Lần bị thương này, Phương Trì phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hết 2 tuần. Tay cô bị gắn cái máy giám sát không cách nào gỡ ra được, Hà Tâm Nghị không cho cô đi đâu, nhiều lắm là cho phép cô xuống dưới lầu của bệnh viện đi một chút mà thôi. Mức độ phối hợp của Phương Trì lần này khiến Hà Tâm Nghị phải kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, Hà Tâm Nghị liền hiểu ngay. Nếu vết thương này không lành, cho dù Phương Trì có tài giỏi cách mấy cũng sẽ không có đất diễn. Lý do bị thương ngày đó, chiếu theo lời tường thuật của Phương Trì thì là vì “lúc ngắm hoa dưới nhà, không cẩn thận làm rơi thẻ nhân viên. Tự cho là mình tài giỏi gan lì nên nhảy thẳng xuống 2 tầng lầu để lượm, kết quả khiến cho vết thương cũ bị chấn động.” Hà Tâm Nghị bán tín bán nghi.
Báo cáo bệnh tình của Phương Trì được gửi đến Cục 19 như thường lệ, cấp trên cũ của Phương Trì là Hồng Cẩm Thành đích thân đến điều tra hiện trường, phát hiện cửa sổ ở thư viện đúng là bị mở ra, khóm hoa hồng đổi màu cũng có dấu vết bị giẫm lên.
Hồng Cẩm Thành: Chào em, Phương Trì.
Phương Trì: Thủ trưởng Hồng, lâu rồi không gặp.
Hồng Cẩm Thành: Hồi phục ra sao rồi?
Phương Trì: Rất tốt, xin cho em được khôi phục lại công việc cũ.
Hồng Cẩm Thành: Cái này không được, chúng tôi phải suy xét chung đến tình trạng sức khoẻ và tâm lý của em, cùng với an toàn cá nhân của em.
Phương Trì: (im lặng)
Hồng Cẩm Thành: Hãy thuật lại sự việc em bị thương như thế nào.
Phương Trì: Nhảy lầu lượm thẻ, bị chấn thương.
Hồng Cẩm Thành: Phương Trì, em thân đã từng là một thành viên của cục an ninh mạng, tôi hy vọng em có thể trả lời thành thật.
Phương Trì: Nếu như thủ trưởng cảm thấy em nói dối, xin đưa chứng cứ ra.
Hồng Cẩm Thành: Tôi đã điều tra hiện trường. Tôi cho rằng em không chỉ có mặt ở đó một mình.
Phương Trì: Thư viện là nơi công cộng, đương nhiên không chỉ có mình em.
Hồng Cẩm Thành: Xin em xác nhận một người. Trong máy thu hình của thư viện, người này phái nam, cao 1m86, độ 25 tới 27 tuổi, mang khẩu trang màu xanh lam nhạt.
Phương Trì: Em không quen.
Hồng Cẩm Thành: Người này dùng thân phận giả để vào trung tâm nghiên cứu bảo mật thông tin, sau đó các máy tính tự dưng tắt hết, mà người này không có dữ liệu ghi lúc nào anh ta rời đi. Chiếu theo lời khai của giáo sư Hà Tâm Nghị, người đưa em tới bệnh viện chính là người này, em thật sự không quen sao?
Phương Trì: Em ngất mất rồi.
Hồng Cẩm Thành: Thẻ rớt xuống sân thượng, tại sao lại chọn nhảy lầu thay vì đi cầu thang?
Phương Trì: Nhất thời nổi hứng.
Hồng Cẩm Thành: Em có biết là những lời của em có cả trăm sơ hở?
Phương Trì: Thủ trưởng có hai lựa chọn. Tin em, hoặc không tin em.
Hồng Cẩm Thành: (cười) Phương Trì, em đúng là quá gàn bướng.
Phương Trì: Thủ trưởng biết lý do vì sao đến giờ này em vẫn còn sống mà.
Hồng Cẩm Thành: Phương Trì, sau nhiệm vụ Truy bắt hồ ly lần trước, Thần Kinh Hoa Hồng liền lập tức ngưng sản xuất các loại thuốc sinh hoá bất hợp pháp, tẩy trắng bản thân hoàn toàn. Chúng ta đã không có cách nào lấy được chứng cứ phạm tội của Thần Kinh Hoa Hồng. Nhưng điều này cũng chứng minh, nhiệm vụ Truy bắt hồ ly đã đạt được tác dụng uy hiếp. Đương nhiên tôi biết em vẫn còn sống, là muốn báo thù cho Thịnh Diễm, nhưng tôi trịnh trọng thay mặt cho toàn bộ cục an ninh mạng, cảnh cáo em, không được manh động, càng không được tự tìm cách báo thù. Nếu có tình báo gì, lập tức báo cáo lên cục an ninh mạng.
Phương Trì: “Đã không có cách nào lấy được chứng cứ” có nghĩa là gì? Lẽ nào Thịnh Diễm đã chết vô ích?!
Hồng Cẩm Thành: Phương Trì, đừng quên tôn chỉ tồn tại của cục an ninh mạng là giữ an toàn tin tức công cộng, là để giữ gìn an toàn cho quốc gia! Mục đích chúng ta cần đạt được, chính là khống chế và răn đe các phần tử tội phạm, chứ không phải là mạo hiểm an toàn của cảnh viên để đi báo thù!
Phương Trì: Ý của thủ trưởng Hồng là, không thu được chứng cứ phạm tội của Thần Kinh Hoa Hồng, không lấy được chứng cứ giết hại Thịnh Diễm của Thần Kinh Hoa Hồng, thì cứ để mặc cho chúng nó nhởn nhơ bên ngoài đúng không?
Hồng Cẩm Thành: Phương Trì, tôi hy vọng em có thể bình tĩnh lại. Đây là một xã hội pháp chế, hết thảy đều phải dựa trên chứng cứ mới được. Nhưng chúng tôi tin rằng “lưới trời lồng lộng, chạy đâu cho thoát.”
Phương Trì: Em hiểu rồi.
Hồng Cẩm Thành: Phương Trì, do áp lực từ phía trên, cục an ninh mạng phải cắt một phần lớn của ngân sách năm nay. Hiện giờ chúng tôi không còn khả năng để điều tra sâu hơn về chuyện này của em. Trước đây em là một cảnh viên ưu tú của cục, tôi chọn tiếp tục tin tưởng lòng trung thành của em đối với quốc gia và nhân dân. Nhưng nếu lần sau còn xảy ra chuyện như thế này, chúng tôi sẽ hạn chế hoạt động của em. Hy vọng em hiểu cho là chúng tôi làm như thế để giữ an toàn cho em. Tuy sau tang lễ, trông Thần Kinh Hoa Hồng có vẻ như đã xác nhận cái chết của em, buông những hành động tìm kiếm điên cuồng trước đây, nhưng một khi bọn chúng phát hiện ra tung tích của em, sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm cho em.
Phương Trì: Em biết rồi.
Hồng Cẩm Thành rời đi xong, chuyện này hạ màn. Nhưng không hẳn là mọi việc đều trở lại như bình thường. Lượng thuốc ức chế alpha của Phương Trì lại một lần nữa bị tăng lên khá nhiều, Hà Tâm Nghị nói với cô, đấy chỉ là tạm thời, đợi khi nào giai đoạn cảm xúc bị dao động của cô qua đi, thì liều lượng có thể giảm xuống.
Phương Trì không phản đối. Thật ra thì sau khi bệnh bị tái phát lần này xong, các ngón tay của cô bắt đầu xuất hiện triệu chứng run rẩy. Tăng lượng thuốc ức chế alpha lên xong thì triệu chứng nào mới đỡ đi. Cô bắt đầu hiểu câu mà Hà Tâm Nghị nói với cô ngay lúc ban đầu:
Bệnh tình của con sẽ tiếp tục xấu đi, thuốc chỉ có thể làm chậm tiến triển.
Tổn thương đã không thể hoá giải được. Cô có vùng vẫy cũng vô nghĩa. Nắm giá treo túi truyền nước đi trên bãi cỏ dưới lầu của bệnh viện, nhìn mây trắng bay, nắng đẹp chan hoà, cô hiểu bản thân chỉ có thể tiếp nhận lựa chọn này của số phận.
Mỗi ngày trong bệnh viện đều gặp rất nhiều sinh tử. Cô đã trông thấy người già ngồi trên xe lăn thoi thóp thở, bác sĩ nói với người nhà, bệnh đã lan khắp người, thôi đưa về nhà đi; cũng đã trông thấy cô gái còn rất trẻ mà tóc đã không còn một cọng, mang khẩu trang đứng dưới nắng chụp selfie; còn thấy cả một thiếu phụ trông vô cùng khoẻ mạnh, nhận được kết quả xét nghiệm liền vừa chạy vừa khóc than thân trách phận, ngã xuống đất ngất xỉu……. Lòng cô như một vũng nước chết, không còn lăn tăn được chút sóng.
Trước khi vào Cục 19, cô còn tin rằng con người có thể thắng ý trời, tin trên thế giới này không có việc gì không thay đổi được. Nhưng nay cô đã bắt đầu hiểu, cuộc đời thật ra không có bất kỳ lựa chọn nào.
Một đứa trẻ đang khóc bù lu bù loa tiến vào trong tầm mắt của cô. Trên tay cậu bé vẫn đang chảy máu, người đàn ông đi bên cầm bông gòn ấn lên vết thương của cậu, không ngừng dỗ dành. Họ đang cùng nhau đi về phía bên hông của bệnh viện. Mặt cậu bé đó rất quen. Phương Trì chợt nhớ ra, chính là cậu bé đã gặp ở dưới lầu của Maandala lần trước, tên là Đinh Ái. Con búp bê Đinh Ái tặng cho cô, cô vẫn còn đặt nó trên đầu giường ở nhà.
Nhưng lần trước người dẫn cậu là mẹ cậu, người đàn ông lần này là ai? Cô bước đến, gọi: “Đinh Ái!”
Đinh Ái giụi mắt ngước gương mặt đang đẫm lệ, “Chị ơi.” Cậu bé nức nở. Người đàn ông đi bên trông thấy Phương Trì, vẻ mặt trở nên đầy cảnh giác.
“Đây là ba em hả?” Phương Trì chỉ hắn, hỏi.
“Không phải.” Đinh Ái lắc đầu. Tên đàn ông cướp lời: “Tôi là bạn của mẹ cháu! Cháu bé này có bệnh máu không đông, bị thương, tôi đưa cháu đi bác sĩ!”
“Mẹ em đâu?”
“Mẹ em đi vệ sinh rồi, em đứng ở bên ngoài đợi mẹ, không cẩn thận tông vào chú này, còn bị chảy máu nữa, chú nói là để đưa em đi bác sĩ trước, xong chú đưa em tới đây……”
Phương Trì lập tức hiểu ra. Đinh Ái tông trúng tên đàn ông này, dám chắc là do hắn giở trò. Cậu bé thấy máu chảy liền hoảng, thế là bị tên này vừa dỗ vừa gạt kéo đi.
Tên đàn ông sốt ruột muốn đem Đinh Ái đi, “Ui da cục cưng à, chúng ta mau tìm bác sĩ để cầm máu nào!”
Phương Trì chống giá treo túi nước truyền, sắc mặt trắng xanh u ất, trông như bệnh rất nặng, tên đàn ông đó không lo lắng gì về cô cả. Sau đó Phương Trì thò tay ra, giành được Đinh Ái từ trong tay của tên đàn ông nọ, giấu cậu ra sau lưng. Tên kia không ngờ một cô gái trông nhỏ bé yếu đuối như Phương Trì mà lại dám chống chọi với hắn, sau vài giây sững sờ ngắn ngủi, lập tức nổi giận, xắn tay áo lên xông tới đấm Phương Trì, “Đ.m. mày dám giựt con tao!”
Đinh Ái khóc lóc bám chặt lấy Phương Trì, Phương Trì hơi lách người, tránh được cú đấm của tên đàn ông, rồi nhanh như chớp tóm được cổ tay của hắn. Vài ngón tay mảnh khảnh nhanh nhẹn vặn một cái “rắc,” tên đàn ông đó rống lên như bị thọc tiết.
“ÁAAAAAAAAAAA—-“
Phương Trì vứt tay hắn đi, bên kia, mẹ của Đinh Ái cùng với mấy người bảo vệ của bệnh viện kéo nhau chạy tới.
“Đinh Ái! Đinh Ái! Con yêu của mẹ!”
Mẹ của Đinh Ái bổ nhào tới, ôm chầm lấy Đinh Ái vào lòng, mặt đầy khiếp sợ kinh hoàng, nước mắt không ngừng rơi. Tên đàn ông kia thấy không xong, bỏ chạy ra ngoài cổng, bị mấy người bảo vệ rượt theo tóm lấy đè dưới đất. Phương Trì không muốn bị cuốn quá sâu vào chuyện này, kéo giá treo túi truyền nước, rảo bước rời khỏi bãi cỏ.
Cô còn còn chuyện khác cần phải làm.
“Gặp cũng đã gặp rồi, sao không chào hỏi gì đã đi mất vậy?”
Lúc nãy gặp Đinh Ái, cô thấy anh ta cũng chạy đến. Anh ta thấy cô đã giành được Đinh Ái, liền đứng một bên gọi điện thoại. Sau đó bảo vệ và mẹ của Đinh Ái liền tới.
“Cô đã đỡ hơn chưa?”
“Nhờ ơn anh, chưa chết.”
Người đó im lặng rất lâu, sau đó nói: “Rất xin lỗi, không biết cô có vết thương.”
Phương Trì hơi gác đầu lên giá treo túi nước truyền, “Anh cảm thấy tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của anh à?” Sau khi cô bị thương nặng, giọng của cô trở nên rất nhẹ, nghe mềm mại nhũn nước. “Với thân phận của người phải nằm liệt giường 2 tuần.”
“Cho nên?”
“Trung tâm nghiên cứu an ninh mạng bị xâm nhập, nhân viên bị thương, đã kinh động đến cục anh ninh mạng.”
“Hiện giờ tôi vẫn còn yên lành được đứng ở đây, ý cô là muốn tôi cảm ơn cô?”
Phương Trì cười cười. Mặt cô nhợt nhạt, hai bên mặt bị mái tóc đen dài che khuất, cười lên như vậy khiến người ta cảm thấy u ám lạnh lùng.
“Thì cũng phải cho tôi một lý do để không báo với cảnh sát chứ hả, Tạ Vi Thời?”
Cô nhả ba chữ “Tạ Vi Thời” đặc biệt rõ ràng, Tạ Vi Thời quả nhiên biến sắc. Một lúc sau, lại cười, “Cô tra còn nhanh hơn tôi tưởng —- Phương Trì.”
Lần này đến lượt Phương Trì thất kinh. Thất kinh xong liền hiểu ngay, xem ra không phải chỉ có mình cô đang điều tra thân phận của đối phương.
“Nếu như chúng ta đều có hứng thú với thân phận của đối phương như vậy, thế thì tại sao không làm quen một chút đi? Nói không chừng còn có thể thành bạn nữa.”
Tạ Vi Thời vẫn không tháo khẩu trang ra, nhưng có thể trên mặt anh ta đang nở một nụ cười nhạt.
“Người thành bạn của tôi, đa số không có kết cục tốt.”
“Thế à? Tôi thì muốn xem, một người vốn không có kết cục tốt, sau khi làm bạn với anh, còn có thể tệ đến cỡ nào.”
Tạ Vi Thời cười: “Cô có thể thử.”
Phương Trì vươn tay: “Phương Trì, nhân viên quản lý lưu trữ của trung tâm nghiên cứu bảo mật thông tin Yến Đại.”
Tạ Vi Thời thoáng ngần ngừ, chỉ hơi chạm nhẹ để có thể gọi là “bắt tay” với cô. “Tạ Vi Thời, không có nghề nghiệp.”
Phương Trì cười phá lên: “Anh cho là tôi sẽ tin à?”
Tạ Vi Thời cười nhạt: “Lẽ nào lời cô nói tôi sẽ tin?”
Phương Trì: “Chúng ta nên có thành ý với nhau hơn, người mất tích ạ.”
Tạ Vi Thời nói: “Nếu nhân viên quản lý có thể giúp tôi lấy được hồ sơ về nhiệm vụ Truy bắt hồ ly và Thịnh Thanh Hoài thì may ra.”
Phản ứng của anh ta rất nhạy, trả lời rất nhanh, Phương Trì nhìn chăm chú vào mắt anh ta, cười nói: “Thuyết phục tôi đi.”