Băng Hỏa Ma Trù

Chương 290: Thiên Nhãn phá Phong Thần ( Thượng )



Thất ảnh khôi lỗi sau khi phát ra một kích liền nhanh chóng lui về trước người Niệm Băng, lúc này, bọn chúng sau khi phát ra Thiên Nhãn Trảm cũng không biến mất, đây là tiến bộ của Niệm Băng, sau khi thất ảnh khôi lỗi phát ra công kích, hắn lập tức bổ sung bảy đạo tiên thiên chi khí cho chúng, khống chế chúng dựa vào tiên thiên chi khí tự thân để hấp thu tiên thiên chi khí chung quanh, tốc độ hấp thu tiên thiên chi khí của một người, vĩnh viễn cũng không thể so với tám người. Từ sau khi có được tiên thiên lĩnh vực, hắn chẳng những không có vì thực lực tăng cường mà lười biếng, ngược lại mỗi ngày đều càng thêm nỗ lực, hắn thậm chí đã đặt trù nghệ yêu thích sang một bên, toàn tâm chìm trong tu luyện ma pháp, mỗi ngày, ngoại trừ những việc phải làm ra, thời gian còn lại hắn dùng bảy phần để tu luyện ma pháp lực, ba phần để tu luyện các loại ma pháp khống chế, trong đầu tưởng tượng ra các loại công kích và phòng ngự của địch nhân, rồi lại tưởng tượng ra các biện pháp đối kháng. Thực lực càng tiếp gần mục tiêu Băng Tuyết nữ thần tế tự, hắn lại càng chăm chỉ. Thiên Huyễn Băng Vân nói phụ mẫu mìn chưa chết, muốn cứu bọn họ ra, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thất hệ ma pháp nguyên tố, được tinh thần lực phát ra từ Thiên Nhãn huyệt khống chế xảo diệu, nhanh chóng hình thành một sự cân bằng vi diệu, thất hệ ma pháp hoàn toàn tồn tại trong hình thức tương sinh, hỗ trợ lẫn nhau, trong nháy mắt phóng thích ma pháp lực đến mức độ cao nhất, chớp mắt, đã tới trước Phong Thần được Long Trí triệu hoán.

Phong hệ ma pháp, trong nháy mắt được phóng thích đến cực mạnh, thân ảnh cao lớn kia bắn ra một đạo thanh sắc thiểm điện, đánh lên Thiên Nhãn Trảm của Niệm Băng, thế nhưng, Thiên Nhãn Trảm mạnh mẽ, bản thân nó chính là một Thiên Nhãn lĩnh vực nhỏ, mặc dù thể tích không lớn, thế nhưng năng lượng đậm đặc trong đó dị thường đáng sợ, tốc độ của thiểm điện so với tư duy của Niệm Băng còn nhanh hơn, cho nên, hắn không kịp khống chế Thiên Nhãn Trảm tránh né, thế nhưng, sự mạnh mẽ tự thân của Thiên Nhãn Trảm cũng không bị phá hủy bởi thanh sắc thiểm điện này.

Long Linh ở bên ngoài lo lắng đợi, mặc dù đại sảnh nơi này chuyên môn dùng để trắc thí ma pháp sư đẳng cấp có ma pháp phong ấn mạnh mẽ để phòng ngự, nhưng nàng vẫn cảm giác được ma pháp nguyên tố mênh mông bên trong, ngay khi nàng chẳng biết làm sao, đáy lòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu quen thuộc. "Linh nhi, mau lui về phía sau." Thanh âm là của Niệm Băng, Long Linh cũng không biết tại sao thanh âm của Niệm Băng lại xuất hiện từ đáy lòng mình, thế nhưng nàng rất tín nhiệm Niệm Băng, không hề do dự, lập tức chạy ra xa.

Ngay khi Long Linh vừa mới chạy được mười trượng, cả ma pháp phong ấn trên trắc thí đại sảnh đã bị phá tan.

Ầm——, một đạo thất thải quang hoa cường liệt cuốn vòng quanh một đạo thanh quang bay lên trời. Thẳng lên tới chín tầng trời, kỳ dị nhất chính là, vốn đám mây nằm phía trên ma pháp sư công hội lại từng mảng từng mảng lớn tiêu thất, khiến bầu trời có chút âm u lại biến thành lam sắc, ánh dương quang chiếu khắp đại địa, bao phủ cả ma pháp sư công hội.

Nổ mạnh, cả ma pháp đại sảnh trong nháy mắt biến mất, hai tòa kiến trúc bên cạnh đại sảnh cũng ầm ầm sụp đổ.

Long Linh phóng thích lục gia ma pháp quyển trục lúc trước Niệm Băng đưa cho nàng, không dám chống chọi với chấn động kia, mượn xung lực bay ra xa, cho dù như thế, áp lực khổng lồ vẫn suýt nữa khiến nàng không thở được. Năng lượng đột ngột phát ra thật sự quá khổng lồ. May là luồng năng lượng này hoàn toàn hướng vể phía trên, nếu không thì cả ma pháp sư công hội cũng có thể bị hủy rồi.

Đột nhiên xuất hiện cảnh tượng kỳ dị khiến người trong Băng Tuyết thành chú ý, ánh mắt từng người đều hướng về phía Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội, sang ngày thứ hai bọn họ mới nghe được ma pháp sư công hội giải thích, giải thích là, lần này nổ mạnh là do một thí nghiệm ma pháp gây ra. Đương nhiên, loại giải thích này rất gượng ép, thế nhưng, mặc dù gượng ép, năng lượng khổng lồ kia là sự thật, một số người quan tâm tới thực lực của ma pháp sư công hội đích thực lực một lần nữa phỏng chừng, cái loại năng lượng ba động này, tuyệt đối là năng lượng cấp bậc cấm chú, năng lượng bộc phát sinh ra thất chủng ma pháp nguyên tố, nhưng lại không hề hủy đi ma pháp sư công hội, đây cũng không phải hiệu quả có thể sinh ra từ bảy ma đạo sĩ, ai cũng đều biết Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội chỉ có một ma đạo sư, thế nhưng, bạo tạc đột nhiên xuất hiện, khiến cho thiên tượng biến hóa, lại khiến ma pháp sư công hội càng thêm thần bí trong lòng mọi người, nhất là thêm thành tích quán quân trong Tân Duệ ma pháp sư đại tái của đại diện của Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội, tự nhiên khiến vài người nghi nghi ngờ ngờ.

Tất cả lại trở về yên lặng, mười mấy ma pháp sư từ các kiến trúc chung quanh chạy đến, hai tòa kiến trúc hai bên trắc thí đại sảnh vốn là ma pháp thực nghiệm thất, gần đây được Băng Nguyệt đế quốc cấp ngân sách nên đang chuẩn bị tu bổ, mọi thứ bên trong đều đã được dọn sạch, cho nên bạo tạc mặc dù kịch liệt, nhưng không có tạo thành bất luận thương von nào, tổn thất, cũng chỉ là ba tòa kiến trúc mà thôi.

Niệm Băng vẫn mang bộ dáng như lúc đầu, bạch sắc trường phát xõa trên vai khe khẽ lay động, thất ảnh khôi lỗi, trong tay mỗi người đều cầm một thanh ma pháp thần nhận, bao bọc quanh hắn, được Thiên Nhãn lĩnh vực bao trùm, thất ảnh khôi lỗi không ngừng di động khiến chỉ có thể thấy huyễn ảnh mơ hồ.

Long Trí cũng không đã bị thương tổn gì, hắn đứng đó, yên lặng nhìn Niệm Băng cách đó không xa, mọi thứ chung quanh đều biến mất, ngay cả mặt đất dưới chân bọn họ cũng biến thành một mảng bụi bặm, năng lượng ma pháp khổng lồ tán loạn khắp nơi, hai luồng năng lượng lao vào nhau bộc phát ra lực lương khổng lồ vượt qua cả cấm chú, Long Trí biết rõ, vào thời khắc cuối cùng, là Niệm Băng dùng tinh thần lực khổng lồ khó tin thay đổi phương hướng của của vụ nổ, lúc này mới khiến ma pháp sư công hội không chịu tổn thất gì.

"A! Niệm Băng, ngươi đã trở về?" Là thâm niên trưởng lão của công hội, Lý Đắc vừa nhìn thấy Niệm Băng, vẻ mặt nhất thời vừa kinh vừa hỉ.

Niệm Băng nhìn Lý Đắc ma đạo sĩ đang đi tới gần mình, mỉm cười, nói: "Lý Đắc lão sư, chào ngài, ta mới vừa trở về không lâu. Lão sư muốn thử xem ma pháp trình độ của ta gần đây thế nào, hơn nữa lão sư còn nói, vì mở rộng công hội chúng ta, chỗ trắc thí đại sảnh này nên được tu sửa một chút, để đỡ phiền toái, chúng ta đơn giản liên hợp dùng ma pháp hủy đi nơi này. Lão sư, ta nói đúng không?

Long Trí ho khan một tiếng, cố nén cảm giác suy yếu không ngừng truyền đến, đi tới cạnh Niệm Băng, gật đầu, đáp: " Quả thực như thế, Lý Đắc trưởng lão, từ giờ trở đi, ta bổ nhiệm Niệm Băng làm công hội phó hội trưởng. Thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới ma đạo sư, ta nghĩ, chức phó hội trưởng rất thích hợp với hắn, nhờ ngươi chuẩn bị một chút, làm cho hắn một kiện ma pháp bào, cũng chuẩn bị huy chương tương ứng cho thân phận của hắn. Ta hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước." Nói xong, hắn đi xuyên qua giữa Niệm Băng và Lý Đắc. Hắn không hề liếc nhìn Niệm Băng, thậm chí không nói với Niệm Băng một câu, nhưng Niệm Băng lại biết, Long Trí đã chấp nhận đổ ước với mình. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hoảng sợ trong lòng Long Trí vẫn không thể tan đi, hắn đối với thực lực của Niệm Băng chỉ có bốn chữ, đó chính là thâm bất khả trắc. Lúc trước, khi hắn dùng tốc độ nhanh nhất thi triển Phong Thần Triệu Hoán va chạm với khối quang cầu do Niệm Băng phát ra, hắn lập tức phát giác, lực bạo tạc do va chạm sinh ra là hắn vô pháp khống chế, nguy cơ trước mắt, hắn thậm chí không tiếc dùng một cửu giai phòng ngự ma pháp quyển trục để bảo vệ chính mình, phải biết rằng, cửu giai ma pháp quyển trục đã là ma pháp quyển trục đặc thù. Mặc dù ma pháp quyển trục chỉ dùng để bột phấn của ma pháp tinh thạch để làm ra, nhưng khả năng chứa ma pháp lực của nó là có hạn, cho dù có thực lực, muốn chế tác cửu giai ma pháp quyển trục trở lên, cũng cần có tài liệu cực kỳ đặc thù để chế tác bạch quyển trục, công nghệ chế tác loại bạch quyển trục này, trên khắp trên đại lục cũng không có nhiều người biết. Giá trị của một cửu giai ma pháp quyển trục, đã tương đương với trên trăm kim tệ. (ND: có lẽ nguyên văn tiếng Trung bị sai, trăm kim tệ thì quá rẻ)

Thế nhưng, lúc Long Trí dùng quyển trục phòng ngự, hắn lại giật mình phát hiện, Niệm Băng trên người phát ra một tầng quang mang quái dị. Đó là một tầng bạch sắc quang mang. Nhưng trong bạch quang lại có chút hôi sắc khí lưu, quang mang trong nháy mắt lao vào giữa bạo tạc, trên trán hắn xuất hiện một dấu vết quái dị, ngay sau đó dấu vết kia lóe sáng giống như vầng thái dương, bạo tạc lực khổng lồ vốn phải khuếch tán lại bị luồng năng lượng này của hắn chuyển hướng lên trên, năng lượng trong nháy mắt bốc lên. Lúc này mới bảo vệ được ma pháp sư công hội, thế nhưng, ngay khi bạo tạc lực khổng lồ bị hướng lên phía trên, Long Trí lại hoảng sợ phát hiện, bạo tạc lực khổng lồ lại kéo theo đại bộ phận ma pháp lực của mình, lúc này, thực lực của hắn đã còn không quá ba thành so với trạng thái đỉnh phong. Mà Niệm Băng, nhìn qua lại như chưa có gì phát sinh. Ma pháp Niệm Băng sử dụng, hắn trước kia chưa từng gặp qua, nhưng hắn biết rõ, Niệm Băng thực lực thâm bất khả trắc cũng tuyệt đối đã đạt tới ma đạo sư.

Kỳ thật, Niệm Băng hiện tại cũng cũng không hơn gì, sự suy yếu của hắn thậm chí còn hơn Long Trí, lúc bạo tạc sắp xuất hiện, hắn lập tức cảm giác được phong ấn chung quanh không thể khống chế được bạo tạc lực khổng lồ này, lập tức phản ánh, thông qua sự lý giải đầy đủ về tinh thần lực và linh hồn, hắn hô hoán cho Long Linh ở bên ngoài biết, đồng thời dùng Thiên Nhãn huyệt đem tinh thần lực phát huy đến cực hạn, đẩy bạo tạc có cấp bậc cấm chú này phóng lên cao, ngay khi tinh thần lực của hắn cơ hồ không còn cầm cự được nữa, hắn kinh ngạc phát hiện, trước ngực truyền đến một luồng năng lượng quái dị, dung hợp vào Thiên Nhãn huyệt, giúp cho hắn hoàn thành được nhiệm vụ vốn không thể hoàn thành. Dù sao hắn chỉ mới tiến nhập ma đạo sư cảnh giới không lâu, cứ cho là dung hợp ma pháp thực lực cường thịnh, tinh thần lực cũng khó mà đủ mạnh được. Niệm Băng biết, lần này giúp mình chính là Táo Tư Tạp, năng lượng quái dị kia của Táo Tư Tạp tựa hồ rất tốt cho thân thể hắn.

Kể cả Long Trí ở bên trong, trong nháy mắt bạo tạc, ai cũng không phát hiện, khi tinh thần lực chịu áp lực cực lớn của bạo tạc lực khổng lồ, trên người Niệm Băng hiện ra một tầng hôi sắc lân phiến quái dị, lúc bạo tạc kết thúc, tầng hôi sắc lân phiến lại lặng lẽ tiêu thất.

Lý Đắc kinh ngạc nhìn Long Trí đang rời đi, quay đầu lại nhìn Niệm Băng, ma đạo sư, mới được một năm, Niệm Băng đã đạt tới cảnh giới ma đạo sư, hắn cho tới bây giờ không chưa nghe thấy ai có thể đạt đến trình độ này ở cái tuổi của Niệm Băng, đối với hắn mà nói, hết thảy đều là bất khả tư nghị, nhưng hết lần này tới lần khác, hết thảy lại đều là sự thật.

"Niệm Băng, tóc của ngươi tóc làm sao vậy? Sao biến thành bạch sắc." Long Linh không quan tâm đến kết quả trận đấu, biến hóa bên ngoài của Niệm Băng mới là điều nàng quan tâm nhất. Có lẽ, công hội trưởng lão Lý Đắc cũng không biết chuyện này là sao, nhưng kẻ cũng đã từng học qua sinh mệnh trớ chú lại hiển nhiên hiểu rõ biến hóa hiện tại của Niệm Băng là từ đâu mà đến, thế nhưng, dung mạo của Niệm Băng nhưng lại không biến thành già nua, cho dù như thế, tim nàng đập cũng đã nhanh gấp đôi rồi.

Niệm Băng kéo bàn thay nhỏ nhắn của Long Linh, mỉm cười, đáp: "Yên tâm đi, ta không sao. Chỉ là do tu luyện ma pháp có chút đột phá, tóc mới biến thành như vậy, vừa rồi thật sự không có ý tứ, quấy rầy các vị tu luyện, Niệm Băng xin lỗi, mọi người cũng đều thấy được tình huống của ta, kỳ thật, tuổi tác cũng không thể ngăn cản chúng ta trở thành một ma pháp sư cường đại, tất cả mọi người, nhất là những người cùng niên kỉ với ta, chỉ cần mọi người chịu nỗ lực, đều có thể trở thành một ma pháp sư có cường đại thực lực, được rồi, tất cả mọi người đi đi, ta vừa mới trở về, cũng muốn đi nghỉ ngơi một chút. Lý Đắc lão sư, phiền ngài làm cho ta mấy ma pháp bào mới, cũng không cần có tiêu chí đặc thù gì, nhưng ma pháp bào phải là kim sắc, xem như kỷ niệm kim phát của ta trước kia."

Lý Đắc ngây ra một lúc, hỏi: "
Kim sắc? Như thế có phải kiêu ngạo quá không?" Phải biết rằng, màu sắc của ma pháp bào dựa theo ma pháp hệ mà chia làm thất sắc, quang minh ma pháp sư là bạch sắc ma pháp bào, không gian ma pháp sư là ngân sắc ma pháp bào, các hệ khác phân biệt là hắc ám ma pháp sư có hắc sắc, thủy, hỏa, thổ, phong là lam, hồng, hoàng, thanh. Về tự nhiên ma pháp sư đặc thù của Lãng Mộc đế quốc, là lục sắc ma pháp bào, kim sắc ma pháp bào còn chưa từng xuất hiện trên đại lục.

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Kiêu ngạo sao? Ta không thấy vậy. Ta đã không thuộc về bất cứ một hệ ma pháp sư nào, chẳng lẽ ngài bảo ta mặc vào một kiện ma pháp bào đủ mọi màu sắc sao? Cứ dùng kim sắc đi." Nói xong, hắn kéo Long Linh đi thoát khỏi đám người.

Ánh mắt chúng ma pháp sư nhìn Niệm Băng đều có chút khác lạ, những ma pháp sư lớn tuổi thì trong mắt vừa là tán thưởng vừa là kinh sợ, mà trong mắt các ma pháp sư trẻ tuổi, thì lại tràn ngập cuồng nhiệt. Bọn họ đều biết tuổi của Niệm Băng, hai mươi tuổi, một ma pháp sư gần hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới ma đạo sư, trong lòng bọn họ, hình tượng Niệm Băng đã trở nên dị thường cao lớn.

Kiêu ngạo sao? Ta muốn chính là kiêu ngạo. Trong lòng Niệm Băng thầm nghĩ. Trên thế giới này, là thế giới của cường giả sinh tồn, chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh, thì kiêu ngạo cũng có sao? Mình vẫn luôn khiêm cung, nhưng hiện tại cũng không thể tiếp tục như vậy, vì Linh nhi, mình cần chính là danh khí, mà danh khí này, bắt đầu từ Băng Nguyệt ma pháp sư, ta muốn tất cả mọi người trên đại lục biết danh hiệu Bạch Phát Kim Y Băng Hỏa Ma Trù.

Danh khí là một con dao hai lưỡi, nó có thể giúp ích rất nhiều, đồng thời, cũng khiến đám tiểu nhân xấu xa đố kỵ ghen ghét, muốn đố kỵ thì cứ để chúng đố kỵ, chỉ có kẻ không biết nỗ lực mới vĩnh viễn đố kỵ, bọn họ chỉ có thể giấu mặt chỗ tối, mặt mũi buồn bã, kỳ thật cũng chỉ biết nói mồm, thì làm sao, ta không sợ, muốn tới đâu thì tới. Cành nghiêng theo gió, được! Ta muốn xem, có gió lớn thế nào thổi ta. Băng Tuyết nữ thần tế tự sao? Cứ cho là ngươi không đến tìm ta, không bao lâu, ta cũng sẽ đi tìm ngươi.

Mỉm cười, trong mắt Niệm Băng toát ra một tia quang hoa nhàn nhạt, Long Linh đột nhiên cảm giác được bàn tay hắn nắm mình thật kiên định, nam nhân này tựa như một ngọn núi, một ngọn núi vĩnh viễn có thể cho mình nương tựa, có hắn bên người, mình sẽ không phải sợ hãi, sẽ không sợ hãi. Lo lắng trong mắt biến mất, những chuyện Niệm Băng làm sau khi trở về đã nói cho nàng rất nhiều thứ, mình còn cần lo lắng cái gì chứ? Mọi chuyện, đều giao cho nam nhân của mình thôi. Đúng vậy, hắn là nam nhân của mình, vĩnh viễn đều là vậy, một người duy nhất. Kể cả là hắn thất bại thì có sao, mình chung quy cũng phải có kết cục của chính mình, thế nhưng, cuộc đời này của mình, cũng sẽ chỉ thuộc về nam nhân này thôi. Dựa lên vai Niệm Băng, Long Linh chỉ chỉ về một hướng.

Niệm Băng mỉm cười, mang theo nàng, cùng đi theo phương hướng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.