Hai người chiếu theo chỉ dẫn của bản đồ, mau chóng tìm được một công ty phục vụ zipline tên là Jungle Flight gần đó. Trụ sở của công ty này được xây ngay sát khu rừng già hoang sơ phía nam của Mae Lampong, nằm trên một ngọn đồi, từ rõ xa đã có thể thấy lá cờ to tướng ghi Jungle Flight trên đỉnh đồi.
Nhưng trụ sở phục vụ nhảy zipline này rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu, bởi vì con đường dẫn tới trụ sở đã hoàn toàn bị cây cỏ dại mọc um tùm, khó nhận được dạng. Nhìn lên, cả một ngọn đồi hầu như bị khu rừng khổng lồ hoang sơ ấy nuốt chửng.
Tạ Vi Thời liếc thấy Phương Trì có cài dây an toàn, không nói lời nào, rồ ga cho chiếc xe việt dã phóng tới như ngựa thoát dây cương. Những dây leo dại mọc trước mũi xe đều bị đứt đoạn, những bụi cây cản đường đều bị tông xuyên qua, những cành lá cản trước kính chắn gió đua nhau kêu sàn sạt. Mặt đường hoàn toàn bị cây cỏ phủ kín, không nhìn rõ được lối đi. Cũng không biết qua bao năm mưa bão, phía dưới có bị sạt lở hay không. Xe xóc nảy dữ dội, Phương Trì bám lấy tay cầm ở phía trên cửa sổ, nhìn Tạ Vi Thời mặt đang bình tĩnh như vũng nước đọng, hai tay điều khiển vô lăng vô cùng vững, không khỏi buột miệng khen:
“Anh lái xe tài thật.”
Xe xông qua vài chướng ngại vật cuối cùng, dừng trước toà kiến trúc. Tạ Vi Thời phẩy phẩy cổ tay, nói với một giọng hơi rầu rĩ: “Từ sau năm 2016 từ Mỹ về, chưa đụng vào xe, cảm giác như đến cả phương hướng cũng không nắm được nữa. Xe này còn viết toàn tiếng Thái, căn bản chả biết nó nói gì.”
Phương Trì: “……….what?!!”
Hiện giờ cô đã hiểu rõ Tạ Vi Thời. Con người này căn bản không có chữ “sợ hãi” nằm trong tự điển.
Người thường sẽ nghĩ: “Cái này đáng sợ thật, mình nên tránh nó xa xa một chút.”
Tạ Vi Thời thì sẽ nghĩ: “Hừm……. Chuyện này trông có vẻ khó, thú vị đấy, để thử phát.”
Đôi tay đó của chàng năm xưa khi chàng luyện chơi game hay là luyện cầm dao giải phẫu, chỉ e rằng đã luyện thành quá vững, có cho chàng đi lái máy bay bây giờ chắc tay chàng cũng không run lấy một lần!
Tạ Vi Thời giật cánh cửa của Jungle Flight, phát hiện có xích khoá, vô cùng kiên cố. Cách thức của Phương Trì thô bạo, đạp vỡ cửa kính, hai người leo vào trong. Bên trong, tất cả mọi dụng cụ cần thiết để nhảy zipline đều có đầy đủ, hơn nữa đều là đồ nhập từ Đức qua, hàng xịn. Bị bỏ hoang bao năm, vách tường đều đã mọc cỏ, nhưng những móc khoá, ròng rọc, v.v., đều chưa bị gỉ sét, sáng loá, nằm xếp hàng ngay ngắn ở đó. Quan trọng nhất là, còn có nỏ bắn tên quân đội mà họ cần dùng, từng chiếc từng chiếc treo thành dãy trên tường. Ngay bên dưới là một cuộn dây thép mạ kẽm chống gỉ sét. Đối với vũ khí quân dụng, Phương Trì mang lòng yêu thích đến mức gần như không bình thường, vừa thấy là liền ngứa ngáy tay chân. Đang định vươn tay lấy, bỗng bị Tạ Vi Thời chụp ngay cổ tay, giật ngược ra sau.
Phương Trì vừa đứng vững xong, nhìn kỹ lại, không khỏi hít sâu một hơi khiếp sợ——
Một con rắn dài màu xám đen đang không ngừng trườn lên trườn xuống dọc theo dây treo, hai mang hình cánh quạt, cặp mắt lạnh lẽo như bị phủ một lớp màng trắng.
Rắn hổ mang chúa! Loài rắn hổ mang chúa có nọc độc nhất của Thái!
Phương Trì cuống quít lùi ra sau, nhưng con rắn đó đã nhắm hết thù hận vào người Phương Trì, thoăn thoắt trườn về phía cô, đứng thẳng người lên, cao gần bằng Phương Trì! Ngay lúc đó một cây gậy trúc phóng tới, Tạ Vi Thời dộng nát kính cửa số đối diện với cô, quát: “Bên này!”
Phương Trì gật đầu, cầm cây gậy trúc đưa đến trước mặt con rắn hổ mang chúa, con rắn đó quả nhiên tót lên cây sào. Hơn nửa thân của con rắn đã lên sào rồi, Phương Trì phóng thẳng cây sào ra ngoài cửa sổ. Cùng lúc đó, rắn hổ mang chúa hung dữ há mồm, Tạ Vi Thời ném ngay một tấm áo mưa tới, chắn ngay giữa Phương Trì và con rắn. Phương Trì cầm một cái móc, lật chiếc áo mưa lên xem, y như rằng, trên mặt áo mưa lóng lánh nọc độc, không khỏi rùng mình, nghĩ lại mà run sợ.
Bên Thái có loài rắn hổ mang chúa có khả năng phun nọc độc mà không cần phải cắn gì trước, khoảng cách có thể phun cả đến 2 mét. Nọc kịch độc, tính năng ăn mòn xuyên qua cơ thể rất mạnh, chỉ sau vài phút là dẫn đến tử vong. Nếu không do Tạ Vi Thời phản ứng nhanh nhẹn ban nãy, rất có khả năng là cô chưa vào được đến Mae Lampong đã bỏ mạng mất rồi.
Phương Trì đang định vứt chiếc áo mưa đó đi, thì Tạ Vi Thời ngăn cô lại: “Đừng!”
Chàng dùng dao con chặt một ống trúc nhỏ, cẩn thận trút nọc rắn vào trong ống.
Phương Trì: “………”
Tạ Vi Thời dùng nút bấc đậy chặt ống trúc, rồi dùng bao chống nước mưa mang theo bên mình để cất nó vào trong, nói: “Cái ống này trị giá gần ba cây vàng ngoài chợ đen đấy. Đừng phung phí như vậy.”
Phương Trì: “……..”
Phương Trì: “Anh tháo vát thật đấy!”
Tạ Vi Thời nhét ống trúc vào trong túi, liếc cô, nói: “Tôi đâu được như cô, nhân viên quốc gia, cả đời có cơm ăn. Tôi là dân mất tích, làm việc chui, không có các loại bảo hiểm và thu nhập cố định, ngay cả trợ cấp xã hội cũng không được hưởng.”
Phương Trì: “……….” Còn cãi được nữa!
Trải qua chuyện đó xong, hai người càng trở nên thận trọng hơn. Họ tìm dây thép, áo bảo hộ, khoá an toàn và các trang bị khác trong trung tâm, chất hết vào xe.
Tạ Vi Thời lái xe, Phương Trì chiếu theo con đường bản đồ chỉ để đến Mae Lampong. Sau khi vào đến trong rừng, hai người ra khỏi xe, khuân trang bị trượt zipline trên lưng, đi bộ vào trong khu rừng nhiệt đới.
Mặt đất đầy lá và cành khô rụng xuống, ướt và dày đặc, nấm mẹ nấm con rực rỡ toả mùi tươi mát pha chút vị đắng. Rễ thô lớn của cây phượng, cây hoa gạo trông như móng vuốt cắm xuống đất, các cây ráy voi, cây chuối to như ô, che hết những ánh nắng chói lọi đang rót xuyên qua kẽ mây và tán lá phía trên cao, chóp nhọn của lá chĩa xuống đất, nước tí tách nhỏ xuống các lá phía dưới.
Hai người đều như đang đắm chìm trong thế giới tươi đẹp và chân thực này.
“Thế giới chân thực đã đẹp như vầy rồi, tại sao con người vẫn thích đi tạo một thế giới ảo giả tạo cơ chứ?”
Ban đầu khi Maandala được ưa chuộng nhất, không phải bởi thiết định giàu tưởng tượng và sáng tạo của nó, mà là vì nó mô phỏng được cảnh vật một cách chân thật đến đáng sợ. Sau khi vào đến Maandala rồi, nếu như thỉnh thoảng không gặp những avatar trông kỳ quái, thì thậm chí bạn sẽ tưởng rằng mình đang ở trong thế giới thật. Trong công ty Maandala, thậm chí có một bộ phận nhân viên chuyên phụ trách mô phỏng và tái thiết môi trường hiện thực. Môi trường của rừng nhiệt đới được coi là một trong những mô hình huyễn thực phức tạp nhất đã được mô phỏng.
“Con người luôn sợ hãi bị mất đi, bất kể là người thân hay là quê hương.” Tạ Vi Thời nói, “Mà Đằng Hoa vừa khéo chính là một trong những kẻ mắc bệnh paranoia đó.”
Phương Trì vốn định nói, anh hiểu Đằng Hoa đến vậy sao? Song lại nghĩ đến những gì chàng đã nói, đúng là điều ai ai cũng biết—Đằng Hoa là một người đã sống sót sau một trận động đất lớn, quê hương của tuổi thơ anh ta đã biến thành một bãi hoang phế sau trận động đất đó. Còn tình yêu của cả đời anh ta, thì lại rớt mất xác xuống Đại Tây Dương trong lần rớt máy bay. Maandala là cái gì cơ chứ? Là một biến dạng của Mandala, là Mạn-Đà-La, là “bản ngã,” là “nhất hoa nhất thế giới,” là phồn hoa vạn tượng thu nhỏ lại trong lòng bàn tay ta. Đằng Hoa đã mất đi thứ mà bản thân anh ta sợ mất đi nhất, nên đã tìm cách lưu lại cho mọi người một thế giới mà sớm muộn gì họ cũng sẽ mất đi.
Cô chợt nhớ đến Thịnh Diễm. Nhớ đến quãng thời gian đuổi bắt ảo ảnh của Shi-tô, như đã cách một đời. Hết thảy đều là chấp niệm. Cô vẫn tiếp tục tiến bước giữa thế gian, lại vác lên vai hành lý mới, có một hướng để tiếp tục đi, hình như cũng nên buông quá khứ xuống rồi. Cho dù không còn ảo ảnh của Shi-tô ở Đại Phú Ông nữa, cô vẫn còn avatar của Shi-tô. Còn có thể trông thấy anh ở trong thế giới huyễn ảo đó, có lẽ cũng là chút an ủi.
Phương Trì nghĩ, có lẽ nên để avatar của Shi-tô ra nghĩa địa. Dù sao đi nữa thì cái avatar sống đó hoàn toàn đâu phải là anh, chỉ có một Shi-tô ở ngoài nghĩa địa, đó mới là một Shi-tô chân chính.
……..
Hai người vừa đi vừa tìm một thân cây thích hợp để cắm dây trượt zipline. Chiếu theo chỉ dẫn trên bản đồ điện tử Phương Trì mang theo người, những cây lớn trong cánh rừng nhiệt đới này chủ yếu thuộc loài long não, trung bình 30 mét trở lên, thân cao lớn và thẳng tắp.
Tạ Vi Thời chợt chỉ tay: “Nhìn cây kia kìa.”
Phương Trì nhìn lên theo ngón tay của chàng, mắt sáng rỡ.
Đấy là một cây vên vên rất cao lớn, cắm rễ giữa sơn cốc, cao cả bảy, tám chục mét. Điều đáng mừng hơn hết là, trên chạc cây vên vên này có đến mấy cái giàn gỗ, treo sẵn thang dây, nhìn rất giống dấu hiệu của Jungle Flight.
Hai người khuân trang thiết bị lần theo thang dây leo thẳng lên giàn gỗ cao nhất, nhìn thấy được toàn cảnh của cánh rừng nhiệt đới. Lấy kính viễn vọng ra ngắm, lại phát hiện trên một thân cây tuyết tùng cao lớn cách đó độ 70 mét, cũng có giàn gỗ được được Jungle Flight xây nên! Có vẻ như Jungle Flight đã từng có ý định phát triển khu rừng hoang sơ chưa ai động đến này, nhưng rõ ràng kế hoạch đã bị ngừng vì lý do nào đó. Có thể là khi đó trượt zipline đã bắt đầu trở nên ế ẩm, cũng có thể là gặp phải sự chống đối của thế lực nào đó trong Mae Lampong.
Có sẵn giàn rồi thì dễ xoay xở hơn hẳn. Tạ Vi Thời lấy nỏ bắn tên quân đội ra, nhắm vào cây tuyết tùng đã có sẵn giàn trượt, bóp cò, nghe “phụt” một tiếng, mũi tên nhọn hoắc xé gió lao đi nhanh như chớp, dây thép cũng vùn vụt bay theo như một con rắn!
Dây thép bọn họ mang theo còn mảnh hơn loại dây thép dân dụng, tiện cho việc bắn đi. Phương Trì và Tạ Vi Thời chỉ cần dùng một lần, dây với độ bền hạng nhẹ này đã đủ lắm rồi.
Dùng kính viễn vọng nhìn, đầu mũi tên đã cắm sâu vào thân cây kia. Phương Trì giựt giựt sợi dây, cảm thấy rất chắc. Tạ Vi Thời vẫn hơi không yên tâm, chau mày hỏi: “Vậy có ổn không?”
Phương Trì đáp: “Tầm bắn của cái nỏ này là 300m, 70m chỉ là chuyện nhỏ. Với lại cái mũi tên đó cũng là đặc chế, phía cuối của chóp mũi tên toàn là ngạnh, chắc dư sức để đỡ được trọng lượng của tôi. Còn anh thì……..” Cô liếc Tạ Vi Thời, “Có thể sẽ hơi khó.”
Tạ Vi Thời nhìn cô chăm chú rồi trịnh trọng gật đầu, nói: “Đi đi.”
Hai người đều mặc đồ bảo hộ, Tạ Vi Thời lại ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm soát lại một lượt các đai đỡ trọng lượng, khoá an toàn v.v., rồi lại siết chặt nấc dây buộc quanh thắt lưng và quanh đùi thêm một chút.
Phương Trì nói: “Chặt nữa là thở hết nổi đấy.”
Tạ Vi Thời: “Tầm bậy, phổi của cô nằm ở thắt lưng à?”
Phương Trì lườm Tạ Vi Thời.
Cô đứng ở mé của giàn gỗ, ngoái đầu nhìn Tạ Vi Thời lần cuối, nói: “Tôi đi đây.”
Tạ Vi Thời đứng sau lưng cô, bình tĩnh đáp: “Thì đi đi.”
Phương Trì hừ một tiếng, nắm lấy dây móc, bước khỏi giàn gỗ tiến vào không trung, “xẹt” một tiếng, trượt đi mất.
Gió vút qua tai, màu xanh lướt qua tầm mắt, Phương Trì chỉ cảm thấy như mình đang bay. Cái thân cây trước mặt gần trong gang tấc thì tốc độ của cô càng lúc càng nhanh hơn dưới sự tích luỹ của thế năng! Sau đó trong một cái chớp mắt, cô trông thấy một chuyện vô cùng kinh khủng——
Đầu mũi tên kia đã bị long ra gần hết.
Không phải là khấc của nó không bám được, mà là chỗ khấc đã kéo theo nguyên một khúc gỗ cây cho nên mới long ra! Phương Trì còn chưa kịp lên tiếng kêu cứu, cả người đã cấp tốc rớt xuống vực thẳm của sơn cốc!