Bàng Môn Tả Đạo

Chương 27



Sắc mặt thiếu niên vẫn như cũ tái nhợt, biểu tình nhưng cũng đã khôi phục lại bình thường, sau khi ra khỏi phòng, lại quang quẩn tiêu sái hồi lâu, mới cuối cùng đem Bích Linh bọn họ đến nơi được gọi là sau núi.

Ngọn núi kia thật cũng không phải quá cao, nhưng cây cối u tùm, mây mù lượn lờ đỉnh núi, thoạt nhìn tối tăm u ám, rõ ràng là nguy cơ tứ phía.

Bích Linh sớm biết việc này sẽ không thuận lợi, cho nên mị hí con ngươi, mặt không chút thay đổi hỏi:

“Chỉ cần đi một vòng quanh ngọn núi này?”

Lưu Quang gật gật đầu, chần chờ đáp:

“Nhưng các hạ vừa vào núi này, linh lực sẽ bị quản chế, chỉ sợ sẽ không sử dụng được phát thuật.”

“Thì ra là thế,” Bích Linh dường như có chút đăm chiêu, một trận trầm ngâm, bỗng nhiên cắn đứt đầu ngón tay chính mình, ở trên trán Lưu Ngọc dùng huyết trên vẽ ra phù chú.

“Meo?”

Lưu Ngọc tò mò nâng tay đi sờ sờ, đáng tiếc lập tức đã bị Bích Linh bắt lại, dắt y hướng ngọn núi đi đến.

Lưu Quang cũng đi theo hai bước, ra tiếng nhắc nhở:

“Thỉnh các hạ…. cần phải bảo vệ người trong lòng của ngươi.”

Cước bộ Bích Linh dừng một chút, nhưng không quay đầu lại, tiếng nói lạnh lùng thản nhiên, mơ hồ cất giấu chút nhu tình, không kiến nhẫn hừ nói:

“Vô nghĩa.”

Rồi mới cố gắng bắt lấy con bổn miêu đang giãy dụa lung tung kia, đi nhanh về phía trước.

Một bước tiến vào trong rừng cây, hày ý âm lãnh liền phả vào mặt.

Lưu Ngọc rụt lui bả vai, bất giác hướng trong lòng Bích Linh dựa vào như trong quá khứ.

Bích Linh nhanh nhẹn thuận thế ôm sát lấy y, biết rõ y nghe không hiểu, vẫn là cố ý phân phó nói:

“Ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, ngàn vạn lần không được chạy loạn, hiểu chưa?”

Ánh mắt Lưu Ngọc nháy a nháy, hăng hái kêu meo meo, lấy chứng minh y quả nhiên thật sự tuyệt đối không hiểu được.

Bích Linh đành phải thở dài, nâng tay gảy gảy mớ tóc bay rối trên trán y, ánh mắt chuyên chú theo dõi, thanh âm nhẹnhàng mà vô cùng kiên định nói nhỏ:

“Không sao, ta nhất đinh sẽ làm ngươi tỉnh táo lại.”

Nói xong, hắn đột nhiên nở nụ cười, đem môi đến gần bên tai Lưu Ngọc, ngữ khí càng trầm thấp nhu hoà:

“Cùng lắm thì….. ta đem trái tim này trả lại cho ngươi.”

Vừa dứt lời, giữa không trung liền truyền đến một trận tiếng vang quái dị.

Bích Linh thần tình biến đổi, quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy mũi tên nhọn như sổ chỉ thẳng tắp bắn tới. May mắn, hắn mặc dù không thể ra lực ngăn cản, phản ứng lại coi như nhanh nhẹn, lập tức ôm Lưu Ngọc tránh qua một bên, nhận tiện hướng trên mặt đất lăn lộn mấy vòng, lánh khai nguy hiểm.

“Meo~”

Lưu Ngọc tựa hồ cảm thấy chơi như vậy thật vui, thế nhưng lắc lắc cái đuôi, trên mặt đất vui vẻ lăn qua lộn lại.

Bích Linh một thân đầy bụi đất bị y biến thành dở khóc dở cười, nhịn không được thân thủ đi kéo kéo cái lỗ tai miêu xù lông, mất nhiều công phu, mới đem được người tha đứng lên tiếp tục đi về phía trước.

Kết quả một lát sau, hiển nhiên lại gặp phải mối nguy mới.

Lúc này, dây leo vẫn quấn quanh thân cây bỗng nhiên hoá thành roi vung lên, giương nanh múa vuốt hướng bọn họ đánh úp lại, làm cho hai người đông lẩn tây tránh, thập phần chật vật mới thoát được.

Chút tài vặt như thế này, Bích Linh vốn chỉ vần tuỳ tiện vung tay lên liền có thể giải quyết, nhưng linh lực của hắn lúc này đã bị quản chế, trừ bỏ túm lấy Lưu Ngọc chạy tới chạy lui, thật sự không còn phương pháp. Hơn nữa không nghĩ qua, con bổn miêu kia bỗng nhiên thoát ly khỏi tay hắn, bị dây leo loạn vũ cuốn lên giữa không trung, tầng tầng lớp lớp nhánh cây lại biến thành lưỡi dao sắc bén đánh tới.

“Xuy!”

Sau một tiếng cười giòn vang, Lưu Ngọc “meo” kêu lên thảm thiết, nhưng là một chút cũng không cảm thấy đau.

Kỳ quái.

Y cúi đầu nhìn nhìn cánh tay chính mình, phát hiện xiêm y đã bị cẳt rách, nhưng lại hoàn toàn không thấy vết máu, thậm chí ngay cả vết thương cũng không có.

Di? Đây là chuyện gì?

Lưu Ngọc hoang mang nghiêng đầu, tha dài âm điệu meo một tiếng, nghĩ thế nào cũng không hiểu được.

Bích Linh bên cạnh vội vàng chạy tới, trực tiếp động thủ chặt đứt dây leo đang cuốn lấy y, lôi kéo y tiếp tục chạy trốn.

Kế tiếp như trước vẫn là không ngừng trắc trở.

Đầu tiên là từ trên trời giáng xuống rất nhiều nhũ băng, nện xuống bọn họ đến tránh cũng không thể tránh, đương nhiên lại trên mặt đất lăn vài vòng. Ngay sau đó lại là hoả cầu chung quanh tán loạn, đông một quả tây một quả, không hề có trình tự, rồi mới đó là sơn diêu địa chấn ( núi lở động đất), trên mặt đất nứt ra thành mấy đạo khe hở, thiết chút nữa ngã xuống dưới….

Tất cả đều là chút tiểu bẫy rập loạn thất bát tao.

Nhưng do không thể sử dụng linh lực, đối với một người một miêu đúng là quá sức giày vò.

Nhất là Lưu Ngọc, vừa bị băng tạp lại bị hoả thiêu, thế nhưng lại thần kỳ hoàn toàn không có bị thương. Cho dù y là con bổn miêu cái gì cũng không hiểu, cũng nhịn không được bắt đầu nghi hoặc, thường thường giật nhẹ quần áo đã sớm rách nát của mình, khó hiểu meo meo vài tiếng.

Mà Bích Linh thuỷ chung là bộ dáng vô động vu chung, chỉ là sắc mặt so với lúc trước khó coi hơn một chút, chặt chẽ túm nhanh lấy cánh tay Lưu Ngọc, từng bước đi về phía trước.

Gặp càng nhiều nguy hiểm, cước bộ của hắn lại càng chậm, thân hình cũng dần dần không ổn định, giống như tùy thời đều có thể té ngã. Giữa đường có phong nhận (lưỡi dao bằng gió) đánh úp lại, Lưu Ngọc kêu lên sợ hãi kéo lấy cánh tay hắn, hắn lại càng nhăn chặt lông mày, đau đớn kêu lên một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy.

Đôi tai của Lưu Ngọc đương nhiên nghe được nhất thanh nhị sở, không khỏi cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ống tay áo Bích Linh đã thấm ướt một mảng, đúng là đã sớm bị máu tươi nhiễm đỏ.

Vết thương trên cánh tay, chình là bị lưỡi dao sắc bén cắt ra.

Vết thương trên bả vai, là bị băng nhọn đâm vào.

Vết thương sau lưng, là bị liệt hoả thiêu đốt.

Tất cả những vị trí bị thương, đều cùng dấu vết trên quần áo Lưu Ngọc giống nhau như đúc.

Tuy rằng Bích Linh bản lĩnh cao cường, trên ngọn núi này, bất quá cũng chỉ là một người bình không có linh lực. Cho nên trước khi vào núi, hắn trước tiên ở trên người Lưu Ngọc hạ huyết chú, đem toàn bộ thương tổn chuyển đến trên người mình.

Hắn đã từng nói phải bảo vệ, đương nhiên sẽ không nuốt lời.

“Meo ô…..” Lưu Ngọc mặc dù không biết Bích Linh vì sao lại bị thương, nhưng vừa nhìn thấy vết máu đáng sợ kia, trong mắt liền nhanh chóng bị sương mù bịt kín, một bộ dạng không biết phải làm sao.

Bích Linh vội vàng nâng tay nhu nhu cái tai y, thanh âm nhẹ nhàng, rất sợ doạ đến y:

“Ngoan, huyết chú đã mất đi hiệu lực, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

“Meo~” Lưu Ngọc nghe không hiểu lời hắn nói, lại phá lệ thu liễm tâm tính, im lặng đứng bên người hắn, không có tái nơi nơi chạy loạn.

Kể từ đó, đường đi tiếp theo thật ra thuận lợi hơn rất nhiều.

Ngay tại lúc hai người bọn họ vượt qua ngổn ngang trở ngại, mắt thấy liền có thể thoát khỏi ngọn núi kia, đột nhiên lại hiện ra một hắc y nhân che mặt, trong tay nắm một phen chuỷ thủ loé ra hàn quang, hiển nhiên là không tính toán để cho họ vượt qua trót lọt.

Bích Linh nhướng mày, lập tức đem Lưu Ngọc kéo lại phía sau, thần sắc nghiêm nghị che ở trước mặt Lưu Ngọc.

Rõ ràng chính mình bị thương không nhẹ, nhưng hắn vẫn như vậy đứng nơi đó, toàn thân lại tản mát ra một loại khí thế kinh người, giống như cho dù có thiên quân vạn mã, hắn cũng có thể vì Lưu Ngọc mà che chắn.

…….Chỉ vì Lưu Ngọc.

Hắc y nhân kia tựa hồ bị chấn động, do dự hồi lâu mới vung lên chuỷ thủ, vọt nhanh lên phía trước.

Bích Linh đành phải ứng chiến. Nhưng trên người hắn vốn là có thương tích, bình thường lại có thói quen dùng pháp thuật, căn bản không am hiểu đả đấu, rất nhanh liền yếu thế.

Một lát sau, chỉ thấy hắc y nhân giơ tay chém xuống, chuỷ thủ kèm theo nhiều điểm hàn mũi nhọn, thẳng tắp hướng ngực Bích Linh đâm tới.

Bích Linh hoàn toàn không kịp tránh né.

Vào đúng thời khắc sinh tồn như chỉ mành treo chuông, nguyên bản Lưu Ngọc ngây ngô bỗng nhiên meo meo kêu to, không hề báo trước tiến vào giữa hai người, mặc cho lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua ngực…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.