Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Quyển 1 - Chương 20: Kẻ đoạt tài khoản



người dịch: idlehouse

Tên của chỗ đó là “Tử Tinh Tuyền,” chỉ tiếp khách phái nam.  Đương nhiên “khách phái nam” đang nói về giới tính của avatar.

Sở dĩ Maandala được coi là một thế giới tươi đẹp cũng là vì tất cả mọi người đều có thể sống với một bản thân chân thực ở trong đó, một cuộc đời thứ hai.  Không nghi vào đâu được, những người chuyển đổi giới tính, những người khiếm khuyết, đều là những dân cuồng Maandala nhất.  Họ đều có thể tự do chọn avatar mà họ muốn, phái nam chọn avatar của phái nữ, phái nữ chọn avatar của phái nam, Maandala cho họ sự tự do này.

Vừa bước vào Tử Tinh Tuyền, Phương Trì nhận ra rằng mình ở  trong “khu đèn đỏ” (phố lầu xanh).

Đó là một khu vực cấp R (restricted).  Vào một khu như vậy, cảm giác rất khó nói hết, nó mang một cảm giác huyền ảo như rơi vào mộng cảnh, tách rời hết thảy…… Thiết định của tất cả mọi thứ đều khác hẳn so với những khu vực bình thường. Lúc bước vào khu cấp R, người chơi sẽ nảy sinh một cảm giác không chân thật rất mãnh liệt.

Khu vực R như thế này, người chơi chưa đầy 18 tuổi sẽ không có quyền vào.  Sau khi kỹ thuật huyễn thực được đột phá, những trải nghiệm như đang có mặt ở hiện trường khiến cho ngành giải trí AV phát triển như chưa từng bao giờ thấy.  Kỹ thuật xác nhận thân phận bằng tĩnh mạnh của Maandala đủ để phán đoán tuổi thật của avatar, tránh cho những trẻ vị thành niên tiếp xúc với những nội dung không lành mạnh.  Chính sự hạn chế mạnh này cũng khiến cho Maandala trở nên rất phổ biến trong cộng đồng thanh thiếu niên nam nữ.

Trong Tử Tinh Tuyền có rất đông khách tới mua vui.  Ảnh lập thể của tất cả mọi avatar của nhân viên phục vụ đều nằm lơ lửng trong không trung, chậm rãi xoay tròn, mặc cho khách hàng tuỳ ý chọn lựa.  Ảnh của những nhân viên phục vụ được yêu chuộng còn là loại ảnh lập thể dạng động, với những cử chỉ đầu my cuối mắt, phong tình gợi cảm. Tất cả mọi tấm ảnh lập thể đều có thể phóng to, kéo đến gần, để nhìn rõ được từng sợi tóc ở đường ngôi.

Nằm trong Cục An Ninh Mạng lâu năm, Phương Trì dùng mắt là phân biệt được avatar nào người thật, avatar nào huyễn thực.

Những avatar phục vụ ở đây đều là người thật.

Phương Trì chăm chú quan sát “Shi-tô” đang ở giữa đám đông.  Avatar của hắn cao lớn, dễ nhận ra nhất trong những avatar muôn màu muôn vẻ. Có lẽ đây là Thịnh Diễm của năm xưa, tự tin và phô trương, tạo thành một đối lập rất rõ rệt so với nhân vật Guest ngày một ẩn giấu tài năng để không ai hay biết.

“Shi-tô” chọn Sakanouga Akihisa, một cô gái nhỏ nhắn mặc kimono.  Cô gái đó trắng nõn trắng nà, mặt mũi không quá nổi trội, nhìn kỹ trông ra được một vẻ đẹp lạnh lùng.

Đây là mẫu hình tượng mà tên mạo danh “Shi-tô” ưa thích à?

Nhưng…….không đúng lắm.

Sau khi tên “Shi-tô” này bước vào Tử Tinh Tuyền, mặt vẫn trơ trơ, hành động tự nhiên nhưng không hăm hở—-hắn y hệt như cô, mang một sự tỉnh táo đầy dửng dưng giữa khu vực cấp R này. Phương Trì biết đấy là một sự tỉnh táo vì đã hiểu rõ Maandala.  Một khi đã nhìn rõ được bản chất của thế giới huyễn thực này, rồi không muốn chìm đắm trong hoan lạc của nó, thì sẽ có sự tỉnh táo ấy. Nếu như nhận xét của cô không sai, vậy thì “Shi-tô” đến đây làm gì nhỉ?

Sau khi “Shi-tô” chọn xong, liền đi về phía khu vực của nhân viên phục vụ.  Dọc đường hắn ngoái đầu nhìn quanh, tựa như muốn xem coi có ai theo dõi không.  Avatar của Phương Trì lóng ngóng né qua một bên, từ chối lời mời chào của một  nàng sồn sồn.

Đến khi Phương Trì điều khiển cái avatar cho chạy rượt theo, thì cô gái mặc kimono đã đóng cánh cửa phòng số 27 của mình. Trên cửa có một màn ảnh điện tử: “Quý khách có muốn ngỏ mời NP.”  Nếu nhiều avatar cùng ưng một nhân viên phục vụ, có thể đạt được giao dịch này.

Phương Trì chọn: “Có”

Nửa phút sau, người trong phòng đưa ra câu trả lời: Từ chối.

Phương Trì cũng đã đoán là vậy, kéo bảng công năng xuống chọn đúng toạ độ của căn phòng, trong nháy mắt đã có mặt giữa gian phòng.

Căn phòng không lớn, một chiếc giường màu anh đào nhạt chiếm phần lớn của không gian.  Cô gái nhỏ nhắn kia đang ngồi quỳ trên giường, dây thắt kimono đã được gỡ ra, lớp áo bên ngoài đã trút được một nửa, để lộ phần áo đơn mỏng bên trong.  Bờ vai trắng nõn như ẩn như hiện, cặp chân thon dài, cả người cô ta quyến rũ như một trái đào mật. Bất chợt trông thấy cái avatar như cương thi của Phương Trì, cặp mắt long lanh của cô ta lại không hề có chút kinh ngạc mà lại bắt đầu đánh giá Phương Trì một cách hiếu kỳ.

Bất ngờ là, Phương Trì không trông thấy “Shi-tô.”

Cô hỏi: “Người khách vừa mới vào đây đâu rồi?”  Cô dùng máy biến âm, giọng đàn ông, ồm ồm như trống.  Bàn tay của Akihisa nhẹ nhàng vuốt ve đùi mình, toả ra một sự ngây thơ đồng thời quyến rũ vô cùng mãnh liệt.  Cô ta bật cười: “Người khách câm vừa rồi viết cho em một giờ giấy, nói là người khách bên ngoài chấm nhan sắc của em, nhất định sẽ giở trò, xuyên tường mà vào, không ngờ lại là thật!”

Phương Trì thất kinh, “”giở trò, xuyên tường vào,” cho nên “Shi-tô” đã sớm để ý đến thân phận quản trị viên của cô!  Chắc chắn là lúc trên tàu xuyên hệ thống.  Cô nhớ lúc đó “Shi-tô” đang nắm một thanh vịn sáng bóng như gương.  Tuy hắn không ngoái đầu, nhưng có vẻ lúc đó chắc chắn là đã đánh hơi ra được avatar của cô.

Cho nên hắn mới ngồi cho đến trạm cuối, dụ cô đến Chiba City?

Nhưng tại sao lại là Chiba City?  Tại sao lại là Tử Tinh Tuyền?

Trong đầu Phương Trì chợi bật lên một ý nghĩ nhanh như chớp, vươn tay lên trong không trung muốn kéo bảng công năng xuyên không xuống, nhưng ngay lúc đó, Akihisa đâm sầm vào lòng cô, ngăn cảnh hành động xuyên không với thân phận quản trị viên của cô.

“Em không đẹp sao?” Akihisa hỏi bằng giọng nũng nịu vắt ra nước, cặp mắt long lanh sáng rực.  Avatar của cô ta cực kỳ tốt, ôm trong lòng mềm mại ôn hương nhuyễn ngọc, không khác gì thân thể người ngoài đời.  Nhưng cô lại là Phương Trì.  Không những cũng là phụ nữ, mà còn là một người phụ nữ bị thiếu mất tình cảm.

Phương Trì vừa định đẩy mạnh Akihisa ra, ngay lúc đặt tay lên vai cô ta thì chợt đổi ý.  Cô vuốt ve bờ vai mịn màng mềm mại đó, dịu giọng nói: “So với em thì anh có hứng thú với vị khách ban nãy hơn.”

Mặt Akihisa thoáng biến sắc, đẩy cô ra, “hừ” một tiếng.  Tiếng hừ này là giọng của một người đàn ông trẻ tuổi.  Phương Trì hiểu ra, đây là một anh chàng giả gái, thảo nào khoẻ thế, ôm cô một cái cô không nhúc nhích được luôn.

“Vị khách lúc nãy đâu rồi?”

Akihisa ngồi vắt chéo chân ở bên giường, đốt một điếu thuốc lá, đảo trắng mắt lạnh lùng lẳng lặng nói: “Đi mua thuốc rồi.”

Ánh mắt Phương Trì thoáng run lên, không biết “Shi-tô” đó định  giở trò mua thuốc quái gì.

Muốn chọc tức cô hay sao?

Thông qua công năng xuyên không, “Shi-tô” đã đoán ra thân phận quản trị viên của avatar này, nhưng hắn lại không lo bỏ chạy, trái lại còn dụ cô đến một khu vực cấp R như Tử Tinh Tuyền, có lẽ là hắn đang hoài nghi quan hệ giữa avatar này và Lacrimosa.

Hắn có ý định phá cái avatar “Shi-tô.”

Thuốc.  Trong khu vực cấp R thì còn có loại thuốc gì khác nữa. Đương nhiên là thuốc bất hợp pháp. Nó là một dạng bug ở trong Maandala, trên thực tế nó tương đương với việc lợi dụng công cụ MOD để sửa avatar thành một hiệu quả như được chích thuốc kích dục Viagra v.v..  Ban quản trị của Maandala nghiêm cấm loại thuốc này, bởi vì sửa những thiết định của avatar sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cán cân lực lượng. Nhưng Chiba City thì rất đặc biệt, nó là một nơi vàng thau lẫn lộn, mang đậm phong vị mạt thế, truyền thuyết khai hoang của nó thu hút rất nhiều gamer khác nhau trên máy chủ đến để du lịch, trao đổi hàng hoá.  Vì độ tự do cao trong khu vực cấp R, nên số lượng giao dịch phi pháp cũng rất cao.  Đối với việc xử dụng thuốc trong khu vục cấp R này, ban quản trị đúng là nhắm một mắt mở một mắt.  Giống như loại thuốc tăng lực, trả mấy trăm M là có thể dễ dàng mua được.

Hắn muốn thay đổi cái avatar “Shi-tô” này!

Nếu như avatar của quản trị viên này mà do Lacrimosa điều khiển, thì nhất định sẽ vô cùng tức giận.

Nhưng cô, Phương Trì, thì sao lại tức giận được chứ.

Cô có thể cảm nhận được nỗi tức giận ở sâu dưới đáy lòng, nhưng thuốc ức chế alpha như đặt một tấm kính đục chắn ngang cực lớn.  Cô có thể lờ mờ thấy được cảm xúc của mình, nhưng không sao bùng nổ được.

Tiếng bước chân ngoài cửa đang đến gần. “Shi-tô” đã về.

Avatar của Phương Trì nắm chắc công cụ “đóng băng” trong tay. Mọi tài khoản quản trị viên của Maandala đều có công cụ để tạm thời đóng băng tài khoản và quyền hạn để kiểm tra, phòng hờ những hành động bất thường. Tuy nhiên, các đặc quyền này đều bị Maandala nghiêm khắc quản thúc, nếu không được phép trước thì không thể tuỳ tiện đóng băng tài khoản và xâm phạm quyền riêng tư của người dùng.

Nhưng hiện giờ Phương Trì không hơi đâu để lo nhiều như thế nữa.

Cửa phòng 27 chợt mở ra. Avatar cao lớn ngay ngưỡng cửa chính là “Shi-tô.”

Ngay giây phút cửa phòng mở ra, Phương Trì để ý thấy xung quanh avatar của “Shi-tô” đang chớp sáng. Khuôn mặt đẹp đẽ của hắn không mang biểu cảm nhưng lại có một vẻ bình  tĩnh và đầy mưu tính đáng sợ.

Tiêu rồi!

Phương Trì giơ tay lên đang chuẩn bị xử dụng công năng đóng băng “Shi-tô,” sau lưng bỗng bị đẩy mạnh một cái!  Cô đã mở lực hồi tiếp lên max, độ nhạy cực cao, cú đẩy đó khiến cho avatar của cô chới với ngã về phía trước, đâm thẳng vô không gian đang chớp sáng của “Shi-tô”!

Cô nghe tiếng cười khanh khách của Akihisa, “Shi-tô” tóm ngay lấy avatar của cô, có vật gì đó bị nhét tọt vào miệng của lốt avatar đó!

Là thuốc!

Một cảm giác khắp người bủn rủn rụng rời.  Phương Trì cảm nhận được một sức mạnh đang bóp nặn cô ra khỏi cái lốt, tựa như cô là cái hột đang bị bóp bay ra khỏi thịt non mềm của trái cây.  Toàn bộ thế giới trước mắt lập tức khép thành một đường trắng xoá rồi biến mất trong bóng tối.

Phương Trì bị đá rớt khỏi mạng.

Trong đầu cô chỉ còn lại một câu: avatar của cô đã bị “Shi-tô”  đoạt mất tài khoản.

Cô chống tay lên tường để giữ thăng bằng, ấn tiếp nút khởi động, thử leo lại lên mạng đăng nhập vào lại trong hệ thống của Maandala.  Giữa không trung hiện lên một dòng chữ cảnh cáo màu đỏ chớp chớp nhắc nhở cô:

Người dùng đã đang ở trên mạng. 

Mẹ kiếp.

Trong đầu Phương Trì chớp qua một câu chửi thề kinh điển.

Không phải là trong Maandala chưa từng xảy ra mấy chuyện cướp tài khoản, mấy kiểu cướp tài khoản đó thường được gọi là “bị đoạt.”

Nhưng ảnh hưởng của chuyện bị đoạt không quá nghiêm trọng.  Maandala thông thường sẽ xoá mật mã, rồi yêu cầu nạn nhân dùng tĩnh mạch để chứng minh thân phận, cho dù bị đoạt mất avatar đi nữa, kẻ cướp cũng sẽ không có cách nào để đăng nhập, người dùng vẫn có thể lên mạng lần nữa.

Nhưng avatar của quản trị viên thì khác—-

Nó vốn không cần phải dùng tĩnh mạch nhận dạng rồi đăng nhập!

Phương Trì thử khởi động lại Maandala rồi đăng nhập vào hệ thống.  Vẫn một dòng chữ màu đỏ chớp chớp giữa không trung.  Cô thử đăng nhập bằng tài khoản Lacrimosa của mình, hệ thống Maandala lại cảnh cáo cô bằng chữ màu đỏ:

Bạn không thể đăng nhập hai avatar cùng một lúc.

Cô đã hiểu ra.

“Shi-tô,” cái tên cướp tài khoản nọ, đã đăng nhập vào tài khoản quản trị viên đó.  Nhưng bởi vì bên của cô đã không thoát ra khỏi hệ thống một cách bình thường, cho nên ngay cả tài khoản cá nhân cô cũng không đăng nhập lại vào được.

Chắc đây là một bug nữa trong hệ thống của Maandala.  Nhưng một bug cấp thấp như thế này sao lại có thể tồn tại chứ?  Tức là chuyện này trước nay chưa từng xảy ra bao giờ!  Chưa từng có tiền lệ, chưa từng có quản trị viên nào bị đoạt tài khoản!

Phương Trì gọi điện ngay cho Reboot, nhưng mãi không ai bắt máy.  Reboot ở trên Maandala quanh năm, cơ bản đã bỏ mặc phương thức liên lạc bằng điện thoại.  Huống chi hiện giờ anh ta đang bị sứt đầu mẻ trán với cái lỗ hổng hệ thống kia.

Tài khoản của quản trị viên có thể vào được trong back-end của hệ thống để sửa mã nguồn, nếu như một kẻ cướp tài khoản mà muốn lợi dụng tài khoản kiểu này để làm việc xấu, thì rất dễ dàng thành công.  Phương Trì chạy ào xuống nhà, gọi một chiếc taxi tới thẳng trụ sở của Maandala. Tên cướp tài khoản này mạnh hơn cô tưởng nhiều.

Cô ngồi trong chiếc xe đang lướt trên đường, nhớ đến ánh sáng chớp chớp quanh người “Shi-tô,” biết được rằng kẻ cướp tài khoản đó đã vào được đến trong hệ thống hiển thị của Maandala. Đương nhiên loại xâm nhập này chỉ mới sơ sơ bề mặt thôi, phạm vi bị hạn chế hết cỡ, bởi vì mã của hệ thống hiển thị cơ bản không ai hack vào để sửa đổi được.  Rõ ràng là tên cướp đó lợi dụng dùng “thuốc.”

Rốt cuộc hắn biết sâu hiểu rộng về Maandala bao nhiêu mới biết cách mượn bug “thuốc” trong Maanala để xâm nhập vào hệ thống hiển thị?  Cho dù phạm vi hắn có thể xâm nhập ít ỏi đến bao nhiêu đi nữa, đấy vẫn là một tấm lưới hữu hiệu.  Khi avatar của cô rớt vào trong phạm vi thế lực của hắn, tấm lưới cá bé nhỏ ấy cũng đủ để hắn cướp đoạt được một cái avatar không cần phải dùng tĩnh mạch để chứng nhận này.

Hắn đã sớm có ý định cướp đoạt avatar quản trị viên này từ cô.

Cho nên mới nhất định phải là Chiba City.

Nhất định phải ở khu vực cấp R.

Nhất định phải ở Tử Tinh Tuyền.

Tên cướp đó, còn tâm cơ hơn cô vẫn tưởng.

Liệu là ai được nhỉ?

Phương Trì nhìn ra ngoài cửa sổ.  Cảnh sắc nhanh chóng vụt về đàng sau.  Hoa hồng đổi màu, mấy ngày trước còn nở tưng bừng oanh liệt, nay đã tàn hết, lá xanh thì ra rậm rì xanh mướt.  Xe taxi phóng như bay trên vành đai cao tốc, toà nhà trông như một bó đuốc lớn đang dần dần tiến vào trong tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.