Băng Hỏa Ma Trù

Chương 317: Lĩnh ngộ tinh nguyệt tinh hoa (Lĩnh hội tinh hoa của trăng sao) (thượng)



Niệm Băng mỉm cười, nói:

" Các vị trưởng lão, trận pháp này do các ngài cùng nhau xuất ra thật sự là rất quái dị. Con đã cố gắng hết sức dùng đủ loại biện pháp để tìm cách đột phá, nhưng dù thế nào cũng không tìm nổi một con đường đào thoát. Nếu trong cuộc khảo sát ngày đó, các ngài mà dùng tới trận pháp này, chỉ sợ rằng con cả một chút cơ hội cũng chẵng có nổi."

Đại trưởng lão khẽ mỉm cười:

" Giáo chủ không cần hạ thấp bản thân mình như thế, trận pháp này chúng ta có thể xuất ra là do công đức tổ tiên truyền lại, cũng chính là trấn giáo chi bảo của Huyết sư giáo.

Theo quy định thì không thể dùng phương pháp này để tiến hành khảo thí với tân nhiệm giáo chủ. Hơn nữa, trong lần đầu tiên chúng ta cùng Giáo chủ giao thủ, các loại năng lực mà Giáo chủ đem ra sử dụng đều hết sức kì quái. Khi đó, chúng ta cũng không nhất định phải dùng trận pháp điên cuồng có thể vấy máu như thế."

Nhìn vẻ định thần nhàn hạ của bảy vị trưởng lão, Niệm Băng mỉm cười nói:

"Tình hình trước mắt vẫn dựa theo kế hoạch của chúng ta mà tiến hành. Những biểu hiện gần đây của Yến Phong đã bắt đầu tốt dần lên rồi đó".

Đại trưởng lão nói:

" Căn cứ vào tin tức chúng ta mới nhận được. Trước mắt, ở mặt ngoài, Đại hoàng tử đã chiếm được ưu thế rất lớn. Chỉ có điều lạ chính là, tại thời điểm mấu chốt này thì Ngũ hoàng tử lại dường như biệt tích.

Việc này thật không hợp lí. Theo những gì mà mật thám chúng ta đã bố trí bên trong phủ Ngũ hoàng tử báo về, mấy ngày nay Ngũ hoàng tử cứ nhàn nhã dạo chơi, không có một chút dấu hiệu nào của sự cấp bách.

Điều này chỉ có 2 loại tình huống có thể xảy ra. Một là, Ngũ hoàng tử đã quyết định buông tha ngôi vị hoàng đế. Hai là, hắn còn có một chiêu thức sát thủ nào đó chưa dùng tới, vẫn đang đợi thời cơ tốt nhất."

" Buông bỏ ngôi vị hoàng đế tựa hồ là không có khả năng rồi, cũng chỉ còn có loại tình huống thứ hai là có thể xảy ra thôi. Đại trưởng lão, chúng ta đã điều tra đầy đủ toàn bộ tư liệu về vị Ngũ hoàng tử này, vậy hắn còn có cái gì cường đại để dựa vào nữa đây?"

Niệm Băng trong lòng có chút nghi hoặc. Theo tin tình báo thu được trong mấy ngày qua mà xét, Đại hoàng tử chẳng những thu phục được những người đã từng ủng hộ Nhị hoàng tử, đồng thời bởi cái chết của Nhị hoàng tử nên thực lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều. Khắp nơi áp lực dư luận đều phi thường bất lợi đối với Ngũ hoàng tử. Hắn thật sự không rõ một kẻ luôn lăm le ngôi vị hoàng đế như Ngũ hoàng tử vì cái gì mà trong thời điểm mấu chốt này lại không hề có bất cứ động tĩnh nào.

Nhị trưởng lão vốn rất ít mở miệng đứng bên cạnh nói:

" Việc này cũng không khó đoán, nếu Ngũ hoàng tử còn có gì để dựa vào, thì cái đó nhất định đủ để đưa hắn lên ngôi vị hoàng đế. Chúng ta chỉ cần cẩn thận nghĩ một chút xem hắn dựa vào cái gì mà có thể thuận lợi bước lên ngôi vị hoàng đế.

Tại thời điểm này, cả Băng Nguyệt đế quốc, ngoại trừ quốc vương ở ngoài, tựa hồ chỉ có một người có thể thay đổi tình thế"
.

" Băng Tuyết nữ thần tế tự".

Niệm Băng và Đại trưởng lão đồng thời nghĩ ngay tới người mà Nhị trưởng lão muốn nhắc đến, hai người không khỏi biến sắc.

Đúng vậy! Băng Nguyệt đế quốc còn có một siêu cường giả như Băng Tuyết nữ thần tế tự. Chỉ cần bà ta tỏ vẻ ủng hộ Ngũ hoàng tử, cho dù là quốc vương cũng vô pháp có ý kiến phản đối, Băng Tuyết nữ thần tư tế luôn luôn là thủ hộ thần của Băng Nguyệt đế quốc. Từng giúp Băng Nguyệt đế quốc trong nhiều lần gặp nguy cấp, ngăn cơn sóng dữ, địa vị của bà ta ở Băng Nguyệt đế quốc là không thể thay đổi.

Đại trưởng lão nói:

" Ta đối với Băng Tuyết nữ thần tư tế cũng hiểu rõ, trong sự tình này bà ta sẽ không tham gia vào chính trị của Băng Nguyệt đế quốc. Hơn nữa bà ta cũng chưa bao giờ tiếp xúc với các vị hoàng tử.Theo tin tức của chúng ta, Quốc vương của Băng Nguyệt đế quốc đã phái một vị sứ giả đến Băng Thần Tháp cầu kiến Băng Tuyết nữ thần tư tế. Nhưng Băng tuyết nữ thần tư tế vẫn chưa có dấu hiệu sẽ rời khỏi Băng Thần tháp.

Huyết Sư Giáo chúng ta mặc dù là thế lực ngầm lớn nhất, cũng nhiều lần thử đột nhập vào Băng Thần tháp, nhưng thủy chung chưa có lấy một lần thành công, cho nên bây giờ cũng không biết bên trong tháp Băng Thần đã xảy ra chuyện gì."

Trong mắt Niệm Băng hào quang chợt lóe lên, nói:

" Đại trưởng lão, cần phải tăng thêm người chặt chẽ giám sát Băng thần tháp. Chỉ cần Băng Tuyết nữ thần tư tế có chút dấu hiệu rời khỏi Băng Thần tháp, lập tức bẩm báo lại với con. Hướng di chuyển của Băng Tuyết nữ thần tế tự mới là điểm mấu chốt trong hành động lần này của chúng ta."

Cùng ngày, sau khi Tuyết Phách và Yến Phong từ hoàng cung trở về, đưa cho Niệm Băng một tin tức phi thường trọng yếu.

Tuyết Phách nguyên là một trong Tam đại nguyên soái của đế quốc, trong lực lượng quân đội của Băng Nguyệt đế quốc là một thế lực rất lớn, cho dù là thủ vệ quân đoàn chỉ nghe mệnh lệnh trực tiếp từ Quốc Vương, cũng không dám có chút gì gây khó dễ cho hắn.

Lần này hắn mang theo Yến Phong nhập cung, là muốn thỉnh Yến Thiên Nam vì Yến Phong mà phong chỉ ban hôn

Yến Thiên Nam mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không hề có ý ngăn cản. Lão cho rằng Yến Phong cũng chẵng thể tạo ra sóng gió gì được, chỉ âm thầm dặn dò Tuyết Phách vài câu, hy vọng hắn không được coi thường vọng động, không nên dễ dàng đưa ra quyết định nào cả.

Đến khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi hoàng cung, Đoàn trưởng của Hoàng gia thủ hộ quân đoàn mới hướng về Tuyết Phách khẽ nói một chữ, một chữ vô cùng đơn giản:

" Ngũ"

" Ngũ!!!

Nói như vậy, Quốc vương thật sự muốn truyền ngôi cho Ngũ hoàng tử Yến Vân ư!.

Quả nhiên phán đoán của chúng ta không hề sai, Ngũ hoàng tử bây giờ nếu muốn kế thừa vương vị cũng chỉ có một khả năng duy nhất có thể xảy ra"
.

Nhận định chính xác thế cục hiện nay đối với Niệm Băng mà nói là một yếu tố phi thường trọng yếu, hắn mỉm cười nhìn Tuyết Phách gật đầu:

" Nguyên soái, xem ra chúng ta phải bắt đầu hành động thôi. Thời gian đối với chúng ta mà nói chính là mấu chốt hệ trọng nhất.".

Tuyết Phách khẽ gật đầu, đồng ý:

" Đúng thế, lần trước bằng hữu đến chúc mừng nữ nhân ta đính hôn nhiều như vậy, ta dù sao cũng phải hồi đáp lại một chút mới được. Yến Phong à! Nhân tiện ngươi cũng nên theo cùng ta đi nào."

Yến Phong lĩnh hội tấm thịnh tình này, liền gật đầu đáp ứng:

" Mọi chuyện xin nhờ nhạc phụ đại nhân làm chủ cho."

Ba người nhìn nhau cười, từ hôm nay bắt đầu chính thức hành động.

Niệm Băng sớm đã thay một bộ trang phục ma pháp bào màu trắng bạch. Trên ma pháp bào không hề có dấu hiệu gì đặc biêt, hắn đem ma pháp bào mặc vào người rồi đội lên trên một cái mũ nhỏ. Học theo hình dáng của Băng Vân cũng đeo thêm một cái mạng che mặt, che kín diện mạo mình lại, theo cửa hông rời khỏi phủ Nguyên Soái

Đi trên con đường cái phồn hoa của Băng Nguyệt thành, trong lòng Niệm Băng rất bình tĩnh.

Ánh mắt trông về nơi xa xôi ở phương Bắc:

"Băng Tuyết nữ thần tu tế à!!! Xem ra chúng ta sẽ sớm gặp mặt thôi, ta nhất định phải làm chuyện này, ngươi thật sự có thể cản nổi ta sao! "

Niệm Băng đi không nhanh, bộ dạng của hắn mặc dù có chút quái dị, nhưng cũng không khiến cho quá nhiều người đi đường chú ý, ma pháp bào màu trắng chung quy so với kim sắc ma pháp bào lúc trước của hắn còn muốn bình thường hơn rất nhiều.

" Niệm Băng ca ca".

Thanh âm của Miêu Miêu đột nhiên vang lên, Niệm Băng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Miêu Miêu đang cùng Băng Vân từ một hướng khác trong phố đi tới. Xem vẻ mặt thỏa mãn của Miêu Miêu, hiển nhiên là vừa mới cơm nước xong xuôi. Băng Vân nhìn lại trang phục của Niệm Băng, trong mắt không khỏi thoát ra một tia kinh ngạc. Niệm Băng mỉm cười nói:

" Miêu Miêu đó hả. Trang phục của ta như thế này mà muội vẫn có thể nhận được sao?"

Miêu Miêu cười hì hì nói:

" Quần áo của huynh mặc dù thay đổi, nhưng hơi thở của huynh sẽ không thể thay đổi được mà!

Niệm Băng ca ca thật xấu quá. Gần đây cũng chẵng chịu đến dẫn Miêu Miêu đi chơi. Thật là tức chết đi được!"


Niệm Băng khẽ xoa đầu Miêu Miêu, giọng an ủi:

" Ca ca gần đây có rất nhiều việc phải làm. Chẵng phải là đã có Băng Vân tỉ tỉ rồi đó thôi, không phải giống nhau cả sao?"

Miêu Miêu khẽ liếc mắt rồi đi đến bên cạnh Băng Vân:

" Ca, ngươi ăn mặc như thế này là muốn đi làm gì vậy hả? Không phải đi làm chuyện xấu đó chứ?"

Niệm Băng mỉm cười nói:

" Có thể lắm!!! Nhưng bất quá, ca ca làm những chuyện đối với những người này là xấu, nhưng với những người khác mà nói thì cũng là chuyện tốt.

Được rồi. Mời muội với Băng Vân tỷ tỷ trở về nghĩ ngơi đi."


Băng Vân lãnh đạm nhìn Niệm Băng nói:

" Thời gian ngươi ở đây đã khá lâu rồi, còn muốn ta tiếp tục chờ đến bao giờ nữa?"

Niệm Băng đưa mắt nhìn Băng Vân thật kĩ rồi nói:

" Có lẽ sẽ không lâu nữa đâu. Sư phó của ngươi không phải muốn đến Băng Nguyệt thành đó sao? Coi thực lực của bà ta, cho dù ta không muốn, các ngươi cũng có thể bắt ta trở về mà."

Băng Vân lắc đầu nói:

" Ta đã đáp ứng với Miêu Miêu rồi. Chỉ cần muội ấy ở đây, ta sẽ không bắt ngươi, nhưng hi vọng thời gian sẽ không còn dài nữa"

Nói xong, nàng kéo Miêu Miêu hướng lữ điếm mà đi.

Niệm Băng có chút ngây người nhìn theo hướng bọn Băng Vân rời đi. Hào quang trong mắt chợt lóe lên:

" Nàng ta có ý tứ gì vậy? Đáp ứng Miêu Miêu ư?"

Trong lòng hắn có chút cảm giác quái dị, nhưng theo như những gì Băng Vân nói cũng không làm nhiễu loạn kế hoạch của hắn. Liệu có nên tiếp tục làm hay là rút lui đây. Nghĩ tới đây, hắn gia tăng cước bộ, hướng thẳng đến mục tiêu mà mình đã định mà đi.

Phủ Đại hoàng tử

" Chúc mừng Điện hạ, bây giờ ngay cả Đoàn trưởng của Băng Nguyệt thành thủ hộ quân đoàn, Nỗ Tát Nhĩ đều tỏ lòng thần phục dưới trướng của ngài. Ngoại trừ bên trong hoàng cung ra, cả Băng Nguyệt thành này đều đã nằm trong tay ngài."

Một gã nam tử dáng người thấp gầy nhỏ bé, đứng bên cạnh Đại hoàng tử khen tặng hắn. Người này là người Đại hoàng tử tín nhiệm nhất, tên gọi là Hoài Tiếu. Yến Cực rất thích hắn, mặc dù Hoài Tiếu không quá xuất sắc nhưng hắn cũng thường xuyên đưa ra một vài chủ ý quỷ dị, được Đaị hoàng tử rất tín nhiệm.

Đến hôm nay, rốt cuộc Đại hoàng tử Yến Cực nhờ việc cúng tiến hai ả cực phẩm xử nữ nên đã đánh động được sự ủng hộ từ Đoàn trưởng của Băng Nguyệt thủ hộ quân đoàn, âm thầm hứa hẹn sẽ thuần phục dưới trướng của hắn. Đó chẵng phải là đã cầm chắc trong tay năm vạn nhân mã rồi hay sao!!!

Mặc dù còn không đủ để hoàn toàn nắm chắc tình thế của Băng Nguyệt thành, nhưng có được sự ủng hộ của hắn, danh vọng của Đại Hoàng tử nhất thời cũng đã tăng thêm một nấc thang mới

Nghe Hoài Tiếu nói, Yến Cực cũng không khỏi lộ ra vẻ đắc ý. Bởi vì so với việc Ngũ hoàng tử Yến Vân đang phải ẩn nhẫn, thế lực của hắn bây giờ đã đạt tới mức cực đại rồi, chỉ còn đợi đến ngày kế thừa ngôi vị hoàng đế nữa mà thôi.

"Khải bẩm điện hạ, bên ngoài có một gã ma pháp sư mặc một bộ ma pháp bào màu trắng, xin được cầu kiến, không cho người khác thấy rõ mặt mũi."

Yến báo nhíu mày nói:

" Một quái nhân đến đây ư? Có phải do Yến Vân phái tới hay không?

Tại thời điểm hiện nay nhất định phải cẩn thận một chút mới được"


"Không gặp!!!."

"Chờ 1 chút"

Thị vệ vừa định đi xuống, thì bị Hoài Tiếu gọi lại:

" Người này nói muốn truyền một cái khẩu tín gì hay sao"

Tên thị vệ đáp:

" Hắn nói hắn là đại biểu do Tuyết Nguyên soái phái tới, khẩu tín chỉ có thể nói cho 1 mình điện hạ nghe."

Yến Cực trong lòng vô cùng kinh hãi:

" Hỗn đản!!! Sao ngươi không nói sớm. Hắn là đại biểu của Tuyết nguyên soái cữ đến hả!! Mau mời vào!!…"

Tuyết Phách là một trong vài người hắn muốn tranh thủ nhất. Cho dù người bên ngoài tới là giả mạo, hắn cũng không thể không mạo hiểm.

Đối với chuyện đại sự, Yến Cực luôn rất có chủ kiến. Một bên phân phó thủ hạ, một bên hắn đưa ánh mắt về phia Hoài Tiếu, Hoài Tiếu lập tức hiểu ý lui xuống.

Chỉ trong chốc lát, dưới sự dẫn đường của thị vệ, Niệm Băng mặc bộ ma pháp bào màu trắng đi vào trong phòng khách của phủ Đại hoàng tử.

Tên thị vệ đã lui ra, lúc này trong sảnh chỉ còn lại 1 mình Niệm Băng.

Niệm Băng nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, phủ Đại hoàng tử không hề hoa lệ như hắn tưởng tượng, ngược lại, còn phi thường giản dị, cũng không có đồ vật trang sức xa hoa gì.

Trong lòng khẽ động, Niệm Băng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy 1 gã nam tử thân hình cao lớn từ bên ngoài bước vào, trên mình mặc trang phục võ sĩ màu vàng, nhìn qua đã thấy có vài phần khí chất anh tuấn.

Tướng mạo so với huynh đệ Yến Phong, Yến Vân có vài phần tương tự, không cần hỏi, Niệm Băng đã biết người mới tới đích thị là Đại hoàng tử của Băng Nguyệt đế quốc Yến Cực.

Hắn đưa mắt nhìn Yến Cực thật kĩ, cũng không lên tiếng, hắn phát hiện ra vị Đại hoàng tử này rất trầm ổn. Mặc dù không giống Ngũ hoàng tử Yến Vân hình dáng tràn ngập hào khí sung mãn, nhưng trên người hắn lại lộ ra khí chất thanh cao, nhất là ánh mắt kia của hắn, nhìn qua thấy vô cùng thâm thúy.

Yến Cực thấy Niệm Băng cũng không hề hướng về mình hành lễ, không khỏi kinh ngạc dò xét kẻ đang đứng trước mặt này. Thân hình cao lớn của Niệm Băng so với hắn không chênh lêch nhiều lắm. Bả vai rộng, dáng vẻ khoan thai đứng bên cạnh, tựa như có 1 tầng khí lưu bình đạm bao phủ. Khiến cho Yến Cực không thể cảm nhận được gì. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nguyên lai, sau khi bị Miêu Miêu bắt gặp, nhận thấy tốt hơn hết là nên dấu mình đi. Nên sử dụng tiên thiên chi khí bảo vệ xung quanh thân thể, che lấp hết đại bộ phận khí tức. Yến Cực mặc dù thực lực ko kém, nhưng cũng không có khả năng nhìn xuyên thấu qua được tầng tiên thiên chi khí này.

" Các hạ là đại diện của Tuyết Nguyên soái mà đến?"

Đại hoàng tử đi đến trước mặt Niệm băng cách khoảng 1 trượng, rồi ngừng lại. Niệm băng lạnh nhạt cười nói:

"Cũng được"

" Đã như vậy chắc các hạ cũng biết được tình thế khẩn cấp trước mắt của Băng Nguyệt thành, ta không thể không đề phong, xin hỏi các hạ làm thế nào có thể chứng minh thân phận của mình?"

Ngân quang trong tay Niệm Băng chợt lóe, một khối kim bài xuất hiện trong lòng bàn tay:

" Ta nghĩ miếng Phệ Hồn bài này có thể chứng minh cho thân phận của ta"

Vừa nói, hắn vừa cầm phệ hồn bài ném đi.

Đại hoàng tử cầm miếng thẻ bài ở trong tay, nhìn thoáng qua trên Phệ Hồn bài có dấu hiệu một bộ xương khô, lại thấy viền bao quanh của thẻ bài được khảm một dãy bảo thạch, liền nói:

" Được rồi!! Đây đúng là Phệ Hồn bài của Tuyết nguyên soái. Đã như vậy, các hạ có thể nói rõ ý đồ của mình khi đên đây. Ta nghe bọn người dưới nói, ngươi tới để truyền một cái khẩu tín."

Niệm băng đáp:

" Ta là khách khanh trong phủ Tuyết nguyên soái.Đến lúc cần nói, tự nhiên ta sẽ tự nói. Bất quá, Điện hạ hình như cũng không muốn nghe thành ý này của ta."

Yến Cực đáp lại:

" Tiên sinh vì lẽ gì mà lại nói như vậy?"

Xác nhận được thân phận của Niệm Băng, hắn nói đã khách khí hơn rất nhiều.

Niệm Băng bình tĩnh nhìn thẳng vào Yến Cực:

" Nếu Điện hạ có thành ý, thì trong thư phòng cũng sẽ không để bốn vị cao thủ Vũ thánh khác nhau ẩn nấp như vậy".

Yến Cực trong lòng vô cùng kinh hãi. Quả thực, bên trong thư phòng này có một mật thất hiện đang có bốn vị khách khanh mà hắn coi trọng nhất. Bốn vị cao thủ cấp vũ thánh khác nhau này là do hắn mất không ít tâm huyết mới đến được. Cũng là muốn tránh hiểm họa khôn cùng khi hắn cùng Yến Vân tranh đoạt ngôi báu. Yến Vân có 2 gã vũ thánh bảo vệ, hắn lại có những 4 gã. Thực lực rất mạnh, đứng đầu trong đám hoàng tử.

Thấy Yến Cực lộ ra vẻ kinh ngạc, Niệm Băng mỉm cười nói:

" Ta chỉ muốn chứng minh với Điện hạ, khách khanh trong phủ Tuyết nguyên soái không phải hạng người vô năng."

Thiên Nhãn huyệt dùng để đối phó với các tình huống xung quanh, đừng nói là Vũ thánh, cho dù là Thần Sư lúc này, Niệm Băng cũng có thể cảm nhận được".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.