Băng Hỏa Ma Trù

Chương 311: Nhị hoàng tử chi tử (thượng)



Yến Phong nhíu mày nói: "Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi chuyện gì? Ta cùng mấy vị ca ca dó căn bản không có một chút tình cảm. Trong mắt bọn họ, ta có lẽ còn không là một con người, cho dù ta giúp ngươi tìm ngũ ca nói rõ mọi chuyện hắn cũng sẽ không để ý tới ta. Trong lòng hắn, không có cái gì có thể trọng yếu hơn so với ngôi vị hoàng đế. Niệm Băng, chuyện này chỉ sợ ta không giúp được ngươi."

Niệm Băng lắc đầu nói: "Không, sai rồi, chuyện này chỉ có ngươi mới có thể giúp được ta."

Yến Phong ngẩn người nói: "Ta? Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào? Có lẽ, nếu Tuyết nguyên soái tới, ngũ ca của ta còn có thể, nhưng ngũ ca nhất định sẽ đưa ra điều kiện. Chuyện này đối với ngươi và Tuyết nguyên soái có lẽ đều không tốt."

Niệm Băng lạnh lùng cười nói: "Ta đương nhiên hiểu được điều đó, nếu Tuyết nguyên tới gặp vị ngũ ca của ngươi, hắn có lẽ sẽ buông tha cho Long Linh nhưng hắn sẽ thuận thế yêu cầu Tuyết nguyên soái gả nữ nhi cho hắn. Trong lòng hắn Ma pháp sư công hội mặc dù trọng yếu, nhưng tuyệt đối kém hơn một vị nguyên soái. Ta nói đúng không?"

Yến Phong ngây người nhìn Niệm Băng, hắn đột nhiên phát hiện, vị huynh đệ mình vừa kết thành lúc này có chút đáng sợ, bình tĩnh đáng sợ, phảng phất như chuyện này không phải xảy ra trên người hắn. Ánh mắt bình tĩnh mà cơ trí khiến Yến Phong trong lòng run rẩy. "Vậy, vậy ngươi muốn làm thế nào?" Bây giờ, Yến Phong đã bị Niệm Băng dắt mũi rồi.

Niệm Băng mỉm cưới nói: "Việc ta muốn làm rất đơn giản, chỉ cần ngũ hoàng tử không đạt được vương vị, ước định của hắn cùng Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội tự nhiên bị hủy bỏ thôi. Hơn nữa càng không thể trở thành trượng phu của Linh nhi."

Yến Phong sắc mặt biến đổi nói: "Ngươi muốn tới trợ giúp đại ca và nhị ca sao? Niệm Băng, có chuyện ta nhất định phải nói cho ngươi. Cùng ngũ ca so sánh, đại ca và nhị ca còn xấu xa hơn, hơn nữa mẫu thân của bọn họ là cừu nhân của ta. Ta thật sự không hy vọng …."

Niệm Băng khoát tay nói: "Không, nếu ta muốn giúp đại ca, nhị ca. Nhiều nhất là làm cho ngũ hoàng tử không ngồi trên hoàng vị mà thôi. Nhưng, vị sư phụ của ta quả thực rất tham lam, hắn hy vọng Ma pháp sư công hội có thể phát triển lớn mạnhm cho nên hắn không chỉ yêu cầu nhỏ như vậy. Mục tiêu cuối cùng của hắn là muốn đạt tới địa vị của Băng Thần tháp tại Băng Nguyệt đế quốc. Ngươi thấy đấy, đại hoàng tử và nhị hoàng tử có thể trợ giúp đạt được mục tiêu này sao? Đơn giản mà nói, cho dù ta trợ giúp hai vị hoàng tử này, bọn họ từ nay về sau sẽ nghe theo kiến nghị của ta sao?"

"Sẽ không." Yến Phong khẳng định nói: "Bất luận là đại ca hay là nhị ca, bọn họ đều tự dùng người của mình, đừng nói là ngươi, cho dù là hoàng hậu cũng rất khó chi phối bọn họ."

Niệm băng trong mắt toát lên một đạo lãnh quang. "Cho nên, ta không thể tới giúp bọn họ. Nhưng muốn thay đổi cục diện hiện tại, ta phải trợ giúp một người đoạt được hoàng vị của Băng Nguyệt đế quốc. Mà người này chính là ngươi. Ngươi là huynh đệ của ta, nếu ngươi ngồi trên vị trí này, ta tin tưởng rằng ngươi nhất định sẽ giúp ta, giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này, giúp ta kết hôn với Linh nhi."

"Ta?" Yến Phong nhất thời còn không phản ứng kịp. Hắn đứng bật dậy, hai tay chống trên bàn. "Niệm Băng, ngươi, ngươi nói, là ngươi muốn giúp ta ngồi lên vị trí hoàng đế?"

Niệm Băng mỉm cười nói: "Yến huynh, ngươi nói nhỏ một chút. Mặc dù nơi này đã được ta bố trí kết giới cách âm, nhưng nếu thanh âm của ngươi quá lớn vẫn có thể truyền ra đấy. Không sai, ta muốn trợ giúp ngươi thành quốc vương của Băng Nguyệt đế quốc. Ngươi cũng là hoàng tử, cũng có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế mà. Vì sao lại đứng nhìn cơ chứ? Vì sao lại không thể tranh đoạt hoàng vị? Chuyện này đối với ngươi quả không công bằng. Cho nên, ta chính là muốn trợ giúp ngươi ngồi lên vị trí này. Chỉ có quan hệ của ngươi với ta, sau khi ngồi trên hoàng vị mới có thể chân tâm giúp ta. Nói thật, trước khi gặp ngươi, trong lòng ta vẫn có chút không yên, bởi ta vẫn cho rằng ngươi đối với quyền lực không có chút dục vọng, nếu là như vậy, ta cũng không tiện ép ngươi. Nhưng nghe những chuyện xảy ra với ngươi, ta mới hiểu được, ngươi không phải không có chút dục vọng với quyền lực, ngược lại còn có rất nhiều, nhưng vì sinh tồn, ngươi lại buộc phải đem chúng chế trụ trong lòng. Ta nói đúng không? Bây giờ, cơ hội đã tới trước mắt ngươi, vì mẫu thân ngươi, vì bản thân ngươi, ngươi có nguyện ý cùng ta mạo hiểm như vậy, thử một lần không?"

Yến Phong ngơ ngác nhìn Niệm Băng. "Ngươi nói thật sao? Ta không nghe sai chứ?"

Niệm Băng cười khổ nói: "Từ nghĩ ta là loại người lấy chuyện này ra nói giỡn sao? Ta chẳng có bệnh tật gì đâu."

Yến Phong cũng cười khổ nói: "Nhưng, chúng ta chỉ có hai người! Chẳng lẽ, ngươi nghĩ rằng chỉ bằng lời nói của ta và ngươi là có thể tranh đoạt quyền lực hay sao? Ngươi phải hiểu, quyết định cuối cùng của cha ta mới là trọng yếu nhất, chỉ có hắn quyết định ai là người thừa kế, người đó mới có thể ngồi trên hoàng vị. Đừng nói trong mắt hắn ta chỉ là một phế vật, cho dù hắn thật sự truyền ngôi cho ta, có đại ca, nhị ca và ngũ ca, ta không quyền không thế, ai sẽ giúp ta? Cho dù ngồi trên vị trí đó, chỉ sợ cũng chẳng qua được một ngày."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Cũng chưa chắc đã như vậy. Bây giờ chúng ta còn thời gian, chỉ cần ngươi nguyện ý, chúng ta có thể thử một lần, nói không chừng sẽ có kỳ tích xuất hiện. Ngươi và ta đều chỉ có một cái mạng, cho dù thất bại thì đã sao? Ít nhất chúng cũng đã cố gắng, huống chi chúng ta vị tất đã thất bại."

Yến Phong trầm ngâm nói: "Vậy ngươi muốn làm thế nào? Kỳ thật ta không sao cả, hôm nay nghe ngươi nói, ta đã giác ngộ rồi. Cứ sống như trước không bằng cố gắng làm chút gì đó, cho dù là để tiếng xấu muôn đời so với không có ý tiến thủ tốt hơn nhiều. Nói cho ta nghe suy nghĩ của ngươi đi." Niệm Băng nhìn Yến Phong, hắn biết vị thất hoàng tử trước mắt tuyệt đối không giống như bề ngoài chán chường, hắn chỉ cố ý biểu hiện như thế mà thôi, hắn cũng không phải không có tài trí, chỉ là không dám lộ ra. Từ kinh ngạc khôi phục lại nhanh như vậy, có thể thấy hắn quả thật là người có thể làm đại sự. Sau khi Niệm Băng đa xác định, Yến Phong qua được ải này, mọi chuyện có thể thuận lợi bắt đầu tiến hành.

"Yến Phong, đầu tiên ta hỏi ngươi một câu, nếu là huynh đệ, thậm chí là phụ hoàng của ngươi chết đi, ngươi có vì vậy mà thương tâm, bởi vậy mà bất nhẫn hay không?"

Yến Phong bình tinh nhìn Niệm Băng nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ như vậy sao? Ngươi nghĩ ta chết, bọn họ sẽ có cảm giác gì? Như một con kiến chết đi mà thôi, bọn họ chưa bao giờ coi ta là huynh đệ, đồng dạng, ta cũng chưa bao giờ coi bọn họ là thân nhân. Cho dù là tất cả mọi người trong hoàng cung Băng Nguyệt đế quốc chết đi ta cũng sẽ không vì bọn họ mà đau lòng. Nếu ta đoán không sai, ngươi trước khi tìm ta đã có kế hoạch chu toàn, không cần che dấu nữa, chúng ta là huynh đệ mà. Ta đã quyết định cùng ngươi hợp tác tức là chúng ta đã đứng chung một thuyền. Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?"

"Được, đã như vậy ta cũng không giấu diếm nữa. Yến huynh, việc đầu tiên chúng ta phải làm chính là thay đổi hình tượng của ngươi trong mắt người Băng Nguyệt thành, đồng thời cung là thay đổi hình tượng trong mắt phụ hoàng ngươi. Đây là chuyện trọng yếu nhất phải làm."

Yến Phong gật đầu nói: "Quả thật như vậy, ai cũng không hy vọng một gã đồng tính luyến ái thừa kế ngôi vị hoàng đế."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Cho nên, từ giờ trở đi, ngươi phải công khai theo đuổi Ngọc nhi, hơn nữa phải khiến cho ai ai cũng biết. Ta nghĩ, đại bộ phận người đân trong Băng Tuyết thành này đều biết ngươi là đồng tính luyến ái, chỉ có một số ít người mới biết chân tướng mà thôi. Cho nên, ngươi chỉ cần công khai theo đuổi Tuyết Ngọc, ít nhất có thể khiến cho hình tượng của ngươi có chút chuuyển biến. Ngươi chẳng những phải theo đuổi nàng, hơn nữa còn phải thường xuyên ở cùng một chỗ với nàng. Ngươi có thể yên tâm, mấy vị hoàng huynh của ngươi lúc này đều đang tận lực tranh thủ địa vị trong mắt phụ hoàng ngươi, ai cũng sẽ không xuống tay với ngươi. Huống chi, cũng không có ai chú ý tới ngươi. Kỳ thật đây là ưu thế lớn nhất của chúng ta! Chỉ có ẩn tàng trongbóng tối, không để bất cứ kẻ nào trọng thị, chúng ta mới có thể phát triển."

Yến Phong nở nụ cười. "Niệm Băng, không nghĩ tới ngươi không chỉ có thiên phú về trù nghệ và ma pháp, trên phương diện chính trị cũng có ưu thế như vậy. Nếu tương lai ta thật sự có thể ngồi trên hoàng vị, ta nhất định sẽ phong cho ngươi làm tể tướng, thế nào?"

Niệm Băng cười một tiếng nói: "Hay là quên đi, ngươi không biết, mấy hôm nay vì nghĩ biện pháp để ngươi và Linh nhi vui vẻ ở cùng mộtc hỗ, ta đã nghĩ không biết bao nhiêu biện pháp. Ngươi không thấy, tan gay cả tóc cũng đã bạc trắng hay sao? Lúc này ta sẽ cố gắng hết sức, nhứng sau này ta còn muốn sống một cuộc sống tự do, ngươi làm hoàng đế chỉ cần đừng quên huynh đệ này alf được."

Yến Phong thở nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi mợi thực là người không cầu danh lợi, ta thấy đối với ngươi mà nói, không có gì quan trọng hơn tự do. Được, ta sẽ nghe lời ngươi, mọi chuyện từ ngày mai bắt đầu."

"Niệm Băng, kế tiếp chúng ta phải làm gì? Nếu muốn đoạt dược hoàng vị, ta nhất định phải được nhiều đại thần ủng hộ mới được, nhưng thân thể cha ta ngỳ càng yếu, thời gian quá ngắn, có lẽ …"

Niệm Băng cười nói: "Mấy cái này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ thay ngươi thu xếp, có mốt số việc bây giờ còn chưa thể nói cho ngươi. Ta chỉ có thể cho ngươi biết, ta có rất nhiều bằng hữu. Những bằng hữu này đều sẽ có trợ giúp nhất định với ngươi, sau này ngươi sẽ dần dần hiểu được. Từ mai trở đi, mọi chuyện khác ngươi không cần quan tâm, ta sẽ thu xếp, chuyện ngươi phải làm chỉ là toàn tâm toàn ý theo đuổi Ngọc nhi, làm một nam nhân chân chính."

Yến Phong nghi hoặc nhìn Niệm Băng nói: "Xem bộ dáng của ngươi tựa hồ rất nắm chắc?"

Niệm Băng cười khổ nói: "Vốn tan gay cả nửa phần nắm chắc cũng không có, chỉ có điều gần đây gặp dược mấy vị bằng hữu, nhờ sự trợ giúp của bọn họ ta mới có ba thành nắm chắc. A, đúng rồi, ta còn có chuyện phải nói với ngươi. Ngày mai, không, là hôm nay, Băng Nguyệt thành sẽ có một thời gian rơi vào trạng thái rối loạn, ngươi nhớ kỹ lời của ta, không cần lo những chuyện khác, chỉ cần tâm toàn ý theo đuổi Ngọc nhi. Dưới tình huống rối loạn, không ai chú ý tới ngươi đâu."

"Rối loạn? Niệm băng, ngươi muốn làm gì?" Yến Phong trong mắt quang mang liên thiểm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Niệm Băng mỉm cười thần bí nói: "Ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi, không lâu nữa đâu. Được rồi, ta cũng đã ăn no rồi, hy vọng lần sau chúng ta gặp lại, ngươi và Ngọc nhi đã có chút tiến triển. Ha ha ha ha."

Trên đường cái Băng Nguyệt thành, một trung niêm nam tử mặc thánh sắc trường bào nhìn qua hơn ba mươi tuổi đang thong thả đi trên đường, phía sau hăn là hơn mười tên tùy tùng. Những tùy tùng này bề ngoài không bắt mắt nhưng chỉ cần chú ý cẩn thận có thể dễ dàng phát hiện chỗ bất phàm của bọn họ. Chỉ riêng việc bọn họ không ngừng quét ánh mắt nhìn quanh có thể thấy nhưng người này an hiểu hợp công, thực tế đối với bảo vệ chủ nhân càng dựa vào thiên phú đặc thù. Mục quang của bọn họ cơ hồ không có góc chết, hơn nữa vị trí của bọn họ đã âmthầm bảo hộ người áo xanh phía trước, nế có biến động gì cũng có thể dùng thân thể của chính mình ngăn cản, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện đặc biệt.

Người áo xanh đi tới trước một quán trà lâu bèn dừng lại, phục vụ hiển nhiên nhận ra hắn, khách khí đưa hắn vào trong, lên trên lầu. Hai người dưới tay hắn đi theo vào trong, những người khác dứng ngoài, lạnh lùng, chăm chú quan sát động tĩnh xung quanh.

Người áo xanh vừa mới ngồi xuống, một gã nam tử trung niên quần áo hoa lệ đã nhah chóng chạy ra, hắn không tiến vào trong phòng mà đứng ở ngoài cung kinh lên tiếng. "Điện hạ, Tiểu nhân là A Phúc đây!"

Thanh âm lãnh đạm vang lên. " Ân, để cho Phúc lão vào bản đi." Người ở ngoài cửa lúc này mới gật đầu với vị Phúc lão bản kia, mở cửa cho hắn vào. Phúc lão bản vừa vào cửa, lập tức quỳ xuống hành lễ, người áo xanh nhìn hắn thi lễ, nói: "Phúc lão bản, sinh ý của ngươi gần đây không tồi a!"

Phúc lão bản lúc này mới đứng lên, cung kính đứng một bên, nói: "Nhờ phúc của điện hạ, sinh ý của tiểu nhân gần đây cũng không tệ, tiểu nhân đã cho người làm một bình Thiết Quan Âm tốt nhất, sẽ lập tức bưng lên, đây là loại trà cao cấp nhất trong năm nay."

Người áo xanh trong nở một nụ cười hài lòng. "Được, ngươi làm tốt đấy. Mấy ngày không đến, ở đây có người nào mới không?"

Phúc lão bản nịnh nọt cười nói: "Có, có, ta vẫn chú ý giúp điện hạ, gần đây nhất có một cặp tỷ muội, đều là xử nữ. Vốn có vài khách nhân coi trọng, xuất ra khong ít tiền, nhưng ta nhớ tới điện hạ, vẫn từ chối bọn họ. Hai tiểu nha đầu này còn rất trẻ, rất thích hợp với khẩu vị của điện hạ."

Người áo xanh trong mắt sáng ngời. "Được, được, ta luôn thích loại nữ nhân này, như vậy mới thú vị. Lão Phúc a! Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi, không phụ tấm lòng ngươi đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.