Ngay sau tiếng rên kìm nén, Phương Trì rớt bổ nhào xuống đất. Cả lồng ngực bị va đập, cú va đập mạnh đó khiến cô có cảm giác như tất cả mọi xương sườn đều bị gãy vụn.
Con bà nó.
Thế mà vẫn không biết tắt hệ thống cảm lực hồi tiếp đi trong lúc ngã.
Vết thương phía sau tai vốn đã tương đối lành lại bắt đầu đau dữ dội, đau đến nỗi cô bắt đầu hoa mắt. Trong miệng thoảng vị sắt.
Chảy máu rồi sao…
Cô vốn định dùng một lỗi bug nhỏ trong Maandala để thoát thân. Cô biết ở dưới toà nhà cao tầng đó có nơi mô hình của hai địa mảng giao nhau. Chỉ cần vị trí cô rớt xuống đủ chính xác, thì có thể xuyên được qua hai địa mảng đó, xuất hiện ở một vị trí khác không mất một cọng tóc nào, tương tự như là xuyên không.
Nhưng mà lại gặp cái tên mạo lốt chết tiệt kia.
Có lẽ y chỉ muốn ngăn để cô khỏi nhảy lầu. Nhưng mà cú tóm xong kéo lên đó của y, đã khiến cho cô bị dịch khỏi vị trí đáp xuống đã tính sẵn.
Bịch!
Cô lại đập vào một mặt đất cứng chắc. Tuy chiếu theo cách Maandala thiết định lực hồi tiếp, sức va đập đã được hạn chế tối đa để tránh khiến người dùng bị thương ở mức độ trung, nhưng cú té từ tầng 30 vừa rồi đối với một người đang trong quá trình hồi phục như cô mà nói, không chỉ mang sức công kích của cái chết trong game.
Đầu cũng từ từ trở nên nặng nề.
Cơ thể….. cơ thể dường như chìm vào biển cát mềm mại…….. rất ấm áp, chìm xuống mãi….. xuống mãi…….
Như vầy là chết ư……..
Đây chẳng phải chính là kết quả cô mong chờ suốt 6 tháng phục hồi hay sao?
Chết đi, sẽ có thể hoàn toàn quên đi Thịnh Diễm. Sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi tấm thân xác đã không thể khiến cô hài lòng.
Chết đi, là được giải thoát hoàn toàn. Là kết thúc mọi đau khổ……..
Nhưng trong tầm nhìn mơ hồ, tay của cô, tại sao tay của cô vẫn run rẩy mò về phía nút ấn màu đỏ kia?
Tại sao?
Trước khi mất ý thức, một câu nói không biết từ đâu chớp ngang qua trong đầu của Phương Trì—-
Chấp niệm của chúng ta đối với sinh tồn
Ngày qua ngày một thêm sâu nặng.
………
Lúc Phương Trì tỉnh lại lần nữa, trước mắt trắng xoá. Quen thuộc và nhàm chán giống y như lúc cô tỉnh dậy vài tháng trước. Ở nơi như thế này lâu ngày, không biết liệu có bị chứng quáng tuyết không. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, hy vọng hết thảy chỉ là một giấc mơ. Nhưng thế giới quá yên tĩnh, yên tĩnh đến hết thảy mọi xúc giác của cô bị phóng đại.
Mùi thuốc sát trùng đầy khoang mũi, cô bắt đầu hơi choáng váng. Trong mùi thuốc mang theo cảm giác lành lạnh của chất cồn, mùi rỉ sét của i-ốt, rồi cộng thêm cảm giác kích thích của peroxide, các mùi trộn lẫn vào nhau giống như một ly cocktail. Chiếc máy theo dõi bên mình cô bíp đều đặn, và còn có tiếng nghe như dòng điện đang chạy rì rì. Thuốc trong ống truyền Murphy đang nhỏ giọt đều đặn, bong bóng lục sục nổi lên trong chai…… Những âm thanh này, vào tai cô, nghe sao rõ mồn một, như nước đang sôi sùng sục, ồn ào làm cô không sao ngủ được.
Cô bỗng ngồi bật lên. Vẫn là gian phòng đặc biệt cũ. Phòng bệnh đặc biệt của Bệnh Viện Số 1 thuộc đại học Yến Thành. Cả một phòng bệnh chỉ có mình cô. Bảng clipboard bên cạnh cô ghi chú giờ giấc lần trước y tá ghé qua, là cách đây 9 phút 23 giây. Chiếu theo kinh nghiệm trước đây, cứ cách 15 phút y tá sẽ đến quan sát cô một lần, thế thì cô có 5 phút 37 giây để trốn ra khỏi toà nhà này.
Phương Trì thong thả đeo khẩu trang vào, thay đôi giày vải, gỡ kim truyền nước ra, ấn tay lên chỗ kim đâm rồi bước ra khỏi phòng. Đồ bệnh nhân ở đây màu xanh lam nhạt với hoa văn màu trắng, rộng thùng thình, dư sức che giấu vóc dáng gầy gò của cô. Cô cao 1m62; nếu như đem chiều cao của toàn bộ các cô gái trong thành phố này vẽ thành một đồ thị phân phối chuẩn chiều cao, thế thì cô sẽ nằm ngay ở điểm cao nhất của đường cong đó. Đeo khẩu trang vào rồi, mỗi một chiếc camera giám sát trong bệnh viện mà muốn bắt gặp được cô, sẽ thành một việc không dễ dàng.
Bệnh Viện Số 1 là bệnh viện giỏi nhất toàn thành, có hệ thống tự-động-hoá tốt nhất. Trong toà cao ốc rộng lớn và sáng sủa, đã không còn thấy ai phải xếp hàng. Khắp nơi gắn màn ảnh chỉ dẫn và tuyên truyền, nội dung tuỳ theo khu vực của các khoa khác nhau mà chiếu các đoạn phim tài liệu khoa học phổ biến khác nhau.
“……..Với các công nghệ thực tế ảo đang dần dần xâm nhập vào tất cả mọi khía cạnh của của cuộc sống con người, tâm lý của con người cũng dần dần bị chiếm đóng bởi những trò giải trí huyễn thực. Theo các chương trình nghiên cứu mới nhất, tỷ lệ người mắc bệnh tâm lý đã tăng lên nhanh chóng trong những năm gần đây, và con số này tương ứng với tỷ lệ thâm nhập của các hệ thống thực tế ảo…….
“Công Ty Thần Kinh Hoa Hồng Neurose của chúng tôi luôn tận tuỵ trong lãnh vực tâm thần học bao năm qua, nghiên cứu chuyên sâu trong các lĩnh vực khoa học thần kinh và phát triển thuốc chữa, hiện nay đã đặt trọng tâm của nghiên cứu và phát triển vào các bệnh tâm thần do thực tế ảo gây ra, chúng tôi hy vọng rằng qua những nỗ lực của chúng tôi……..”
Bốp.
Chả biết thiết bị bằng thuỷ tinh của ai bị rớt xuống đất. Có lẽ là một chai truyền dịch. Cũng có thể là một ly nước thuỷ tinh. Nước và mảnh thuỷ tinh vung vãi. Lòng Phương Trì bỗng như bị mẻ mất một mảnh. Giống như bờ đê bị mất một mảng, nước lũ xông qua như trút, sóng trào dâng. Cô đứng sững sờ trước màn ảnh đó, năm ngón tay phải hơi mở rộng. Nếu như đang trong Maandala, lúc này một thanh kiếm bạc đã bay vào tay cô, một đòn thôi, địch ác biến thành tro phiêu tán.
Nhưng đây không phải Maandala.
Cách đó không xa, một cô y tá cuống quýt nói: “Xin lỗi chú, chủ nhiệm Hà, là tôi không cẩn thận, không canh cô Phương đàng hoàng. Tôi sẽ đưa cô ấy về phòng bệnh ngay!”
“Đừng đi qua đó!” Người đàn ông đứng phía sau kéo cô ta giật ngược trở về. “Rất nguy hiểm.” Ông nói, “Đã có kết quả xét nghiệm máu, hàm lượng thuốc ức chế alpha trong máu của cô ấy hiện giờ đã xuống gần đến 0. Mất đi sức khống chế của thuốc, hiện giờ cô ấy rất dễ xuất hiện hành động chạy trốn.”
“Vậy phải làm sao ạ?”
“Để tôi đi được rồi. Cô qua bên khoa tâm thần liên lạc với chủ nhiệm Ninh giùm tôi, trong vòng 1 tiếng đồng hồ thu xếp một cuộc trị liệu cho PTSD dạng nặng. “
“Vâng!”
Phương Trì tròn mắt nhìn màn ảnh trừng trừng. Tổ Phong, CEO của Thần Kinh Hoa Hồng đang diễn giảng trên sân khấu. Dưới hội trường thỉnh thoảng vang lên từng tràng pháo tay như sấm. Tổ Phong vẫn năng động và tươi tắn như trước đây, thao thao bất tuyệt. Trên màn ảnh phía sau lưng gã hiển thị lượng doanh thu toàn cầu đột tăng trong những năm gần đây, đến từ các loại thuốc tác động tâm thần của Thần Kinh Hoa Hồng, tỉ lệ tăng trưởng hợp chất đã đạt 120% trong ba năm!
Quân dối trá.
Ung nhọt.
Lucifer dưới vỏ áo thiên thần.
Hung thủ sát hại Thịnh Diễm!
Cô muốn giết gã, giết hết chúng nó!
Giết!
Năm ngón tay đang xoè ra của cô cong lên, siết lại. Ở bệnh viện, móng tay của cô bị cắt giũa cụt ngủn, nhưng nơi đầu các ngón tay tiếp giáp, vẫn loáng thoáng thấy được máu.
“Mèo Con.”
Một giọng nói khiến người nghe cảm thấy ấm áp vang lên sau lưng cô. Phương Trì giật bắn mình! Không! Cô không muốn lại bị trói! Cô phản ức cực nhanh, cắm đầu bỏ chạy.
Mười phút sau, dưới sự hộ tống của 4 nhân viên bảo vệ, cô quay về phòng bệnh đặc biệt. Hai tay hai chân đều bị trói bằng dây trói đặc biệt. Cô điên cuồng gầm thét, trong miệng bị nhét một miếng bần, cổ tay chợt đau nhói, cảm giác lạnh lẽo lan rộng theo các mạch máu, cô lập tức cảm thấy thở không ra hơi, tim nặng nề chìm xuống, không còn nhúc nhích được nữa. Cô mở to hai mắt, nhìn trừng trừng vào khoảng không.
Rất lâu sau, có một người đến ngồi xuống bên giường bệnh của cô. —–Giường bệnh lún xuống 3.5mm, chắc trọng lượng của người này đâu đó 68kg. Một con số vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến độ gần như mang theo nên ảo vị đắng chát trong thuốc gây mê, quen thuộc như căn phòng này đối với cô vậy.
“Rốt cuộc vẫn là thanh niên, hồi phục nhanh thật đấy—–Mèo Con.”
Mái tóc dài trong chăn bị nhẹ nhàng kéo ra ngoài, được vuốt thẳng.
Cô nằm bất động, ánh mắt thẫn thờ.
“Tự động ngưng uống thuốc sáu ngày đúng không?”
Phương Trì không cãi. Sự thật đã ghi rành rành trên xét nghiệm hoá, hỏi làm gì nữa.
“Ngoan ngoãn uống thuốc một tháng trời, sau đó cảm thấy chú đã buông lỏng cảnh giác, thế là hack cái máy giám sát liều lượng thuốc chú đặt trong nhà. Con vất hết thuốc chú kê cho con vào trong hồ cá, cái máy giám sát lượng thuốc tiếp tục ngây ngốc báo tin hằng ngày đến cho chú rằng con đã uống xong thuốc.
“Mèo Con à, con không cần phải ép uổng chú cá rồng ở nhà dùng thử thuốc—–thuốc kê cho con uống, chú đã chọn liều thấp nhất rồi, không có độc tính gì đối với cơ thể con người cả.”
Phương Trì quay mặt về phía người ngồi đối diện. Cả một con người cô rất bé nhỏ tinh tế, lông mày mỏng thưa, mũi nho nhỏ, khoé miệng cũng nhỏ xíu; làn da trắng nõn cũng mang đến cho người ta cảm giác rất tinh tế. Ánh mắt của cô chứa một sự nhạy bén mang tính chất thần kinh.
Người ngồi đối diện tuy mặc áo blouse màu trắng chỉnh tề, nhưng vẫn ngời ngời phong độ. Mái tóc vẫn dày tuy đã lốm đốm bạc, trông khoảng độ bốn mươi mấy, không ai ngờ được rằng ông đã 60 tuổi. Tên của ông là Hà Tâm Nghị, bác sĩ chủ trị của cô, đồng thời cũng là bố dượng của cô.
“Tại sao bắt con uống loại thuốc đó?” Tuy mới vừa bị chích một liều thuốc an thần, ánh mắt sáng quắc nhưng vô định của cô vẫn chứa sự bồn chồn bất an.
“Uống nó xong, buồn ngủ, buồn ngủ, ngoài buồn ngủ ra vẫn chỉ là buồn ngủ, con không có sức để làm gì, không có sức để nói chuyện, thậm chí không có sức để khóc để cười! Con cảm thấy con không còn là người!”
“Con không mắc bệnh tâm thần! Đừng cho con thuốc an thần!” Cô bất chợt gào lên, màng nhĩ ong ong, trong đầu choáng váng.
“Mèo Con…….”
“Đừng kêu con Mèo Con—-Tên của con là Phương Trì! Phương Trì!”
Cô túm lấy tóc của mình gào thét, bị Hà Tâm Nghị cưỡng chế gỡ tay xuống, “Hít thở sâu!” Ông ra lệnh, “Siết chặt hai tay, thở ra!”
Hà Tâm Nghị lặp đi lặp lại mệnh lệnh như thế với cô, cho đến khi cô hoàn toàn bình tĩnh lại. Ông nói:
“Mèo Con, thiết bị định vị mà Thần Kinh Hoa Hồng cấy sau tai con, cấy rất sâu, rất chính xác. Chú và các bác sĩ đoán, có lẽ vài sợi điện cực đã kết nối với hệ thống thần kinh của con. Lúc con đào thoát, đã tự tay móc thiết bị đó ra, tạo nên một tổn thương nhất định đối với não của con. Tuy phía bệnh viện đã giải phẫu mấy lần cho con, nhưng tổn thương đã không hoá giải được. Chú và mọi người khó có thể chữa trị một cách hoàn hảo.”
Phương Trì nhìn chăm chú vào mắt ông, người bố dượng cô quen biết từ nhỏ, không ngừng phản kháng bằng đủ mọi cách, nhưng những lời ông nói, cô rất khó có thể không tin.
“Không thể hoá giải được? Cho nên suốt đời này phải uống thuốc?” Giọng của cô hơi run.
Im lặng thật lâu.
“Phải. Hơn nữa tình trạng sẽ tiếp tục xấu đi, thuốc chỉ có thể làm chậm tiến triển.” Đáy mắt ông in sâu nỗi đau khổ.
“Xin lỗi, Mèo Con.”
Ồ.
Hà Tâm Nghị đã là chuyên gia về não và thần kinh hàng đầu ở Trung Quốc và trên thế giới. Là con ghẻ của ông, cô biết rất rõ.
Cô chợt trở nên yên tĩnh.
Phương Trì quay đầu nhìn ra cửa sổ. Cửa sổ của phòng bệnh này đóng kín mít. Bên ngoài, nắng rất đẹp, rực rỡ chói loà, chiếu một mảng lớn vào bên trong phòng bệnh. Một cây bạch dương cao lớn đang ghé sát cửa sổ, tựa như rất hiếu kỳ, muốn tiến vào trong, vài chiếc lá to dán sát lên mặt cửa kính. Vỏ cây bạch dương ấy trắng bóng. Trong không trung như có vật gì trắng như tơ đang bay bay. Là hoa đuôi sóc. Phương Trì chợt nhớ, thì ra đã vào xuân.
“Ừm. Thật ra, cũng không có gì cả.”
Phương Trì nở nụ cười khô héo và tái nhợt, thoáng qua rồi thôi. “Cảm ơn chú Đạo Minh. Cảm ơn chú chăm sóc cho mẹ con.”
Trông Hà Tâm Nghị phong độ y như cụ diễn viên Trần Đạo Minh, nên cô luôn gọi ông như vậy.
“Mẹ con kiên cường hơn con.”
“Con biết.”
Cô là đứa trẻ ra đời sau khi bố cô mất. Bố mất khi cô vẫn còn trong bụng mẹ. Khi đó còn chưa có Maandala, cô chỉ có thể nhìn thấy bố mình qua những tấm hình. Trong ấn tượng của cô, mẹ chưa bao giờ khóc, một thân một mình nuôi cô và chị cô. Chú Đạo Minh theo đuổi bà rất nhiều năm, cũng phải sau năm cô được 20 tuổi, mẹ cô mới chấp nhận chú Đạo Minh, nhưng không biết có phải vì quan tâm đến cảm thụ của con riêng của chú Đạo Minh hay không, hai người bọn họ không làm hôn thú.
“Nhưng con bất khuất hơn mẹ con.”
“Chú không cần khen con.”
“Chú nói nghiêm túc mà, chú tin chắc rằng Mèo Con sẽ vượt qua được bốn cuộc điều trị PTSD.”
“……..”
…………….
Trong phòng điều trị tâm lý, âm nhạc du dương.
Trước đây, lúc điều trị tâm lý, toàn do Hà Tâm Hạo đích thân đến làm, hôm này đổi thành bác sĩ Ninh mà ông vô cùng thân thiết. Không có Hà Tâm Nghị ở đó, cô bị giám sát chặt chẽ hơn. Cửa phòng bệnh của cô bị khoá trái từ bên ngoài, lúc cần đi điều trị, bốn người bảo vệ của bệnh viện sẽ đến tháp tùng cô qua bên phòng điều trị tâm lý.
Trong lúc điều trị để thả lỏng bằng âm nhạc, đèn trong phòng đã tắt hết. Tia tím ở chỗ đóng mở cửa đang chớp chớp, dòng chữ “Lối thoát an toàn” toả ánh sáng nhàn nhạt. Nhạc cổ điển chẳng có một chút tác dụng gì đối với Phương Trì. Hiện giờ đầu óc cô tỉnh như sáo.
Nên đi thôi.
Kim ngắn của đồng hồ đã chạy qua 1 giờ.
Bây giờ mà không đi, sẽ không kịp nữa.
Cô ôn lại toàn bộ đường chạy thoát ra khỏi bệnh viện trong đầu, hít sâu một hơi, lặng lẽ đứng lên không một tiếng động. Cởi giày ra cầm ở tay, rón rén chậm rãi men theo bờ tường. Nhạc vẫn đang chơi. Giọng nam thôi miên đang nhả từng chữ như con lười:
“Hãy tưởng tượng trên đầu bạn có một chùm sáng, một chùm sáng ấm áp, chiếu soi lên toàn thân bạn, toàn thân của bạn đều cảm nhận được sự ấm áp đó…….”
Bác sĩ Ninh vẫn ngồi yên phía đối diện, ông nhắm mắt cùng với bệnh nhân theo thói quen, bắt đầu thiền. Phương Trì thở phào, đẩy mạnh cửa, phóng đi như một mũi tên.
Nhảy xuống thành cầu thang cuốn đang đầy người đứng.
Chạy xuyên qua khu vực cấp cứu đang đầy người tới tới lui lui.
Cửa nhỏ.
Cửa lớn.
Trước bệnh viện luôn không thiếu xe taxi.
“Bác tài, tới nghĩa trang liệt sĩ Lãnh Tuyền! Mau lên!”