Hạt giống của Rạn Băng rất nhỏ, nếu không sẽ không thể dùng một thiết bị hạn chế dung lượng như u-disk để phát tán nó offline. Nhưng chính vì để có thể sản xuất nó nhỏ như vậy, nên người sản xuất ra nó đã từ bỏ ý định làm nó thành một phần mềm độc lập, mà để nó phải lệ thuộc vào Maandala. Chỉ có môi trường chuyển tải của Maandala mới có thể thả cho hạt giống được tự do sinh sôi, trở nên một trải nghiệm và lượt xem gọi là Rạn Băng.
“Anh muốn xem thật sao?”
“Muốn xem thật.”
“Tôi mới nghe qua mà đã thành vậy, anh không sợ bất trắc?”
Tạ Vi Thời đứng lên nhìn cô, cười khiến người ta loá mắt: “Cô không tin tưởng tôi, hay là không tin tưởng bản thân?”
Phương Trì ngẩn người.
Cô có thể thấy rõ nỗi khiếp sợ sâu trong thâm tâm của cô đối với Rạn Băng.
Cô không hề hoài nghi khả năng tự kiềm chế của Tạ Vi Thời. Đêm hôm qua, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cô đã nhìn thấy Tạ Vi Thời bóp cò bắn xuyên qua con mắt còn lại của Lút Cán. Khẩu súng con con đó, nhắm trúng đích đã rất khó khăn rồi, đừng nói gì đến khoảng cách xa như vậy. Luyện được độ chính xác như thế, nếu như bản thân không có kỷ luật cực cao và khả năng tự khống chế cao, cơ bản sẽ không làm nổi.
Nhưng thứ này chính là Rạn Băng. Cho dù một loại ma tuý tầm thường hơn đi nữa, nó cũng vẫn có khả năng huỷ hoại ý chí của một người kiên định, đừng nói gì Rạn Băng.
Phương Trì do dự một chút, nói: “Tôi có một cách để xem Rạn Băng.”
Tạ Vi Thời cười, nói: “Tôi cũng có một cách.”
Phương Trì nhướn mày, “Vậy mỗi người chúng ta tự viết xuống, xem coi có giống nhau không, thấy thế nào?”
“Được.” Tạ Vi Thời gật đầu.
Hai người tự lấy bút viết vào lòng bàn tay. Nắm tay lại, lúc mở tay ra, trong lòng bàn tay của Phương Trì viết: “Giảm số chiều”
Của Tạ Vi Thời viết: “Giải cấu trúc.”
Phương Trì hiểu ý, mỉm cười nhìn Tạ Vi Thời. Tạ Vi Thời cũng đang nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú thoảng ý cười hàm súc.
Cách “giảm số chiều” mà Phương Trì nói, trên thực tế chính là thâu lại Rạn Băng, từ trải nghiệm VR ba chiều, biến nó thành một đoạn phim 2 chiều, có thể xem trên máy tính. Phải biết rằng đặc điểm lớn nhất của game huyễn thực là cảm giác trầm mình trong cảnh phim—“tôi là một phần thể của thế giới đó,” chứ không phải là một khách bàng quan. Sau khi giảm số chiều, hiệu quả ảo nhất của Rạn Băng tất nhiên sẽ giảm mạnh.
Còn cách “giải cấu trúc” mà Tạ Vi Thời đề cập thì tương tự giống như trải nghiệm của Phương Trì: nhờ vào cấu trúc của kính huyễn thực có ba hệ thống độc lập là hiển thị hình ảnh, âm thanh, và xúc giác, tách một trải nghiệm hoàn chỉnh của Rạn Băng ra thành 3 trải nghiệm gồm có âm thanh, hình ảnh, và xúc giác.
Nguyên lý cơ bản của Rạn Băng chính là thông qua những ám thị tâm lý mãnh liệt nằm trong nội dung nhắm vào thính giác, thị giác, và xúc giác, tạo nên kích thích đặc thù trên cơ thể của con người, rồi từ đó khơi dậy và tạo nên những biến hoá mạnh mẽ trong ký ức, ý thức, cảm quan, và cảm xúc v.v. của con người. Sau khi bị giải cấu trúc, những thứ có thể gây ảnh hưởng đều bị giảm thấp.
“Thử giảm số chiều đi, an toàn hơn.” Phương Trì thúc đẩy kiến nghị của mình với Tạ Vi Thời. Bởi lẽ bản thân cô đã phải trải qua khúc dạo đầu là phần âm thanh trong Rạn Băng, cô biết rất rõ cảm giác đau đớn hồn phi phách tán đó.
Tạ Vi Thời không lo lắng cho mấy, nhướn mày, “Không tự mình thử thì làm sao chữa trị được cho người khác?”
Phương Trì nhìn đầu ngón tay của chàng vẫn còn lưu vết sẹo nho nhỏ, hỏi: “Giữa nghề bác sĩ và hacker, tại sao anh vẫn chọn làm hacker?”
Tạ Vi Thời cười cười: “Gia đình là một thế gia trong ngành y, tuổi nhỏ ngựa non háu đá, một lòng muốn vượt qua cha mình. Muốn luyện sức cho tay nên hễ rảnh thì chơi game, chơi một hồi thành ra nửa chân đã bước vào giới hacker.”
Phương Trì nhớ đến cảnh tượng trong thư viện hồi trước, khi đó chàng dùng tay gõ bàn phím để sau lưng, ngón tay thon dài khéo léo bay lượn, giống như đang đánh dương cầm.
“Rồi sao nữa?”
“Vẫn muốn làm bác sĩ, nhưng con đường nghề y này không đi tiếp được nữa. Ai cũng phải sống đúng không, thế nên làm quạ, kiếm được bát cơm qua ngày. Sau đó dần dần nghĩ thoáng hơn. Kỹ thuật giải phẫu [tốt] thì đã là gì? Tìm đại một bác thợ sửa xe bên đường có khi còn giỏi hơn tôi. Nói cho cùng tôi chỉ muốn cứu một số người. Làm bác sĩ hay làm quạ, có gì khác biệt đâu?”
Khác biệt giữa đen và trắng. Phương Trì nghĩ bụng, khác biệt giữa việc có người sẽ ghi nhớ anh và không ai hay biết đến anh.
Tạ Vi Thời đã đeo kính huyễn thực vào mắt.
Lúc chàng lấy tay chuẩn bị ấn nút ra lệnh “bắt đầu,” Phương Trì nắm lấy tay chàng.
“Đừng chìm đắm trong nó.”
Khoé miệng của chàng cong lên, trở tay nắm ngược lại tay của Phương Trì: “Nhất định phải chìm đắm trong nó. Nhưng sau khi tôi sa vào nó rồi, thì phải kéo tôi ra.” Nói xong, chàng phất ngón tay, khởi động Rạn Băng.
Phương Trì vẫn bị căng thẳng.
—-Nhất định phải chìm đắm trong nó.
Cô hiểu ý của Tạ Vi Thời. Tạ Vi Thời mở rộng bản thân ra để đắm chìm trong Rạn Băng. Tuy quen biết chàng chỉ mới một quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng cô đã hiểu rất rõ, Tạ Vi Thời là một con người có ý thức bản ngã rất vững chắc và chặt chẽ. Một người sinh ra trong một thế gia toàn bác sĩ trong thời hoà bình, phải như thế nào mới có thể bóp cò súng mà mặt không đổi sắc? Phương Trì chỉ biết, ngoài những người từ bé đã trải qua huấn luyện như cô, những người khác không dễ dàng làm được chuyện ấy. Cho dù một người ưu tú như Thịnh Diễm đi nữa, khi xưa sau khi chấp hành nhiệm vụ ám sát, vẫn phải trải qua điều trị tâm lý.
Trong tâm lý của mỗi người đều có điểm yếu. Chỉ cần tóm được nó một cách chính xác, một đòn là sụp đổ. Nhưng mãi cho đến nay, cô vẫn chưa thấy được nhược điểm của Tạ Vi Thời nằm chỗ nào. Một con người như thế, có sức đề kháng mạnh nhất đối với Rạn Băng.
Nếu ví Rạn Băng như một một chai axit sulfuric, những ai đã bị thương tích khắp mình thì sẽ bị nó ăn mòn không còn ra dạng người nữa, thông qua vết thương mà tìm vào tận cùng xương tuỷ, tựa như cô. Còn Tạ Vi Thời thì sao? Không chỉ khắp người da thịt vẹn toàn không kẽ hở, thậm chí lại còn thêm tầng tầng lớp lớp vỏ cứng bên ngoài. Nếu như chàng không tự tay tháo gỡ vỏ cứng của mình, thì Rạn Băng có thể gây tổn thương bao lớn đối với chàng cơ chứ?
Nhưng như Tạ Vi Thời nói, chỉ khi nào thật sự đắm chìm trong nó một lần, thì mới biết được điều đáng sợ nhất của Rạn Băng nằm ở đâu. Chàng nói cần phải có một cộng sự để cùng chàng xem, có lẽ chính là vì lý do này.
Chàng tin tưởng cô.
Thoạt tiên mọi biểu hiện của Tạ Vi Thời vẫn bình thường, đứng một cách thoải mái. Nhưng dần dần, thần sắc của chàng trở nên mỗi lúc một căng thẳng, khoé miệng hơi vểnh lên, theo thời gian chàng mím chặt môi, biến thành một đường thẳng. Một phút, một phút rưỡi, hai phút, hai phút rưỡi…….. Trên trán của Tạ Vi Thời bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh, to như hạt đậu. Chàng bắt đầu hé miệng, mơ hồ phát ra một âm thanh, nghe như là “Long Chấn.” Là tín hiệu của người đã lạc lối.
Phương Trì tiến đến gần, hai tay cô nắm lấy hai tay chàng, đẩy chàng giật lùi, cất tiếng gọi: “Tạ Vi Thời! Tạ Vi Thời!”
Cơ thể của Tạ Vi Thời giật bắn lên, hai tay mở rộng, năm ngón tay đan vào năm ngón tay của cô, rồi nắm chặt.
Lòng bàn tay của chàng nóng rẫy. Phương Trì cảm thấy yên tâm. Tạ Vi Thời đã thoát được rồi.
Tuy trong game huyễn thực như Maandala, người chơi mang cảm giác chìm trong cảnh game và có mặt ở hiện trường, nhưng đa số những người chơi đều hiểu, mình đang ở trong thế giới huyễn thực chứ không phải ngoài đời thật. Còn có lẽ Rạn Băng đáng sợ nhất ở chỗ nó có thể khiến cho người xem mất đi ý thức bản ngã, bắt đầu không biết mình đang trong huyễn thực hay là ngoài đời thật, giống như đêm qua, khi cô bị vây trong âm nhạc của Rạn Băng, đã mất đi ý thức về bản ngã, cảm thấy bản thân cô và giai điệu quỷ dị u ám kia hợp lại thành một.
Lúc vừa rồi Tạ Vi Thời cũng thế. Khi đó thì phải nhờ vào một người ngoài đời mang đến cho chàng một cảm giác mà trong thế giới huyễn thực không tạo được. Bước giật lùi là cách tốt nhất, bởi vì rất ít khi nào người ta đi giật lùi trong game huyễn thực. Một khi Tạ Vi Thời nhận ra được sự xung đột giữa những gì chàng đang thấy bằng mắt và những gì hành động của cơ thể chàng đem lại, chàng liền có thể thoát được khỏi trải nghiệm trong huyễn cảnh, nhận thức được rằng hết thảy những gì vừa trải qua, đều là ảo.
Tựa như chàng đã bước vào một mộng cảnh, mà Phương Trì là người gọi chàng tỉnh lại.
Ba phút 14 giây. Vô cùng ngắn ngủi, nhưng Phương Trì lại cảm thấy như mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua. Lòng bàn tay của cô nóng ướt.
Gỡ cặp kính huyễn thực từ trên mặt Tạ Vi Thời xuống, mắt của chàng vẫn đang mở, ngơ ngác vô thần. Phương Trì tóm lấy hai vai của chàng ra sức lắc, liền cảm giác được hai cánh tay chàng co lại, ôm cô vào lòng.
“Tạ Vi Thời…….”
Phương Trì hơi kinh ngạc, sau đó lại thấy chàng đang hít hà mùi hương bên hõm vai cô, ngón tay lùa sâu vào trong mái tóc dài bù xù chưa chải của cô, mơn man da đầu của cô. Cơ thể thon dài của chàng đang toả ra hơi ấm mang chút độ ẩm, ôm cô rất chặt. Mặc dù Phương Trì biết rất rõ chàng đang cố gắng phân biệt giữa huyễn cảnh và thế giới chân thật, nhưng hành vi ấy vẫn không hiểu sao khiến cô căng thẳng.
Thì ra Tạ Vi Thời cũng có điểm yếu. Ký ức nào của chàng đã bị khơi dậy? Phải chăng đó là “long chấn”?
“Kết thúc rồi hả?” Cô hỏi.
“Kết thúc rồi.” Chàng đáp bằng giọng rất trầm, hơi thở vẫn chưa hoàn toàn bình thường.
“Tôi có nên vùng ra khỏi tay anh, chạy vào trong buồng vệ sinh trốn, rồi khoá cửa lại.” Hiện giờ cô không có sức để hạ gục chàng.
Tạ Vi Thời cười, “Nếu như thật sự là như vậy, làm sao có thể để cho cô có cơ hội vùng thoát.” Chàng buông Phương Trì, quay mặt đi, đi đến trước máy tính, ngồi xuống. Tay đặt lên bàn phím, nhưng một hồi lâu vẫn không có động tác gì.
Phương Trì để ý thấy bước chân vừa rồi của chàng hơi chơi vơi, cặp mắt nai như phủ một lớp sương mù ướt át, nóng rực và hoe đỏ.
Cô do dự một chút, rồi đến bên chàng, tay phải đặt xuống, phủ lên bàn tay phải của chàng đang đặt trên bàn phím. Tay của cô nhỏ hơn của chàng rất nhiều, tái nhợt không chút máu, đặt trên mu bàn tay chàng, mong manh dễ vỡ. Một bàn tay như thế, mà năm ngón tay lại men theo những kẽ hở giữa các ngón tay của chàng, đan xen, rồi nắm chặt lấy mu bàn tay chàng.
“Có thể cảm giác được tôi không? Tạ Vi Thời?”
Tạ Vi Thời không nói gì.
Phương Trì cúi người, quay đầu, hôn nhẹ lên môi chàng. “Thế này thì sao?” Kỹ thuật hôn của cô rất tốt, môi miệng trằn trọc, chóp mũi cạ lên chóp mũi của chàng, hơi thở mỏng manh và lành lạnh liền quấn lấy của chàng.
“Trong huyễn cảnh của anh, có ai hôn anh như thế này không? Có chân thật như tôi không?”
Ta Vi Thời chợt ngẩng phắt đầu, đẩy cô ra.
“Hiện giờ chưa có, sau này thì sẽ có.”
Nghe vậy, Phương Trì khẽ bật cười.
Đã có thể phân biệt được giữa ảo ảnh và hiện thực rồi. Lúc này có lẽ là chàng đã thật sự thoát ra được.
“Định thử lần nữa không?” Phương Trì hỏi.
“Không cần.” Tạ Vi Thời xoa bóp nơi tim của chàng, nói một cách hơi mệt mỏi, “Cơ bản là đã có thể giải được Rạn Băng rồi.”