Phi Phi chống cằm ngắm Tạ Vi Thời đang nhắm mắt dưới ánh nến. Những lúc như thế này, cô có thể ngắm không cần kiêng dè, ngắm lông mi đen rậm và dài của chàng, ngắm tướng mạo khôi ngô bên ngoài của chàng che giấu những suy nghĩ không ai biết đến ở bên trong. Cô biết Tạ Vi Thời là một người không thuộc về ai, câu chuyện của chàng, cũng sẽ không hé cho ai hay. Nhưng trong giây phút này, chàng chỉ thuộc về riêng cô. Đấy là ý nghĩ thầm kín của riêng cô.
“Được chưa?” Tạ Vi Thời hỏi.
“Ước xong rồi thì thổi nến đi chứ.”
Tạ Vi Thời mở mắt, thổi nhẹ, những ngọn nến con con ấy liền vụt tắt. Phi Phi với tay mở đèn, hỏi: “Anh ước những gì?”
Sinh nhật của Tạ Vi Thời, là cô vô tình hỏi xong mới biết. Chàng độc lai độc vãng, quen chàng 3,4 năm nay, chưa từng nghe chàng nhắc đến cha mẹ của mình, cho dù Tết nhất, chàng cũng chỉ một thân một mình trong căn hộ chàng trú ngụ. Chàng không quan tâm mấy đến cuộc sống của bản thân, chắc có lẽ cũng chưa từng mừng sinh nhật.
Cô chỉ thuận miệng hỏi, cũng chẳng hy vọng Tạ Vi Thời sẽ trả lời, nào ngờ chàng đáp:
“Hy vọng em sống vui vẻ hơn một chút, hy vọng bệnh của Đinh Ái khá lên.”
Phi Phi nghe chàng đặt mình vào điều ước đầu tiên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, gặng hỏi thêm: “Còn điều còn lại? Dành cho bản thân anh hả?”
Tạ Vi Thời đã bắt đầu lo ăn, thuận miệng đáp: “Không phải.”
“Xì!” Phi Phi chê, “Người không có ego.”
Tạ Vi Thời lo ăn mì, không so đo với cô. Phi Phi gẩy gẩy mì ăn vài miếng, bất chợt gọi: “Tạ Vi Thời.”
“Hửm?”
Đinh Phi Phi ngập ngừng hỏi: “Trước đây có ai tổ chức sinh nhật cho anh chưa?”
“Chưa.”
“Cha mẹ anh không làm à?”
“Rời đi từ rất sớm.”
“Ồ…….” Phi Phi thăm dò, “Vậy còn bạn gái trước đây của anh thì sao?”
“Cũng chưa.”
“Tại sao?”
“Yêu nhau hai năm, năm đầu cô ấy ở nước ngoài, năm thứ hai anh ở nước ngoài, cũng chưa từng ăn mừng.”
Phi Phi sung sướng. “Tạ Vi Thời, anh hứa với em một điều được không?”
“Gì?”
“Từ nay về sau chỉ mình em tổ chức sinh nhật cho anh, được không?”
Tạ Vi Thời chăm chăm lo ăn mì, đồng ý luôn: “Được thôi.”
Phi Phi lấy bát che mặt, cười không lên tiếng, cười đến ngoác mồm híp mắt. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Tạ Vi Thời, chàng đang lo gỡ xương cá vô cùng nghiêm túc.
Đây có lẽ là lúc cô hạnh phúc nhất.
………
Máy giám sát trên tay đang hiển thị, khoảng cách giữa người giám hộ và cô ngày đang một thu ngắn. Hà Tâm Nghị đang lái xe tới bệnh viện. Phương Trì xoay màn hình của máy giám sát qua một bên, không đề ý đến tín hiệu đang không ngừng chớp. Mắt nhìn trần nhà trắng xoá trân trân, trong lòng không ngừng ôn lại những chi tiết trong ba lần cô gặp người kia.
Rốt cuộc người đó có chỗ nào không đúng nhỉ?
Ngón tay của anh ta, khô ráo, sạch sẽ, móng tay cắt rất sát, nhiều ngón tay còn có những vết sẹo nho nhỏ nhàn nhạt, giống như bị lưỡi dao rất bén dích qua….. là dao giải phẫu ư? Bàn tay như thế, cảm giác như người đó có thói quen cắt giũa móng gọn gàng, nhưng giữ như thế không phải vì muốn cho nó đẹp, mà là cho nó sạch……. Nếu nói nó là bàn tay của bác sĩ hoàn toàn có thể phù hợp. Lời anh ta nói cũng không ít, nhưng gần như chẳng chứa bất cứ một hàm lượng thông tin nào……nghĩ kỹ lại, đúng là một con người giảo hoạt. Nhưng……
—–Dù anh có xoá sạch lịch sử hoạt động đi nữa, chừng đó dấu tay anh để lại liệu có xoá được hết không?
Mỗi lần anh ta trông thấy cô là hận không thể co giò bỏ chạy liền, bị cô tóm được cũng tìm đủ mọi cách để thoát; để ngăn không cho cô nhìn thấy thông tin trên mặt sau của tấm thẻ tín dụng nọ, thậm chí dưới tình huống tay chân đều bị khoá anh ta còn dùng cách hôn môi cô để cản cô. Nhưng soi dưới những lần gặp mặt trước đó, anh ta rõ ràng là một người rất bài xích có hành động thân mật với người lạ. Nhưng anh ta lại hoàn toàn không lo lắng về dấu tay.
Cho nên vấn đề nằm ở đâu?
Phương Trì thở dài thườn thượt, tiếp tục cầm máy tính bảng lên. Cô liếc đồng hồ ở góc bên phải phía trên, chiếu theo tốc độ lái xe của Hà Tâm Nghị mà tính, rất có khả năng đã ở dưới lầu của bệnh viện. Đã không còn đủ thời gian cho cô. Chuyện này có liên quan đến nhiệm vụ Truy bắt hồ ly, cô không hy vọng Hà Tâm Nghị bị cuốn vào.
Trong lúc trầm ngâm, tay cô nhấp tới nhấp lui trong kho dữ liệu, xoá đi những điều kiện tìm kiếm trước đó, không có mục đích, rồi lại quay về trang đầu của kho dữ liệu, rà từng mục trong trình đơn, nhấp từng chức năng một trong những chức năng phân tích dữ liệu để đọc. Cô không kiềm được, lại liếc nhìn màn ảnh máy giám sát, khoảng cách giữa cô và Hà Tâm Nghị đã thành 0, hơn nữa [tín hiệu] bất động—ông đã vào trong dãy lầu bệnh viện.
“Mèo Con vẫn còn trong phòng bệnh chứ hả?” Cô nghe thấy Hà Tâm Nghị hỏi ở bên ngoài.
“Dạ vâng. Mới vừa rồi cô ấy……”
Ánh mắt của cô rơi xuống một trang thống kê dữ liệu vừa tải xong trên máy tính bảng, là thống kê cho biết những người trong số 834 sinh viên y khoa nhập học năm 11 hiện giờ đang ở đâu:
Ở lại làm việc cho bệnh viện số 1 của Yến Đại 104 người
Làm việc cho bệnh viện công thuộc quyền quản lý của Yến Đại 85 người
…….
Tự lập nghiệp 21 người
…….
Mất tích 1 người
Mất tích?!
Đầu của của Phương Trì ầm một tiếng! Bước chân của Hà Tâm Nghị đã ở ngay trước phòng bệnh, tiếp theo là tiếng nắm vặn cửa xoay, Phương Trì tức tốc nhảy xuống khỏi giường, kéo giá treo bình thuốc, tay ôm máy tính bảng đi vào trong buồng vệ sinh, khoá trái cửa lại. Mới hơi làm chút động tác mạnh, đầu liền bắt đầu choáng váng, hai tay hơi run lên. Cô ngồi lên nắp bồn cầu, mở hồ sơ của sinh viên bị mất tích kia ra.
“Mèo Con, con sao thế? Chú thấy nhịp tim con đập hơi nhanh, huyết áp cũng hơi cao, có chuyện gì không?”
“Không có, con sẽ ra ngay.” Phương Trì gắng gượng trả lời. Trên màn hình xuất hiện một trang hồ sơ rất đơn giản—–
Tạ Vi Thời
Nam
Quê quán Yến Thị
Sinh viên Y khoa lâm sàng, Khoa Y Đại học Yến Đại, nguyện vọng chuyên môn Khoa ngoại thần kinh.
…….
Năm ’16 do thành tích xuất sắc, được tiến cử đến đại học John Hopkins bồi dưỡng, mất tích khi đó.
Mất tích.
Do bị mất tích nên chưa tốt nghiệp, cho nên tất cả mọi điều kiện cô dùng trước đây để tìm kiếm không tìm ra được anh ta. Do bị mất tích, cho nên không sợ cô báo cảnh sát, cũng không sợ bị tra ra dấu tay. Bởi vì kho dữ liệu vân tay của Yến Thành là chỉ mới được thành lập trong lần thống kê dân số năm ’16.
Nhìn chằm chằm vào tấm hình trên hồ sơ chỉ lớn bằng 1 tấc, đôi mắt luôn có vẻ u buồn của Phương Trì dần dần sáng lên.
Tạ Vi Thời, hay cho một Tạ Vi Thời.
……..
“Ăn ngon không?”
“Ngon.”
“Xì!” Phi Phi giận dỗi, “Nếu anh mà tới sớm hơn, mì đã không xấu đến vậy!”
Cô thả hết bát của hai người vào trong nồi, cắm mặt đi thẳng vào buồng vệ sinh rửa chén. Mấy hôm nay cô đều ở yên trong phòng trọ dưỡng thương, mặc một bộ đồ ngủ màu vàng nhạt có những chú vịt con, sau khi đã lau sạch những son phất loè loẹt của trước đây, trông cô đáng yêu hơn rất nhiều.
Tạ Vi Thời ăn viên kẹo bạc hà kiểu cũ, loại trông như viên đá mosaic, thấy cách cô đi đã khôi phục lại phong thái hùng hổ như trước đây, nói: “Phi Phi em qua đây, để anh xem có cắt chỉ được chưa.”
Phi Phi hơi không tình nguyện lắm, nói: “Còn chưa lành hết mà! Đợi thêm vài ngày nữa được không?”
Tạ Vi Thời nói: “Vậy mốt em tự bôi thuốc đi, anh kệ em.”
Phi Phi lập tức vứt hết bát đũa, rửa tay lau khô, cuống quít chạy tới: “Sao anh lại có thể như thế này chứ!”
Tạ Vi Thời nói: “Vén áo lên không phải là xong rồi sao? Cởi áo làm gì?”
Phi Phi nói: “Kệ em, em muốn cởi!”
Tạ Vi Thời ấn cô xuống giường, Phi Phi giãy mấy cái không xong, chửi: “Mẹ kiếp! Sớm biết vậy đã không để cho ông già em em dạy anh!”
Tạ Vi Thời vén áo của cô lên đến giữa chừng, vừa đúng chỗ vết thương ở ngay lườn. Chàng dùng đèn pin của di động soi, nói: “Có thể cắt chỉ rồi.”
Phi Phi nhìn trần nhà với nét mặt bị bi thương.
Tạ Vi Thời rửa tay, chuẩn bị cồn sát trùng, nhíp, cùng với kéo. Phi Phi đã ngồi lên, ngoan ngoãn vén áo cầm đèn pin ở di động để cho chàng cắt chỉ.
Tạ Vi Thời ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, dùng cồn xát lên vết thương của cô để sát trùng, rồi dùng nhíp kéo chỉ lên. Phi Phi cảm thấy tê tê nhức nhức, nhưng không đau. Cô cúi đầu nhìn Tạ Vi Thời, trong lòng chợt thoáng buồn vu vơ. Cô không dám sa vào tâm trạng đó, tìm đề tài khác, nói:
“Hôm nay sao anh lại mặc áo sơ mi thế?”
“Mặc áo sơ mi thì sao?”
“Hình như chưa bao giờ thấy anh mặc.”
“Hôm nay không phải đã thấy rồi sao?”
Phi Phi nghĩ bụng, nói chuyện với chàng luôn như vậy, không cách nào hỏi được ngọn nguồn. Nhưng tung hứng câu qua câu lại kiểu ấy, cũng đủ khiến cô vui.
Cô kéo kéo cổ áo của Tạ Vi Thời: “Sao cài nút kín mít thể?” Sau đó cô liền trông thấy dấu trên cổ của chàng, giống như bị vật gì đó siết. Một bên cổ còn để lại mấy vết xước giống như bị vật nhọn nào đó đâm cào.
Đinh Phi Phi la lên: “Này! Tạ Vi Thời! Anh làm trò gì thế!”
Tạ Vi Thời gạt bàn tay đang kéo cổ áo của mình ra, sửa lại cổ áo, nói: “Đừng táy máy tay chân.”
Phi Phi nói: “Người của Lút Cán tới trả thù anh hả?!”
“Không có.”
“Vậy thì ở đâu ra vậy hả!” Phi Phi tức giận lầu bầu: “Vết hằn sâu như thế, mẹ kiếp, là muốn siết cổ chết anh à? Quân súc sinh nào vậy chứ!”
Tạ Vi Thời ấn lên chỗ lườn của cô đang phập phồng vì tức giận, nói: “Đừng ngọ nguậy lung tung!”
“Vậy thì anh nói đi!”
“Không liên quan đến em, anh chỉ có chút chuyện riêng, đánh nhau với người khác.”
“Ai ác thế hả? Còn bắt nạt được cả anh nữa?”
Tạ Vi Thời chuyên chú lo cắt chỉ, bình thản đáp: “Không phải người ta có ác ý. Là do anh làm chuyện không dám để cho ai biết, rồi bị bắt quả tang.”
“Rồi xong sao?”
“Không sao cả.”
Phi Phi căm tức bất bình: “Em cũng không biết ngày thường anh làm những trò gì, nhưng mà tóm lại là anh nhớ cẩn thận. Ai dám đụng vào anh, em thí mạng cùi với nó!”
“Thí mạng gì nữa? Hở chút là đòi thí mạng, em có mấy cái mạng mà đòi thí cho người ta?”
“Em mặc kệ! Dù sao mạng của em cũng là do anh nhặt về, tặng cho anh em cũng không tiếc!”
“Hết chuyện chơi! Mạng là của bản thân em, liên quan gì đến anh?”
“Tạ Vi Thời! Em—–“
“Xong rồi.” Tạ Vi Thời ngắt lời cô, đứng lên. Vết thương của cô đã được xử lý đâu ra đấy, lại được dán băng Urgo màu da. “Cắt chỉ xong không có nghĩa là vết thương đã lành hẳn, em vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm vài ngày, đừng để cho nó bị rách ra lại.”
Phi Phi cúi đầu ngồi im trên giường.
“Anh đi đây.”
“Biến đi!” Phi Phi bất chợt giận dữ kêu lên.
Tạ Vi Thời ra đến cửa, nhìn thấy sau cửa có một đôi giày vừa ướt vừa bết bùn, trên sàn nhà vẫn còn mấy dấu giày be bét bùn, bốc mùi tanh tanh.
Yến Thành không phải miền duyên hải, chỉ có một chợ ở phía nam trong thành chuyên bán hải sản tươi trong hồ rất lớn, mỗi ngày vào khuya sẽ có một số lượng hải sản từ hải cảng mấy trăm dặm được vận chuyển đến. Cái chợ hải sản kiểu truyền thống đó không thể gọi là siêu thị được, vừa dơ bẩn vừa ồn ào, dưới đất ngập nước, gần như không có một chỗ nào khô ráo. Những người bán hàng nơi đó đều phải đi ủng. Hầu hết các siêu thị bán hải sản tươi sống trong Yến Thành, tất cả các nhà hàng, đều lấy hàng từ đây ra.
Tạ Vi Thời mím môi không nói gì, khóa trái cửa rồi ra khỏi cửa.
Trăng đã lên cao, chàng đón chuyến xe buýt cuối cùng. Trên xe, chàng móc từ trong túi ra một chiếc di động loại cũ, đút thẻ sim vào, mở máy lên. Di động beep vài tiếng. Ngoài một tin nhắn ghi âm, còn lại đều là quảng cáo. Cũng phải, số điện thoại này đã không được dùng 3-4 năm nay rồi. 3-4 năm, đủ để cho một người có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với quá khứ.
Chàng mở hòm tin nhắn ra. Một tin nhắn được ghi âm vào sáng sớm hôm nay.
“Vi Thời, là ba. Tuy 3-4 năm nay ba không liên lạc với con, trường lại báo cho ba biết rằng con đã mất tích ở nước ngoài, nhưng ba có thể nhận được thông báo rằng lời nhắn ghi âm của ba ‘đã được xem’, thì ba biết con vẫn còn sống.
“Vi Thời, ba biết, từ nhỏ, mâu thuẫn giữa ba và mẹ con đã tạo nên những tổn thương rất lớn cho con. Con còn quá nhỏ mà đã chọn thà sống một mình chứ xưa nay chưa từng bao giờ để cho ba hoặc mẹ con làm bất cứ điều gì cho con. Nhưng ba có thể thấy được những dấu vết trưởng thành của con. Ba biết rằng con trai của ba là một đứa con xứng đáng khiến cha của nó lấy làm kiêu hãnh.
“Vi Thời, ba không biết những năm vừa qua con đã gặp chuyện gì, vì sao lại không mở di động lên nữa, không bắt điện thoại của ba và mẹ con. Cho dù ba mẹ ai nấy đều đã ra nước ngoài sống, xây dựng gia đình riêng của mình, nhưng ba mẹ mãi mãi là ba mẹ của con. Ngày giỗ 20 năm của bà nội con cuối năm nay, ba sẽ về một chuyến, hy vọng có thể gặp được con.
“Hôm nay là sinh nhật thứ 26 của con, chúc con sinh nhật vui vẻ.”
Giọng nói vẫn trầm thấp, uy nghiêm, hết thảy đều như trong ký ức thuở nào.
Tạ Vi Thời ngẩng đầu, mắt nhìn theo những sắc màu trong bóng đêm đang chớp ngang ngoài cửa sổ. Cao ốc đâm vào mây xanh từng toà từng toà tiếp nối nhau, đèn đuốc muôn nhà như nhiều hơn cả sao sáng trên trời. Cả một thành phố phồn hoa này, không liên quan gì đến chàng. Xe buýt chạy ngang qua nơi chàng đã từng sống khi còn bé, nay ánh đèn bên trong đã đổi màu. Gia đình chàng đã từng ở nơi ấy, nhưng nay chàng đã thành một khách qua đường.
Đoạn ghi âm trong di động, chàng đã nghe 3 lần, mỗi một lời đều ghi khắc trong tâm trí. Chàng xoá nó đi, tháo thẻ sim ra.