Băng Hỏa Ma Trù

Chương 321: Mật mưu (Thượng)



Yến Phong bị Tuyết Phách đưa mắt nhìn qua, lập tức phản ứng, khom người nói:

"Đa tạ đại ca."

Bọn hạ nhân được lệnh dâng trà thơm đã sớm lui xuống. Tuyết Phách phất phất tay ra hiệu, bọn người hầu vốn đứng trong phòng khách để phục vụ biết ý nhanh chóng lùi đi. Hắn nhìn Đại Hoàng Tử liếc mắt, mỉm cười nói:

" Mới sáng sớm Điện Hạ đã quang lâm hàn xá, chắc hẵn có chuyện quan trọng cần nói"

Yến Cực trong lòng thầm mắng: "Lão hồ ly này, ngày hôm qua không phải ngươi đã cho người tới tìm ta sao, bây giờ đảo mắt đã làm ra vẻ chẵng liên quan gì rồi"

Hắn điệu bộ ung dung mỉm cười:

" Ngày hôm qua ngài phái vị Khách khanh kia đến chỉ điểm giúp ta không ít, hôm nay ta đến là có mục đích đặc biệt, mong được Nguyên Soái tận tình dạy bảo thêm."

Tuyết Phách gật đầu:

" Đại Điện Hạ, Tuyết Phách ta cả đời sống trên lưng ngựa, bản thân chỉ là một kẻ thô kệch. Ta có lời thì cứ thẳng tuột mà nói.

Xét theo tình thế hiện nay, có thể thấy ngài đang rất bất lợi đó!!!!"


Yến Cực thở dài một tiếng:

" Đều tại ta quá sơ suất, ta căn bản cứ tưởng rằng bản thân đang chiếm được thế thượng phong, không hề nghĩ đến việc phụ hoàng còn che dấu một chiêu có thể thay đổi vận thế. Xem ra, chỉ còn nước hoặc là cam tâm vĩnh viễn làm kẻ dưới còn không thì phải ngoan tâm thủ lạt (bất chấp thủ đoạn)."

Hắn nói những lời này thật vô cùng bất kính, nhưng vẻ mặt lại phi thường bình tĩnh.

Tuyết Phách biết Yến Cực đang thử dò xét tâm ý của mình, lạnh nhạt cười, nói:

" Điện Hạ, bây giờ ta đã rõ ràng suy nghĩ của ngài, với tình thế lúc này đã hoàn toàn rành mạch. Do sự tình trước mắt còn chưa thể định luận được, vì vậy tất cả đều vẫn còn kịp. Nhưng kết quả cuối cùng thế nào thì phải còn trông vào việc ngài có đủ dũng khí hay không?

Điện Hạ hẳn phải biết cái đạo lí "
thắng làm vua thua làm giặc" chứ??? Muốn thành được đại sự tất phải mạo hiểm. Mạo hiểm càng lớn, thu hoạch cũng tất nhiên càng cao, nếu Điện Hạ muốn cầu sự an toàn yên ấm thì hãy coi như Tuyết Phách ta trước giờ chưa hết nói gì vậy."

Yến Cực nghiêm mặt lại:

" Tuyết Nguyên soái nói đùa sao. Ngài là đại trọng thần của đất nước, phụ tá cho Phụ Hoàng đã nhiều năm, ta gọi ngài một tiếng thúc thúc cũng chằng hề sai.

Tuyết thúc thúc, hôm nay tại nơi này, ta một lòng hạ quyết tâm, thà làm Vương, chứ quyết không cam chịu cúi đầu xưng thần. Cho dù ta có lòng nhường ngôi đi chăng nữa, đến khi tên tiểu Ngũ leo lên ngôi vị hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho ta???

Từ thủ đoạn đê tiện của hắn đối với Nhị đệ, mọi chuyện đã hết sức rõ ràng rồi.Ta đích thân đến đây, chính là muốn mời thúc thúc chỉ cho ta một con đường sáng để đi."

" Tốt!! Quả nhiên Tuyết Phách ta không nhìn lầm người"

Tuyết Phách đứng thẳng người lên, đi qua đi lại trong đại sảnh, Yến Cực mặc dù trong lòng lo lắng. nhưng lúc này cũng không làm gì thúc ép hắn.

Sau cả nữa ngày, Tuyết Phách cước bộ rốt cuộc đã ngừng lại, đứng ở trước mặt Yến Cực, hắn nhìn thằng vào Yến Cực nói:

" Đã như vậy, không biết Điện Hạ có đủ quyết tâm để hành động như thế này không?"

Vừa nói, hắn liền tụ tay thành đao, tại không trung vung nhẹ, một đạo đấu khí màu bạc nhàn nhạt tung bay xuất ra, nhất thời đem chiếc bàn gỗ kiên cố đặt ở bên cạnh chém thành hai nữa.

Yến Cực trong mắt quang đại phóng, hắn đồng dạng cũng đứng bật lên:

" Tuyết thúc thúc, ngài không cần lo lắng, hôm nay nếu ta tới đây cầu kiến ngài, thì cũng đã chuẩn bị tinh thần có thể hi sinh tất cả rồi.

Từ hôm qua khi nghe vị Khách khanh kia nói đạo lý, ta có thể đoán được ý tứ của thúc thúc trong đó.

Ngay khi đó ta đã suy nghĩ về chuyện cần phải làm, chắc chắn sẽ không cho phép có một chút yếu mềm nào của lòng dạ đàn bà nữa. Nếu hắn đã bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa."

Nói xong những lời này, hắn nhìn Yến Phong liếc mắt, Yến Phong tỏ vẻ như không hề nghe thấy lời hắn nói, vẫn như trước cúi đầu uống trà.

Tuyết Phách cười:

" Tốt lắm, nếu Đại Điện Hạ có thể quyết đoán như thế, Tuyết Phách ta sẽ vì Điện Hạ mà định ra kế hoạch hành sự.

Điện Hạ, chúng ta trước tiên nên phân tích tình thế hiện này một chút đi"


Yến Cực gật đầu đồng ý, hắn đối với Tuyết Phách không hề hoài nghi gì nữa, có lẽ bởi vì Niệm Băng ngày hôm qua đã đại diện cho Tuyết Phách đưa ra điều kiện hợp tác.

Nếu không có tình thế bức bách mà nói, loại điều kiện như thế Tuyết Phách nhất định sẽ không dễ dàng đưa ra, mà loại điều kiện này lại hoàn toàn nằm trong phạm vi đáp ứng của mình.

Yến Cực rất rõ ràng Tuyết Phách ở Băng Nguyệt đế quốc là một thế lực lớn, hắn không chỉ muốn lợi dụng Tuyết Phách một chút, mà với một thiên tài quân sự như vậy, cho dù sau này hắn có kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng phải triệt để trọng dụng. Cho nên dù lý do mà Niệm Băng nói ra có phần khiến hắn giật mình vô cùng, nhưng Tuyết Phách đột nhiên quyết định ủng hộ hắn tiến hành mọi thứ, đã làm hắn bớt đi rất nhiều sự lo lắng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Trong tam đại nguyên soái thì đã có hai người đã ủng hộ cho mình, dù có phải phát động binh biến đi chăng nữa hắn đều có thể nắm chắc vài phần, huống chi bây giờ cũng không cần phải dùng đến cái sách lược đó nữa.

" Tốt lắm, ta xin nói trước rằng, ta trong tình huống cấp bách này, trước mặt Tuyết thúc thúc đã không cần phải che giấu cái gì nữa.

Hiện tại, cả tuyến phòng ngự phía ngoài Băng Nguyệt Thành đã nằm trong tầm kiểm soát của ta, năm vạn đại quân tùy lúc có thể điều động, mà đứng trong hàng ngũ thế lực của ta lại càng chiếm được phần ưu thế, đã được có 2 phần 3. Trong đó không thiếu nhân vật có thực quyền. Cho dù ta hành động có chút đặc thù thì chỉ cần cuối cùng có thể đạt được ngôi vị, ta tự tin có thể đè bẹp hết thảy mọi thế lực phản đối.

Bây giờ xem ra vấn đề lớn nhất chỉ còn có hai cái. Một là từ quân đoàn thủ vệ của hoàng gia. Đoàn trưởng của hoàng gia thủ hộ quân đoàn hẵn ngài cũng đã biết, hắn đối với cha ta tuyệt đối trung thành, bất luận sử phương pháp gì, cũng đều không có khả năng mua chuộc được hắn để sử dụng. Cho nên, ở phương diện này chúng ta cũng không cần mất tâm tư đã động làm gì nữa.

Cái nan đề thứ hai đến từ Băng Tuyết nữ thần tế tự. Đó chính là sự uy hiếp tiềm tàng nhất, nếu không có lời của nàng, chỉ mỗi đơn độc một mình hoàng gia thủ hộ quân đoàn, ta còn có vài phần nắm chắc sẽ chế ngự được. Ngày Yến Cực ta chờ đợi đã đến, chuẩn bị cũng đã hơn mười năm rồi. Ta nghĩ những quân bài trong tay ta cũng đã tưong đối đầy đủ.

Tuyết Phách lạnh lùng, cười nói:

" Tốt, Điện hạ quả nhiên đã coi ta là người một nhà, đã như vậy, ta cũng không cần phải dấu diếm điện hạ cái gì nữa, Tuyết Phách vốn nhân tiện cũng sớm có quyết định, nhưng lựa chọn cuối cùng như thế nào cũng vẫn còn một mực do dự.

Ai dà!!! Thẳng thắn mà nói nếu không phải nữ nhân của ta xảy ra chuyện, ta sẽ không nhanh ra quyết định như vậy đâu. Dù sao hưu chết vào tay ai còn rất khó nói.

Bất quá, vì ngài đã nói như vậy, Tuyết Phách cũng có chút chuẩn bị, ở trong phủ ta, khách khanh mặc dù số lượng không nhiều lắm, nhưng đều là lương tài có thể trọng dụng."

Yến Cực đã nghĩ đến điểm này dĩ nhiên gật đầu tán thành, Niệm Băng đã để lại cho hắn một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Tuyết Phách dừng lại trong chốc lát. Sau nữa ngày, cơ hồ dường như hắn đang quyết định một cái gì đó, trong mắt toát ra một tia sát khí:

"
Điện hạ, hai cái vấn đề theo như lời ngài nói, ta nghĩ, ta vẫn có thể giúp ngài giải quyết được."

Yến Cực giật mình nói:

"
Cái này… có thể sao? Tuyết thúc thúc, ý tứ của ngài ta không hiểu lắm!!"

Tuyết Phách mỉm cười nói:

"
Không bằng nói thế này, điện hạ nghĩ phải bao nhiêu người mới có thể kiềm chế được Nữ thần tế tự?

Yến Cực suy nghĩ một hồi, nói:

" Có lẽ không ai biết được thực lực của Thần Hàng Sư cường đại đến cỡ nào, ta nghĩ muốn đối phó với Nữ thần tế tự, cần phải có một lượng lớn cao thủ, hơn nữa ít nhất phải đạt từ cấp độ vũ thánh cao thủ trở lên, người thường đối mặt với Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng chỉ như hạt bụi nhỏ mà thôi. Với ma pháp cường đại của bà ta cũng dễ dàng đem một lượng lớn binh lính quét sạch.

Ta bây giờ đang có bốn gã cấp bậc vũ thánh là khách khanh, nhưng cho dù với thực lực bọn họ có cùng lúc ra tay đi chăng nữa cũng không thể là đối thủ của Nữ thần tế tự. Với thực lực của Nữ thần tế tự đã không thể dùng danh hiệu ma pháp sư để đề cập đến nữa rồi."

Tuyết Phách trong mắt tinh quang đại phóng, trầm giọng nói:

" Nếu thêm vào ba vũ thánh và bốn ma đạo sư nữa thì thế nào."

Yến Cực toàn thân chấn động, giật mình nhìn Tuyết Phách, không thể nào lại có thể tưởng tượng nổi trong tay Tuyết Phách lại có được thực lực cường đại cỡ đó.

Tuyết Phách lạnh nhạt cười nói:

"Chỉ có trải qua thực chiến cùng máu huyết khảo nghiệm mới có thể bồi xuất ra chân chính cao thủ. Ta nghĩ, cái đạo lý này hẵn Đại điện hạ có thể hiểu được, tài năng của ta có thể xưng hùng trên chiến trường, tự nhiên phải có thực lực mạnh mẽ của bản thân, nếu không làm sao có thể xứng danh với chức Nguyên soái đây."

Yến Cực hít sâu thêm một ngụm khẩu khí nói:

"Nếu Tuyết thúc thúc thật sự có nhiều cao thủ như thế phụ trợ, ngài tuyệt đối là Nguyên soái đệ nhất nhân của đế quốc. Mười một vũ thánh cao thủ cùng liên hợp lại công kích, ta nghĩ, cho dù Băng Tuyết Nữ thần tế tự có cường thịnh thế nào đi chăng nữa cũng không cách nào ngăn cản nổi. Tuyết thúc thúc, ngài thật sự là gây cho ta sự tin tưởng lớn a!!"

Tuyết Phách mỉm cười nói:

"
Phiền toái lớn nhất là ở bên trong hoàng cung kia, dưới tay ta có năm trăm thân vệ, những người này đều là do ta tỉ mỉ bồi tài thành tử sĩ, cực giỏi trong kĩ năng liên thủ hợp kích. Có bọn họ phụ tá, Điện hạ người có tiến vào hoàng cung không còn là vấn đề quá lớn nữa. Trong hoàng cung Băng thần tháp cũng có ma pháp sư cấp bậc cao thủ, Điện hạ không cần lo lắng, những người đó mặc dù rất có uy hiếp nhưng Băng Tuyết Nữ thần tế tự sắp tới Băng Nguyệt Thành thì những cấp dưới trong Băng thần tháp bọn họ nhất định sẽ đi nghênh đón. Đó đúng là khoảng thời gian trống không, cũng chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta động thủ.

Huống chi, Băng Tuyết Nữ thần tế tự bị tập kích, tất nhiên sẽ kinh động đến hoàng cung bên này, không ai có thể am hiểu hơn vấn đề truyền tin so với người của Băng Thần tháp. Cho nên chúng ta khi đối phó với bà ta, còn cần phải có một lượng lớn binh lính vây quanh, nếu có thể khiến cho người của hoàng gia thủ hộ quân đoàn bởi vì vậy mà phải điều động, điều đó lại càng thêm phần tốt đẹp."

Yến Cực ánh mắt híp lại, hàn quang không ngừng lóe ra:

" Tốt, ta hiểu được rồi, Băng Tuyết Nữ Thần tế tự rời khỏi Băng Thần Tháp chính là thời cơ chúng ta tiện tay động thủ.

Tuyết thúc thúc, chúng ta nên thương lượng cụ thể một chút để kế hoach thêm phần tỉ mĩ chi tiết đi, có nhân thủ của ngài phối hợp, ta đã được tăng cường thêm phần chắc thắng rất lớn rồi."


Một lúc sau, Yến Cực ly khai khỏi phủ Nguyên soái. Thời điểm rời đi, trên mặt hắn đã toát ra nụ cười tự tin. Nói về vấn đề chiến tranh tại Băng Nguyệt Thành đế quốc liệu ai có thể so với cao thủ am tường như Tuyết Phách đây?

Sau khi đã cẩn thận an bài những tính huống mấu chốt để thành công, thế lực do Yến Cực tự thân âm thầm bồi dưỡng cũng không hề đơn giãn như vậy.

Hoàng cung thủ hộ quân đoàn mặc dù là trung kiên nhưng cũng không phải mỗi một cá nhân trong đó đều nhất loạt trung kiên, huống chi còn có mẫu hậu của hắn ở trong cung

" Thực là con trai của một người đàn bà kì quái, dễ dàng nhân tiện ra quyết định hướng đến huynh đệ cùng cha ruột mà tự mình xuống tay."

Yến Phong bình tĩnh nói.

Tuyết Phách mỉm cười:

"Yến Cực quả thật là loại người như vậy, vì leo lên ngôi vị hoàng đế, hắn đã không phải chỉ ngày một ngày hai mà bố trí người như vậy đâu. Căn cứ vào tin tức chúng ta vừa nhận được, để ủng hộ hắn thì Nại Tư Nguyên soái đã bí mật điều khiển đại quân trong tay. Khoảng cách Nại Tư đóng quân rất gần với Băng Nguyêt Thành, mặc dù Yến Cực không nói rõ vị trí, nhưng quân đội đối phó với Băng Tuyết Nữ thần tế tự nhất định phải điều từ quân của Nại Tư bên kia mà ra.

Ngũ hoàng tử mặc dù đã chiếm được sự ủng hộ của Lạp Mỗ Nguyên Soái, nhưng Lạp Mỗ Nguyên soái cách rất xa Hoàng thành, cho dù có thể điều động cũng không dễ dàng. Huống chi, còn có ta nắm giữ quân đội che ở bên sườn trong của quân đội Lạp Mỗ Nguyên soái. Muốn điều quân trở về Băng Nguyệt Thành, hắn tất phải đi qua lãnh địa do quân đội của ta đồn trú.

Cho nên, bất luận là Đại Hoàng tử hay Ngũ Hoàng tử, đều phải tranh thủ sự ủng hộ của ta vì tính hữu dụng đó.

Từ trước tới nay. Đế quốc cũng không sợ quân lực nắm giữ trong tay mấy vị Nguyên soái chúng ta, đúng là bởi vì ở thời điểm không có chiến tranh, mấy người Nguyên soái chúng ta phải ở trong Băng Nguyệt Thành, hơn nữa trong mỗi tòa thành của đế quốc đều có không ít quân đồn trú, nhưng cách làm này cũng khó tránh khỏi khiến cho thế lực của các Nguyên soái trở nên quá lớn, một khi có một vị Nguyên soái nào muốn tạo phản, đều tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với đế quốc."

Yến Phong ngẩn người, nói:

" Cha, người cùng ta nói mấy cái vấn đề này, là…"

Tuyết Phách mỉm cười:

"Tựa như tiền thu vào trong tay mới là của chính mình, đều giống như thế, binh quyền chỉ có hoàn toàn nằm trong tay của đấng quân chủ thì ngươi mới có thể chính thức nắm giữ cả đế quốc, cho nên chờ khi ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế, ngay sau đó phải làm một việc trước tiên chính là phân cắt quyền lực của các Nguyên soái."

Yến Phong trong lòng như sôi sục. hắn biết, Tuyết Cực làm như vậy hoàn toàn là vì hắn mà suy nghĩ, kiên định gật gật đầu:

" Nếu ta thật sự có thể ngồi lên ngôi báu, nhất định sẽ nghe sự phân phó của người, các vị trí tướng quân trọng yếu trong quân đều phải đổi thành người của chính mình nắm giữ."

Tuyết Phách trong lòng thầm than, mặc dù ngươi là con rễ của ta, nhưng vì huyết sư giáo, ta cũng đành phải làm như vậy thôi, ngươi lại có bao nhiêu người dưới trướng mình đây?

Chuẩn xác mà nói, nên đổi thành người một nhà của huyết sư giáo chúng ta, đến lúc đó, thế lực trong quân đội, ngươi đã hoàn toàn mất đi quyền lực rồi!!"

"
Niệm Băng đâu? Hắn còn không thấy xuất hiện là sao? "

Yến Phong hỏi

Tuyết Phách nhíu mày, nói:

"
Ta đã không để ý, có lẽ hắn còn đang nghĩ ngơi thì phải."

Buổi tối ngày hôm qua, Niệm Băng ở tại tịnh xá truyền ra một nguồn năng lượng kì dị ba động, hắn đã cảm giác được, nhưng cũng phải đến khi Niệm Băng lấy phương pháp linh hồn truyền âm thông báo không được quấy rầy, thì mới không đi quấy nhiễu quá trình thanh tu của hắn.

Vốn kế hoạch hôm nay, cùng Yến Cực hội đàm phải có Niệm Băng tham dự nhưng hắn cũng không thấy đến.

Thay một thân ma pháp bào mới tinh, Niệm Băng chính mình bước ra khỏi phòng, hít thở không khí mới mẽ có phần lạnh lẽo, cảm thụ năng lượng không ngừng di động trong cơ thể, hắn không khỏi lộ ra một nụ cười khẽ đắc ý.

Lệ trung huyệt đã mở ra, khiến cho hắn thấy hy vọng vào tương lai của bản thân, mặc dù theo như lời Áo Tư Tạp thì có mở được Lệ Trung huyệt cũng khiến cho hắn hiểu được bản thân mình còn chưa thể chống lại Băng Tuyết Nữ thần tế tự nhưng hắn lại càng hiểu hơn về tầm quan trọng của Thiên Nhãn huyệt, nếu không có Thiên Nhãn huyệt, thì Lệ Trung huyệt đã không có khả năng mở ra nhanh như vậy.

Thổ Bàn Tử quả nhiên nói đúng, Thiên Nhãn huyệt là linh mẫn huyệt. Có nó, chính mình tiện thể sẽ càng dễ dàng tu luyện đến cảnh giới cực cao.

Từ ngực có thể cảm nhận rõ ràng một cỗ khí lưu ấm áp, Niệm Băng phát hiện ra ma pháp lực của bản thân so với trước kia ổn định hơn rất nhiều.

Sau ngày Thiên Hoa Bài bị hủy đi, đây là lần đầu tiên hắn có cái cảm giác này,tốc độ hấp thu tiên thiên chi khí rõ ràng so với trước nhanh hơn không ít. Sau khi mở ra Lệ Trung huyệt Niệm Băng mờ mờ có thể cảm giác được.

Tiên thiên chi khí đối với việc tu luyện bảy đại khiếu huyệt có quan hệ rất lớn. Chỉ có hoàn toàn lợi dụng tiên thiên chi khí, mới có thể khiến cho hắn tiến hóa nhanh hơn. Nhờ nắm giữ được phương pháp hấp thu tinh hoa thiên địa, tốc độ hấp thu tiên thiên chi khí của hắn rõ ràng tăng cường. Chỉ là cho tới bây giờ, Niệm Băng đã không biết rõ giữa tiên thiên chi khí và ma pháp lực của mình thì đến tột cùng có cái gì liên lạc với nhau, chẵng lẽ thật sự chỉ đơn giản là phụ trợ tác dụng thôi sao?

Lại một tháng mau chóng trôi qua, sự kiện phát sinh của Nhị hoàng tử đã từ từ được thu xếp bình ổn, cả tòa Băng Nguyệt Thành đã bình tĩnh trở lại nhưng bên trong mọi người đều hiểu được rằng trước khi bão táp nổi lên thì mọi thứ đều yên tĩnh như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.