Bạch Ngọc Khuyết không thèm để ý tới ánh mắt soi mói đầy địch ý của Ẩn
Khôi, nàng “Bạch bạch bạch” chạy vòng qua cái bàn rộng lớn, một mạch
đi tới bên người Văn Trọng, đen mặt định nói chuyện, nhưng đột nhiên
nghĩ đến gì, con mắt đảo một vòng, cả người - nhu tình chân thành sáp
lên người Văn Trọng.
Nàng nhanh chóng tìm tòi trong ký ức, học âm thanh điệu đà thường ngày
của Tô Đát Kỷ, uốn éo người nói: “Ân ~~ không phải chàng đáp ứng người
ta ~ phải chăm sóc bản thân thật tốt, vì sao người ta vừa vắng mặt một
lúc, thì chàng lại không nghe lời? hửm~”
Một tiếng “Hửm~”, Bạch Ngọc Khuyết nỗ lực mô phỏng theo Tô Đát Kỷ, đem
âm cuối kéo thật dài... Lời vừa nói xong, nàng - mẫn cảm nhận ra được,
vai của Văn Trọng nhẹ nhàng run rẩy, Bạch Ngọc Khuyết 囧—khổ tâm dữ dội,
lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Tuy nhiên cũng may, da mặt nàng đủ dày, trong tích tắc phục hồi tinh
thần lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bình tĩnh rút ra quyển
thẻ tre từ trong tay Văn Trọng, nhẹ nhàng đẩy “đã hoá đá”-- Văn Trọng
một cái, dùng thanh âm cực kỳ ôn nhu từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ,
nói: “Văn Trọng ~ đừng nhìn nữa, chúng ta nên đi nghỉ trước, có được hay không vậy~~~~?”
Văn Trọng chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt quái lạ nhìn kỹ Bạch Ngọc Khuyết đang “diễn sâu”, như là bị Tô Đát Kỷ nhập vào xác.
Bạch Ngọc Khuyết tinh tế phát hiện, một sợi gân xanh tầng tầng nhảy lên
đến mấy lần trên thái dương của Văn đại soái ca, trái tim nhỏ bé của
nàng cũng loạn nhịp theo như xe cút kít đi qua đèo dốc “phình phịch
phình phịch”.
Về phần Ẩn Khôi, từ lâu đã chết đứng như Từ Hải, cô ta không thể tin vào mắt mình mà nhìn cái con tiểu yêu quái này dám to gan làm càn như thế
trước mặt Sát Thần Văn Trọng, nội tâm của Ẩn Khôi kinh hoàng gào thét...
Ẩn Khôi vạn vạn không nghĩ tới, còn tưởng rằng Sát Thần Văn Trọng sẽ
đánh bay cái con tiểu yêu này, rồi sau đó tru sát nó, rồi….éc, không có sau đó….... Sau đó, Văn Trọng lại coi như chuyện thường mà quay đầu
thản nhiên nói với mình: “Ẩn cô nương, sắc trời đã tối, cô về trước
chuẩn bị một chút, sáng sớm mai, đại quân sẽ xuất phát đúng giờ.”
Tại sao lại như vậy! Chính mình muốn Văn Trọng xem xét lại hàng thư,
dùng quốc gia đại sự làm cớ, thật vất vả mới lấy được cơ hội ở chung với Văn Trọng, trăm ngàn lần không nghĩ tới...!
Trong lòng Ẩn khôi buồn rầu, nhưng đành giả vờ rộng rãi gật đầu cười,
lại giả vờ vô tình nhìn tiểu yêu quái kia một chút, lúc này mới oán hận
xoay người, cáo từ rời đi.
Ẩn Khôi vừa ra khỏi mành trướng chưa đầy một giây, Bạch Ngọc Khuyết -
lập tức bình tĩnh đứng thẳng người, đi vòng qua bàn, bình tĩnh đi ra
ngoài soái trướng.
Văn Trọng bình tĩnh nhìn cả người tỳ bà tiểu yêu đều viết hai chữ “Lúng túng”, không cao không thấp nói: “Đứng lại.”
Bạch Ngọc Khuyết dừng một chút, vẫn cảm thấy không có mặt mũi lưu lại,
nàng bình tĩnh làm bộ không nghe thấy, tiếp tục bình tĩnh đưa tay vén
lên mành lều.
Đúng vào lúc này, bất thình lình một luồng thuật khí nhu hòa bắn tới,
dưới sự bất ngờ, Bạch Ngọc Khuyết không kịp đề phòng, cả người - bị cuốn lại ở bên trong, rồi nhanh chóng kéo nàng bay đi như một con nhộng nhỏ
nhắn, sau đó va vào trong lồng ngực của Văn Trọng đang ngồi ở đằng kia.
Lòng Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên nhảy lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, thì
đập vào mắt là con ngươi sâu thẳm như vực sâu không đáy của Văn Trọng...
Bệnh háo sắc của nàng phát tác, mê muội nửa ngày, lúc này mới hoàn toàn
phát hiện, cả người của nàng đang ngồi ở trong lồng ngực cường tráng của Văn Trọng, Bạch Ngọc Khuyết kinh hoàng 囧, dùng sức tránh ra, nhưng làm
thế nào cũng không có cách nào thoát ra được.
Nàng đành lấy lại bình tĩnh, nhìn Văn Trọng lạnh nhạt nói: “Sao nha?
Đại danh đỉnh đỉnh-- Văn thái sư, ngài muốn trắng trợn cường đoạt dân nữ sao?”
Văn Trọng làm lơ khiêu khích của Bạch Ngọc Khuyết, bình tĩnh nhìn tiểu
yêu quái trong lồng ngực của mình, nửa ngày, không nhanh không chậm kết
luận: “Nàng đang giận.”
Bà nó! Người ta đã ẩn giấu sâu như vậy, người này vẫn có thể nhận ra được? Không hổ là có nhiều hơn mọi người một con mắt!
Còn nữa, chàng nhận ra – thì cứ nhận ra đi, sao còn muốn nói ra? Sẽ làm
cho ta không ngẩn đầu lên làm người được, có biết hay không...
Bị nói trúng tim đen, Bạch Ngọc Khuyết thẹn quá thành giận, nàng bỗng
ngẩng đầu đến, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mĩ của Văn Trọng lớn tiếng
nói: “Phải! Người ta đang giận đó, thì sao?”
Văn Trọng lặng lẽ nhìn nàng, đột nhiên duỗi ra một bàn tay to lớn thon
dài của mình, chậm rãi, sờ sờ mái tóc đen thui của Bạch Ngọc Khuyết như
đang hống tiểu hài tử, rồi hờ hững nói: “Sao nàng tức giận?”
Tại... Tại... Tại sao tức giận? Bạch Ngọc Khuyết lập tức bị nghẹn! Khí
thế hùng hổ như muốn đốt trọi địa cầu của nàng, nhất thời như khí cầu bị đâm một cái, “Xì xì ——”không còn một mống.
Nàng luống cuống ngẩng đầu đến nhìn Văn Trọng, thì thấy cặp mắt đen kịt sâu thẳm, phảng phất có thể nhìn thấu nàng ở trong đó, trong nháy mắt,
Bạch Ngọc Khuyết có cảm giác như bị lột sạch như nhộng trước mặt mọi
người, mà còn phải hoa hoa lệ lệ trần truồng chạy ba mươi vòng nữa… hic
hic!
Dưới sự kích động... Kế đó, Bạch Ngọc Khuyết đã làm một sự tình vô cùng
kỳ ba, vô cùng không có trinh tiết, vô cùng nam tính, mà “Chó cùng rứt
giậu” là lý giải tuyệt vời cho hành động trẻ trâu này ——
Nàng nhanh chóng cực kỳ ngồi thẳng người, hai tay nắm chặt vai của Văn
Trọng, nhanh như hổ đói đem mặt của mình tấn công về hướng Văn Trọng!
”Bang” một tiếng, môi Bạch Ngọc Khuyết hôn lên má trái của Văn Trọng, ồ? Sao xúc cảm có chút….. không đúng?
Bạch ngọc Khuyết tỉnh táo lại, vừa mở mắt nhìn, thì trong nháy mắt –chết lặng 囧 rồi! Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Mình hôn sai chỗ rồi! A a a —— vậy mà cũng được nữa!
Từ nơi sâu thẳm trong lòng của Bạch Ngọc Khuyết, muốn bi phẫn dùng Hàng
Long Thập Bát Chưởng cộng thêm Đả Cẩu Bổng Pháp, đem cái thứ ngu xuẩn
hết thuốc chữa như mình đánh cho tỉnh đi, sống trên đời này thiệt là
chật đất tốn không khí mà, nửa ngày, nàng mới chậm rãi dời ra miệng,
ánh mắt lấp loé nhìn đôi mắt sâu thẳm của Văn Trọng, lắp ba lắp bắp nói: “Sao... sao nha? Nhìn cái gì mà nhìn! Người ta... ta – hôn chàng đó,
chàng... chàng muốn.. làm... làm gì người ta?”
Văn Trọng không nói gì, ý cười trong mắt bỗng nhiên chợt lóe, nhanh tới mức Bạch Ngọc Khuyết căn bản không hề thấy rõ.
Hắn chậm rãi đẩy ra cái vị tiểu yêu quái ---“lợn chết không sợ nước sôi” đang ở trong lồng ngực mình, nhưng thực tế, vẻ mặt nàng lại khó kiềm
giử được thất kinh, hờ hững nói: “Ngọc Tỳ Bà, nàng có biết mình đang làm gì không?”
Bạch Ngọc Khuyết vừa dùng hết cam đảm biểu lộ xong xuôi cõi lòng, còn
đang thấp thỏm bất an thì đột nhiên bị Văn Trọng đẩy ra, tuy rằng lực
đạo nhẹ nhàng, nhưng vẫn đủ cho lòng nàng đột nhiên phát lạnh, làm nàng
giận dữ và xấu hổ thật muốn lập tức mổ bụng thanh minh một trận.
Vừa phải thôi nha! Chủ động đưa tới cửa, mà còn bị ghét bỏ, chuyện này
thật là sỉ nhục khủng khiếp nhất từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ! Những
ngày tháng tiếp theo, thật không có cách nào mà sống tiếp hu hu hu!
Nàng nổi giận đứng thẳng người, nỗ lực dùng sức nén lại nước mắt đang
muốn xông ra từ viền mắt, gắt gao xiết chặt nắm đấm nhìn Văn Trọng,
nhanh chóng nói:
”Sao mà không biết? Tốt xấu gì, ta cũng sống hơn một ngàn năm, chuyện
yêu đương, sớm đã trải qua không biết mấy trăm lần, có cái gì ta không
biết!”
Nhìn gương mặt oan ức nhưng lại giả vờ kiên cường đang phủ đầy nước mắt
của tiểu yêu quái trước mắt mình, không biết vì sao, đáy lòng Văn Trọng
đột nhiên nhẹ nhàng nhói lên đau đớn một cái, trong khoảnh khắc, hết
thảy lo lắng cùng mê man, đều bị cái lãnh đạm đau đớn này ép xuống từ
đầu đến đuôi, hắn thở dài thườn thượt một hơi, đứng lên.
Hơi hơi dừng một chút, chậm rãi đưa tay ra, đem vị tiểu yêu quái mà cả
người đều viết hai chữ “Chống cự” kia, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, nhẹ
giọng nói: “Ý của ta không phải như vậy, không được ăn nói linh tinh.”
Tình thế xoay chuyển! Trái tim nhỏ bé của Bạch Ngọc Khuyết tầng tầng đập lên: Lời này... có nghĩa gì đây? Đây không phải... không phải là đồng ý sao?
Bạch Ngọc Khuyết kinh hỉ ngẩng đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Văn
Trọng, a, không có an ủi... Không có thương hại... Cũng không có không
kiên nhẫn... Tuy nhiên, tựa hồ cũng không có nhu tình chân thành như
trong tưởng tượng của nàng nha...
Con bà nó! Nói chung, một câu nói này, ngoại trừ không có lạnh lùng như
thường ngày, khuôn mặt đẹp trai dễ dàng khiến người ta lạc lối kia cũng
không thay đổi, hic, cái gì nàng cũng không thấy có được hay không!
Bạch Ngọc Khuyết âm thầm oán, nhưng cũng vội vàng muốn xác nhận Văn
Trọng tâm ý, suy nghĩ một chút, nàng bỗng dưng nổi lên ác niệm, ngửa
đầu hướng về Văn Trọng trừng, vô cùng thần bí nói: “Chàng cúi đầu xuống
đây.”
Văn Trọng nhìn Bạch Ngọc Khuyết một chút, dừng một chút, chậm rãi cúi
đầu, một sợi tóc đen theo đó mà rớt xuống, nhẹ nhàng phớt qua gò má Bạch Ngọc Khuyết, ngứa, lành lạnh, làm trái tim nhỏ vốn đã đập liên hoàn như muốn bể ra ngoài của Bạch Ngọc Khuyết -- tầng tầng run lên một cái!
Thật thà nghe lời như vậy? Lòng Bạch Ngọc Khuyết vui vẻ, hai tay lập
tức vương ra, chặt chẽ ôm lấy eo của Văn Trọng, rồi nhẹ nhàng nhón chân
lên, - mí mắt nửa khép, lần thứ hai dùng môi đi tập kích bờ môi mỏng
manh đẹp đẽ chết tiệt kia của Văn Trọng!
Học khôn từ tai nạn của lần trước, lần này con mắt Bạch Ngọc Khuyết cũng không hề hoàn toàn nhắm lại, bởi vậy, một giây sau, “Bàng” một tiếng,
quả nhiên nhắm giữa hồng tâm!
Trong lòng nàng như bài sơn đảo hải liên thanh rít gào: “A a a! Hôn được rồi… hô hô hô, cuối cùng cũng hôn được rồi! Đây đúng là môi của Văn
Trọng a! Tỷ tỷ! Tỷ có thấy không đó! Tiểu Ngọc muội đây thật sự thành
công rồi! Hý hý hý!”
Trái tim của Bạch Ngọc Khuyết run rẩy, cả người căng thẳng run lên,
nàng sớm đã hoàn toàn quên bước tiếp theo phải làm những gì, chỉ bình
tĩnh dùng bờ môi dán vào Văn Trọng. Tựa hồ như một cái thế kỷ trôi qua,
đột nhiên, bên tai truyền đến âm thanh thoáng mang theo ý cười lúc ẩn
lúc hiện của Văn Trọng: “Tiểu yêu quái, đã được chưa?”
Bạch Ngọc Khuyết cả kinh, nhất thời phục hồi tinh thần lại từ trong
hoảng hốt, nàng lập tức bình tĩnh đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn Văn
Trọng, đè xuống căng thẳng trong lòng, bình tĩnh dò hỏi: “Chàng có..
thích không?”
Văn Trọng giật giật khóe miệng, đột nhiên đem tỳ bà tiểu yêu đang giả vờ bình tĩnh, nhưng kỳ thực gò má đã hồng thấu, từ lâu từ trong lồng ngực
ra, cẩn thận trầm giọng ôm hòa nói:
” Lần này Ẩn khôi đầu hàng Ân Thương, đồng ý dùng bản thân làm lễ tiến
cống, trong vòng mấy chục năm tới, biên cảnh Nam Cương sẽ không bao giờ
phải chịu chiến loạn, đây không phải là chuyện nhỏ, ta là chủ soái, theo lý phải bảo vệ nàng. Ngoài ra, không còn gì khác.”
Chuyện này... Chuyện này... Hắn... hắn đang giải thích? Lòng Bạch Ngọc
Khuyết kinh hỉ như trúng số độc đắc hơn 50 tỷ! Đến thời điểm này, cuối
cùng nàng cũng coi như hơi yên lòng, ha ha ha, băng sơn này, cuối cùng
cũng bị mình làm tan chảy mà nở hoa~~~~~~ nha ~~ hô hô hô. Lòng Bạch
Ngọc Khuyết thầm nói, hai tay tùy tiện chống lên eo thon, ngửa mặt lên
trời cười to.