Lacrimosa lấy thông tin chính xác về nơi xuất hiện của “Shi-tô” trong Maandala để chuẩn bị xuyên hệ thống tới, chợt nghĩ thân phận của mình không ổn. “Shi-tô” đã nhận ra cô, bám theo hắn như thế này thì quá dễ dàng bị hắn phát hiện. Lacrimosa thuật lại vấn đề của mình với Reboot, Reboot không nói thêm một câu, vứt cho cô một mật mã token của một tài khoản trong ban quản trị.
“Tài khoản này không dùng tĩnh mạch để đăng nhập, lên thẳng luôn đi. Anh cho cậu cái tài khoản này để dùng là đang đi trên dây điện cao thế đấy, đi nhanh về nhanh đừng làm chuyện không nên làm, không thì anh sẽ bị cho đi cạp đất, nửa đời về sau cậu sẽ phải chịu trách nhiệm!”
Đương nhiên Phương Trì tự động hiểu điều này.
Nội bộ của Maandala bị quản lý rất nghiêm ngặt, tài khoản quản trị viên, chỉ những nhân viên cấp cao mới được phép dùng, mật mã lưu động đổi mỗi 30 giây, và bắt buộc phải lấy thông qua token đặc biệt. Một tài khoản quản trị viên như thế này, ngay đến cảnh viên của Cục 19 cũng chưa từng có quyền để dùng. Trong quá khứ, nếu như Cục 19 có nhu cầu theo dõi điều tra tội phạm, thường thường Maandala chỉ cho họ một tài khoản tạm thời, sau khi điều tra xong thì sẽ tự động huỷ. Coi bộ Reboot đã bị My Gian Xích dày vò hỏng não rồi, chứ còn không với tính cách lôi thôi của anh ta, làm sao lại có thể rộng rãi đưa thẳng một tài khoản quản trị viên cho cô!
Phương Trì vội vàng đăng nhập vào cái avatar đó cho kịp 30 giây.
Avatar này, lúc điều khiển nó, vô cùng cồng kềnh vụng về, cảm giác như là phải xuyên vào một cái lốt to lớn hơn bản thân rất nhiều, dùng sức 10 phần thì mới có thể điều khiển được 7 phần. Cũng khó trách, đây là một avatar quản trị do đàn ông thiết kế. Bảo trì hệ thống cho Maandala là một công việc cực nhọc. Nếu như nói, Maandala là một cung điện khổng lồ, thế thì những quản trị viên này tương tự như những công nhân xây dựng cần cù chăm chỉ dời gạch đắp xi măng này nọ. Cho nên người làm công việc bảo trì, hầu hết là đàn ông.
Vì để có thể hành động nhanh nhẹn hơn, Phương Trì điều chỉnh chế độ của lực phản hồi lên MAX, tức là độ chính xác của mọi cử chỉ đều bật tối đa. Cũng có nghĩa là, nếu như avatar bị thương, cơ thể của cô cũng sẽ bị tổn thương cùng mức độ. Nhưng cô không hơi đâu đi lo nghĩ về chuyện đó. May thay cái xác của avatar này trông phốp pháp cứng cáp, chắc chịu đòn được.
Phương Trì chạy đi tìm “Shi-tô.” Một khắc khi cô nhảy lên tàu đi xuyên hệ thống, cô mới chợt nhớ ra rằng với thân phận của quản trị viên, cô có đặc quyền xuyên không trực tiếp, nhưng tàu đã rời bến, tốc độ không chậm mấy, cô cũng không mở bảng công năng ra làm gì nữa. Lúc tàu xuyên hệ thống chạy, ngoài cửa sổ trông như đang đi trong một đường hầm, tối đen, chỉ có những bảng quảng cáo điện tử không ngừng chớp ngang. Trên cửa sổ tối đen phản chiếu gương mặt của avatar này, khiến cô lập tức dời mắt đi.
Mỗi năm, avatar trên Maandala sẽ có một lần được nâng cấp lớn, nay đã đến phiên bản 7.0. Còn những thay đổi cải tiến nho nhỏ thì không đếm xuể. Hiện giờ nếu so avatar nhân bản với người thường, có khi dễ bị lộn. Mọi người còn có thể trả tiền để chỉnh hình, khiến cho avatar của bản thân càng nuột nà tinh tế, cá tính hơn. Nhưng avatar trong Maandala không phải thành công ngay từ ban đầu, từng trải qua một giai đoạn đen tối trong lịch sử.
Trong tâm lý học, có một lý thuyết về hiệu ứng “uncanny valley” (thung lũng kinh hãi). Khi hình tượng của một “giả nhân” tiến đến gần hình tượng của một người chân thật, vượt qua một giới hạn nào đó thì sẽ khiến cho con người nảy sinh tâm lý kinh hãi và phản cảm. Khi đó “giả nhân” sẽ giống như cương thi, tự dưng động đậy sẽ khiến con người sợ hãi và cảm thấy bị uy hiếp.
Phiên bản 4.0 của avatar đã từng rơi vào cái “uncanny valley” này, những avatar đã trải qua thời kỳ đó sẽ hay gọi đùa nó là thời kỳ “cương thi chiếm thành,” là một thế giới người chết biết đi của Maandala. Đương nhiên Maandala đã rất nhanh chóng vượt qua được cái uncanny valley đó, sau khi độ giống của avatar vượt qua 95% trở lên, người chơi game bắt đầu cảm thấy như mình thật sự đứng trong thế giới huyễn thực một cách vô cùng chân thật. Cũng có rất nhiều người chơi vẫn hoài niệm giai đoạn lịch sử đen tối kia, chọn không nâng cấp avatar, giữ nguyên trạng thái “xác chết biết đi” đó.
Avatar quản trị viên hiện giờ của Phương Trì chính là như thế, cứng ngắc như man-nơ-canh ở ngoài cửa hiệu. Đấy không phải là đến từ cảm xúc cá nhân của quản trị viên, chỉ là lười đổi mà thôi. Hiện giờ Phương Trì cũng không rảnh để nâng cấp cho avatar này, huống chi cái tài khoản quản trị viên được ghi lại lịch sử một cách nghiêm ngặt này thì cô không nên tuỳ tiện đụng vào nó là tốt nhất.
Tàu xuyên hệ thống nhanh chóng đến trạm Vịnh Bán Nguyệt, một địa điểm nghỉ mát mà giới tinh anh thường du lịch tới. Nhưng hồi xưa cô và Thịnh Diễm chưa từng bao giờ đến nơi này. Cô thích đi du lịch ở ngoài đời thật hơn. Cô và Thịnh Diễm cứ hay lên kế hoạch để đi Okinawa du lịch, lặn trong nước, ngắm biển, chạm vào cá voi. Sau đó nhiệm vụ tiếp nối nhiệm vụ, hai người bọn họ chưa từng thực hiện được.
Tại sao “Shi-tô” muốn đi đến đây?
Cô trông thấy “Shi-tô” trên phố, bám theo hắn, vào một đại lý du lịch. Nhân viên trong đại lý du lịch trông thấy “Shi-tô” liền đon đả đón tiếp.
“Lâu lắm rồi không gặp, chào ngài Shi-tô! Tour du lịch Tuần trăng mật giữa các vì sao của ngài đã được chuẩn bị sẵn sàng, xin hỏi có phải lần này ngài đến là để bắt đầu tour không ạ? Đầu tiên xin chúc mừng ngài và tiểu thư Dạ Oanh đã thành người một nhà!”
Tim Phương Trì co thắt quặn lại. Tour Tuần trăng mật giữa các vì sao có phải là một bất ngờ Thịnh Diễm chuẩn bị sẵn cho cô? Đến nay cô vẫn nhớ rất rõ ràng, lần cuối cùng cô và Thịnh Diễm gặp nhau trước khi bắt đầu nhiệm vụ Truy bắt hồ ly, anh đã bất chấp sự giám sát của Cục 19, hôn cô ngay trước máy thu hình. Anh nói, đợi nhiệm vụ Truy bắt hồ ly kết thúc, anh muốn cho cô một bất ngờ.
Chắc là anh đã muốn cầu hôn cô nhỉ.
Đau đớn râm ran lan từ tim xuống đến bao tử. Sau đó, cơ thể chuốc đầy thuốc ức chế alpha của cô, như một miếng giấy thấm mực, hút đi hết tất cả cảm giác râm ran do đau đớn khơi dậy. Cô vẫn bình tĩnh như trước, từ gương mặt được tấm gương trên tường của đại lý du lịch phản chiếu, cô trông thấy ánh mắt thờ ơ u ám của mình.
“Thưa ngài, xin hỏi chúng tôi thể giúp ngài việc gì ạ?” Có một nhân viên bước đến gần hỏi cô. Cô dùng máy biến âm, giọng trở nên vừa thô vừa ồm, tương xứng với cái avatar hiện giờ.
“Tôi muốn nhìn tour Du lịch giữa các vì sao một chút.”
“Vâng thưa ngài!” nhân viên du lịch đó tạo ra một bảng thông tin lập thể trong tay, “Xin giới thiệu với ngài, hiện thời chúng tôi đã thành lập mạng lưới tour trên tất cả 87 tinh cầu trong Maandala. Ngài có thể chọn tour du lịch tinh cầu hệ nước, cũng có thể chọn tour du lịch hệ các tinh cầu có hoa cỏ lạ, ngoài ra…….”
Các tinh cầu tham quan này, đại đa số là do các hãng game chuyên nghiệp hoặc các lập trình viên tự do viết ra, ai nấy đều ra sức thu hút những du khách tour các vì sao. Giá cả của một tour này không rẻ, hồi còn nằm vùng, Phương Trì chỉ từng đi chung với một người khách đến tinh cầu đấu các thú vật, trải nghiệm cưỡi trên lưng một con chim Titan cao một tầng lầu thật khó quên. Tất cả những lời chào mời của nhân viên đại lý đều bị Phương Trì cho qua hết. Cô đang theo dõi “Shi-tô” nọ qua màn ảnh thông tin trong suốt.
Kỳ lạ là hắn vẫn không nói lời nào. Nhân viên đại lý hỏi hắn câu gì, hắn cũng chỉ lắc đầu và ra hiệu, có vẻ như là đang hoãn chuyến du lịch lại, cô thấy nhân viên đại lý mở lịch ra khoanh cho hắn xem khi nào tour sẽ hết hạn, hình như 15 tháng Tám. “Shi-tô” gật đầu, xoay người đi ra khỏi cửa.
“Thưa ngài, ngài có ý định gì chưa ạ? Thưa ngài…….”
“Shi-tô” vừa bước 1 chân ra khỏi cửa, avatar của Phương Trì liền bám theo sát gót. Dọc đường những đứa trẻ xinh đẹp không ngừng mời chào những món hàng thủ công và những bó hoa, hắn luôn lắc đầu từ chối. Tại sao “Shi-tô” không mở miệng nói chuyện? Hệ thống nói chuyện của hắn bị hư hay sao? Điều này không có khả năng…… Hệ thống nói chuyện được sử dụng thường xuyên nhất, là một trong những thiết bị cứng dễ thay và dễ sửa nhất, cho dù bị hỏng, lần trước hắn phải vạch chữ dưới đất chứ không mở miệng nói, đến nay đã lâu ngày rồi, cũng phải sửa xong rồi chứ?
Phương Trì vắt óc nghĩ, nghĩ không ra lý do.
Sau đó “Shi-tô” lại tới trung tâm bưu tín công cộng. Đấy là một nơi có thể nhận và gửi bưu kiện giấu tên, tương đương với một kiểu diễn đàn lớn. Hồi tháng Giêng, bức thư kia của My Gian Xích, chính là bị truyền phát đi một cách điên cuồng từ nơi này, Phương Trì vẫn còn nhớ lúc đó đông đảo avatar tụ tập bên ngoài, cùng nhau đọc, mở, đóng thư công cộng, vô số khuôn mặt của My Gian Xích cùng nhau bay lên, ngưng giữa không trung trong giây lát, rồi biến thành những sợi khói xanh xám. Rầm rộ và ngoạn mục, tựa như đấy là một mảnh đất của những linh hồn.
“Shi-tô” kiểm tra hộp thư công cộng của mình, bên trong trống không. Sau đó, là ra nghĩa địa.
Phương Trì chợt nhận ra, “Shi-tô” này đang lần về những nơi Shi-tô đã từng ghé qua!
Thịnh Diễm giống hệt như cô, phát xuất từ bản năng nghề nghiệp, có thói quen thiết lập một định kỳ nhất định để xoá hết dấu vết của mình trong Maandala. Cô nhớ rất rõ thiết lập trong tài khoản của Thịnh Diễm là xoá sau mỗi một lần. Tức là mỗi lần đăng nhập, chỉ có thể lần lại những nơi đã đi trong lần đăng nhập trước đó, còn sớm hơn nữa, sẽ không nhìn thấy.
Lần trước “Shi-tô” đăng nhập có lẽ đã tra thấy vết tích những nơi Thịnh Diễm đã đi qua lần chót anh đăng nhập Maandala khi còn sống. Thịnh Diễm đã qua cái thời kỳ mê mải chơi game trong thế giới huyễn thực, mỗi lần đăng nhập Maandala, chỉ để thỉnh thoảng giết thời gian một chút, chính là chạy tới Đại Phú Ông chơi game arcade thời xưa, đấy cũng là một cách giúp anh suy nghĩ.
Lần trước “Shi-tô” đăng nhập, đã tới Đại Phú Ông, chiếu theo thời gian đăng nhập mà Reboot cho cô hay, chắc Đại Phú Ông là chặng đầu tiên hắn lần theo dấu vết. Nhưng rất không khéo “Shi-tô” đã gặp cô ở Đại Phú Ông, rồi chuỗi sự kiện diễn ra sau đó đã khiến “Shi-tô” nảy sinh cảnh giác, lập tức ra khỏi mạng, sau đó có một quãng thời gian dài không đăng nhập.
Lần này thời gian chọn đăng nhập trùng hợp với ngay sau khi My Gian Xích tạo nên hỗn loạn, rất rõ ràng là tranh thủ lúc đang loạn nên trà trộn vào. Nhưng mà cũng phải nói, nếu như Đại Phú Ông, đại lý du lịch Vịnh Bán Nguyệt, trung tâm bưu tín công cộng là những nơi Thịnh Diễm sẽ đi lúc còn sống, thế thì nghĩa địa, chuyện đi nghĩa địa là thế nào? Phương Trì nhớ rất rõ, tất cả cha mẹ, thân hữu của Diễm Thịnh mà cô biết, họ đều đang khoẻ mạnh, chưa từng nghe có ai qua đời cả, hồi xưa cô cũng chưa từng bao giờ thấy Shi-tô tới nghĩa địa. Thế thì tại sao “Shi-tô” lại đến chỗ đó?
Nghĩa địa trong Maandala chính là vùng đất chôn những avatar đã chết cơ mà!