Băng Phi

Chương 8: Đại hôn



Chưởng quầy sau khi phân phó xong liền lấy ra khế ước của Phụng trà lâu giao lại cho nàng , nàng vốn ban đầu không nghĩ đến lấy Phụng trà lâu nhưng có thể kiếm tiền lại được người ta hai tay dâng tặng thì có ngốc mới không lấy . Có ai ngờ Phụng trà lâu này là gia sản của Duệ vương gia , lại càng không ngờ người giải được câu đối là Duệ vương phi tương lai .

Ngày Đại hôn cũng đã đến , đêm trước khi Đại hôn Nhị phu nhân chạy đến phòng của Lãnh Ngọc Băng khóc xước mướt nói không nỡ để nàng đi , sợ nàng qua đó bị người khi dễ nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì chỉ có thể hi vọng nữ nhi qua đó được Duệ vương gia sủng ái . Nàng không phải là không có tình cảm a, tuy rằng Nhị phu nhân không phải mẹ của nàng nhưng cũng đối với bà có chút tình cảm , không biết khi không có mình ở đây bà có bị Đại phu nhân ức hiếp nữa hay không ?

Từ sáng sớm nàng đã bị Nhu nhi lôi dậy , mấy bà tử thay nhau nói những lời tốt đẹp trước mặt nàng , nàng còn đang mơ ngủ cũng không để ý đến bọn họ cứ mặc cho họ muốn làm gì thì làm . Cả ngày đại hôn nàng cũng không thèm quan tâm , cần bái cứ bái , cần nói lời hay cứ nói lời hay . Mãi đến khi được đưa vào tân phòng nàng mới có chút quan tâm nơi này , nàng kéo khăn voan trên đầu xuống tinh tế đánh giá nơi này . Duệ vương phủ quả là rất giàu có nếu đem so với Lãnh phủ thì …. Lãnh phủ giống như nhà bếp của người ta . (TN : cái này ta chém , hắc hắc , ai bảo Lãnh gia kia đáng ghét .) Nhìn lại chính mình , một thân giá y đỏ rực thật chói mắt nàng không thích màu sắc như vậy từ trước đến giờ nàng vẫn luôn thích màu sắc nhẹ nhàng không quá chói mắt , liền cởi giá y trên người xuống chỉ chừa lại áo trắng mỏng bên trong .

“Làm ta như một con công lòe loẹt , thật chướng mắt .” ngay cả mũ phượng trên đầu cũng bị nàng quăng đi nơi khác . Ngoài cửa đột nhiên có người đi vào

“Vương phi có phải là không biết lễ nghi ? Bổn vương vẫn chưa nâng khăn voan xuống ngươi đã tùy tiện ném đi mũ phượng .”Duệ vương gia một thân hỷ phục đỏ rực , khí thế bức người , lãnh đạm đứng ở cửa phòng .

“Là ta nhìn chúng rất chướng mắt .”Mặt không chút biểu cảm , nhìn thẳng về phía Thượng Quan Lăng Phong không một chút run sợ .

Thượng Quan Lăng Phong nhíu mày nhìn về phía nàng , nữ nhân này là đang diễn trò hay thật sự không muốn làm vương phi chẳng phải nữ nhân nào cũng rất thích quyền lực hay sao ?

“Ta nói cho ngươi biết , ta thật sự chẳng muốn làm vương phi gì gì đó của ngươi , nếu không vì ở Lãnh gia quá nhàm chán ta đã không đến đây . Nếu như có nhu cầu gì cứ việc đi tìm tiểu thiếp của ngươi mà giải quyết , ta đây tuyệt đối không làm nghĩa vụ vợ chồng với ngươi , càng không thực hiện nghĩa vụ sinh con cho ngươi .”Nàng một lèo nói ra hết không chút ngừng nghỉ , dù rằng nam nhân trước mắt này nhìn rất vừa mắt nhưng cũng không vì vậy mà phải hầu hạ hắn , ta đây tuyệt không phải hạn nữ nhân mê trai như vậy .( TN : hắc hắc , nàng mà không mê trai , ta đây lập tức lấy đậu phụ đập đầu chết ; NB : vậy ngươi chuẩn bị đập đi là vừa , ta không phải là hạng mê trai như vậy đâu a ).

Nhu cầu ?

Vợ chồng?

Nữ nhân này là đang nói cái gì đây , hắn thật sự không hiểu nhưng từ ngữ cũng rất mới mẻ nha.

“Ngươi là nữ nhân duy nhất ta đưa vào Vương phủ , lấy đâu ra tiểu thiếp?”

“Chẳng phải cổ nhân các ngươi thích nhất là năm thê bảy thiếp sao ?”Nàng bộ dáng tò mò ngây thơ hỏi hắn.

“Vậy vương phi đây có hứng thú nạp thiếp cho ta?”Thượng Quan Lăng Phong lấy tay nâng cầm nàng lên làm bộ dáng như đăng đồ tử nhìn nàng .

“Ngươi mơ tưởng , ta trịnh trọng tuyên bố cho ngươi biết . Ta Lãnh Ngọc Băng tuyệt đối không cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu cho dù ta với ngươi chỉ là phu thê trên danh nghĩa . Nếu muốn ngươi có thể hưu ta , rồi hẳn đưa nữ nhân khác trở về vương phủ .” Nàng hất tay hắn ra còn hung hăn nhìn hắn mà nói .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.