Không gian thoáng động nhẹ, mọi thứ chung quanh dần như bị bóp méo, đủ loại quang mang không ngừng lóe lên trong thiên nhãn huyệt mang theo đủ màu sắc kỳ dị. Niệm Băng lúc này có thể cảm nhận được năng lượng của Áo Tư Tạp. Cùng lúc Áo Tư Tạp cũng cảm nhận được hắn. Vào lúc này một người một rồng, linh hồn vốn khác biệt nhau bỗng nhiên như có một cây cầu nối liền. Thông qua cây cầu này, bọn họ không cần phải mở miệng nói ra mà chỉ cần động ý niệm cũng đủ để đối phương hiểu mình muốn cái gì.
Quang mang trong mắt Niệm Băng lóe lên, hắn khẽ quát một tiếng rồi nói:
"Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi".
Thất sắc quang mang từ sâu trong linh hồn phát ra, thiên nhãn huyệt vốn đã khai mở không có cách nào ngăn trở. Hai đạo linh hồn một xám một thất sắc từ từ bay ra. Linh hồn của Niệm Băng đại đa số là hồng lam quang mang, bao xung quanh là ngũ sắc quang mang. Dưới góc độ khống chế năng lượng mà nói thì Niệm Băng mạnh hơn rất nhiều so với Áo Tư Tạp. Bằng vào sự cảm thụ năng lượng, lấy năng lượng của thất long vương làm cơ sở, hắn rất nhanh thoát khỏi phong ấn của thiên nhãn huyệt theo kinh mạch đi xuống.
Ngay khi linh hồn bọn họ thoát khỏi đại não tiến nhập vào thân thể thì linh hồn của Niệm Băng chợt chấn động, linh hồn của Áo Tư Tạp bị văng ra ngoài. Niệm Băng chỉ thấy linh hồn mình như lan tỏa khắp nơi. Cả cái thân thể quen thuộc, từng đạo kinh mạch hiện lên rõ ràng trước mắt hắn. Mặc dù kinh mạch lúc này đã trở nên trong suốt như thủy tinh nhưng cảm giác quen thuộc vẫn khiến cho linh hồn của hắn kinh dị. Từ từ, các loại cảm giác bắt đầu quay về. Không chỉ có linh hồn, tinh thần lực, ý thức mà các cảm giác về các loại năng lượng và cảm giác thân thể cũng đang mau chóng quay về.
Trong phảng phất, linh hồn như nổ tung rồi lan tỏa khắp nơi và biến mất tại từng bộ phận trong cơ thể. Tinh thần lực bùng phát tức thì liên kết với thiên nhãn huyệt tại mi tâm. Thông qua thiên nhãn, Niệm Băng nhìn thấy mọi thứ xung quanh thân thể mình. Thất long vương đang lo lắng nhìn hắn, động huyệt vẫn như trước. Cảm xúc từ lớp da, từ kinh mạch không ngừng truyền về. Niệm Băng phát hiện cơ thể mình tràn ngập lực lượng, không chỉ lực lượng ma pháp mà còn có thân thể cường mãnh, dường như từng bộ phận trên cơ thể lúc này đều mang theo một sức mạnh đến đáng sợ.
Thiên nhãn huyệt lúc này nhìn mọi thứ không còn mơ hồ như lúc trước mà giống hệt như đôi mắt thật sư, so với đôi mắt thật sự thậm chí còn rõ ràng hơn. Từng biến hóa năng lượng ở xung quanh đều thấy rất rõ ràng. Thông qua thiên nhãn mà nhìn thì thấy mọi thứ đều rực rỡ hơn rất nhiều. Niệm Băng phát hiện ra mình mẫn cảm hơn, bất kỳ cảm giác nào cũng đều cảm nhận được, mỗi sự biến hóa rất nhỏ của năng lượng cũng có thể nắm rõ. Ở dưới bụng, hồng lam hai đạo quang mang vẫn giống như trước quay tròn ở giữa, xung quanh là năm quả cầu năng lượng của ngũ hệ ma pháp bay xung quanh.
Dưới sự giúp đỡ từ năng lượng của thất long vương, thân thể của Niệm Băng đã sớm khôi phục lại bình thường, mọi thứ đều y như lúc trước. Linh hồn cùng thân thể dung hợp trở lại mang tới một cảm giác rất kỳ diệu. Niệm Băng biết mình đã sống lại, trở lại cái thế giới xinh đẹp nhưng đầy đau khổ này.
Đủ các loại ý nghĩ tràn qua khiến thần trí Niệm Băng như mơ hồ. Ý thức cùng tinh thần lực của hắn vừa mới khôi phục, bắt đầu dò xét cái thân thể quen thuộc của mình. Kinh mạch không có nở ra nhưng mọi thứ trong thân thể đều đã thay đổi. Tốc độ tim đập so với lúc trước chỉ còn khoảng một phần mười, mãi một lúc mới đập một lần. Tốc độ huyết dịch lưu thông cũng chậm đi rất nhiều, kinh mạch tràn đầy kiên ngạnh. Hiện tại cái thân thể này giống như do năng lượng tạo thành. Tinh thần lực coi qua chỗ nào cũng đều cảm thấy một luồng năng lượng cực lớn ba động. Hắn nhớ lại lời Áo Tư Tạp nói
"thân thể của long". Đúng rồi, hiện tại mình đang có thân thể của rồng. Linh hồn của Áo Tư Tạp cùng với mình như không giống nhau. Hắn vẫn ngưng tụ như trước, như lời hắn nói chính là tại tâm tạng của mình, cùng với một đoàn dịch thể hôi săc dung hợp với nhau, đem tâm tạng bao phủ lấy. Đại não lúc này như có rất nhiều thứ, trong đó bao gồm cả ký ức về đoạn thời gian mà Áo Tư Tạp chiếm lấy thân thể, cũng bao gồm cả những bí mật của thất long vương.
Gia Lạp Mạn Địch Tư có chút lo lắng. Vừa rồi năng lượng của bọn họ rõ ràng cảm nhận được lời kêu gọi của thiên nhãn huyệt của Niệm Băng. Nhưng khi bọn họ gia tăng tốc độ đưa năng lượng thì kinh ngạc phát hiện ra mình đã mất liên hệ với thân thể hắn.
Niệm Băng vẫn yên tĩnh đứng yên không chút động tĩnh, nhưng chính cái bình tĩnh này lại làm cho thất long vương cảm thấy bất an.
Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhíu mày nói:
"Các ngươi có cảm thấy gì lạ không, thân thể của Niệm Băng hình như bài xích năng lượng của bọn ta. Việc này từ trước tới giờ chưa từng xảy ra".
Phong long vương Tạp La Địch Lý Tư nói:
"Đúng là như vậy, có lẽ là do linh hồn của Niệm Băng từ thiên nhãn huyệt đang đi ra. Linh hồn hắn bị phong ấn trong thiên nhãn huyệt một thời gian dài, nay muốn dung hợp với thân thể thì cần phải có thời gian. Vì vậy ta nghĩ chúng ta cũng không cần phải nôn nóng".
Địch Mạn Đặc Đế lo lắng nói:
"Vậy còn Tạp Tạp? Các ngươi có ai cảm nhận được khí tức của nó không?".Nàng quan tâm nhất vẫn là hài tử của mình, lo sợ Tạp Tạp sẽ biến mất.
Đám long vương lắc đầu. Đúng thật là bọn họ không cách nào cảm nhận được năng lượng quái dị của Tạp Tạp, thậm chí còn không thể cảm nhận được tình huống trong cơ thể Niệm Băng. Đúng lúc ai nấy đều lo lắng thì hôi sắc năng lượng bao quanh cơ thể Niệm Băng dần biến mất. Một lớp lam sắc quang mang bao trùm lấy từng bộ phận cơ thể hắn. Một tầng khí tức băng lãnh xuất hiện như dung hợp với năng lượng của Tát Tát Lý Tư. Lam quang lóe lên tức thì đoạn tuyệt liên hệ với Băng long vương.
Lớp hôi sắc lân giáp trên bề mặt da thịt dung nhập vào cơ thể để hiện ra làn da của nhân loại. Lớp da nhìn trắng nõn tràn đầy sức sống khiến các long vương an tâm hơn rất nhiều. Chỉ một chút sau, năng lượng biểu hiện trên bề mặt da thịt Niệm Băng bắt đầu có sự biến hóa, từ lam chuyển sang hồng. Gia Lạp Mạn Địch Tư bỗng cảm thấy năng lượng tăng lên cực mạnh, không còn do hắn khống chế. Trong nháy mắt, một luồng phản lực cực mạnh xuất hiện đẩy luồng năng lượng đã xâm nhập vào cơ thể niệm Băng ra ngoài. Tiếp theo đó, màu sắc làn da Niệm Băng chuyển từ hồng sang xanh, từ xanh chuyển qua vàng, từ vàng chuyển sang ngân, từ ngân chuyển bạch, từ bạch chuyển sang đen. Mỗi lần thay đổi thì đều đem năng lượng của các long vương đánh bật ra ngoài. Mái tóc dài trắng xóa không có gió cũng tung bay phất phơ. Ngay khi làn da được phủ bởi hắc sắc thì một vòng thất sắc quang mang lấy Niệm Băng làm trung tâm phát ra, đó đúng là thiên nhãn lĩnh vực của hắn.
Thiên nhãn lĩnh vực sử dụng thất nguyên tố khiến toàn thân thất long vương chấn động. Trong tiên thiên lĩnh vực, bọn họ cũng chỉ có thể cảm nhận được mình tương đồng với một hệ nguyên tố. Dưới sự bao trùm của quang mang, tất cả đều cảm thấy năng lượng trước đó mất đi được bổ sung lại rất nhanh. Mỗi một cử động bây giờ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tăng phúc, không sai, đây chính là năng lực tăng phúc của thiên nhãn lĩnh vực.
Niệm Băng bắt đầu cử động, hắn giang rộng hai tay, dùng sức vận động thân thể. Tiếng xương kêu lách cách vang lên. Phạm vi thiên nhãn lĩnh vực lúc này được mở rộng ra rất nhiều, trong nháy mắt đã vượt hơn năm trượng, vượt qua cả trạng thái tốt nhất trước kia của hắn. Hắn từ từ mở cặp mắt lam sắc, đôi mắt hắn lúc này trong sáng không hề có chút tạp niệm, khóe miệng khẽ cười nói:
"Chào mọi người, ta đã trở về. Xin cảm ơn mọi người".
Thiên nhãn lĩnh vực không hề làm tăng thêm lực lượng của thất long vương nhưng lại giúp thất long vương gia tăng khả năng hấp thu ma pháp nguyên tố hệ của mình. Thất long vương thấy biểu hiện của Niệm Băng, ánh mắt đều lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Niệm Băng phất tay, từ trong không gian giới chỉ hiện ra một bộ y phục mặc lên người che đi làn da trắng nõn của hắn.Mục quang nhìn qua thất long vương, cuối cùng dừng lại trên người Quang minh long vương Địch Mạn Đặc Đế. Có lẽ do Tạp Tạp và Địch Mạn Đặc Đế là thân mật nhất, hoặc cũng có lẽ từ trong ký ức Niệm Băng biết mình đã từng uống qua sữa của Địch Mạn Đặc Đế, trong thâm tâm của hắn bất giác trỗi lên một cảm giác thân thiết:
"Người yên tâm, Tạp Tạp rất tốt, lúc này đang tu luyện trong tâm tạng của ta. Lúc nào người nhớ tới hắn thì ta sẽ để hắn ra ngoài để người gặp mặt."Khuôn mặt giống nhau nhưng khí chất bất đồng, Địch Mạn Đặc Đế biết người đứng trước mặt không phải nhi tử của mình, đôi mắt ửng đỏ nói:
"Niệm Băng, cảm ơn ngươi đã cứu tất cả chúng ta, càng cảm tạ ngươi lúc nguy hiểm đã ra tay".
Niệm Băng khẽ cười nói: "Các người không cần phải cảm tạ ta, cái này là do ta tình nguyện. Ta từ nhỏ đã không có mẫu thân bên cạnh. Vì vậy ta nhớ rất rõ nỗi thống khổ của một hài tử không có mẫu thân là như thế nào. Không thể ngờ là ta còn có thể sống lại. Tạp Tạp giúp ta lấy lại sinh mạng lực đã mất đi, so với trước còn mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa thân thể ta còn có sự kiên nhận của rồng. Ta mới là phải cảm tạ các ngươi mới đúng".
Khẽ cười, ánh mắt Niệm Băng lộ ra quang mang. Hai tay hắn hợp lại, thiên nhãn lĩnh vực tức thì được thu về. Tại mi tâm lúc này phát ra bạch quang nhàn nhạt, ngưng tụ lại thành một đạo bạch tuyến. Bạch tuyến từ từ cuộn lại tạo thành một điểm màu trắng nho nhỏ ngay giữa mi tâm. Nếu như nhìn cẩn thận thì sẽ thấy cái điểm này không phải hoàn toàn do màu trắng tạo thành mà là do thất sắc quang mang ngưng kết lại.
Gia Lạp Mạn Địch Tư tiến lên nhìn thẳng vào mắt Niệm băng, đưa hữu thủ ra nói:
"Hảo huynh đệ, chào mừng ngươi đã trở lại".
Niệm Băng đưa tay nắm lấy tay hắn, cảm nhận từng cơn ấm áp trong tay, trong lòng tràn ngập tình huynh đệ. Niệm Băng cúi đầu khẽ nói:
"Xin lỗi, ta không thể bảo vệ được Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình".
Gia Lạp Mạn Địch Tư nắm vai hắn nói:
"Việc này cũng không thể trách ngươi. Dù sao thực lực của ngươi so với Vu Yêu còn kém rất xa, có thể kiên trì được thời gian lâu như vậy là đã làm quá nhiều cho chúng ta rồi. Ngươi vĩnh viễn là bằng hữu của long tộc chúng ta."Câu cuối cùng của hắn nói tuyệt không phải là tùy tiện nói ra. Có sự nhận biết của long thần, long tộc đã sớm coi Niệm Băng là thành viên của mình, đối đãi như thân nhân, giống như là tổ tiên của bạch nhân vậy.
Bảy long vương tụ lại, ai nấy đều chăm chú nhìn Niệm Băng. Một thân thể có hai linh hồn, tình huống này dù cho họ đã sống trên và vạn năm cũng chỉ lần đầu thấy qua nên không khỏi nảy sinh tò mò với thân thể của Niệm Băng.
Niệm Băng nhìn các long vương nói:
"Hiện tại Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình đã không còn, các người có dự tính gì không?".
Nguồn: http://truyenfull.xyzTạp Tiệp Áo Tây Tư nói: "Chúng ta đa nhận được chỉ ý của long thần. Hiện tại cái cần phải làm là chờ đợi, đại khái khoảng hai năm mười một tháng sau, đúng vào ngày chí âm chí dương. Bởi vì chỉ có lúc đó thì Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình mới có thể sử dụng được. Vì vậy bắt đầu từ bây giờ bọn ta phải chuẩn bị. Bao nhiêu năm qua bọn ta đã quá lơ là, lần này tụ hội nhất định phải nỗ lực tu luyện, tranh thủ đem thực lực thăng tiến để có thể ứng phó với biến động của hơn hai năm sau. Nếu như sau này chúng ta thất bại thì phát sinh ra chuyện gì sẽ rất khó đoán. Chỉ sợ lúc đó ngay cả thần chi đại lục cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn."
Niệm Băng trong lòng thoáng động nói:
"Ta luôn nghe các người nói Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình rất là trọng yếu. Hiện tại có thể nói cho ta biết là trong bảy cái bình đó rốt cuộc là ẩn chứa cái gì?".
Tạp Tây Áo Tây Tư đưa mắt nhìn các long vương xung quanh rồi nói:
"Hiện tại thì bọn ta sớm đã xem ngươi là thành viên của long tộc. Vì để bảo vệ Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình mà ngươi xém chút nữa đã mất đi sinh mệnh. Vì vậy cũng nên cho ngươi biết bí mật ẩn chứa trong bảy cái bình này".
Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu phát ra một tầng hắc sắc quang mang. Hắc quang trong nháy mắt lan tới từng khe hở trong động huyệt tạo thành một phong ấn. Chỉ cần phong ấn không bị phá hủy thì dù có cường đại như Tà Nguyệt cũng vô pháp ở bên ngoài nghe thấy thanh âm bên trong.
Các vị long vương khác cũng chia nhau tản ra. Tạp Tây Áo Tây Tư kéo Niệm Băng ngồi xuống rồi nói:
"Việc này quan hệ trọng đại không chỉ liên quan tới Ngưỡng Quang đại lục mà còn quan hệ tới cả thần chi đại lục. Vì vậy ngươi nên biết việc này không thể tùy tiện nói ra bên ngoài, bằng không sẽ dẫn tới nhiều phiền phức không cần thiết, thậm chí còn dẫn tới khủng hoảng trên đại lục ".
Niệm Băng gật đầu nói:
"Nói như vậy trong Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình nhất định có sự tồn tại của một thứ tà ác nào đó rất cường đại?".
Tạp Tây Áo Tây Tư thở dài nói:
"Cũng không trách sao ngươi lại nghĩ vậy được, những người xưng thần đều rất dễ được tưởng tượng là bậc chính nghĩa. Nhưng trên sự thật thì thắng làm vua, thua làm giặc, ai dám nói mình là chính nghĩa chứ? Niệm Băng, sau khi ngươi nghe ta nói xong thì ngươi sẽ có một nhận thức mới về cái thế giới này ".
Nói tới đây, lão dừng một chút, ánh mắt nhìn về các vị long vương khác. Đám long vương đều gật đầu, Tạp Tiếp Áo Tây Tư mới nói tiếp:
"Cái thế giới mà chúng ta đang ở, nếu hình dung hồi xa xưa thì chính là một khối tinh cầu. Trên khối tinh cầu này thì hơn sáu mươi phần trăm diện tích đều bị đại dương bao phủ, đại lục chỉ chiếm khoảng bốn mươi phần trăm. Nguyên ban đầu thì bốn mươi phần trăm này tụ chung một chỗ. Nhưng cũng bởi vì Thần di chi chiến nên mới biến thành như thế này".
"Thần di chi chiến?".