Băng Hỏa Ma Trù

Chương 58: Đặc thù của Yến Phong là tốt ( Thượng )



Niệm Băng lắc đầu, nói: " Chí ít hiện tại thì không, nhưng lúc ta trở lại Thanh Phong Trai, sẽ không phải với thân phận như hiện tại ".

Lạc Nhu mỉm cười, nói: " Hôm nay coi như ngươi thắng, nhưng ngươi không có khả năng thắng mãi, khi ta đã biết rõ về ngươi, ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục ".

Niệm Băng làm ra vẻ sợ hãi, " Ta bây giờ đã tâm phục khẩu phục rồi, tiểu thư chẳng cần phải làm khó dễ ta làm gì ".

Lạc Nhu hừ một tiếng, nói: " Ngươi khinh thường việc tranh đấy cùng tiểu nữ tử ta sao? ".

Niệm Băng mỉm cười đáp: " Không dám, chỉ là ta quả thực không có thời gian tranh đấu với tiểu thư, nếu tiểu thư có bản lĩnh thì cứ tới đồ thư quán của ma pháp sư công hội, ngươi tùy thời có thể tìm được ta ở đó. Chí ít trong vòng một tháng, ta tuyệt không ly khai ma pháp sư công hội ".

" Nói như vậy, ngươi xem như đã tiếp nhận sự khiêu chiến của ta. Tốt lắm, để ta tiễn ngươi ". Nói xong, không đợi Niệm Băng phản đối, chủ động kéo tay hắn, đi ra ngoài.

Đêm mát như nước, không khí vô cùng thanh tân, Lạc Nhu kéo Niệm Băng đến tiểu lộ trong sân để ra bên ngoài, trông giống như một đôi tình lữ, mỹ nữ ở bên cạnh, Niệm Băng mặc dù cảm giác rất thư thái, nhưng trong lòng không hề có một chút dục vọng, " Niệm Băng, chúng ta đánh cuộc như thế nào? ". Lạc Nhu mỉm cười hỏi.

Nàng mặc dù hỏi nhẹ nhàng, nhưng Niệm Băng lại có thể cảm giác được trong đó như có giông tố, " Đánh cuộc? Xin lỗi, ta cũng không phải một người thích đánh cuộc ".

Lạc Nhu nói: " Ngươi không dám sao? Sợ thua ta? ".

Niệm Băng mỉm cười, " Thỉnh tướng không bằng kích tướng, phép kích tướng khi được trí nữ vận dụng, sợ rằng không ai có thể thoát được. Nói nghe một chút, đánh cuộc như thế nào đây? ".

Lạc nhu đáp: " Chúng ta sẽ đánh cuộc trong vòng một tháng, nếu trong một tháng, ta không thể thăm dò được thân phận chân chính của ngươi, thì là ta thua, nếu ta thăm dò được, thì là ngươi thua, sao? ".

Niệm Băng nhìn Lạc Nhu, nói: " Thân phận chân chính của ta, ngươi không phải đã biết rồi sao? Ta cũng không giấu diếm điều gì, không bằng như vậy đi, việc ngươi thăm dò thân phận của ta thật sự quá khó khăn, khó khăn đến cơ hồ không có khả năng. Vậy đánh cuộc về chức nghiệp của ta đi, chỉ cần ngươi có thể tìm ra chức nghiệp chân chính của ta, và cung cấp được chứng cứ hợp lý, thì sẽ coi như ngươi thắng, vậy chúng ta sẽ đánh cuộc cái gì? ".

Lạc Nhu mỉm cười nói: " Được, cứ theo ý ngươi, nói như vậy, ngươi cũng không phải đơn thuần là một ma pháp sư. Nếu ta thắng, ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta, ngược lại, thì ta đáp ứng với ngươi một điều kiện ".

Niệm Băng cảm thấy buồn cười, nói: " Một điều kiện thì quá nhiều rồi, nếu mà ta thắng, ta yêu cầu tiểu thư gả làm vợ ta, chẳng lẽ ngươi cũng đáp ứng sao? ".

Lạc Nhu buông tay Niệm Băng ra, cất tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân, " Việc đó cũng chẳng có gì là không thể, bất quá, ngươi còn phải thắng ta mới được, ta cùng người đánh cuộc, chưa bao giờ thua cả. Ta đưa ngươi đến đây thôi, ta phải quay lại, còn có rất nhiều tân khách chờ ta. Chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Thua thì không được rút lời nhé ".

Nhìn bóng lưng Lạc Nhu, Niệm Băng bất đắc dĩ cười, không nghĩ tới mới vừa thoát khỏi Tuyết Tĩnh, lại đã có một cái phiền toái lớn vậy, trí nữ Lạc Nhu không phải dễ dàng đối phó giống như Tuyết Tĩnh, thật hy vọng thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua, lúc đó mình cũng nên ly khai địa phương lộn xộn này.

Vừa nghĩ, Niệm Băng vừa đi ra phía ngoài, tên quản gia ở cửa đã đi đâu mất, bọn lính vẫn canh gác ở đó, vươn người một cái, nhìn lại sắc trời, hôm nay quả thực hơi mệt mỏi, bất quá, sau khi quay lại ma pháp sư công hội vẫn còn phải đi xem sách một lúc, quyển cuối cùng hôm đó vẫn chưa đọc xong, vừa nghĩ đến đọc sách, Niệm Băng nhất thời trở nên hăng hái, trong ma pháp thế giới trong sách, tư tưởng của hắn được giải phóng hoàn toàn, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi bước nhanh hơn, sau khi đi khỏi sân, nhận định lại phương hướng, rồi cất bước đi về phía ma pháp sư công hội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vừa đi được không xa, Thiên Hoa bài trước ngực Niệm Băng đột nhiên phát ra một luồng khí lưu ấm áp, trong lòng Niệm Băng khẽ động, nhất thời dừng bước, Thiên Hoa bài đúng là một kiện bảo vật, thường thường sẽ cảnh báo trước khi có nguy hiểm, trước đây, lúc mình ở Đào Hoa lâm gặp phải độc chướng phong, được nó kịp thời đề tỉnh, thì mới kịp chuẩn bị ma pháp vượt qua nguy nan. Không có nhiều thời gian để do dự, quang mang màu lam nhạt bao bọc quanh thân thể Niệm Băng, hắn vừa niệm chú ngữ, vừa nhìn về phía xa xa trên đường cái trống trải.

Thiên Hoa bài dự báo không sai, một luồng khí lưu mang theo áp lực cường đại đột nhiên xuất hiện từ nóc nhà bên trái, ập tới vị trí của Niệm Băng, đó là hồng sắc quang mang quen thuộc, khi cảm nhận được khí lưu công kích này, Niệm Băng lập tức biết đó là ai, lúc này, chú ngữ của hắn đã hoàn thành, khi hắn vừa muốn phát ra tứ giai Băng Lăng Thuẫn để phòng ngự, đột nhiên phát ra một đạo bạch sắc quang mang, bạch quang cũng không mạnh mẽ, nhưng tốc độ lại cực nhanh, phát sau mà tới trước, ngăn chăn hồng sắc quang mang ngay trước người Niệm Băng.

Đinh một tiếng vang, thanh âm bén nhọn khiến Niệm Băng ù ù, thối lui về một bên tường. Nhất bạch nhất ngân, hai đạo thân ảnh đồng thời hạ xuống mặt đất, ngân sắc thân ảnh đương nhiên là phong nữ Tuyết Tĩnh, còn bạch sắc thân ảnh, không ngờ lại chính là Yến Phong. Lúc trước, khi Niệm Băng ly khai, Yến Phong hình như đi rửa tay, khiến cho Niệm Băng không thể gặp để chào hắn một câu.

Yến Phong giơ đoản đao hãy còn trong vỏ lên, " Phong nữ, ngươi còn ở chỗ này nổi điên, là một kẻ tu luyện vũ kỹ, mà lại từ chỗ tối đánh lén một ma pháp sư, ngươi căn bản không xứng tu luyện vũ kỹ ".

Tuyết Tĩnh trong mắt tràn ngập lửa giận, căm hận nhìn Niệm Băng, " Ta đánh lén, quan hệ gì tới ngươi? Ngươi là gì của hắn, có lý do gì mà cứu hắn? Ngươi cút ngay cho ta, hôm nay ta muốn giết hắn ".

Niệm Băng nhíu mày, nói: " Tuyết Tĩnh, ta nghĩ, chúng ta đâu có cừu hận thâm sâu gì ".

Vành mắt Tuyết Tĩnh đột nhiên đỏ lên, " Không có? Chuyện phát sinh ngày hôm nay, ngươi khiến ta sau này sao có thể ngẩng đầu lên nhìn mặt tỷ muội được? Ta hỏi ngươi, ngươi nếu là một ma pháp sư, tại sao lại đến Thanh Phong Trai chúng ta chẻ củi, tại sao còn gạt ta, trước kia các việc ngươi làm, hết thảy đều là giả tạo đúng không, đều là lừa gạt ta đúng không, ta và ngươi có cừu oán gì, sao lại dùng thủ đoạn như vậy đối với ta ".

Niệm Băng cũng thật không ngờ Tuyết Tĩnh lại xem chuyện này nghiêm trọng như thế, nhíu mày nói: " Tuyết Tĩnh, không sai, ta là một ma pháp sư, thế nhưng, ta tới Thanh Phong Trai các ngươi chẻ củi cũng là cam tâm tình nguyện, ta có mục đích riêng của mình, ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới lừa gạt ngươi cái gì, ngươi cũng không hề hỏi qua ta xem có biết ma pháp hay không, sao nói là ta lừa gạt chứ? Ngươi tỉnh táo một chút có được không ".

" Tỉnh táo? Ta không tỉnh táo được, hôm nay trước mặt nhiều tân khách như vậy, đại đa số mọi người đều thấy ngươi đến cùng ta, nhưng là, ngươi lại chẳng hề để ý tới ta, cùng Nhu nhi khiêu vũ bản đầu tiên, ngươi vậy là có ý tứ gì? Muốn thị uy với ta sao? Ngươi là tiểu nhân hèn hạ, hôm nay ta phải giết ngươi ". Hồng sắc đấu khí sáng rực trên trường kiếm trong tay, rõ ràng là sắp động thủ.

Niệm Băng đột nhiên có cảm giác hết sức buồn cười, hắn phát hiện, nguyên nhân cừu hận của Tuyết Tĩnh, có một phần rất lớn là vì đố kỵ, nghĩ đến đố kỵ hai chữ, ngay cả hắn cũng thấy chính mình cũng tức cười, chẳng lẽ nữ tử điêu ngoa vốn xem thường mình này lại có hảo cảm với mình sao?

Hồng quang bạo khởi, trường kiếm trong tay Tuyết Tĩnh trong tay giống như trường hồng quán nhật ( ND: dải cầu vồng che lấp thái dương) bổ về phía Niệm Băng, khí thế mãnh liệt, hiển nhiên là, Tuyết Tĩnh đã dùng toàn lực.

Một phiến bạch sắc quang mang bốc lên, hai ba tiếng trong trẻo vang lên, Niệm Băng chỉ thấy mắt lên một cái, Tuyết Tĩnh và Yến Phong đã ở phía trước mặt cách mình năm thước, chỉ bất quá, hiện tại sắc mặt Tuyết Tĩnh có phần tái nhợt, bảo kiếm trong tay chỉ còn lại có nửa đoạn, một thanh đoản đao phát ra hàn khí nhè nhẹ đang gác ở trên chiếc cổ thon dài của nàng, sát khí từ trong mắt Yến Phong không ngừng phát ra, lạnh lùng nói: " Phong nữ, ngươi điên ta không xen vào, thế nhưng, ngươi muốn giết bằng hữu của ta, thì đừng trách ta không khách khí, người khác cố kỵ Tuyết Cực cha ngươi, nhưng ta lại chẳng hề ".

" Yến huynh, hạ thủ lưu tình ". Niệm Băng vội vàng hô một tiếng, đi tới trước mặt hai người, đi tới gần, hắn bắt gặp ánh mắt của Tuyết Tĩnh hết chuyển từ mình rồi tới Yến Phong, tựa hồ căn bản không biết rằng trên cổ còn có thanh đao tùy thời có thể lấy tính mệnh của nàng. Nước mắt trôi theo làn da mềm mại rơi xuống, trong nháy mắt khí tức bi thương tràn ngập, đột nhiên, Niệm Băng từ trong mắt Tuyết Tĩnh thấy được một vẻ quái dị, đó là sự phẫn nộ cùng tuyệt vọng bi thương, trong lòng thầm kêu bất hảo. Hắn phản ứng cực nhanh, nhận thấy có điều không ổn, lập tức đưa tay chộp tới đoản đao trong tay Yến Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.