Băng Hỏa Ma Trù

Chương 339: Đào bào đích Băng Tuyết nữ thần tế tự (Hạ)



Vì cứu nữ nhi, lúc này Ngọc Như Yên đã không giữ lại một chút gì, ba thân hình đồng thời giơ cao Phượng Hoàng linh trong tay, hội tụ về một điểm trên không trung, quang mang năm màu không ngừng ngưng tụ về diểm đó, đuới sự ba động mãnh liệt của Cửu Ly đấu khí, thân thể của nàng lại phát sinh biến hóa. "Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng Lai Nghi." Ba đạo thân ảnh đồng thời hóa thành tia chớp năm màu trong nháy mắt dung nhạp vào trong quả cầu năm màu do Phượng Hoàng linh tạo thành. Ba cây Phượng Hoàng linh quay lại, quang mang năm màu lập tức tỏa ra khắp nơi, tiếng phượng kêu vang khắp thiên địa. "Phượng – Hoàng – Lục – Biến – Thân – Như – Phượng." Đệ lục biến, đúng vậy, Ngọc Như Yên đã hoàn thành lục biến trong Phượng Hoàng Cửu Biến, cũng là bởi nàng đạt tới cảnh giới đệ lục biến cho nên nàng mới là Vũ Thánh tới gần cảnh giới Thần Sư nhất.

Một con Phượng Hoàng năm màu dài tới mười trượng lơ lửng trong không trung, từng gợn sóng ngũ sắc không ngừng khuếch tán ra ngoài, bằng áp lực khổng lồ, ép Băng Tuyết nữ thần tế tự phải lui lại hơn trăm trượng.

Sắc mặt Băng Tuyết nữ thần tế tự rốt cục cũng biến đổi, Ngọc Như Yên thân hóa thải phượng, thực lực đã tăng lên tới đỉnh điểm, bà hiểu rõ, trừ khi mình thi triển Thần Hàng thuật, nếu không căn bản không thể thắng được Ngọc Như Yên, bà đã đánh giá rất cao về Ngọc Như Yên nhưng lại phát hiện bản thân vẫn sai lầm. Nếu đổi lại trong quá khứ, Băng Tuyết nữ thần tế tự nhất định sẽ không do dự dùng Thần Hàng thuật đánh bại Ngọc Như Yên, tôn nghiêm của bà không cho phép bất cứ ai xúc phạm, nhưng bây giờ còn có thể làm như vậy sao? Các đây không lâu đã cường hành sử dụng cấm chú, lại thi triển Thần Hàng thuật đã khiến bà nguyên khí đại thương, đến giờ vẫn chưa khôi phục lại, nếu lại sử dụng Thần Hàng thuật, rất có thể sẽ mang tới tổn thương không thể chữa trị được. Giờ phút này Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng do dự.

Thải Phượng khổng lồ trên không trung xoay một vòng, đôi cánh rực rỡ rộng tới mười trượng mở ra, nghênh tiếp Băng Tuyết nữ thần tế tự. Thanh âm Ngọc Như Yên vang lên. "Tiền bối, ngài đã dạy bảo Băng Vân nhiều năm, ta thật sự không muốn động thủ với ngài, nhưng ta không thể mất đi nữ nhi của mình. Xin ngài tha cho Băng Vân."

Ngạo ý đã chiến thắng lý trí, kim ngân quang mang hộ thể của Băng Tuyết nữ thần tế tự chợt trở nên cường thịnh hơn hẳn. "Tôn nghiêm của thần không thể bị xúc phạm. Ngọc Như Yên, ta đã nói rồi, nhập môn của ta, vĩnh viễn không được hối hận. Ta muốn xem xem, Phượng Tộc đệ lục biến của ngươi có thể chống lại Thần Hàng thuật của ta không."

Đúng lúc Băng Tuyết nữ thần tế tự chuẩn bị ngâm xướng chú ngữ, một tiếng long ngâm từ phương xa truyền tới, một đám mây đỏ không ngừng mở rộng, chỉ trong vài nháy mắt đã tiến tới trước mặt hai người, đó là một cự long màu hỏa hồng, thể tích thân thể không hề nhỏ hơn thải phượng do Ngọc Như Yên biến ảo thành, đôi cánh rồng giang rộng, lướt gió bay tới. Bởi tốc độ quá nhanh, phía sau thân ảnh khổng lồ lưu lại một phiến tàn ảnh nhàn nhạt.

Băng Tuyết nữ thần tế tự vừa chuẩn bị ngâm xướng chú ngữ lại dừng lại, nhìn cự long màu hỏa hồng ở phía xa, nhíu mày. Khí tức hỏa diễm khiến bà phản cảm nhất, hơn nữa, bà có thể cảm giác được rõ ràng, năng lượng của hỏa long này không hề kém hơn Thần Hàng thuật của bà.

Vừa mới tới chính là Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư, hắn phát hiện tình huống của Niệm Băng có phần không ổn, lập tức dùng tốc độ cao nhất bay tới đây, để có thể khiến cho tốc độ phi hành đạt tới đỉnh điểm, hắn biến trở về chân thân. Trên đường nghe thấy lục long vương hô hoán nhưng cũng không kịp giải thích bản thân vì sao lại không ở bên Niệm Băng, vội dùng tốc độ cao nhất chạy tới. Khi Niệm Băng thi triển Thần Hàng thuật là lúc hắn biết có chuyện xấu rồi, nhưng cũng không có thời gian đo ự, hắn chỉ hy vọng mình có thể tới kịp. Nhưng hắn xuất phát từ Băng Tuyết thành còn Băng Tuyết nữ thần tế tự ở ngay gần đó nên vẫn đến chậm hơn.

Xa xa, Gia Lạp Mạn Địch Tư thấy được Ngọc Như Yên biến thân thành phượng, măc dù Ngọc Như Yên đã hóa thân thành thải phượng nhưng Gia Tạp Mạn Địch Tư đã từng gặp nàng, chỉ liếc mắt đã nhận ra. Thấy Ngọc Như Yên hắn nhẹ nhàng thở ra, thực lực Ngọc Như Yên hắn hiểu rất rõ, khí tức của Niệm Băng biến mất xung quanh đây, trong suy nghĩ của hắn, có Ngọc Như Yên ở đây, Niệm Băng hẳn không chịu nguy hiểm quá lớn.

Dừng lại trước thải phượng do Ngọc Như Yên huyễn hóa thành, Gia Tạp Mạn Địch Tư nói: "Ân, tiểu phượng hoàng, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần trước ta đã nói Phượng Hoàng Cửu Biến của ngươi không chỉ đạt tới đệ ngũ biến, xem ra ta đoán không sai. A, ai đây? Không phải Băng Tuyết nữ thần tế tự sao? Ân, trong nhân loại cũng chỉ có ngươi mới có Băng hệ ma pháp đạt tới trình độ này."

Băng Tuyết nữ thần tế tự trầm giọng nói: "Long tộc, long tộc các ngươi vẫn sống yên lặng trên đại lục, nếu ta nhớ không sai, long tộc không thể nhúng tay vào việc của nhân loại." Hỏa long vương xuất hiện khiến trong lòng bà rối loạn, riêng Ngọc Như Yên đã khó đối phó, giờ lại thêm một hỏa hệ cự long thực lực không kém gì bản thân, bà biết mình căn bản không thể chiến thắng.

Gia Tạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc nói: "Ta đương nhiên sẽ không nhúng tay vào. Bất quá, tiểu phượng hoàng này là mẹ nuôi của bằng hữu của ta, ta không thể nhìn ngươi đối phó với nàng, nếu ngươi công kích nàng, chẳng lẽ ta lại ngồi nhìn, không thể phản kích?"

Băng Tuyết nữ thần tế tự lạnh lùng nói: "Được, nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay Một ngày nào đó ta tới Thần Chi Đại Lục, ta nhất định sẽ đem những lời ngươi nói bẩm báo cho chúng thần."

Gia Tạp Mạn Địch Tư khinh thường hừ một tiếng, nói: "Ngươi nghĩ ta sợ hay sao? Chúng ta là chủng tộc cao quý nhất, long tộc. Ngươi chỉ là một nhân loại nhỏ bé mà cũng dám uy hiếp ta, xúc phạm vào tôn nghiêm của long tộc, ta có quyền khiêu chiến ngươi. Ta nghĩ, thần trên Thần Chi Đại Lục cũng sẽ không giúp ngươi đâu." Từ sau Thần Di Chi Chiến, các chủ thần tối cường đều chìm vào giấc ngủ say, địa vị Long Thần tại Thần Chi Đại Lục tăng lên rất nhiều, mặc dù thực lực của Băng Tuyết nữ thần tế tự đã có thể so sánh với các thần bình thường, nhưng thân là Hỏa Long Vương, Gia Tạp Mạn Địch Tư còn không để nàng vào trong mắt.

"Ngươi …." Băng Tuyết nữ thần tệ tự trong mắt hàn quang đại thịnh, đang lúc nàng chuẩn bị không để ý hết thảy thi triển Thần Hàng thuật, Gia Tạp Mạn Địch Tư nói một câu khiến nàng lập tức bỏ qua ý niệm này.

"Ngươi là người mạnh nhất trong nhân loại thì sao, nếu ta và tiểu phượng hoàng long phượng hợp minh, cho dù ngươi dùng Thần Hàng thuật cũng chỉ có một con đường chết. Nếu ngươi là người thông minh, lập tức cút ngay cho ta, đợi lúc khác Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư ta sẽ đợi ngươi tới báo thù."

Băng Tuyết nữ thần tế tự hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ngăn lửa giận trong lòng, hung hăng liếc mắt nhìn Gia Tạp Mạn Địch Tư, đột nhiên gia tốc hóa thành một đạo quang mang màu lam, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Gia Tạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng, nói: "Một nhân loại trên Ngưỡng Quang đại lục mà có thể tu luyện tới trình độ này cũng coi như khó khăn, quả thực không nghĩ tới, ả có thể mở ra tới ba khiếu huyệt, còn có một là Hoàng Cực huyệt, nếu Hoàng Cực huyệt của ả luyện tới trung kỳ, có lẽ cả ta cũng vô pháp đối phó." Hắn dù sao cũng là Long Vương, chỉ nhìn qua hộ thể thần quang của Băng Tuyết nữ thần tế tự, lập tức có thể phán đoán ra năng lực của bà.

Hồng quang chợt lóe, Gia Tạp Mạn Địch Tư hóa thân lại thành người, nhìn về phía thải phượng do Ngọc Như Yên huyễn hóa thành, nói: "Tiểu phượng hoàng, ngươi sao lại ở đây? Sao lại dính vào ả đó?"

Thải quang thu liễm, Ngọc Như Yên một lần nữa khôi phục lại thành người, sắc mặt của nàng tuy chút nhợt nhạt, nàng có thể sử dụng Phượng Hoàng Cửu Biến đệ lục biến, nhưng đây quả thực là cực hạn của nàng, nếu thật sự đấu với Băng Tuyết nữ thần tế tự, kết quả có thể tưởng tượng ra, trước khi đạt tới đệ thất biến, thực lực của nàng căn bản không đủ để chống lại Thần Hàng sư.

Ngọc Như Yên thở nhẹ một tiếng, nói: "Bà ta muốn bắt nữ nhi của ta cho nên ta mới động thủ với bà ta. A! Tiền bối, ngài mau tới xem Niệm băng, xem xem còn cứu được nó không, nó có lẽ …"

Gia Tạp Mạn Địch Tư trong lòng cả kinh nói: "Mau dẫn ta đi."

Được Ngọc Như Yên dẫn đường, hai người lập tức trở vào trong huyệt động, Gia Tạp Mạn Địch Tư vừa thấy tình trạng Niệm Băng, tâm trạng lập tức trầm xuống, lên tiếng mắng: "Tên tiểu tử này quả thật chẳng biết nặng nhẹ, lại dám sử dụng Sanh Mệnh Chớ Trú. Ma pháp này quả thực là ẩm chậm chỉ khát,hơn nữa lại dùng Quang Minh ma pháp. Mẹ nó chứ, lúc này hắn quả thực đã chết rồi." Mặc dù miệng hắn không ngừng mắng chửi, nhưng hai tay cũng nâng Niệm Băng lên, đưa hỏa nguyên tố tinh khiết vào trong cơ thể Niệm Băng, thăm dò tình huống trong cơ thể hắn.

Anh một tiếng, Phượng Nữ mở to đôi mắt, từ trạng thái hôn me tỉnh lại, nàng không chịu thương tổn nghiêm trọng như Băng Vân, Thiên Sứ Chi Lệ và tinh thần tlực của Niệm Băng nhanh chóng dung hợp hoàn toàn với nàng, khiến nàng tiến vào Thiên Tiên cảnh giới.

"Hả, Niệm Băng sao rồi? Mụ mụ, Niệm Băng sao rồi? Chàng …" Phượng Nữ vừa tỉnh lại, lập tức tìm kiếm Niệm Băng, nàng vừa liếc mắt đã thấy Gia Tạp Mạn Địch Tư đang nâng Niệm Băng lên, nhìn bộ dáng không một tia sinh cơ của hắn, Phượng Nữ trong lòng chấn động, lập tức đi tới trước người Niệm Băng, nắm lấy tay hắn, đôi tay Niệm Băng lạnh ngắt, Phượng Nữ cảm giác rõ ràng, thân thể hắn đã không còn một chút khí tức sinh mệnh.

"Tại sao lại như vạy, tại sao lại như vậy?" Phượng Nữ ngây người nhìn "thi thể" Niệm Băng.

Gia Lạp Mạn Địch Tư trầm giọng nói: "Ta đang muốn hỏi các ngươi đây. Niệm Băng sao lại thi triển lực lượng vượt quá cực hạn của mình? Các ngươi không biết sao, nếu không phải hắn đánh đổi sinh mạng của mình, hắn dựa vào cái gì mà có thể dùng Thần Hàng thuật Quang hệ ma pháp vốn không phải thứ hắn am hiểu nhất?"

Đang lúc này, thân thể Niệm Băng động đậy, trên làn da nổi lên một lớp màu xám, chậm rãi mở hai mắt, ngoại trừ tóc vẫn màu xám như trước, hắn tựa hồ đã khôi phục lại thần thái. Từ từ dùng sức đứng lên. "Thúc thúc, mọi chuyện để con nói cho người đi."

"Niệm Băng." Phượng Nữ mừng rỡ reo hò, muốn ôm lấy "Niệm Băng" nhưng bị "Niệm Băng" ngăn lại. "Đừng, đại tẩu, ngươi đừng làm vậy, nếu sau này Niệm Băng biết đệ ôm tẩu, mặc dù là thân thể của huynh ấy, chỉ sợ huynh ấy cũng không tha cho đệ."

Phượng Nữ ngẩn người nhìn "Niệm Băng" trước mắt, trong lòng xuất hiện một cảm giác quái dị, mặc dù cũng là Niệm Bưng, nhưng khí chất lúc này so với Niệm Băng lại hoàn toàn bất đồng, nàng không thể nói được là ở đâu nhưng có thể cảm giác rõ ràng được.

Ngọc Như Yên giật mình nhìn "Niệm Băng" nói: "Ngươi không phải đã chết sao? Sao lại …"

Gia Tạp Mạn Địch Tư nói: "Nó không phải Niệm Băng, nó tên là Áo Tư Tạp, là hài tử của bằng hữu của ta, bởi một nguyên nhân đặc thù, linh hồn nó và Niệm Băng cùng xử dụng một thân thể, bay giờ Niệm Băng có lẽ thực sự đã chết nên Tạp Tạp mới khống chế thân thể này. Đây là mẹ nuôi của Niệm Băng, ngươi gọi một tiếng a di đi." Vô tình, hắn đã đem vai vế của Ngọc Như Yên lên ngang hang với mình.

Ngọc Như Yên và Phượng Nữ rất khó chấp nhận chuyện này là thật, dù sao tình huồng Gia Lạp Mạn Địch Tư nói cũng rất quái dị.

Áo Tư Tạp gật đầu nói: "Ngọc a di, chào người, con là Áo Tư Tạp. Thúc thúc, con sẽ giải thích cho thúc, có lẽ thúc sẽ hiểu rõ hơn một chút. Mọi chuyện là thế này …" Vừa nói xong, hắn đối diện với Gia Lạp Mạn Địch Tư, dựa vào năng lực đặc biệt của Long tộc, đem trí nhớ của mình chậm rãi đưa vòa cơ thể Gia Lạp Mạn Địch Tư. Nguồn truyện: Truyện FULL

Một lúc sau, Gia Lạp Mạn Địch Tư rốt cục cũng hiểu được mọi chuyện, trí nhớ Tạp Tạp chuyển cho hắn là từ lúc Băng Vân và Niệm Băng bắt đầu tới lúc hắn dùng Sinh Mệnh Trớ Chú, dùng tính mệnh đổi lấy Thần Hàng thuật.

Ngẩng đầu, thoát ly khỏi đôi mắt của Áo Tư Tạp, Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn về phía Ngọc Như Yên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ. "Tên hỗn đản nhà ngươi, vì sao không cho Niệm Băng một cơ hội giải thích rồi mới động thủ với nó? Ngươi có biết mọi chuyện ra sao không? Ngươi sao lại không nghĩ tới Niệm Băng vì sao lại đem Băng Vân tới đây? Hắn chỉ muốn biết vị trí của cha mẹ! Từ nhỏ hắn đã bị Băng Tuyết nữ thần tế tự bách hại mà mất đi song thân, sở dĩ hắn có thành tựu ngày hôm nay cũng là bởi cừu hận sinh ra động lực. Hắn bắt nữ nhi của ngươi tới huyệt động này chỉ muốn từ miệng nó hỏi ra nơi giam giữ cha mẹ hắn mà thôi, hỏi xem cha mẹ hắn đã mất hay chưa. Không sai, hắn và nữ nhi của ngươi quả thật đã phát sinh quan hệ, nhưng ngươi có biết mọi chuyện phát sinh ra sao không? Đó là bởi nữ nhi của ngươi vốn muốn hại hắn, đem một loại thực vật không biết tên tới, hai người ăn xong mới biết đó là xuân dược. Nhưng bọn chúng biết đã chậm nên mới phát sinh ra chuyện này. Là ngươi hại chết Niệm Băng, ta muốn giết ngươi."

Mắt thấy Gia Tạp Mạn Địch Tư nâng tay lên, Phượng Nữ vội che trước mẫu thân, mà Áo Tư Tạp cũng giữ chặt lấy Gia Lạp Mạn Địch Tư, thở dài một tiếng nói: "Thúc thúc, đừng động thủ, kỳ thực là bản thân Niệm Băng muốn chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.