Các cô gái hét lên chạy ra khỏi phòng bao. Phương Trì cố gắng chống đỡ với cơn choáng váng vẫn chưa dịu đi, lui tuốt vào trong một góc của bục dùng để hát karaoke.
“Đứa nào!”
Lút Cán ôm vết thương trên đầu quát lên.
Người đàn ông đeo khẩu trang không nói không rằng, lại cầm thêm hai chai bia nữa đập mạnh vào Lút Cán. Lút Cán đưa tay lên đỡ, chai bia vỡ nát trên cánh tay của hắn, bia màu vàng cùng với bọt bia đua nhau chảy.
Người đàn ông đó rất hung hãn, đập thẳng chai bia vào đầu Lút Cán không chút do dự, càng chẳng có ý định cân nhắc nặng nhẹ, toàn là dùng hết sức, không hề ngại sẽ đập chết Lút Cán!
Phương Trì thấy người đàn ông này mặc một chiếc áo phông màu đen, quần jean, vóc dáng dong dỏng, chợt có cảm giác như đã gặp qua. Lúc bấy giờ mấy tên còn lại trong phòng đều bừng tỉnh, đua nhau cầm chai trên bàn chạy tới đập người đàn ông nọ, trong đó có một tên nhào tới gần, bị người đeo khẩu trang vứt qua vai, quật mạnh xuống đất, không thấy nhúc nhích nữa. Một tên khác đập chai bia trúng người đeo khẩu trang, anh ta hơi loạng choạng, xoay mình tóm lấy tóc của y, dộng thật mạnh đầu y xuống cạnh bàn. Sóng mũi của tên đó lập tức gãy, máu chảy ròng ròng, rú lên ầm ĩ. Ba tên đồng bọn còn lại không dám tới gần để đánh lẻ với người đeo khẩu trang nữa, đồng loạt xong lên. Người đeo khẩu trang bị ngã xuống xô pha, lật mình ra phía sau lưng ghế, trông thấy Phương Trì đang trốn ở một bên.
Lúc ánh mắt giao nhau, có một giây người đàn ông ấy thoáng khựng lại. Sau lưng có một chai bia bay về hướng Phương Trì, người đeo khẩu trang giơ tay lên chặn lại, chai bia rớt xuống, Phương Trì thấy trên cánh tay anh ta lập tức be bét máu.
“Đi ra!” Phương Trì nghe người đeo khẩu trang khẽ quát.
“Đánh chết mẹ nó đi! Cái thằng chó đẻ này!” Lút Cán tức giận gào thét như một con chó dại. Người đeo khẩu trang lượm một cái chai vỡ từ dưới đất lên, xông thẳng về phía Lút Cán. Chỗ mảnh chai nhọn hoắt chĩa rất chính xác, đâm xuyên qua một con ngươi của Lút Cán.
“AAAAAAAAAAAA——“
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA—-“
Lút Cán rống lên như heo bị thọc tiết! Tay của người đeo khẩu trang chạy dọc xuống một bên người của Lút Cán, mò ra được một vật từ túi quần da, nhanh chóng phóng ra khỏi cửa!
“ĐUỔI THEO NÓ!!!!” “KHÔNG!!! ĐƯA TAO VÀO BỆNH VIỆN TRƯỚC!!! TAO MÙ MẤT RỒI!!!! MÙ MẤT RỒI!!!!”
Phương Trì bình tĩnh rời đi. Ra tới bên ngoài, cô đứng trên bậc thang thoăn thoắt vứt bỏ đôi giày cao gót dỏm, xé váy đang bó khít người, rượt theo bằng con đường như mê cung với đèn đóm lúc sáng lúc tối.
Cô dồn được người đàn ông đeo khẩu trang vào một chỗ không lối thoát trên nóc sân ga xe lửa. Trong gió đêm, phấn son trên mặt cô dày đến độ cô cảm thấy như mình đang đeo một chiếc mặt nạ, còn người đàn ông kia vẫn đeo khẩu trang màu xanh lam nhạt. Dẫu vậy đi nữa, vẫn không cản trở họ nhận ra nhau.
Máu trên cánh tay của chàng trai khô lại trong gió, gần như thành một màu đen giống chiếc áo.
“Lại gặp nhau rồi.”
Anh ta im lặng.
“Không làm quen một chút sao hả?” Phương Trì hỏi.
“Không có hứng.” Chàng trai đứng ở gần mép mái sân ga, nơi không có bất cứ rào chắn gì, nhìn Phương Trì đầy cảnh giác.
“Người tôi muốn làm quen còn chưa có ai có thể từ chối.”
“Người tôi không muốn làm quen, cũng chưa từng có ai ép tôi quen được.” Hai bàn chân của anh ta đưa hết nửa ra ngoài không gian, hơi ngửa người ra sau một chút. Sau lưng anh ta là bóng đêm bao la vô tận, như đại dương. Một đường ray xe lửa nhỏ hẹp vươn ra từ sân ga thành phố, chìm vào bóng tối thăm thẳm. Động tác ấy của anh ta, vừa nguy hiểm vừa kích thích.
Anh ta lạnh lùng nói: “Đời thênh thang, đường ai nấy đi.”
“Thế à?” Phương Trì khẽ cười một tiếng, “Tôi đặc biệt thích đi chung đường với người khác.” Cô vươn tay ra, dưới ánh trăng lung linh, lòng bàn tay tựa như đang hứng đầy ánh bạc.
“Đưa cho tôi.”
“Cái gì?”
“Thứ lấy từ trên người Lút Cán.”
“Thứ gì?”
“Rạn Băng.”
“Xin lỗi, không hiểu cô nói gì.”
Cô ngửi thấy mùi trên người anh ta, là một thứ mùi lạnh lùng đẩy người khác ra xa vạn dặm. Cô nhạy bén cảm nhận được, sự lạnh lùng của anh ta, khác với cô. Của cô là mở rộng, ngàn vạn cái gai bên trong đều chĩa hết ra ngoài. Còn của anh ta, là ngược lại, cả con người khép kín trong một vỏ ốc kiên cố, cho dù có gai, thì gai góc cũng đều để hết bên ngoài, cắm trên vỏ.
Tít —– Tít ——Tít—— Ba tiếng báo hiệu cửa toa xe đang đóng lại. Phương Trì lao tới, nhưng chàng trai đó đã tung mình từ trên nóc ga xe lửa xuống, nhẹ nhàng đáp lên nóc của toa xe lửa.
Cỗ xe chuyển động, Phương Trì thắng người lại ở ngay mép của nóc nhà ga. Chàng trai kia đứng tấn trên nóc toa xe lửa, không ngoái đầu, cứ thế cưỡi xe mà đi.
Phường Trì tức điên.
Rõ xui xẻo.
Lần đầu tiên mới có một người không chuyên nghiệp vuột mất khỏi tay cô ngay giữa Yến Thành. Phải chăng sáu tháng vừa qua cô không tập luyện, rồi lại bị thương nặng trước đó, nên các cơ năng trên người gồm cả IQ cũng bị xuống cấp?
Rốt cuộc người này là ai?
—-
Phương Trì đeo kính huyễn thực vào, tầm mắt hoàn toàn bị che kín mít. Bấm nút khởi động, trong kính loé lên một luồng sáng xanh lá dìu dịu, quét qua võng mạc của Phương Trì. Ngay sau đó, hệ thống hồi lực phản trên người cô siết chặt, tựa như lúc đo huyết áp mà cánh tay bị bóp chặt, cả người của Phương Trì nằm lơ lửng trong hư vô, cô cảm thấy như mình đang bay bổng trên mây.
“Xin chào Lacrimosa đã quay lại với Maandala. Xin xác nhận thân phận.”
Cô giơ tay phải ra, mở năm ngón tay. Từ trên mây, tia sáng màu đỏ quét qua cánh tay cô, biến thành màu xanh lá.
“Đã xác nhận xong. Chào mừng Lacrimosa đến với Maandala!”
Cảm giác trên mây từ từ tản đi, có nghĩa là đã chính thức tiến vào thế giới huyễn thực. Một hàng chữ xuất hiện trong tầm mắt:
Tự do là quy tắc duy nhất
Câu nói đó đã có mặt trong Maandala từ thuở sơ khai. Sau này đúng là trong Maandala đã nảy sinh đủ thứ luật lệ khác, nhưng câu nói ấy luôn xuất hiện một giây trước khi mọi người tiến vào trong thế giới huyễn thực. Rất nhiều người thích nhân vật sáng lập ra Maandala, Đằng Hoa, chính là vì câu nói kia. Trong cách nhìn của họ, câu nói đó đại biểu cho lý tưởng chưa từng thay đổi của Đằng Hoa. Dẫu cho Maandala, vì phát triển thực tế mà bắt buộc phải thoả hiệp, chẳng hạn như thiết lập khu vực an toàn và khu vực đánh đấu để bảo đảm mức an toàn cơ bản cho những người chơi, nhưng mục đích lớn nhất của nó, là tự do.
Avatar của Lacrimosa xuất hiện trong một căn nhà nhỏ thuộc về cô. Lúc mới đăng ký tài khoản, địa điểm xuất hiện của mỗi một người trong Maandala khi đăng nhập tuỳ vào hên xui may rủi; có khi sẽ xuất hiện trên bờ, có khi giữa sa mạc, cũng có khi xui, chào đời ngay giữa biển, sau đó lập tức chết chìm, phải đăng ký tài khoản lại từ đầu. Tình trạng này kéo dài cho đến khi người chơi mua một căn nhà trong Maandala, sắm một chiếc giường, ngủ một giấc trên đó, tỉnh dậy, thì điểm đăng nhập mới được cố định ở chiếc giường đó. Nếu không muốn mua nhà cũng có thể ở trong khách sạn, thế thì địa điểm đăng nhập sẽ đổi thành chiếc giường trong khách sạn.
Vừa đăng nhập xong, Phương Trì nhận được một tin nhắn đến từ Reboot:
“Điều tra Rạn Băng đến đâu rồi?”
Tính Reboot hay sốt ruột, nhưng Phương Trì thích cách nói chuyện nhanh gọn lẹ này, đấy là lý do hàng đầu cô có thể làm bạn được với Reboot.
Phương Trì mở hệ thống đối thoại huyễn thực trên Maandala lên, avatar của Reboot liền hiện ra trong phòng của cô, xung quanh toả ánh sáng, khác với một avatar chân chính khi họ đứng trước mặt cô.
Ngoài đời Reboot là một tên béo, trong Maandala thì cao lớn ngời ngời, dùng lời của anh ta mà nói thì “phải cao hơn Thịnh Diễm một milimét, phải đẹp trai hơn Thịnh Diễm một Leonardo Dicaprio.” Nhưng Phương Trì cảm thấy avatar của Reboot chỉ đẹp trai hơn Thịnh Diễm một Leonardo phiên bản sồn sồn mà thôi.
Phương Trì thuật lại toàn bộ sự việc đêm hôm trước cho Reboot một cách ngắn gọn. Không muốn để lộ ra thân phận của mình trong Maandala, cô dùng máy biến âm để đổi giọng nói, khiến cho nó càng thêm thánh thót, như tiếng sơn ca.
“Ý cậu là, người làm ra Rạn Băng copy nó ra một thiết bị cổ lỗ sĩ như u-disk rồi giao cho loại người như Lút Cán phát tán?”
“Đúng. Bọn chúng gọi những copy này là ‘hạt giống.’ Mỗi một ‘hạt giống’ có thể sinh ra một trải nghiệm huyễn thực.”
“Thế thì động lực phát tán của bọn Lút Cán nằm ở chỗ, khi người xem Rạn Băng bị nghiện, thì sẽ tìm bọn chúng để mua thêm ‘hạt giống.”
“Không sai. Hiện nay nhóm người mà bọn Lút Cán gạt đầu tiên là những cô gái bán bar—các cô ấy hiếu kỳ, phù phiếm, hy vọng có thể được trải nghiệm kính huyễn thực hiệu O tối tân nhất, nhưng lại không biết gì nhiều về bản chất của thế giới huyễn thực. Các cô ấy dễ bị dụ, cũng là nhóm thiếu khả năng để cưỡng lại nhất. Một khi nghiện rồi, thì ngoài việc dâng tiền đã cực khổ kiếm được cho Lút Cát ra, không còn lựa chọn nào khác.”
Avatar của Reboot hung hăng đấm xuống bàn. “Thảo nào đến nay mới chỉ có hai trường hợp của Rạn Băng được báo lên. Những cô gái bị gạt kia, nào có ai nghĩ đến việc xin Maandala giúp đỡ? Lũ độc ác Lút Cán đó, đúng là mất hết lương tâm chỉ vì tiền! Đáng đời bị đâm cho mù mắt!”
Phương Trì nói: “Có lẽ là Rạn Băng vẫn đang còn trong giai đoạn thử nghiệm, cho nên bọn sản xuất mới kiểm soát số lượng ‘hạt giống’ kỹ như thế. Mấy hôm nay tớ đã đi loanh quanh mấy địa điểm giải trí, hỏi rất nhiều người, đa số chưa ai nghe qua Rạn Băng cả. Rất có thể là bọn sản xuất đã tính toán rồi, nếu để cho Maandala bọn cậu phát hiện sớm thì sẽ gặp phiền phức nếu muốn phân phối nó trên phạm vi lớn.”
Avatar của Reboot chau cặp mày rậm đẹp đẽ: “Nói trắng ra thì Rạn Băng thuộc thể loại phim huyễn thực ngắn. Nếu như Maandala bọn tớ muốn hạn chế nội dung của thể loại này, cũng rất phiền phức.” Anh ta liếc Phương Trì, “Cậu cũng biết đấy, trong Maandala, ‘tự do là quy tắc duy nhất.’”
Phương Trì hiểu ý của Reboot. Trước đây lúc ở trong Cục 19, cô biết rằng nếu muốn khiến Maandala khoá một nội dung nào đó, thì thật sự không phải là chuyện một nhân vật quyền cao chức trọng nào đó nói một câu là xong.
Maandala có một hệ thống rất phức tạp và chi tiết để nghiêm túc phân tích tất cả mọi nội dung, và hạn chế quyền trải nghiệm của người dùng, tuỳ theo cấp của họ trong game họ sẽ trải nghiệm những nội dung khác nhau. Ví dụ như những ai đăng nhập bằng tĩnh mạch mà chưa đầy 18 tuổi sẽ tuyệt đối không gặp được những nội dung người lớn hoặc bạo lực.
Đối với nội dung như của Rạn Băng, đầu tiên là phải có chuyên gia xác định tính độc hại và gây nghiện của nó, mà để xác định tính gây nghiện thì cần có một mẫu thống kê lớn để đưa ra dữ liệu dẫn chứng.
“Đội điều tra của các cậu chắc là đã có hành động rồi.” Phương Trì điều khiển cho Lacrimosa nói, “Tìm kiếm những nạn nhân đã xem Rạn Băng để điều tra và gửi báo cáo đến cho Cục 19 để lập án.”
Avatar của Reboot trịnh trọng gật đầu, “Tớ sẽ lập tức báo cáo với Đại Papa.”
Đại Papa chính là người sáng lập ra Maandala, Đằng Hoa. Đằng Hoa lập nghiệp rất sớm, khi đó anh ta vẫn còn trong thời kỳ nổi loạn dưới trung học, avatar của anh ta trong Maandala tên là deadboy. Anh ta thành danh quá sớm nên bị kẹt ở chỗ chưa kịp đổi tên nào đàng hoàng hơn thì cái tên sặc mùi thanh niên dậy thì đó đã vang danh thiên hạ. Có điều là trong nước, mọi người phát âm “dead” và “dad” giống giống nhau, trong Maandala, “deadboy” dần dần bị gọi thành “dad,” sau đó nữa thì thành “Đại Papa.”
Reboot nghĩ một chút, lại hỏi: “Tối hôm qua cảnh mà những cô gái kia xem Rạn Băng ra sao, cậu có thu hình không?”
Phương Trì điều khiển cho Lacrimosa gật đầu, “Có thu.” Nhưng ngay sau đó cô nhớ đến cảnh người đàn ông đeo khẩu trang tấn công Lút Cán, lại nói: “Tớ cắt xén xong sẽ gửi cho cậu.”
Avatar của Reboot hiểu ý, gật đầu.
“À phải rồi, cái thứ mà người kia lấy từ Lút Cán, chính là ‘hạt giống’ phải không?”
“Tớ đoán là vậy. Sau đó tớ có tìm anh ta, anh ta không đưa. Chẳng biết có thù gì với Lút Cán, nhưng trông có vẻ không phải là đám xã hội đen tính sổ nhau.” Phương Trì nhớ lại cảnh tối hôm đó. Chiếu theo kinh nghiệm trong quá khứ của cô, cô cho rằng người thanh niên đeo khẩu trang kia không thuộc bất kỳ tổ chức nào, cùng lắm là chỉ là một tay săn lĩnh thưởng.”
“Liệu có phải là bạn bè hay người thân gì của anh ta bị Lút Cán gạt xem Rạn Băng không? Anh ta tới báo thù?”
“Không giống lắm.” Phương Trì nói, “Nếu mà kiểu đó thì mục tiêu của anh ta không chỉ có mỗi Lút Cán mà sẽ đập nát mấy cặp kính huyễn thực nữa.” Điều cô không nói cho Reboot biết là người đó cũng đã từng xuất hiện ở đám tang của cô và Thịnh Diễm. Nếu chỉ dựa vào lý do mà Reboot nêu ra, thì không giải thích được sự xuất hiện của anh ta ở tang lễ đó.
“Liệu có phải là người đó cũng……đang nghiên cứu Rạn Băng?”
“Khó nói.” Phương Trì trầm ngâm.
“Dù thế nào đi nữa, các cậu cũng cần phải chú trọng đến Rạn Băng trước khi nó được nâng cấp. Dù rằng hiện giờ chưa thấy rõ được khả năng gây tổn hại của nó hoàn toàn, nó cũng chưa bị phát tán trên phạm vi rộng, nhưng có khả năng rất lớn sẽ thành một thứ ma tuý chưa từng thấy.
“Làm ra nó không tốn kém, khả năng sinh sôi bản sao của nó không có giới hạn. Nếu như nó nằm trong tất cả bộ phim huyễn thực, tất cả mọi game huyễn thực, cậu có thể tưởng tượng không? Nó sẽ nguy hiểm đến cỡ nào!”