Dương Tiễn làm bộ không nghe thấy, nhanh chóng kéo Bạch Ngọc Khuyết đi
về phía trước, Văn Trọng cười lạnh, duỗi tay phải ra, thản nhiên điểm
một điểm hướng về “Hao Thiên Khuyển” đang bị lôi kéo, thân hình to lớn“Hao Thiên Khuyển” đột nhiên nổi lên một trận biến hóa, trong nháy mắt,
hiện ra thân hình và khuôn mặt héo úa Bạch Ngọc Khuyết.
Thấy phép thuật bị nhìn thấu, mặt Dương Tiễn biến sắc, biết không đấu
lại Văn Trọng, quay đầu nhìn Văn Trọng cười ha hả nói: “Ha ha, Văn sư
huynh, ngươi quả nhiên lợi hại, không hổ là một trong những đệ tử ưu tú
nhất đời thứ ba Tiệt giáo! Sư đệ vừa nãy chỉ muốn cùng tiểu yêu này vui
đùa một chút, sư huynh sẽ không để tâm chứ!” Nói xong, không đợi Văn
Trọng mắt đao phóng tới, nhanh chóng triển khai phép thuật, “Vèo” một
thoáng chuồn mất, Văn Trọng cũng không thèm để ý tới.
Trải qua gian khổ, Bạch Ngọc Khuyết cuối cùng cũng khôi phục hình người, phản ứng đầu tiên của nàng là đưa tay sờ cái cổ đang đau dữ dội, phát
hiện có vết máu, không khỏi “Ô ô” khóc lên.
Thấy mặt Văn Trọng không hề cảm xúc đứng ở một bên nhìn mình, nàng nhất
thời hai ba bước vọt tới, ôm chặt lấy nam tử lạnh lùng lúc này xem ra
rất có cảm giác an toàn, than vãn: “Ô ô —— Văn Trọng, sao giờ ngươi mới
đến á?! Ta sợ ngươi không nhận ra ta, ô ô... Cảm ơn ngươi! Cảm ơn
ngươi! Ôi —— đau chết ta rồi, ô ô...”
Khóc rống lên, một nửa là bởi vì đau đớn, một nửa là bởi gì mấy ngày nay liên tiếp bị kinh hách hù dọa, giờ khắc này tất cả khủng hoảng ủy
khuất đồng thời bạo phát ra, đây là lần thứ nhất kể từ khi Bạch Ngọc
Khuyết xuyên qua tới nay, khóc như đứa bé oan ức.
Cả người Văn Trọng cứng đờ, lần đầu tiên trong đời, bị một cô gái, thật
ra là một nữ yêu, ôm thân mật như vậy, trong nháy mắt trong lòng hắn
dâng lên một luồng cảm giác kỳ dị không nói ra được, hắn dương tay định
đẩy tiểu yêu gan to bằng trời ra.
Nhưng trong nháy mắt, thấy tiểu yêu trong lúc vô tình lộ ra làn da mềm
mại phấn nộn, có một chỗ da thịt rách nát, một giọt máu đỏ chậm rãi chảy ra, chạy vào áo trắng bên trong, như là trong một khung cảnh tuyết
trắng lại thấy được một bông mai đỏ, càng có mấy phần yêu diễm!
Thật ra, đối với Văn Trọng, cuộc đời quanh năm chiến trường chém giết,
khiến cho hắn từ lâu nhìn quen máu tươi, nhiều sinh mệnh biến mất hơn
nữa, nhiều nhiệt huyết hơn nữa, đã từ lâu không làm hắn nửa điểm gợn
sóng, nhưng mà hiện tại, nhìn trên tiểu yêu bạch y có một vết máu nhỏ,
hắn lại cảm thấy chướng mắt.
Bên tai nghe thấy tiểu yêu kia khóc lóc thê thảm, nhất thời không đành
lòng, quỷ thần xui khiến, hắn vốn muốn duỗi tay đẩy ra nhưng tay ngay
giữa không trung lại thay đổi phương hướng, nhẹ nhàng đặt vào chỗ có vệt máu kia, tức thì một đạo ánh sáng lóe lên, trong khoảnh khắc nơi đó
khôi phục như lúc ban đầu!
Đau đớn đã biến mất từ lâu, nhưng Bạch Ngọc Khuyết không cảm giác chút
nào, vẫn tiếp tục dựa vào ngực Văn Trọng oan ức khóc lóc, cũng không có
xu hướng dừng lại, Văn Trọng bất đắc dĩ đứng đó, nửa ngày, nhẹ nhàng vỗ
tiểu nữ tử trong lòng, chưa kịp nghĩ liền nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, thương thế của ngươi, ta đã chữa khỏi rồi.”
Bạch Ngọc Khuyết lúc này mới phát hiện, gáy càng chẳng biết lúc nào
không có chút nào đau, nàng khịt khịt mũi, hiếu kỳ thả Văn Trọng ra,
duỗi tay lần mò sờ sờ, nơi đó quả nhiên bóng loáng như lúc ban đầu!
Nguyên bản một khuôn mặt nhỏ treo đầy nước mắt, nhất thời nín khóc mỉm
cười, trong giây lát đó, giống như một đóa hoa sơn trà còn đọng sương
sớm, vừa tươi mát vừa kiều diễm, như tẩy rửa hết thảy ưu sầu và dơ bẩn
trên thế gian, Văn Trọng chợt giật mình, lại nhanh chóng khôi phục lại
yên lặng.
Bạch Ngọc Khuyết xoa đôi mắt đỏ ngầu vì khóc, chân thành nhìn Văn Trọng
nói: “Văn Trọng, ta lại nợ ngươi ân cứu mạng một lần nữa, đại ân không
lời nào báo hết được, sau này, ngươi nếu cần gì ở chỗ ta, ta nhất định
sẽ đem hết toàn lực giúp ngươi.”
Văn Trọng yên lặng, pháp lực mình vô biên, địa vị lại cao, khi nào sẽ
cần một tiểu yêu pháp lực thấp kém đến giúp mình? Nhưng mà, thấy ánh
mắt tiểu yêu chân thành kiên định, lời châm chọc của Văn Trọng cũng
không cách nào nói ra khỏi miệng, chỉ lại một lần quỷ thần xui khiến gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Được.” Bạch Ngọc Khuyết nở nụ cười, trong nháy mắt thoải mái không ít.
Trong lòng buông lỏng, đột nhiên nàng nhớ tới lý do mình đi tìm Văn
Trọng ngày hôm qua, trong hai ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, nàng
suýt chút nữa quên mình vẫn còn trong hiểm cảnh.
Thấy Văn Trọng lúc này tiến cung, chắc là định đi gặp Trụ vương, phải
làm mọi cách, ngàn vạn không thể để cho Trụ vương phát hiện mình lừa
hắn, quyết định chủ ý, Bạch Ngọc Khuyết lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên,
lắp bắp nhìn Văn Trọng nói: “Văn Trọng, ta muốn nhờ ngươi giúp ta một
tay, có được hay không?”
Văn Trọng đã khôi phục vẻ mặt băng giá bức người không gợn sóng, thấy
Bạch Ngọc Khuyết vẻ khó khăn, ánh mắt lóe lóe, trầm giọng nói: “Chuyện
gì?”
Bạch Ngọc Khuyết nhăn mặt, ấp a ấp úng khẩn cầu: “Ách, là như vậy,
ngươi... tí nữa ngươi thấy Trụ vương, nếu như hắn hỏi, ngươi liền nói
với hắn, ta... Tối hôm qua ta cùng ngươi ở chung một chỗ, cái này... Có
thể không?”
Bạch Ngọc Khuyết không nói rõ ràng, Văn Trọng đương nhiên không hiểu ý
của nàng, trong mắt loé ra một tia nghi hoặc, bất động thanh sắc nói:“Ngươi lại làm gì?” Không phải Văn Trọng đa nghi, thực sự là tiểu yêu
này luôn làm người ta bất an, quả thực không có một ngày không gặp rắc
rối, giờ thấy nàng ấp a ấp úng đưa ra yêu cầu kỳ quái này, Văn Trọng
đáy lòng không khỏi có mấy phần suy đoán.
Nhớ lại hôm qua chính mình hướng Trụ vương một phen “Kinh thiên động
địa” thị tẩm tuyên ngôn, Bạch Ngọc Khuyết lúc này, rốt cục cũng nhặt lên dây thần kinh xấu hổ bị ném mất thật nhiều năm, đột nhiên cũng thoáng
cảm thấy một tia xấu hổ, ách, cái này... Thì ra mình còn có loại cảm
giác này nha? Thật lạ...
Bạch Ngọc Khuyết hai tay che mặt đỏ bừng, quyết định giải quyết nhanh
chóng, dứt khoác đem toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm qua của mình và Trụ
vương nói cho Văn Trọng, cũng bao gồm chuyện kinh thế hãi tục “Thị tẩm“!
Bạch Ngọc Khuyết đã nghĩ thông suốt rồi, hôm nay nếu mình không sớm
thẳng thắn nói với Văn Trọng, sớm muộn sẽ có một ngày, Văn Trọng cũng sẽ từ đại vương hoặc người khác biết việc này, đến lúc đó không chừng hắn
nghe được là bản sao thứ n, độ chính xác không cao, còn không bằng tự
mình đàng hoàng nói với hắn, theo như Văn Trọng tính tình, nhiều lắm là
bị hắn quở trách hai ba câu mà thôi, quan trọng nhất chính là, chỉ có
sớm thông báo với Văn Trọng, mình sẽ không ở trước mặt đại vương bị vạch trần.
Chờ nàng kể xong hết, nhưng nửa ngày đều không nghe thấy Văn Trọng động tĩnh, Bạch Ngọc Khuyết lòng đầy nghi hoặc, trộm hé ra kẽ tay, ngẩng đầu nhìn, thấy mặt băng sơn tuấn tú của Văn Trọng từ trước đến giờ ba thước người thần chớ gần, giờ khắc này đang dứng sững sờ như cọc gỗ ở nơi
đó, trên gương mặt tuấn tú kia như có như không có vài đường hắc tuyến
thô to từ từ rạn nứt, rạn nứt... Sau đó “Ầm” một tiếng nổ tung!
Cặp mắt hàn băng ngàn năm kia như một vòng xoáy thần bí phút chốc hoàn
hồn, ánh sáng thẳng tắp bắn về phía Bạch Ngọc Khuyết! Bạch Ngọc Khuyết
sợ hết hồn, không nhịn được lùi về sau vài bước, run rẩy nhìn vẻ mặt Văn Trọng quỷ dị, đáy lòng âm thầm cầu nguyện lúc hắn dằn vặt mình, có thể
nhẹ tay một chút.
Cả cuộc đời Văn Trọng chưa bao giờ vô lực như bây giờ, đôi mắt sâu thẩm
hàng băng nhìn chằm chằm vào tiểu yêu trước mắt, cắn răng, hầu như là
gằn từng chữ một: “Ngươi, thật, là, nữ, nhân, sao!!”
Nhìn thoáng qua Văn Trọng, không cẩn thận thấy gân xanh trên thái dương
hắn đang “Thình thịch” nhảy kịch liệt, Bạch Ngọc Khuyết sợ hãi nuốt
một ngụm nước bọt, lại bước vài bước nhỏ lùi về sau, nơm nớp lo sợ, bắt
chước câu nói phổ biến của những nữ chính phim dài tập, hét chói tai:“Ách, Văn Trọng, xin lỗi, ngươi tin tưởng ta! Sự tình không phải như
vậy, ngươi nghe ta giải thích... A! Ngươi nghe ta giải thích mà...!”
Văn Trọng thấy nàng vẫn còn nghịch ngợm như vậy, không kiên nhẫn quát
lạnh một tiếng: “Nói!” Bạch Ngọc Khuyết không dám nói vòng vo, lập tức
lắp ba lắp bắp giải thích: “Ta... Ta... Ta nói, ngươi... Ngươi ngươi
đừng nóng giận, ta không có cố ý, lúc đó ta... bị đại vương ép rất gắt,
thực sự không nghĩ ra biện pháp khác, mới bất đắc dĩ như vậy, ngươi...
Ngươi, ngươi đừng tức giận được hay không?”
Văn Trọng đáy lòng trải qua một phen giao chiến kịch liệt, trong lòng
cảm xúc ngổn ngang! Hắn hận không thể túm cái cổ mềm của tiểu yêu
này, ép hỏi nàng rốt cục có phải nữ nhân không, sao lại không biết xấu
hổ như vậy! Nàng có biết một phen lớn mật như vậy, sẽ tổn hại đến thanh danh nữ tử đến mức nào!
Văn Trọng mấy trăm năm qua, đầu tiên là khổ tâm tu luyện, một lòng muốn
vượt qua phàm trần, đạt đến cảnh giới cao. Sau đó, hắn theo lệnh của sư
môn xuất thế, hiệp trợ tiên đế và Trụ vương – hai đời vua Ân Thương,
toàn tâm toàn ý tận sức phụ tá Ân Thương vương triều, muốn đem nó thành
nơi bá chủ cường thịnh phồn hoa duy nhất!
Thời gian cấp bách, Văn Trọng tuy rằng đã có mấy trăm tuổi, nhưng mà
trong lòng hắn xưa nay chỉ có pháp thuật và thiên hạ, xưa nay cũng đều
chưa từng thân cận nữ sắc, mà đây là nguyên nhân sư phụ và sư tổ của Văn Trọng thuởng thức hắn—— vì theo đuổi cảnh giới pháp thuật chí cao mà bỏ đi tất cả tình ái phàm trần!
Văn Trọng sư tổ - Thông Thiên giáo chủ thậm chí còn từng ám chỉ với hắn, chờ khi nào mình thoái vị, Văn Trọng là sẽ trở thành tân giáo chủ Tiệt
giáo, sư phụ của hắn cùng các sư thúc sư bá vì vị trí này tranh cãi mấy ngàn năm, sư tổ nhưng sớm đã bí mật chọn lựa Văn Trọng, hắn tuy rằng
không hứng thú lắm, nhưng biết đây quang vinh to lớn cỡ nào.
Văn Trọng tự nhận mình từ lâu thoát khỏi hồng trần, vô tình, thứ hắn
quan tâm duy nhất chỉ có hưng vong của Ân Thương vương triều, nhưng giờ
lại bị “vô tội” liên lụy vào trong truyện tình tay ba cẩu huyết như vậy, hắn thật muốn bóp chết tỳ bà tinh dám cả gan “Bôi đen” thanh danh một
đời của mình!
Nhưng Văn Trọng cũng không thể không thừa nhận, tình cảnh lúc đó của
tiểu yêu, làm như vậy cũng coi như có thể chấp nhận được, cũng may
nàng còn có mấy phần khôn vặt, lấy mình làm bia đỡ đạn, bảo vệ trong
sạch, đáy lòng Văn Trọng lại từ từ tiêu tan.
Nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ tới đại vương, nhiều năm qua mình dốc lòng
giáo dục hắn, vẫn luôn nhắc nhở hắn lấy quốc sự làm trọng, í dính nữ
sắc, không ngờ, hắn còn dám làm ra chuyện vô sỉ áp bức nữ tử trong sạch
sau lưng mình như vậy, hơn nữa đối tượng lại là tiểu yêu tướng mạo bình
thường lời nói kỳ lạ, cho nên khách quan mà nói, đại vương không chỉ có
không thấy thẹn, còn thiếu “Gu thẩm mỹ”! Văn Trọng không nhịn được một
trận tức giận dâng lên.
Trong nháy mắt, đáy lòng lóe qua ngàn vạn tâm tư, khuôn mặt băng sơn
tuấn tú của Văn Trọng như cũ vẫn không thấy hỉ nộ. Thấy tiểu yêu một bộ e ngại đáng thương dáng vẻ, thân thể nho nhỏ không ngừng lùi về sau, hắn
đè xuống muốn ngụm máu muốn dâng lên tới miệng, mặt không đổi nói: “Việc này ta biết rồi, giờ thì theo ta đi Suất điện.”