Băng Hỏa Ma Trù

Chương 310: Yến Phong đích bi ai (Hạ)



"Yến Phong, ta có thể là bằng hữu của ngươi, thậm chí có thể là huynh đệ của ngươi, nhưng có một việc ngươi phải đáp ứng ta."

Vẻ bi thương trong mắt Yến Phong biến mất, kinh hỉ nói: "Ngươi thật sự đồng ý làm bằng hữu của ta sao? Có điều kiện gì ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều đáp ứng ngươi."

Niệm Băng nghiêm mặt nói: "Trừ bỏ tâm bệnh của ngươi, quên đi hết thảy bóng ma thời thơ ấu, nhìn thẳng vào bản thân mình, làm một nam nhân bình thường."

Yến Phong ngây ra một lát. "Nhưng, cũng không dễ gì thay đổi a!"

"Niệm Băng nói: "Không phải không dễ dàng, mà là bản thân ngươi có tự tin hay không. Chỉ cần ngươi muốn làm là nhất định có thể được. Kỳ thật chuyện này cũng không khó khăn, chỉ cần ngươi chân tâm yêu một người con gái, mọi chuyện đều đã được giải quyết."

Yến Phong cười khổ nói: "
Cái này càng không thể thể. Sở thích của ta đã bị những người đó tận lực khuyếch đại sớm đã tuyên truyền, ai ai cũng biết, bây giờ nữ nhân trong Băng Nguyệt thành nhìn thấy ta đều muốn đi đường vòng để tránh rồi."

Niệm Băng mỉm cười nói: "
Yến Phong, nếu ngươi cho ta là huynh đệ, ngươi phải thử một chút chứ. Quan hệ của ngươi và Tuyết Ngọc ra sao?"

Yến Phong ngẩn người, nói: "
Tuyết Ngọc?" Chúng ta là hảo huynh đệ a! Lúc trước ra đã cứu nàng …. A, ngươi muốn nói là để ta theo đuổi nàng? Sao có thể như vậy được? Mặc dù ta đối với Tuyết Ngọc không có cảm giác sợ hãi như đối với nữ nhân khác, nhưng ngươi đừng quên, cha của nàng là Phệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách, phụ thân nàng sao lại cho phép nàng quan hệ với một người như ta?"

Niệm băng mỉm cười nói: "Ngươi cứ nghe lời ta, vấn đề này đều có thể giải quyết, ngươi chỉ cần nói cho ta biết. Nếu ngươi chọn một cô gái để theo đuổi, thay đổi sở thích của mình, Tuyết Ngọc người này ra sao?"

Yến Phong do dự nói: "Nếu, nếu thật sự muốn theo đuổi một nữ nhân, vậy ta thấy vẫn là Tuyết Ngọc tốt hơn. Bất quá Ngọc nhi là cô nương tốt, ta sợ sẽ làm hại nàng, hơn nữa nàng vẫn coi ta là hảo huynh đệ, ta làm sao có thể mở lời được đây?"

Niệm Băng tức giận nói: "Chỉ có ngươi mới nghĩ như vậy thôi, ngươi đúng là đồ ngốc, kỳ thật lúc trước ngươi cứu Tuyết Ngọc, thân ảnh của ngươi đã khắc sâu trong lòng nàng rồi. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể làm bà mối cho các ngươi. Cho nên về Tuyết nguyên soái ngươi không cần lo lắng, hết thảy đã có ta. Bất quá ngươi phải đáp ứng ta, nếu sau này ngươi có thể ở cùng một chỗ với Ngọc nhi, nhất định phải đối xử tốt với nàng."

Yến Phong trợn tròn hai mắt nhìn Niệm Băng. "Ngươi nói thật chứ, ngươi hôm nay tới tìm ta không phải là vì chuyện Ngọc nhi chứ? Ngọc nhi, Ngọc nhi nàng that sự …. Không, chuyện này sao có thể! Ta và nàng ở cùng một nơi sao, nàng vẫn coi ta là huynh đệ mà!"

Niệm Băng hừ một tiếng, nói: "Ngươi đúng là đồ ngốc, Ngọc nhi rất thích ngươi, lại biết sở thích của ngươi, sợ rằng sẽ gây áp lực cho ngươi nên bề ngoài luôn đối đãi với ngươi như huynh đệ, ngươi tỉnh lại đi, một nữ nhân đồng ý vì một nam nhân học tập trù nghê, vậy đại biểu cho điều gì? Nữ nhân chỉ có thể nỗ lực như vậy vì nam nhân mà mình yêu quý nhất mà thôi, Ngọc nhi vẫn âm thầm chờ ngươi, chờ một ngày nào đó ngươi thay đổi, đừng để cho nàng thất vọng."

Yến Phong ngây người, hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới bằng hữu duy nhất của bản thân trước khi nhận thức Niệm Băng thế nhưng lại thích mình.

"Thích một người, là không cần lý do, trước tình yêu tất cả khuyết điểm đều bị che lấp. Yến Phong, nếu ngươi là một nam nhân, vậy ngươi phải hiểu rồi chứ, đây là cơ hội của ngươia! Nếu ngươi có thể yêu Ngọc nhi, vậy ngươi có thể giải thoát bản thân khỏi cái bẫy của hoàng hậu rồi, trở thành một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, chẳng lẽ ngươi không muốn vì mẫu thân báo thù hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn mọi chuyện cứ như vậy không thay đổi gì tới khi chết? Một ngươi được sinh ra nếu không có mục tiêu vậy hắn có khác gì người chết? Tỉnh lại một chút đi, chuyện của ngươi và Ngọc nhi là bước đầu để ngươi trở thành một nam nhân chính thức."

Yến Phong nhìn Niệm Băng, nghe những lời sắc bén này, trái tim hắn dần dần có chút dao động, Niệm Băng vì hắn mà mở một con đường tới ánh sáng, hắn tựa hồ đã thấy được ánh rạng đông ở phía trước. Mỗi lúc đêm khuya, không biết bao nhiêu lần hắn đã hồi tưởng lại những tao ngộ của mình, hồi tưởng lại ánh mắt vừa hoảng sợ vừa không cam lòng của mẫu thân khi chết, hắn muốn báo thù, vô luận là lúc nào cũng nghĩ tới, nhưng trong lòng hắn vẫn biết, với địa vị của mình ở Băng Nguyệt đế quốc, muốn chống lại hoàng hậu và tay sai của ả hoàn toàn không có khả năng. Nhưng hôm nay Niệm Băng tựa hồ lại chỉ cho hắn một con đường, một con đường đầy ánh mặt trời, nụ cười của Tuyết Ngọc không ngừng hiện lên trong đầu hắn, hồi tưởng lại những việc phát sinh khi ở cùng một nơi với Tuyết Ngọc trước kia, Yến Phong càng thêm tin tưởng vào lời Niệm Băng. Đúng vậy! Người ta một nữ hài tử sao lại có thể nào không có lý do thường xuyên ở cùng một chỗ với mình? Nhưng, mọi chuyện tới nhanh như vậy, hắn trong lúc nhất thời quả thực rất khó tiếp nhận. "Niệm Băng, ngươi để cho ta nghĩ kỹ lại đã được không? Trong lòng ta đang rất loạn."

Niệm Băng gắp một ít thức ăn ngon cho vào trong miệng, những thức ăn này mặc dù cũng rất tinh xảo, hương vị cũng khá xuất sắc, nhưng lại không có gì mới lạ. Niệm Băng biết, muốn ăn phthức anh do đầu bếp chính của Hoàng Tân lầu làm với thân phận của mình còn chưa đủ. Hắn lẳng lặng ăn, không hề bức bách Yến Phong, bởi hắn biết, lúc này Yến Phong phải tự nghĩ thông suốt hết thảy, chỉ có hắn tự mình nhận ra, chính thức hiểu được, mọi chuyện mới có thể tiến hành. Nghe xong tao ngộ của Yến Phong, Niệm Băng đã quyết định sẽ không bức bách hắn, sẽ chỉ trợ giúp hắn đi trên con đường mình đã an bài ổn thỏa, đối với Yến Phong mà nói cũng không phải chuyện xấu.

Yến Phong ngồi trầm tư ở đó, hắn không ngừng hồi tưởng lại mọi chuyện theo lời Niệm băng, rất lâu sau, thức ăn trước mặt đã giảm một phần ba, hắn rốt cục ngẩng đầu lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Niệm Băng, cám ơn ngươi. Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, cho tới giờ, ta mới có thể chính thức cảm nhận được ngươi đã coi ta là bằng hữu. Được, ta sẽ nghe lời ngươi, ta sẽ thử. Hơn nữa, ngươi có thể yên tâm, trừ phi tương lai ta có thể lấy Ngọc nhi làm vợ, còn không ta tuyệt sẽ không làm bất cứ chuyện gì vượt quy củ. Đã lựa chọn rồi, ta nhất định sẽ cố gứng. Ta phải làm một nam nhân chân chính, hoàn toàn xóa đi bóng ma trước kia."

Niệm Băng mỉm cười. "Ta không nhìn lầm ngươi mà. Ta biết ngươi sẽ lựa chọn như vậy, tin tưởng vào bản thân mình, đây mới là lựa chọn chính xác nhất. Yến Phong, chúng ta giờ đã là bằng hữu."

Yến Phong mỉm cười, giơ chén trà trong tay lên nói: "Chúng ta lấy trà thay rượu uống một ly đi." Hai người chạm chén, phát ra một thanh âm thanh thúy, uống hết chén nước trà, Yến Phong tiếp tục nói: "Niệm Băng, nghe ngươi nói, ngươi tựa hồ có quan hệ không bình thường với Tuyết nguyên soái, nhưng chuyện của Ngọc nhi, ta không muốn ngươi tiếp tục nhúng tay vào. Ta không muốn Tuyết nguyên soái vì quan hệ với ngươi mà đồng ý quan hệ của ta và Ngọc nhi. Nếu như vậy, ta sao có thể chân chính đứng lên."

Niệm Băng trong mắt toát lên một tia tán thành, gật đầu nói: "Được, mọi chuyện đều giao cho bản thân ngươi, ta tin rằng ngươi nhất định có thể làm tốt, bằng vào năng lực của mình được Tuyết Nguyên soái chấp nhận."

Yến Phong gật đầu, nói: "Ta đã sa sút tinh thần bao nhiêu năm như vậy rồi, cũng nên tỉnh lại thôi. Chuyện khác ta bất quản, ta nhất định phải làm một nam nhân chân chính."

Niệm Băng mỉm cười nói: "
Mặc dù ngươi còn chưa làm được, nhưng trong lòng ta ngươi đã là một nam nhân chân chính. Dã như vậy, ta bây giờ đã có thể nói cho ngươi ý đồ của mình. Hôm nay ta tới tìm ngươi là muốn nhờ ngươi giúp một việc. Đây là một thỉnh cầu của bằng hữu, cũng là thỉnh cầu của huynh đệ này."

Yến Phong mỉm cười nói: "Ngươi nói đi, ta không phải vừa mới nói sao, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Niệm Băng trong mắt tràn ngập thâm ý nhìn hắn một cái, nói: "Nếu chuyện này có thể huy hiếp tới tính mạng của ngươi thì sao? Ngươi còn có thể giúp ta không?"

Yến Phong nhíu mày nói: "Niệm Băng, ngươi thử ta sao? Ngươi coi nhẹ Yến Phong ta rồi, khi ta hiểu được mọi chuyện phát sinh khi ta còn nhỏ, ta đã sớm không coi trọng tính mạng của mình rồi, có lẽ, chế đối với ta mà nói còn là hạnh phúc, sở dĩ ta còn sống chính là vì muốn nhìn kết cục của những tên gia hỏa bỉ ổi đó nên ta mới không thể chết."

Niệm Băng mỉm cười. "Hảo, không hổ là huynh đệ của ta, Yến Phong, ngươi muốn xem kết cục của bọn chúng sao? Vậy ngươi sao không tự chi phối kết cục của bọn họ đi? Đem mọi chuyện nắm trong tay, bằng vào lực lượng của bản thân để báo thù mới là hoàn mỹ nhất."

Yến Phong cười khổ nói: "
Ta đương nhiên đã nghĩ tới, nhưng chuyện này sao lại có thể? Ngươi cũng biết ta cừu nhân của ta là người gia sao, so sánh với bọn họ, ta quả thật quá nhỏ yếu, Niệm Băng, ta biết ngươi rất muốn giúp ta, nhưng mà …"

Niệm Băng sắc mặt trầm xuống nói: "Xem ra, ngươi thiếu nhất chính là tự tin. Ngươi mặc dù chỉ là một ngươi, nhưng còn có thân phận thất hoàng tử. Ta thì sao? Ta cũng là một con người. Ta có cái gì? Có thân phận tôn quý như ngươi sao? Không, ta không có, nhưng cừu nhân của ta đồng dạng cường đại, tuyệt đối không kém chút nào so với cừu nhân của ngươi. Bây giờ ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, cừu nhân của ta chhính là Băng Tuyết nữ thần tế tự được xưnglà Băng Nguyệt đế quốc thủ hộ thần."

"Cái gì?" Yến Phong kinh hô thất thanh. "Ngươi, ngươi nói cái gì? Cừu nhân của người là Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân?"

Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Không sai, chính là ả. Mẫu thân của ta từng là đồ đệ của Băng Tuyết nữ thần tế tự, kết hợp với chuyện xưa của ta, ta nghĩ ngươi có lẽ đã minh bạch lai lịch của ta rồi. Ta cũng đồng dạng là một con người, nhưng ta với ngươi bất đồng, biết rõ sự cường đại của cừu nhân song ta cũng không nản lòng. Từ năm mười tuổi ta đã bắt đầu không ngừng cố gắng, ta tin tưởng rằng, bản thân một ngày nào đó sẽ đủ mạnh mẽ, đủ cường đại để có thể hủy diệt cừu nhân của mình. Cừu nhân của ta là Thần Hàng sư duy nhất đại lục a! Nhưng ta vẫn cố gắng như trước. Ngươi thì sao? Ngươi mấy năm nay làm cái gì? Nếu mẫu thân ngươi thấy cứ hèn nhát như thế, cứ chán chường như vậy, người sẽ nghĩ thế nào? Ngươi còn xứng làm con trai của người sao?"

Yến Phong cúi đầu, trên trán hắn đã xuất hiện một chút mồ hôi, mặc dù thanh âm của Niệm băng rất bình tĩnh, nhưng mỗi chữ lại như một con dao nhọn đâm sâu vào trong tim hắn, hắn hận, hận bản thân mình không biêt vì sao lại không có chí khí như vậy. Hắn biết Niệm Băng nói rất đúng, hết thảy đều phải dựa vào bản thân mình. Không cố gắng thử qua sao lại biết mình có thành không không?

Niệm Băng nói: "Bây giờ, ta cũng nên nói ra mục đích đến tìm ngươi lần này rồi. Ngươi cũng biết, ta xuất thân từ Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội, lần này lại đại biểu Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội tới đoạt được quán quân Tân Duệ Ma Pháp Sư đại tái. Bởi thắng lợi lần này, sư phụ Long Trí phong ta làm phó hội trưởng của ma pháp sư công hội. Ta có một vị hồng nhan tri kỷ, người này ngươi cũng biết, chính là nữ nhi duy nhất của Long sư phụ, Long Linh có danh xưng là Nhu Nữ Linh nhi là một nữ hài tử vô cùng ôn nhu, nàng cũng như Ngọc nhi đối với ngươi vậy, luôn âm thầm nỗ lực vì ta. Lần này ta trở về Băng Nguyệt đế quốc cũng không phải vì ma pháp sư công hội, cũng chẳng phải vì báo thù, mà là vì Linh nhi. Thực lực của ta bây giờ mặc dù đã đạt tới trình độ nhất định nhưng khoảng cách tới lúc có thể báo thù vẫn còn rất xa. Ta muốn cho Linh nhi một cuộc sống hạnh phúc, nhưng đang lúc này ngũ ca của ngươi xuất hiện, vị ngũ hoàng tử có ưu thế nhất trong việc thừa kế vương vị. Ngươi cũng là hoàng tử, hẳn là biết hắn tới làm cái gì."

Yến Phong trong lòng máy động, nói: "Ta nghe nói, ngũ ca lần này tới Băng Tuyết thành, mặt ngoài là điều tra chuyện gia đình Trí Nữ Lạc Nhu mất tích, nhưng lại thầm liên lạc với thành chủ Băng Tuyết thành, cùng với Ma pháp sư công hội, hy vọng có thể được bọn họ ủng hộ. Phụ hoàng lúc này thân thể đã rất yếu, bây giờ chính là thời khắc mấu chốt để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế."

Niệm Băng cười lạnh một tiếng nói: "Xem ra tin tức của ngươi còn chưa đủ nhanh. Vị ngũ ca này của ngươi không chỉ muốn mượn sức, hắn còn muốn những người này tỏ rõ thái độ, hắn tới tìm Long sư phụ của ta, đưa ra một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?" Yến Phong tò mò hỏi.

Niệm Băng thanh âm lạnh lùng nói: "Hắn muốn lấy Long Linh làm vợ, làm người của hoàng gia, ngươi nên hiểu, đây là một cuộc hôn nhân chính trị. Vị sư phụ của ta hiểu được địa vị hiện tại của ngũ hoàng tử, đồng thời, người cũng muốn tìm cơ hội đem băng Nguyệt đế quốc Ma pháp sư công hội phát dương quang đại, gặp được cơ hội như vậy sao có thể buông tha? Cho nên, người đã đáp ứng thỉnh cầu của ngũ hoàng tử, quyết định đem linh nhi gả cho hắn."

Nghe tới đó, Yến Phong không khỏi kinh ngạc a một tiếng. "Vậy, vậy ngươi thì sao? Long Linh cô nương là ngươi ngươi thích mà."

Niệm băng lạnh nhạt cười nói: "Thì tính sao, trong lòng Long sư phụ tình yêu nam nữ sao có thể so sánh với tâm nguyện vĩ dại của hắn? Không nói gạt ngươi, nếu ta muốn cùng Linh nhi ở cùng một chỗ, ta có thể dẫn nàng bỏ trốn. Nhưng Linh nhi là một nữ tử hiếu thuận, nàng từ nhỏ sống nương tựa vào cha, cho dù nàng chịu theo ta bỏ trốn khỏi Băng Tuyết thành, ta biết sau này nàng cũng sẽ không vui vẻ. Linh nhi biến mất, ngũ hoàng tử nhất định sẽ nổi giận lôi đình, nhất định sẽ trút giận lên Ma pháp sư công hội. Bất luận là bởi Long Trí từng là sư phụ của ta hay bởi người là cha của Linh nhi, ta đều không thể để chuyện như vậy phát sinh. Cho nên, ta không thể mang Linh nhi đi trốn, ta phải làm một việc để cho cuộc hôn nhân này tự nhiên biến mất. Trước khi rời khỏi Băng Tuyết thành, ta từng thảo luận với sư phụ Long Trí, ta muốn người cho ta thời gian ba tháng, trong ba tháng này, ta nhất định phải thay đổi cục diện hiện tại. Cho nên ta mới tới Băng Nguyệt thành tìm ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.