậy, dù sao cũng khó mà ăn nói với Kỳ Lỗ đế quốc. Thế nhưng, Niệm Băng nói cũng hợp tình hợp lý, không có chút nào vượt qua khuôn khổ, hết thảy đều dựa theo quy tắc thi đấu, hiện tại ai cũng vô pháp chứng minh là hắn cố ý giết chết hai ma pháp sư kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhìn thần sắc do dự trong mắt Dung Phi, Niệm Băng mỉm cười nói: "Tài phán tiên sinh, ngài có nên phán ta thắng chứ?" Vừa nói, ánh mắt hắn quét về phía các tuyển thủ khác, ngoại trừ Dung Băng cùng Băng Vân ra, những tuyển thủ khác không khỏi thấy căng thẳng, lạt thủ của Niệm Băng khiến bọn hắn trong lòng không khỏi phát sinh cảm giác nguy hiểm, nhất là hai nữ ma pháp sư đến từ Áo Lan đế quốc, lúc này sắc mặt đều trở nên rất khó nhìn, một màn máu tanh như thế đã để lại một dấu vết sâu đậm trong đầu các nàng.

Ánh mắt Dung Phi nhìn về phía Dung Thân Vương đang quan chiến, Dung Thân Vương sắc mặt bình tĩnh hướng về phía hắn gật đầu, Dung Phi hít một hơi thật sâu, lúc này mới có chút không muốn mà tuyên bố Niệm Băng thắng trận thứ hai.

Niệm Băng vừa mỉm cười vừa đi xuống sân đấu, đi tới vị trí của mình lúc trước, trong lòng lạnh lùng nghĩ, hiện tại mình chí ít đã nằm trong vòng tám người, hắn cũng không che dấu gì, đồng thời hắn cũng biết chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra được, mình là cố ý đưa hai tên kia vào chỗ chết, lưu lại cho địch nhân cơ hội giữ lại sinh mệnh thì thật buồn cười, lợi dụng sự khinh địch và phẫn nộ của bọn họ mà nhanh chóng dọn sạch chướng ngại, sao không khoái trá mà làm? Dù sao chuyện mình cũng có thể sử dụng nhiều loại ma pháp sớm muộn gì cũng bị bại lộ, sớm bại lộ một chút cũng không có vấn đề gì. Dù sao, thực lực chân chính của mình vẫn còn chưa bộc lộ.

Lúc này, bỉ tái đã bớt đi hai tham tái giả mà trở nên càng thêm vi diệu, nhưng những tuyển thủ lại chẳng thấy may mắn vì bớt đối thủ, nhất là các thành viên thi đấu ở tổ hai, ma pháp sư yếu nhược trong mắt bọn họ đột nhiên biến thành kẻ sát nhân cường hãn, trong lúc nhất thời, trong lòng bọn họ đều xảy ra chút biến hóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.