Đối diện với văn phòng của Thần Kinh Hoa Hồng là văn phòng của một công ty game huyễn thực thể loại mạng xã hội. Công ty này thuê tổng cộng 8 tầng lầu, không gian của các tầng lầu này được kết nối bằng thang cuốn. Tạ Vi Thời lao vào đây xong, trượt xuống bằng tay vịn của thang cuốn, nhưng phát hiện ra rằng chàng đi đến đâu, thang cuốn đều chạy ngược! Đám bảo vệ đang đuổi theo phía sau liền xông đến!
Là wither. wither luôn nắm được vị trí của chàng, điều khiển hệ thống điện lực của nguyên toà lầu, đang vờn chàng như mèo vờn chuột. Chàng mà còn có mặt trong toà nhà này thì không cách nào thoát khỏi sự theo dõi của wither. Tạ Vi Thời chạy điên cuồng trong khu vực văn phòng, chạy đến đâu, đèn nhật quang cứ y như có ma, không ngừng chớp sáng chớp tối để báo vị trí của Tạ Vi Thời cho bảo vệ rượt bắt. Cả một hệ thống điều khiển điện lực của toà nhà giống như chiếc đàn dương cầm của wither. Hắn đang đàn một bản nhạc mang tên Săn Bắt.
Tạ Vi Thời chạy ngang qua một chiếc bàn làm việc, thấy trên đó có đặt một hồ cá, nuôi một chú rùa be bé. Chàng chụp ngay hồ cá, bê nó lên, vừa chạy vừa móc rùa ra thả lên một chiếc bàn. Chạy đến gần một máy chiếu, dưới đất có hơn một tá ổ điện nằm ngay ngắn thẳng hàng. Chàng cầm hồ cá đổ toàn bộ nước vào ổ cắm, chỉ nghe "chíu" một tiếng, toàn bộ mạch điện của của văn phòng bị chập, đèn tắm ngúm, lại rơi vào bóng tối.
"Mở đèn!" Toán bảo vệ kia hối hả đua nhau mở đèn pin trên dùi cui, cả chục luồng sáng công suất cao quét tứ phía, nhưng không thấy bóng dáng của Tạ Vi Thời đâu! Bảo vệ tìm kiếm khắp nơi, nhưng nào còn tìm ra được một chút dấu vết của Tạ Vi Thời? Tổ Phong rượt tới ở phía sau, nổi giận đùng đùng giữa văn phòng!
"Thế mà cũng để xổng mất! Các người là một lũ vô dụng!" Hắn lấy bộ đàm ra, "Bít kín tất cả mọi cửa ra vào của toà nhà cho tôi! Một con muỗi cũng không để thoát ra! Bên ngoài, cứ cách ba bước đặt một người canh gác, bao vây quanh toà nhà, đề phòng có người nhảy ra khỏi cửa sổ của tầng dưới! Đêm nay không bắt được người thì không được tan ca! Ai bắt được người, tôi thưởng 300 vạn tiền mặt!"
Thưởng lớn ắt sẽ có siêu nhân. Tổ Phong buông bộ đàm, tinh thần của tất cả mọi nhân viên bảo vệ đều hừng hực. Tổ Phong áp tay vào tai nghe, lắng nghe một hồi, lông mày nhíu chặt, nhanh chóng rảo bước về phía văn phòng của Thần Kinh Hoa Hồng.
A-Xíu và một đám hộ vệ vẫn đang đứng trong văn phòng đợi lệnh.
"Mỗi người cầm một máy quét chống gián điệp tìm cho kỹ khắp văn phòng, không được bỏ sót một góc nào! Nhất là những chỗ có cây cỏ, tìm kỹ từng chiếc lá một. Kẻ mới vừa rồi là Guest. Rất có khả năng là đã lắp máy nghe lén trong văn phòng chúng ta!"
Tổ Phong gõ ào ào đoạn văn đó xong, chìa ra cho A-Xíu và đám hộ vệ đọc. A-Xíu và hộ vệ trịnh trọng gật đầu, vào trong phòng thực nghiệm lấy máy quét chống gián điệp, bắt đầu rà khắp văn phòng. Tổ Phong đứng trong văn phòng của mình cẩn thận nghiên cứu mấy bồn cây. Một chốc sau, hắn mò ra được một thiết bị nghe lén nhỏ bằng hạt gạo bằng kim loại nằm ở mặt dưới của một chiếc lá non. Hắn nghiến răng, ấn mạnh nó vào trong đất, dùng toàn bộ sức của mình quăng hết ba bồn cây ra khỏi văn phòng.
A-Xíu rảo bước đến gần, "Boss, quả nhiên không ít!" Cô ta khẽ rỉ tai Tổ Phong, xoè tay ra, trong tay là một nắm máy nghe lén. "Tên này chịu chơi thật, làm như máy nghe lén không phải trả tiền ấy!"
Tổ Phong khoa khoa nắm đấm, "Tiêu huỷ toàn bộ!" Hắn thấp giọng ra lệnh. Nghĩ đến cú điện thoại vừa rồi phòng thực nghiệm Rạn Băng gọi đến, may là hắn đứng ở ngay ngoài văn phòng, không khỏi vã mồ hôi lạnh, lập tức cúi đầu xoá mất tin nhắn vừa mới nhận được lúc nãy, rồi lại rút thẻ sim ra bẻ vụn, vứt đi.
"Vứt hết tất cả mọi bồn cây! Dọn dẹp và rà kỹ toàn bộ văn phòng nhiều lần, nhất định phải bảo đảm chắc chắn không còn thứ gì có tín hiệu điện từ nữa!"
Lúc này, trong máy bộ đàm chợt có tiếng nói: "Sếp Tổ, ở tầng lầu vừa mất tích người, mới phát hiện ra bộ đồ đồng phục Thực Tân của hắn."
Tổ Phong ngẩn ra một lúc, rồi sực tỉnh, quát vào máy bộ đàm: "Tất cả mọi người ở tầng dưới nghe kỹ đây! Nếu có ai mặc đồ bảo vệ mà yêu cầu đổi vị trí, tóm lấy nó!"
Nhưng cùng lúc đó, ở trong một ngõ hẻm ở khu khác, cặp mắt nai loé lên ánh nhìn lạnh lẽo trong bóng tối, bộ âu phục của bảo vệ bị chàng vứt vào trong một thùng rác. Dưới ngọn đèn đường mờ tối của con hẻm, một bóng hình dong dỏng được kéo ra rõ dài, bóng đen ấy nhạt dần nhạt dần, cuối cùng biến mất dưới ánh đèn.
........
Tạ Vi Thời về đến nhà mình. Mở đèn lên, trông thấy tất cả đều quen thuộc, chợt mang cảm giác như đã qua một cơn mơ. Có phải lại một lần nữa đại nạn trùng sinh? Nguồn điện của máy Atom trong tay đã sớm bị chàng rút mất, đề phòng wither thông qua máy vi tính, định vị được vị trí của chàng. Đã bao năm rồi chưa đối mặt với wither, chàng sắp sửa không nhớ rõ. Nhưng đây là số mệnh của chàng, chàng vẫn luôn biết vậy.
Cuối hạ đầu thu, khí trời vẫn mang sự nực nội không rũ hết được, còn chàng chợt cảm thấy chân tay mình lành lạnh. Chàng bước đến máy nước lấy một ly nước nóng, rồi bất giác bước đến trước một góc tường dán đầy các tấm hình.
Hình của vô số hackers đủ kiểu đủ dạng, hoặc là những bản báo cáo trên mạng được in ra. Nơi bắt mắt nhất có một tấm hình được in ra, cũ kỹ và đã phai màu—là một tấm hình chụp chung năm xưa sau khi Ba Chàng Ngự Lâm đến Mỹ tham gia giải hackers toàn cầu Pwn2Own, cũng là bức hình chụp chung duy nhất của Ba Chàng Ngự Lâm ngoài đời. Cả ba đều mặc costmes, đều chỉ để lộ cặp mắt. Nhưng cho dù là costumes che kín mít đi nữa, cũng sẽ không sao che giấu được thần thái rạng ngời ấy.
Tạ Vi Thời chậm rãi uống hết ly nước nóng, trong bụng ấm hẳn lên. Ngay lúc này di động đổ chuông, chàng lấy ra nhìn, lại là Đinh Phi Phi.
"Tạ Vi Thời." Trong di động, lần đầu tiên giọng của Phi Phi nghe rất bình tĩnh. "Người anh thích hiện giờ đang ở Số 8 Trường An, không biết đã thoát được chưa, anh có muốn đi giúp cô ta không?"
"Chuyện gì thế?"
"Quả nhiên là anh lo lắng." Phi Phi cười một tiếng, hơi buồn bã. "Đám người Rạn Băng bắt mất Thịnh Phóng, thả ở trên tầng thượng của Số 8 Trường An, kêu cô gái kia đi cứu cậu ta."
"Làm thế nào em biết được?"
"Em làm việc ở Lifeline chứ sao. Sau khi cô gái kia bị Lifeline bắt đi, em liền bám theo. Vừa khéo trông thấy có người đưa Thịnh Phóng đến, em lén lên theo." Cô thoáng ngừng, "Ha, cô gái kia khoẻ thật, em chỉ thấy từng người một lần lượt rớt hết xuống từ trên tầng thượng bên kia, em không dám ngó xuống dưới để xem. Cô gái kia cứ thể mà trèo cần cẩu qua toà nhà đối diện để cứu Thịnh Phóng. Có điều lúc Thịnh Phóng suýt nữa rớt xuống dưới thì được em kéo về lại—–Tạ Vi Thời, em chợt cảm thấy em cũng hơi giỏi đấy."
"Sao em lại đi làm chuyện nguy hiểm ấy! Có thể toi mạng em đấy, em có biết không hả?"
"Tạ Vi Thời, em rất thích nghe câu này của anh đấy."
"Bây giờ rốt cuộc em có sao không?"
"Không sao, thật mà. Vốn là có người định giết em, bị cô gái kia bắn cho một phát ngã rồi." Phi Phi nói, "Tạ Vi Thời, nếu như anh luôn quan tâm đến em như thế thì hay biết mấy."
"Lúc nào anh không quan tâm đến em chứ?"
"Đúng vậy.......Anh luôn quan tâm đến em. Nhưng......" Phi Phi thở dài, "Không nói nữa. Cô gái kia bảo em đưa Thịnh Phóng về bệnh viện chi nhánh của Yến Đại, để cô ấy yểm hộ. Hiện giờ em đã đưa về xong rồi. Vừa quay về nhà lấy được di động. Hy vọng hiện giờ gọi cho anh thì chưa muộn."
"Anh hiểu rồi. Nếu em sợ, thì về nhà ở chung với gia đình."
"Há, em sợ?" Phi Phi cúp máy.
Tạ Vi Thời buông di động, mặt sau của di động vẫn còn dính dấu vết của mồ hôi, loang loáng. Chàng lấy khẩu súng hãm thanh ở dưới gầm giường ra, vội vàng đi về phía cửa. Chàng đi quá vội vã, tự làm mình bị vấp một cái.
Vừa định mở cửa, ngoài cửa đã có tiếng gõ.
"Ai?" Chàng cảnh giác hỏi.
"Em." Một giọng nói rất khẽ, quen thuộc, bình tĩnh và rõ ràng.
Chàng mở toang cửa; một cô gái tóc đỏ da trắng xanh xông vào.
Chàng cúi đầu, ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo ướt át của cô, tay đặt ngay lồng ngực của cô. Cánh tay của cô vòng qua cái cổ cao cao của chàng như loài rắn, lau khô mồ hôi lạnh phía sau ót của chàng.
Dưới lòng bàn tay chàng, tim cô đập thình thịch, hơi không chân thật, nhưng nhịp điệu ngoan cường.
"Còn sống sao." Chàng rủ rỉ.
"Dễ gì mà chết được chứ." Cô khẽ cười, ngước đầu phía trước cơ thể đang rịn mồ hôi của chàng, "Sao chưa lăn mà đã ướt như thế này rồi." Trong giọng của cô mang vài phần khiêu khích. Chàng đã phát hiện ra, lúc càng căng thẳng, cô sẽ càng có khuynh hướng khiêu khích. Đấy có lẽ là cách để cô giải toả bớt áp lực.
"Bị em doạ." Chàng khẽ đáp, "Thoát cách nào thế?"
"Biết nhanh vậy sao?" Cô lại khẽ cười, đầu móng tay nhòn nhọn gẩy giọt mồ hôi trên xương quai xanh của chàng. "Dùng súng chứ sao. Không để đứa nào sống sót. Yên tâm, Đinh Phi Phi sẽ không sao đâu."
"Anh biết. Anh muốn biết liệu em có sao không."
"Ai cần biết ngày mai có sao hay không cơ chứ?" Cô lẩm bẩm, nụ cười quyến rũ hơn bao giờ hết, cởi từng nút áo của chàng ra, để lộ những đường cơ bắp săn chắc nhưng không mất đi vẻ thanh nhã bên trong, dùng đầu ngón tay vẽ từng đường từng đường, "Em chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon ở đây đêm nay." Nói rồi cô nhón chân, hôn nhẹ lên phía khoé miệng rất đặc biệt của chàng.
Tạ Vi Thời chợt cảm thấy đêm nay Phương Trì là một Phương Trì xa lạ. Trong mắt cô có nước, đong tình ý, hoàn toàn không lạnh lùng như bình thường. Ánh mắt nhìn chàng chăm chú như thế khiến chàng rung động, lúc định hôn cô, lại bị cô nhanh nhẹn tránh đi.
Cô cởi bộ tóc giả trên đầu xuống, nói: "Em đói chết mất, phải đi tắm một phát." Vừa nói vừa nhìn quanh một vòng, đi thẳng vào trong buồng tắm. "Lấy cho em một bộ đồ của anh, Tạ Vi Thời." Cô nói.
Tiếng nước trong buồng tắm tí tách. Tạ Vi Thời vắt một bộ đồ sạch ở trên máy giặt ngay ngoài buồng tắm, rồi đi ra. Đứng trước góc tường bên kia, gỡ tấm hình Ba Chàng Ngự Lâm chụp chung xuống, bước đến bên giá sách, cẩn thận ép nó vào trong một cuốn sách toán cao đẳng. Đi một vòng quanh phòng, cuối cùng chàng vẫn lấy ra một thứ, quay về góc tường bên kia, dán thứ đó giữa những mẩu tin được cắt ra từ báo dán lộn xộn, gần như nhìn không ra được vết tích gì. Chàng lại lùi ra sau vài bước, nhìn kỹ thêm một lần nữa, xác nhận không thấy gì lạ.
Lúc này chợt nghe sau lưng có tiếng nói, "Nhà anh gọn thật. Em còn tưởng rằng đột ngột tới thì sẽ trông thấy một đống quần lót và vớ thối gì gì ấy chứ."
Tạ Vi Thời cười nhạt, "Để em thất vọng rồi."
"Rốt cuộc có gì không thể để cho người khác nhìn thấy nhỉ?" Cô rờ rờ cằm, hồ nghi nhìn quanh nhà, "Nếu như không có gì không thể để người khác thấy, lần trước xuất viện lẽ ra anh phải mời em tới ở nhà của anh mới đúng."
"Đây là nhà anh thuê, vừa nhỏ vừa cũ, sợ em ở không quen." Tạ Vi Thời thản nhiên đáp. Căn hộ chung cư nằm trong khu vực cũ của Yến Thành này là một căn hộ từ thập niên 80 của thế kỷ trước. Bất kể là kết cấu của căn hộ, hoặc là ánh sáng của nó, đều không được như những tiểu khu trong khu vực mới của Yến Thành, chỉ ăn tiền ở chỗ là sạch sẽ ngăn nắp, mang màu sắc của bình dân hơn.
Ánh mắt nhìn quanh của Phương Trì cuối cùng rơi trên góc tường này. "Nhiều hackers thế này." Cô lẩm bẩm.
"Em cứ từ từ nghiên cứu đi, anh đi tắm." Tạ Vi Thời thản nhiên nói. "Em muốn nhìn gì trong nhà tuỳ ý."
"Có rượu không?" Cô chợt hỏi.
"Có, trong tủ lạnh."
Lúc chàng tắm xong bước ra, Phương Trì đang ngồi ở bên bàn, ngẩn người nhìn bức tường nọ. Bên cạnh cô đã có vài chai rượu không. Rượu nho, rượu bạc hà, nhắp một ly là mê, cô thong thả thưởng thức.
"Nhìn gì thế?" Chàng hỏi.
"Anh nghiên cứu mấy người hacker này kỹ ghê." Cô vẫn nhìn những tấm hình, lẩm bẩm. "Anh không vào Cục 19, thật đáng tiếc."
"Có hacker nào em thích không?" Chàng lặng lẽ hỏi.
Cô xoay người, mở hai cánh tay gác lên vai chàng, nhìn vào mắt chàng, đáp: "Anh nè."
Trong mắt cô vẫn mang vài phần say đắm.
"Có phải là chưa uống thuốc?" Chàng hỏi.
"Ừ." Cô lè nhè đáp, "Không uống đâu."
Trước khi mặt trời lên, cô sẽ không nói rằng những lọ thuốc ức chế alpha của cô đã theo căn hộ của cô, cháy thành tro bụi.
Chàng vòng tay ôm lấy vòng eo thon của cô, nhấc bổng cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường.
"Anh? Một con quạ không tên không tuổi, em thích ư?"
"Em không cần biết anh là quạ hay là đại thần, em thích anh thôi."
"Anh?"
"Anh đấy, Tạ Vi Thời." Mắt của cô đen thẳm như thuỷ ngân, sóng sánh trong một đầm nước.
Tạ Vi Thời dùng một tay đỡ một bên người cô, vùi đầu vào mái tóc dài đã được sấy khô của cô, cảm thấy tựa như một đại dương mênh mông.
"Anh cảm thấy như em đã say rồi." Chàng khẽ nói, "Uống rượu pha với nhau rất dễ say."
"Nhưng mà tim anh đập nhanh lắm."
"Tại sao lại nói "nhưng mà"?"
"Em cũng đâu biết đâu." Cô lè nhè đáp.
"Em chưa đụng vào thì làm sao biết?"
"Em cảm giác được." Trên mặt của cô mang một vẻ giương giương đắc ý, "Lúc không uống thuốc, cảm giác của em rất nhạy."
Đối diện với cô như thế này, chàng không biết bản thân có thể nhịn được bao lâu. Nhưng cô như thế này, thì phải bao lâu nữa mới gặp lại? Hay chỉ là một lần duy nhất trong đời?Cách lớp vải của áo sơ mi trắng, chàng vuốt ve cô, ánh mắt của cô càng dìu dịu sáng, điểm sáng trong cặp đồng tử đen láy càng khiến lòng người say mê. Chàng biết cô thích quần áo màu trắng. Cô thích sạch sẽ.
"Anh cố ý." Cô chợt nhìn chàng nói, "Người ta toàn bảo đàn ông thích nhất là dáng vẻ của phụ nữ mặc đồ của mình."
"Ừ." Chàng đáp rất khẽ, "Anh thật sự rất thích."
Cô mỉm cười ngọt ngào, "Anh mặc đồ hoặc không mặc đồ, em đều thích nhìn cả."
"Thật không."
"Thật."
"Đêm nay miệng em như thoa mật ấy, để anh nếm xem có ngọt không." Chàng nói rất khẽ rất thấp, rồi cúi xuống.
"Ừm......"
"Ngọt không?""
"Ngọt."
"A......" Âm thanh bị lấp mất. Cô ngửa cổ, lên rồi xuống, lên rồi xuống, cảm thấy mình sắp bị mài mòn.
"Tạ Vi Thời—–" Cô bám chặt lấy bờ vai mạnh mẽ của chàng, đôi mắt mơ màng nhìn ánh đèn tựa như đang chao liệng trên trần nhà theo từng đợt sóng.
"Gì?"
"Hình như em thật sự thích anh."
"........"
Chàng chợt cắn mạnh vào bả vai cô, dùng giọng rất khàn nói: "Đêm nay em thật sự không muốn sống nữa rồi."