Băng Lãnh Vương Phi

Chương 14: Hội đấu giá (4)



Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, vật đấu giá tiếp theo được đặt trong một chiếc hộp gỗ hình vuông, nhìn có vẻ rất cổ, một phần hộp còn bị bám bụi khá dày.

Mọi người nhìn nhau vẻ khó hiểu, tò mò vật này rốt cuộc là thứ gì?

Tên họ Lam sau đó mới lên tiếng, như câu trả lời không có câu hỏi nhưng mọi người vẫn chăm chú lắng nghe.

- Thưa các vị, vật đấu giá tiếp theo là một chiếc hộp gỗ. Không giấu gì mọi người, vật này là trong một lần cơ duyên trùng hợp họ Lam ta vô tình có được, bên trong chắc chắn có vật gì đó chỉ là ta đã dùng mọi cách nhưng không mở được. Vật bên trong có thể là bảo vật, cũng có thể chỉ là một vật bình thường hay một thanh củi mục chẳng hạn. Vật này do mọi người tự ra giá.

Tinh Tinh đang ngồi cạnh đột nhiên mắt sáng rực lên, kéo kéo tay áo cô.

- Chủ nhân, người mau mua nó, chủ nhân mau mua nó đi.

- Mua nó? Tại sao?

- Tinh Tinh cảm nhận được một nguồn linh lực khổng lồ được che dấu bằng bí thuật trong chiếc hộp này, vật bên trong chắc chắn không tầm thường.

Nghe xong tính tò mò của cô lại lên cao, Hàn Băng Tâm cô chính là thích những thứ bí ẩn, càng khó có được cô lại càng thích, "được lắm, cái hộp nhỏ em sắp về với ta rồi." Vừa tượng tượng ai đó vừa chậm rãi vẽ lên một đường cong kinh dị khiến một người một yêu bên cạnh hai cánh tay tự giác dơ lên ôm lấy hai vai run lẩy bẩy.

Người bên dưới chỉ nhìn nhau xì xào, không ai ra giá trước, mạo hiểm mua một món đồ không biết lai lịch là một điều khó chấp nhận được, nếu là bảo vật thì không nói, nếu là khúc gỗ thật thì lỗ to.

 Nhìn cái hộp lâu năm kia thì kể cả có chứa gỗ cũng bị mốc meo mọt gặm rồi, đến đốt lên còn không cháy, thà tuỳ tiện vào rừng chặt thanh củi, vừa có ích lại không tốn tiền.

- 200 lượng.

Thanh âm phát ra từ căn phòng vàng cắt ngang tiếng xì xào bàn tán. Cô cũng không trả giá quá cao, mất công một số người còn tưởng cô hứng thú với cái hộp này quá không bằng ( P/s: đúng là thế chứ bộ😛😛).

Và đúng là có một số người đã biết được điều này, nữ nhân trong phòng tím vài phút trước còn đang tay nắm thành quyền, tức giận chửi bới, giờ này đột nhiên hai tay thả lỏng, môi đẹp khẽ dâng lên một đường cong kinh dị không kém. Kết quả là lọt vào mắt hai người bên cạnh và cũng là ôm hai vai run cầm cập.

"Nữ nhân thật đáng sợ" Ba người một yêu cùng chung chí hướng thầm cảm khái.

- 220 lượng.

Vương Nhược Linh nối tiếp lời cô, cả hội đấu giá lại xôn xao nhưng vẫn vậy không có ai trả giá, đơn giản vì tất cả đều đã quá quen với "cuộc chiến đấu" ác liệt của mấy "nữ hán tử" ngồi trong những căn phòng này rồi, có lần nào mà giá cả không bay lên tận tầng mây, xen vào chỉ tổ mất công.

"Cũng tại ngươi mà ta không có được Lan Mộc thảo, dù có ngồi trong phòng vàng ta cũng không nể nang, phải cho thứ ngươi muốn có được không dễ dàng gì."

- 300 lượng.

- 320 lượng.

- 400 lượng.

- 420 lượng...

- 3000 lượng.

- 3020 lượng.

Thoáng cái giá đã tăng lên đến hàng ngàn, họ Lam kia lúc này kinh ngạc vô cùng, còn tưởng rằng thứ này còn bị vứt vào só chả ai thèm ra giá, không ngờ lại được hai vị khách quý tranh giành như vậy.

Vương Nhược Linh vẫn chưa muốn từ bỏ, còn muốn ra giá cao nữa, nhưng suy cho cùng thì vật này đối với cô ta cũng chả có tác dụng gì, chả dại mà bỏ nhiều tiền đi mua một thứ vô dụng như vậy. Chỉ là giờ trò vui vừa mới bắt đầu thôi, không thể cứ thế mà kết thúc được. ( p/s: bà này chơi nhây nha😥😥😥)

- 5000 lượng.

Lại là thanh âm lạnh lùng truyền ra từ căn phòng vàng quen thuộc, nhưng không phải của nữ tử trước đó, là của nam nhân. 

- Đệ muội thất thủ có đệ đệ gánh vác, thật là phu thê một lòng, sao ta lại cô đơn vậy chứ?

Một nam nhân khác phòng vàng bên cạnh âm thầm cảm khái, không ngừng thở dài.

- 5020 lượng.

- 6000 lượng.

- 6020 lượng.

Mỗi lần chỉ tăng lên 20 lượng, kẻ ngốc cũng biết người ra giá kia là đang trêu đùa mà, nhưng cũng là một màn kịch hay, người phía dưới không ai ho he lời nào, yên lặng thưởng thức.

Âu Dương Thiên khẽ cười nhẹ, người bên kia lại dám chơi đùa nương tử của hắn như vậy, thật không biết thức thời, nên biết hậu quả, quay sang ghé sát vào cô đang thảnh thơi ngồi thưởng thức đĩa hoa quả trên bàn.

- Nếu đã chơi xấu rồi, chi bằng chơi xấu một lượt đi, nàng thấy sao nào?

Tay đang bóc vỏ nho bỗng dừng lại, nụ cười tinh xảo lặng lẽ xuất hiện, lầm này cô chủ động tiến lại gần hơn, khoảng cách đã gần lại càng gần, nói nhỏ vào tai hắn.

- Ta cảm thấy... Rất thú vị, cứ như vậy mà làm đi.

>0


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.