Mà lúc Mạnh Phi Vũ chuẩn bị đi đến Thiên Bang, Tử Uyên trong hôn mê cũng thức dậy.
Chậm rãi mở to mắt, Tử Uyên nhìn thấy là trần nhà trắng bóng của bệnh viện, có một chút mê mang, sau đó, Tử Uyên chậm rãi nhớ tới chuyện gì
đã xảy ra trước lúc hôn mê.
Có một nhóm người đột nhập vào nhà của bọn họ, sau đó hắn trúng đạn,
lại sau đó, Mạnh Phi Vũ đã trở lại…… sau đó nam nhân hung ác kia rời đi, mà mình bởi vì đau bụng tiếp đó liền hôn mê.
Như vậy, Phi Vũ đâu? Tử Uyên giãy dụa định ngồi dậy suy nghĩ ….
“Đừng nhúc nhích, anh cần tu dưỡng.” Mặc Sĩ Tĩnh bình thường vào thời điểm này không có công tác gì cả, hơn nữa lại “bị” bạn tốt nhắc nhở,
cho nên, liền luôn luôn tại nơi này chiếu cố Tử Uyên, bác sĩ nói Tử Uyên hẳn là mau tỉnh lại.
“Là cô? Mặc Sĩ tiểu thư, Phi Vũ nàng có sao không? Nàng không có việc gì chứ?” Tử Uyên nhìn thấy Mặc Sĩ Tĩnh liền nhận ra, bọn họ lúc ở cuộc
tụ hội của hội Độc thân đã gặp qua.
“Phi Vũ không có việc gì, chính là có việc cần đi làm, anh yên tâm đi.”
“Vậy là tốt rồi, cám ơn.” Tử Uyên không hề động đậy, nằm lại trở về trên giường.
Bên trong khôi phục im lặng, Mặc Sĩ Tĩnh đọc sách, còn Tử Uyên lại là nghĩ tới Mạnh Phi Vũ.
Vô ý thức đem tay của chính mình đặt trên ở bụng , cánh tay trái
truyền đến đau đớn, nhíu mi một chút, Tử Uyên nghĩ đến tình cảnh Mạnh
Phi Vũ cứu hắn . Biểu tình Mạnh Phi Vũ lạnh như băng như vậy là hắn rất
ít nhìn thấy, hắn biết nàng là tức giận, mà tất cả đều là bởi vì bản
thân mình vô dụng, không nghĩ tới thế nhưng sẽ liên lụy Phi Vũ nàng phải mạo hiểm tới cứu hắn, lúc nàng bị người khác dùng súng chỉ vào đầu, tim của hắn giống như là ngừng đập, lúc đó hắn đột nhiên cảm thấy rất đau,
oán hận chính mình, chính là mình đem tới nguy hiểm cho Mạnh Phi Vũ,
nếu, lúc ấy không phải bởi vì mình ở tại trong tay tên kia, Mạnh Phi Vũ
chắc chắn sẽ không bị uy hiếp như vậy.
Phi Vũ, Tử Uyên ở trong lòng kêu một tiếng, hắn hiện tại thật sự hy
vọng nhìn thấy nữ nhân đã làm cho hắn quyến luyến , muốn cùng nàng nói
một câu thực xin lỗi, muốn nói cho nàng, hắn về sau không bao giờ sẽ trờ thành phiền toái của nàng nữa……
Đêm dần dần đen , Mạnh Phi Vũ rời khỏi Thiên Bang , liền lái xe đi đến bệnh viện.
Một bên lái xe, Mạnh Phi Vũ vừa nghĩ tới Tử Uyên.
Nam nhân ngốc a, Mạnh Phi Vũ nàng đã sống hai mươi chín năm chưa
từng có gặp qua nam nhân ngốc như vậy, nhưng là lại ngu ngốc một cách
đáng yêu, ngốc làm cho người ta đau lòng.
Nàng đối với hắn, thậm chí nói cũng không nói quá một câu ôn nhu, hơn nữa, cũng không có nói qua sẽ cùng hắn hứa hẹn cái gì, nhưng, nam nhân
ngốc này liền như vậy yên lặng đáp ứng mà không hối hận.
Hắn chân thật yêu thương nàng, hắn giúp nàng làm chuyện trong nhà, sẽ làm đồ ăn mà nàng thích ăn, thời điểm nàng cần tĩnh lặng hắn cũng sẽ im lặng ở bên, đã làm rất nhiều rất nhiều…… chuyện làm cho nàng không thể
không cảm thấy hắn rất uất ức , thậm chí hắn còn vất vả mang thai đứa
con của bọn họ!
Mà nàng cho hắn lại là cái gì đâu?
Tựa hồ nàng là có chút lạnh lùng…… Chẳng qua, nàng biết là chính mình yêu thích Tử Uyên, thích người có thể cho nàng cảm giác được thanh thản và ấm áp này.
Xe quẹo qua một ngã ba, trước mặt chính là bệnh viện, ngẫu nhiên quay lại đằng sau Mạnh Phi Vũ nhìn thấy bên đường có một cửa hàng bán hoa.
Trong đôi mắt lạnh như băng ánh mắt lại hiện lên một chút ôn nhu, Mạnh Phi Vũ lái xe đến trước cửa hàng bán hoa.
“Hoan nghênh đã tới, xin hỏi ngài cần loại hoa gì ạ?” Một cô gái từ trong cửa hàng đi ra.
“Hoa.”
Cô gái bán hoa nhìn thấy Phi Vũ thì ánh mắt sáng lên.
Người đến cửa hàng bán hoa mua hoa đại đa số đều là nam giới, phụ nữ
rất ít, hơn nữa người xinh đẹp giống Mạnh Phi Vũ thì càng thiếu, nhất là Mạnh Phi Vũ lại lộ ra một thân hàn khí khó gần như vậy.
Nhưng nghe được lời nói của Mạnh Phi Vũ, tiểu thư bán hoa vẫn là ngẩn ngơ, nữ nhân này không phải rất…… Đặc biệt đi!
“Tiểu thư, ngài muốn loại hoa nào?” Bất quá, khách hàng chính là thượng đế, cho nên, tiểu thư bán hoa cười hỏi lại một lần.