Hệ thống hiển thị, lỗ hổng hệ thống số 20274 và 20275 mang tên “Gương mặt trên trời” đã được hoàn toàn tu sửa. Hệ thống màn hình điện tử huyễn thực và hệ thống môi trường trong Maandala đã được khôi phục và hoạt động bình thường, trong thế giới Maandala vô biên vô hạn, những màn hình quảng cáo màu xám chợt sáng lên, bắt đầu phát hình quảng cáo và những nội dung giải trí; bầu trời xám xịt chợt sáng lên, sau khi được khởi động lại thì tặng cho tất cả mọi người có mặt trong game một khoảng không xanh biếc. Người đang chơi game trong Maandala cùng nhau reo hò như điên, tựa như niềm hân hoan sau khi cả thế giới bị cúp điện nay đã lại có điện.
“My Gian Xích phát trực tuyến từ một khu vực sử dụng hệ thống ngôn ngữ tiếng Trung làm ngôn ngữ chính, nhưng hắn xâm nhập vào nguyên một hệ thống màn hình điện tử và hệ thống môi trường.
“Cho dù người chơi trong khu vực dùng tiếng Trung không xem thấy cảnh My Gian Xích xuất hiện trên màn hình điện tử và giữa trời đi nữa, nhưng tin My Gian Xích hack được vào hệ thống của Maandala nhanh chóng lan truyền. Chúng tôi nhận được rất nhiều thông báo được gửi đến từ các cơ quan an ninh thông tin, bao gồm cục an ninh mạng trong nước, tỏ ý rất quan tâm đến sự kiện liên quan đến an toàn này, yêu cầu chúng tôi mau chóng xử lý.
“Sau khi chúng tôi xác định là không có cách nào để vá xong lỗ hổng trong vòng 3 tiếng đồng hồ ứng phó tình trạng khẩn cấp này, để đề phòng trường hợp hacker nào khác cũng xâm nhập vào hệ thống bằng lỗ hổng 20274 và 20275, chúng tôi quyết định tạm thời tắt toàn bộ hệ thống màn hình điện tử cùng với hệ thống môi trường trên máy chủ.
“Ước lượng tổn thất do lần tắt hệ thống này trực tiếp gây ra là quãng 8.4 tỉ tệ, chủ yếu là tổn thất đến từ mất thu nhập quảng cáo, bồi thường phải chi trả cho các tai nạn thể thao huyễn thực và giao thông huyễn thực v.v. do sự cố này gây ra. Tổn thất gây ra cho các cơ quan và ban ngành như giáo dục, y khoa, quân sự, chính trị vân vân khó ước lượng…….”
Reboot đang đau khổ viết một báo cáo đơn giản cho Đằng Hoa, vừa viết vừa lệ rơi đầy mặt: chỉ với chuyện này thôi, tiền thưởng cuối năm coi như đi đời nhà ma rồi. My Gian Xích nhất thời tự sướng với chính nghĩa, còn các lập trình viên như anh ta thì táng gia bại sản để trả giá giùm.
“Reboot cái tên này, tẩm ngẩm tầm ngầm, ngầu thiệt!” Gian phòng bé xíu của anh ta bị cả trăm người ùn ùn xông vào, bên ngoài vẫn không ngừng có thêm người kéo tới. Đám người coldfire, La Toàn và những thành viên của phòng thực nghiệm Quang Chi Kỷ không thường xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời cũng bất ngờ có mặt trong nhóm.
Mặt Reboot vẫn còn đang đực ra thì đã bị 7-8 cánh tay nhấc bổng tung lên.
“AAAAAAAAAAAAAAA!!!” Anh ta sợ độ cao, rú lên như bị thọc tiết, “Tha mạng đi các ông ơi!! Rốt cuộc chuyện gì thế!”
“Còn làm bộ! Cậu lấy tài khoản quản trị viên số 17 lấp sửa được cái lỗ hổng ‘Gương mặt trên trời” rồi, ôi cái thằng này, cừ thật!”
“Cái gì?…….” Reboot vẫn ngu người, tài khoản quản trị viên số 17, đấy không phải cái avatar cũ rích chả ai dùng sao? Mẹ kiếp, rốt cuộc chuyện quái gì thế này?! “Ồ….. Cái này không phải tôi……”
Nhưng đám lập trình viên đang hào hứng đó vốn không buồn để ý đến lời giải thích của cậu ta. Trong Maandala xưa nay chưa từng xảy ra sự kiện lỗ hổng khiến hệ thống bị xâm nhập gây ra ảnh hưởng cực lớn như thế này. Những lỗ hổng trước đây đều được âm thầm phát hiện rồi âm thầm lấp sửa, cái trò My Gian Xích làm lần này đã đè bẹp bọn họ đến nỗi không ai ngẩng đầu lên được. Bây giờ lỗ hổng đã lẳng lặng được lấp sửa, bọn họ có thể không ăn mừng sao!
Reboot bị tung lên mấy lần giữa không trung không ngừng gào rú, đuôi mắt bắt được một bóng dáng thiếu nữ nhỏ bé với gương mặt trắng xanh, tóc để xoã vai, không phải Phương Trì thì còn ai vào đây?
Lúc bị rớt trở lại, anh ta vùng vẫy ôm chặt lấy cổ của một đồng nghiệp quen thân: “Mấy ông tha cho tôi đi, mì ăn sáng nay sắp sửa văng hết ra rồi!”
Coldfire nồng nhiệt nói: “Reboot, tôi đã thu xếp một buổi chia sẻ trong Quang Chi Kỷ, cậu tới giảng giải cho chúng tôi nghe cách cậu sửa lỗ hổng lần này nhé!” Khác với những nhân viên xa cách lạnh lùng trong Quang Chi Kỷ khác, coldfire thích nhất là các hoạt động chia sẻ với nhau trong tổ chức. Có điều lần này La Toàn đứng cạnh anh ta cũng trịnh trọng gật đầu.
“Hả? Em?……..” Reboot sắp khóc tới nơi. Đừng nói là anh ta sửa, cho dù anh ta có thật sự sửa đi nữa, ra đứng lớp trước mặt toàn bộ chuyên gia bảo mật thông tin mạng của Quang Chi Kỷ à—anh ta mới chỉ là một tên nhãi mới chân ướt chân ráo thôi!
“Cuối năm nay cậu sẽ không thiếu tiền thưởng đâu, ít nhất là 80 tháng đấy. Lúc đó phải nhớ mời anh em đi ăn ké đấy nhé!” Mọi người đua nhau phụ hoạ, Reboot có lòng muốn nói thật, nhưng không thể nào dám thừa nhận mình đã đưa tài khoản quản trị viên cho người khác mượn, đành bối rối để mặc cho mọi người chúc mừng hoặc trêu đùa.
Khó khăn lắm mới tiễn được hết đám tôn thần đó đi, anh ta ngó quanh thấy không còn ai, vội vàng xông ra kéo Phương Trì vào một căn phòng hút thuốc lá được đóng kín. Lập trình viên thường xuyên thức qua đêm, không tránh được việc phải hút thuốc để cho tỉnh táo, cho nên mỗi tầng lầu trong công ty đều có vài căn phòng hút thuốc. Chỉ có điều nhân viên chê căn phòng đó quá bí, không cửa sổ, không thở được, thường kéo nhau ra chỗ lối thoát hiểm để phì phèo.
“Cái gì? Cậu nói avatar số 17 cũng bị tên giả mạo ‘Shi-tô’ đó đoạt mất?!” Reboot sắp điên tới nơi, “Nhưng mà những gì đồng nghiệp của tớ nói lúc nãy cậu đã nghe thấy hết chứ? Hiện giờ avatar quản trị viên số 17 đang nằm yên trong nhà kho kìa, sau khi lấp sửa xong hai lỗ hổng ‘Gương mặt trên trời’ thì đã trở về lại chỗ cũ rồi!”
Hôm bữa Phương Trì bị Reboot thủ tiêu mất quyền ra vào trụ sở xong, lần này phải mất rất nhiều công sức mới nghiệm chứng được thân phận, vào bằng dạng khách tham quan. Sau đó vào đến phía ngoài văn phòng của Reboot thì thấy anh ta đang bị đồng nghiệp tung lên chúc mừng đã sửa xong lỗ hổng, mà kẻ sửa lỗ hổng đó lại là tài khoản quản trị viên số 17 mà cô bị đoạt mất. Tình tiết đột dưng biến hoá khôn lường này cô thật chưa từng ngờ đến.
“Cho nên thật ra cái tên ‘Shi-tô’ giả kia mới là người sửa lỗ hổng.” Reboot rờ cờ cái cằm tròn trơn láng, trầm ngâm. “Mẹ kiếp, hẳn một Robin Hood nữa chớ!”
“Tái ông mất ngựa hay là trong hoạ có phúc gì cũng như nhau, lần này là tớ sai.” Phương Trì lẳng lặng nói, “Vẫn là vì tớ chưa buông Thịnh Diễm được. Nếu như kẻ đó không dùng avatar của Thịnh Diễm chạy vào Tử Tinh Tuyền, tớ cũng không dễ dàng trúng kế của hắn, để hắn đoạt được avatar.”
“Nếu như sự việc đã kết thúc rồi thì không cần nghĩ gì nhiều nữa.” Reboot an ủi cô. “Người kia không phải người xấu mà!”
“Làm sao tớ không nghĩ nhiều được?” Phương Trì lẩm bẩm, “Cậu có biết không, sau đó tớ cứ nghĩ, lần đó trong nhiệm vụ truy bắt hồ ly, tại sao tớ lại bị tổ chức Bạch Hạc bắt làm con tin, tại sao Thịnh Diễm chết, có phải là do tình cảm giữa tớ và Diễm Thịnh quá nặng, đã để lộ dấu vết ở đâu đó?”
Sắc mặt của cô u ám nặng nề, “Thì ra tớ là một đứa ngu xuẩn. Thịnh Thanh Hoài đã từng đề nghị với Sử Tranh Vanh, không nên tuyển nữ cảnh vào Cục 19. Bởi vì phái nữ là loài động vật dễ dàng bị vải thưa che mắt nhất khi gặp chuyện liên quan đến tình cảm. Hiện giờ tớ tin rằng ông ấy đã nói đúng.”
Giọng của Phương Trì chợt trầm hẳn xuống, Reboot hơi chột dạ. Anh ta liếc Phương Trì, rồi lại không dám nhìn vào mắt của Phương Trì. Anh ta biết đây chính là gút mắc trong lòng cô, một gút mắc đối với cái chết của Thịnh Diễm. Nhưng anh ta là người ngoài cuộc, không hiểu rõ nội tình, nhất thời không biết nên nói gì. Chỉ cảm thấy Phương Trì đáng thương, nói: “Đoán bậy bạ cái gì chứ! Cục 19 còn chưa chứng thực chuyện này, cậu mắc mớ gì ôm hết trách nhiệm vào người? Với cả, nếu như lần này người kia không đoạt mất avatar số 17, hiện giờ Maandala không biết còn loạn đến độ nào nữa! Đừng nghĩ gì nữa mà, trời có sụp thì vẫn có anh đây chống giữ cho cậu!”
Reboot chính là loại người vừa lành thương đã quên đòn đau, lỗ hổng vừa sửa xong lại bắt đầu nói chuyện hùng hồn. Phương Trì bị khói thuốc làm sặc, ho lên vài tiếng, cặp mắt hẹp dài đã bắt đầu hơi đỏ lên, song lại hít mạnh vào một hơi. Cô không hề nghiện thuốc, xưa giờ hễ hút cũng chỉ là để phối hợp diễn kịch. Nhưng lúc này đây trong lòng cô trống vắng cô quạnh, chỉ còn có thuốc lá đủ khiến cô giải sầu.
“Có thể liên tiếp cướp được 2 avatar, rồi trong một quãng thời gian ngắn ngủi đã có thể sửa được hai lỗ hổng kia, cậu cảm thấy hiện giờ còn bao nhiêu người sống có thể làm được?” Phương Trì hỏi.
“Ngoài Đằng Hoa ra, tớ cảm thấy trong nước không có đến 10 người.” Reboot quả quyết. “Sau khi My Gian Xích hack vào, những đại thần trong phòng thực nghiệm Quang Chi Kỷ như coldfire, La Toàn đều tham gia sửa lấp, nhưng không giải quyết nổi. Có thế thấy người kia không chỉ là một đại thần bình thường nữa rồi.”
“Mười người nào?”
“Mấy dân ngoại quốc như Wither thì không tính. Lần trước cậu có nhắc đến việc anh ta viết chữ Trung, tạm thời chúng ta có thể cho rằng anh ta là người Hoa.”
Phương Trì gật gù, chấp nhận điều kiện loại trừ này.
Reboot lật tay, đếm từng tên một:
“Sin, Guest – T.N.T – Creeper trong Ba Chàng Ngự Lâm, Thiên Hành Kiên trong Liên Minh Hồng Khách, Bánh Bao Nhận Ta Một Đớp trong studio Cambrian, SG Giáo Chủ trong phòng thực nghiệm Quang Chi Kỷ của bọn tớ —- nhưng mà ổng đã đi Châu Phi với Đại Papa mất rồi, lần này chắc chắn không phải ổng.”
“Bảy người rồi. Ba người còn lại thì sao?”
Reboot làm một vẻ mặt bất lực, “Đương nhiên là ông Thịnh Thanh Hoài với lại Hồng Cẩm Thành trong Cục 19 của bọn cậu chứ gì nữa. Nhưng tính chất bảo mật của Cục 19 cao, có nhân vật đại thần nào khác thì tớ cũng không biết được. Người cuối cùng, ừm, tớ cảm thấy My Gian Xích cũng có thể làm được, nhưng mà cũng không đến độ mà hắn tự phá xong tự sửa chứ hả…….”
Phương Trì gật đầu. Cô rất muốn nói, Creeper đã mất rồi, nhưng nghĩ kỹ lại, đâu có chứng cứ xác định gì, cho nên không nói ra.
Cô bảo: “Mấy người này đều là gamer cấp thượng thừa trong Maandala đúng không.”
Reboot gật đầu, đáp: “Bất kể là My Gian Xích hoặc tên cướp tài khoản, đều rất quen thuộc với mã thời thượng cổ của Maandala. Nghe nói lúc ban đầu khi Maandala còn chưa là Maandala, chỉ có quãng 100 người chơi thử, những tay beta này đã trải qua một thời kỳ rất ngắn lúc toàn bộ mã được để mở, cho nên chắc là vào lúc đó họ đã tiếp xúc được với mã nguồn của Maandala.”
“Nếu nói như thế…….” Phương Trì bắt đầu trầm ngâm, “Cậu không cảm thấy My Gian Xích vô cùng đáng sợ sao? Đã là lỗ hổng thời thượng cổ thì chứng tỏ anh ta đã biết từ trước khi Maandala còn chưa chính thức được thành lập, nhưng mãi không báo lỗi cho các cậu biết ở trong diễn đàn báo lỗi để mà các cậu biết đường vá, mà lại chọn thời cơ như hiện giờ, lợi dụng lỗ hổng để hack hệ thống, tạo thành một ảnh hưởng cực kỳ náo động.”
Reboot nghĩ ngợi cẩn thận, không khỏi rét run, nói: “Cha nội My Gian Xích này, cậu nói xong tớ thấy tà ác dễ sợ. Rốt cuộc là người tốt hay người xấu đây?”
Phương Trì lắc đầu: “Không rõ nữa. Nhưng có thể chắc chắn rằng người cướp tài khoản không phải kẻ địch.”
“Có thể sửa chữa lỗ hổng nhanh như vậy thì rõ ràng cũng biết sự tồn tại của cái lỗ hổng này từ xưa. Mà người cướp tài khoản đó cũng đâu báo lỗi ở diễn đàn báo lỗi đâu?”
“Nhưng mà anh ta không lợi dụng cái lỗ hổng đó, mà là sửa chữa nó.”
Reboot im. Phương Trì cũng chìm trong im lặng. Cô ngó sơ một lượt tên của những gamer từng chơi beta trong danh sách Reboot gửi cho cô, nhưng không có tên nào khiến cô nảy sinh linh cảm.
Ban đầu cô tin chắc rằng người xâm nhập avatar của Thịnh Diễm hẳn là có liên quan rất lớn đến cái chết của Thịnh Diễm, thậm chí còn là một trong những hung thủ. Nhưng hiện giờ trông có vẻ như là tay cướp tài khoản này cũng không biết gì về cái chết của Thịnh Diễm cả. Con đường điều tra kẻ thao túng phía sau cái chết của Thịnh Diễm thông qua tên cướp tài khoản mà cô đã định trước đây, chỉ e rằng đã đứt tuyến.
“My Gian Xích, người cướp tài khoản. Hai người nay đều rất kỳ lạ.” Reboot lẩm bẩm.
Nghe Reboot nói vậy, Phương Trì chợt nghĩ đến một người.
—–Tôi muốn điều tra một người.
—–Ai?
—–My Gian Xích.
Phương Trì liếc đồng hồ treo trên tường phòng hút thuốc, giật mình, “Tiêu rồi.”