Sau cơn mưa thu ý dần nồng hơn, mặc dù mặt trời lên giữa đỉnh đầu, cũng không còn cảm giác khô nóng như mấy ngày trước. Triệu Tuyển rảnh rỗi ở trong viện không có việc gì làm, cùng chim sáo đang treo trên cành cây bốn mắt nhìn nhau, hắn huýt sáo trêu đùa, chim sáo liền chớp chớp mắt, Triệu Tuyển nhử nhử: “Nói một câu nghe thử coi.”
Chim sáo ngậm miệng không đáp.
Triệu Tuyển vẫn kiên trì uy nghiêm dạy nó: “Ngươi nói tướng quân uy vũ.”
Chim sáo chuyển nhãn châu như trước không đáp.
Triệu Tuyển liên tục lặp lại mấy lần, chim sáo dường như không kiên nhẫn, rũ người, ngạo nghễ xoay đi, Triệu Tuyển “hừ” một tiếng cất bước đi tới trước mặt nó nói: “Ngươi cũng thật là ngang bướng ha, có nhà ai nuôi chim kiểng thế này không? Không há mồm nói câu nào? Cẩn thận ta ném ngươi vào nồi nước sôi, vặt lông, nướng lên nhắm rượu!”
Chim sáo mấy ngày trước đã bỏ trốn không thành, có vẻ như đã hết hi vọng với nhân gian, đứng ở bên trong huỵch thẳng vào lồng cột.
Triệu Tuyển “U” một tiếng “Tính khí không nhỏ nha”, đang muốn thay đổi mục tiêu, đùa cợt chim hoàng yến với bộ lông đủ màu sắc bên cạnh, thì thấy cách đó không xa có thân ảnh gầy nhỏ sợ hãi rụt rè, còn thỉnh thoảng lén lút nhìn hắn, Triệu Tuyển híp mắt nhìn, giơ tay gọi người tới hỏi: “Ngươi tên là… Sầm Linh?”
Sầm Linh vội vàng gật đầu, hôm nay hắn đã tập dượt hồi lâu, chờ Triệu Tuyển trở về sẽ cảm ơn hắn, nhưng ngay khi vừa thấy người, lời nói đến miệng như bị chặn lại, sốt sắng đến nỗi hàm răng run lên. Triệu Tuyển cao to, quanh năm mang binh đánh giặc, vẻ mặt có chút nghiêm túc, Sầm Linh cúi đầu nhỏ giọng nói mấy chữ.
Triệu Tuyển nhất thời không nghe rõ: “Ngươi nói cái gì? Ngẩng đầu lên nói.”
Sầm Linh không dám nhìn thẳng mắt hắn, bỗng nhìn thấy trên đỉnh đầu hắn có dính chút cánh hoa, liền vội vàng cung kính nói: “Ngài, trên tóc ngài có dính đồ vật.”
Triệu Tuyển liếc hai mắt lên trên nhìn, giơ tay tùy ý lau hai cái, thế nhưng cánh hoa vẫn bám vào trên tóc, lau làm sao cũng không ra được. Sầm Linh đứng nói nửa ngày, lại nghe Triệu Tuyển nói: “Thôi, ngươi giúp ta lấy xuống.”
Sầm Linh ngơ ngác, tay nắm thành quyền, cả người khẩn trương, do dự một chút cất bước tiến lên. Triệu Tuyển thấy hắn thấp hơn mình, liền cúi đầu xuống, Sầm Linh biết hắn cao, nghến chân lên, rõ ràng chỉ là việc nhỏ, lại như thỏ trắng thăm dò, nỗi lòng bất an, Sầm Linh không nghĩ ra: Rõ ràng ngày hôm qua, mới là lần đầu gặp mặt.
Triệu Tuyển thấy cánh hoa trên tóc được gỡ xuống, đặt vào lòng bàn tay thổi “Phù” một hơi, mặc nó theo gió bay đi. Ánh mắt Sầm Linh nhìn theo cánh hoa, còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy vai chìm xuống, bàn tay to lớn của Triệu Tuyển vỗ lên vai hắn, cười toe toét nói: “Cảm tạ, tiểu huynh đệ.”
Sầm Linh vội vàng lắc đầu: “Ta nên nói cảm ơn…” Hắn nói còn chưa dứt lời, liền nghe có người hô to: “Lục gia? Lục gia! Huynh thật sự đã trở lại!”
Triệu Tuyển nghe tiếng nhìn sang, cất cao tiếng: “Tiểu tặc Thiệu Sơn!”
“Ha ha ha ha, Lục gia! Đại tướng quân! Ta nghe nói huynh trở về liền vội vàng chạy tới! Khi nào lại đi, mau mang ta đi cùng!” Thiệu Sơn còn chưa gần, lời đã ra khỏi miệng, nghĩ đến chắc hẳn sốt sắng muốn đi đầu quân, gấp không thể chờ.
Triệu Tuyển cười ha ha tiến lên: “Chỉ bằng thân thể này của ngươi còn muốn đánh trận? Quyền cước như thế nào?”
“Ngày ngày khổ luyện, Lục gia nếu không tin chúng ta liền đấu một trận!” Bên này tiếng nói vừa dứt, hai người liền động thủ ngay. Sầm Linh mắt cũng không dám chớp quan sát. Triệu Tuyển ra tay mãnh liệt, chiêu nào chiêu nấy gọn gàng quả quyết như nước chảy mây trôi, trong lòng hắn căng thẳng không thôi chỉ lo Thiệu Sơn làm Triệu Tuyển thương tổn. Nhưng mấy chiêu khoa chân múa tay của Thiệu Sơn đúng thật như muỗi đốt với Triệu Tuyển, không quá mấy chiêu liền bi thương gào khóc dưới mặt đất. Sầm Linh định tiến lên phía trước khen ngợi hắn, đã thấy Triệu Tuyển và Thiệu Sơn cùng nhau ôn lại chuyện cũ, đành phải dừng bước lại âm u quay người.
Hắn cũng biết bản thân vô năng, chuyện này nếu như hỏi Từ Phong Cận, hắn nhất định nói: Chỉ là nói tiếng cảm ơn, nói câu khen ngợi thôi mà, ngay cả người xa lạ giúp ngươi trên đường ngươi cũng nói tiếng cảm ơn, gánh xiếc mãi nghệ ngươi cũng reo hò khen hay, sao đến hắn ngươi lại nhăn nhăn nhó nhó mở không nổi miệng?
Đạo lý này Sầm Linh đương nhiên hiểu, nhưng đáy lòng bị ngăn cách bởi địa vị thấp kém không thể mở miệng giãi bày. Hắn vốn là một tên văn nhân cổ hủ, xem thường bản thân từng làm việc hạ lưu như vậy, cho dù đã rời Lâm An, ở chốn kinh thành không ai biết nhưng vẫn nơm nớp lo sợ, chỉ lo người khác đâm hắn một nhát sau lưng nói hắn từng làm một tiểu quan đê tiện, nào giống Từ Phong Cận, sống đến hào hiệp thoải mái, dám yêu dám hận, bắt nạt hắn hắn liền đánh, chọc hắn hắn liền mắng, yêu thích Triệu Úc liền trực tiếp tỏ tình, Triệu Úc không tin hắn liền móc hết gan hết phổi cho người ta, vừa hiểu đời lại khôn khéo, sống được thông suốt, khiến người ước ao.
Tuy nhiên ngày hôm đó Từ Phong Cận cũng phạm vào âu sầu, Sầm Linh nói muốn nói cảm ơn với Triệu Tuyển, hắn liền đột nhiên nhớ vị ân công ngày xưa, bèn nói với Triệu Úc trong cơm trưa.
Triệu Úc đã ăn cơm trưa bên ngoài, tuy nhiên vẫn cầm chén trà ngồi cùng bàn với Từ Phong Cận, khổ sở nói: “Vương phi ngoại trừ biết người ta ở kinh thành, còn có manh mối nào khác không?”
Từ Phong Cận nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, lắc đầu: “Ân công trước khi đi chỉ nói tới kinh thành tìm hắn, lại không nói chỗ nào kinh thành, lúc đó ta còn nhỏ tuổi nên quên hỏi, sợ hắn cũng quên mất rồi.”
Triệu Úc suy ngẫm: “Nhưng chỉ có manh mối là mặc bạch y và đeo mặt nạ nửa mặt, lại còn tám năm trước, nếu như mù quáng đi tìm, khác nào mò kim đáy biển.”
Từ Phong Cận cũng biết việc này xa vời, than thở: “Nhưng nếu không có ân công, ta sao có thể sống đến bây giờ, đại ân đại đức ân công ta nhất định phải báo.”
Triệu Úc suy nghĩ một chút, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Nếu như vương phi tìm được ân công, thì muốn báo đáp hắn thế nào?”
Từ Phong Cận nói: “Ta vốn muốn làm trâu làm ngựa cho hắn, tuy nhiên khi đó còn chưa có gả cho vương gia, bây giờ đã có vương gia, cũng phải tự tin thân phận, nơi nào có chuyện vương phi Úc vương bị người ta hiếp đáp. Ta không sợ người khác đồn thổi nhưng không thích bởi vì ta mà nói sang cả Vương gia, cho nên nghĩ nếu như hắn cùng khổ ta sẽ cho hắn chút ngân lượng, nhưng ta đoán ân công sẽ không phải người ham vật chất như thế, hắn nếu giàu có không thiếu thứ gì, ta sẽ làm cho hắn chút việc, trả lại ân tình.”
Trong lòng Triệu Úc ấm áp, nhưng ngoài miệng lại cứng rắn: “Vương phi muốn vì hắn làm những gì?”
Từ Phong Cận nghiêm túc nói: “Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa thương thiên hại lý, nếu như ân công đề ra, ta liền thỏa mãn hắn, chỉ là biển người mênh mông, lại khó tìm, lúc trước cũng không lưu lại tín vật…”
Triệu Úc trầm ngâm chốc lát, lại nói: “Nếu như thực xác định hắn ở kinh thành, ngược lại cũng không khó, nếu vương phi thật sự muốn tìm, bản vương sẽ giúp ngươi.”
“Thật sự?” Từ Phong Cận vui mừng, kích động đến thả bát đũa xuống.
“Đương nhiên là thật sự, tuy nhiên…” Triệu Úc đột nhiên xoay xoay cổ, nhẹ giọng than thở: “Hôm nay bản vương xuất môn làm việc, sau khi trở lại có hơi chút uể oải… Vai cổ không biết tại sao đau đớn mệt mỏi…”
Từ Phong Cận lập tức đứng dậy nằm sấp trên bả vai y, chân chó nói: “Phu quân đau ở đâu? Ta đây liền giúp xoa bóp.” Thấy trên tay có chút dầu mỡ, vội vã đi ra ngoài rửa, một lát sau mới chạy về.
Triệu vương gia không khách khí với hắn, lúc thì đổi bên phải chốc lại đổi bên trái, mở quạt xếp hưởng thụ nửa ngày, cười dài mà nói: “Khổ cực vương phi, dịch sang bên phải một chút.
Từ Phong Cận đáp lại hai tiếng, trong mắt lại lóe ra ánh quang, khuôn mặt tươi cười xấu xa đưa tay dịch sang bên phải niết, tay hắn thừa dịp Triệu Úc than thở, đột nhiên mở ra cổ áo y, đem bàn tay vừa mới rửa trong nước giếng sâu vào làm loạn.
Triệu vương gia rõ ràng cả kinh, quạt xếp trong tay suýt nữa rơi xuống đất, Từ Phong Cận thấy nên dừng lại, rút tay ra định lẻn đến trước cửa, lại bị Triệu Úc phản ứng đột nhiên túm trở lại.
Từ Phong Cận chạy trốn không được, cây ngay không sợ chết đứng ngồi trên đùi hắn cười đến vui vẻ, Triệu Úc chọc chọc trán hắn, dở khóc dở cười nói: “Học được chiêu này ở đâu?”
Từ Phong Cận cúi đầu hôn khóe miệng của y, đắc ý nói: “Cho ngài nắm lấy cơ hội liền muốn bắt bí ta một phen, ta đương nhiên không để ngài cứ thế thực hiện được.”
Triệu vương gia đáp ứng hỗ trợ tìm người, liền đem sự tình bàn giao cho người của mình, bằng hữu y vốn đông đảo, hơn nữa Thiệu Sơn còn có cơ sở ngầm khắp nơi, ít ngày sau đã truyền tới tin tức.
Sáng nay muốn đi gặp, trời còn chưa sáng Từ Phong Cận liền nằm nhoài bên tai Triệu Úc hưng phấn hỏi: “Ngài nói xem ân công có còn nhớ ta không?”
Triệu vương gia nửa mê nửa tỉnh, ôm hắn vào trong lòng, mơ hồ nói: “Nhớ.”
“Khà khà.” Từ Phong Cận cao hứng: “Cũng không biết ân công nhìn thế nào nhỉ, năm đó hắn dạy ta rất nhiều đạo lý làm người, chắc hẳn dáng vẻ cũng rất tuấn kiệt.”
Triệu vương gia nghe thấy buồn cười tỉnh cả ngủ, vỗ về hắn.
Từ Phong Cận lại nói: “Vương gia, ngài nói ta nên mặc y phục gì đi gặp hắn? Là trang trọng hay vẫn nên tùy ý một chút? Đúng rồi, năm đó ta chỉ mặc áo lót màu vàng tóc tai còn bù xù nữa, nếu như hắn không nhớ ra được, ta có nên tái hiện chuyện cũ một phen?”
Triệu vương gia ngáp một cái gật gật đầu: “Trên đầu còn dính lá rau, cả người toàn mùi trứng thối….” Lời còn chưa dứt lời đột nhiên mở mắt tỉnh lại, nhưng đã quá muộn, Từ Phong Cận chậm rãi đứng dậy, ngờ vực nhìn y: “Vương gia làm sao biết, trò hề năm đó của ta?”