[Bảng Phong Thần] Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 45



Editor: Tiffany Truong​

Bạch Tiều Hoàn trong mắt nhanh chóng lóe qua vẻ vui mừng, lại lén lút ngắm Văn Trọng vài lần.

Bạch Tiểu Giác thì lại kích động nhào vào lòng Bạch Ngọc Khuyết, ôm hông của nàng không muốn xa rời. Bạch Ngọc Khuyết trong lòng rất loạn, mình và Tô Đát Kỷ ở Triều Ca tình cảnh cơ bản đã không tốt, hiện tại lại mang theo đệ đệ muội muội trở lại, chẳng phải là loạn càng thêm loạn.

Nhưng mà hiện tại, cũng không thể bỏ lại không có cảm giác an toàn Bạch Tiểu Giác, còn Bạch Tiểu Hoàn, Bạch Ngọc Khuyết đối với nàng cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm, giúp nàng thuần túy là xem ở thân thể chủ nhân đời trước này với nàng thôi.

Bên kia, Văn Trọng nhàn nhạt liếc Hắc Kỳ Lân một chút, Hắc Kỳ Lân thấy được ánh mắt nghiêm nghị của chủ nhân, thân thể cao lớn nhất thời lui sau hai ba bước nhỏ, còn đáng thương co rúm lại run lên.

Văn Trọng không tiếp tục để ý con vật cưỡi giả ngây thơ này, không nói một lời xoay người rời đi. Bạch Ngọc Khuyết vừa thấy, nhanh chóng gỡ tay Bạch Tiểu Giác ra, vội vàng quay sang Bạch Tiểu Hoàn bàn giao:

”Tiểu Hoàn, ngươi và Tiểu Giác trước tiên ở lại đây, một lúc nữa ta sẽ trở lại.” Nói liền nhanh chóng đuổi theo Văn Trọng đi tới.

Lúc Bạch Ngọc Khuyết theo vào soái trướng, liền thấy Văn Trọng đang che ngực sắc mặt tái nhợt ngồi dựa vào giường nhỏ, nàng quýnh lên, nhanh chóng đi lên phía trước, lo lắng nói: “Văn Trọng, có phải là vết thương lại nứt ra rồi?”

Văn Trọng chậm rãi dãn đôi lông mày đang nhíu chặt ra, thản nhiên nói: “Cũng còn tốt.”

Bạch Ngọc Khuyết lập tức cuống lên, lớn tiếng nói: “Mỗi lần đều nói như vậy! Nếu như thật tốt, sao chàng có thể đau đến mức ra một đống mồ hôi lạnh trên trán chứ!”

Nói không nhịn được ngồi vào một bên giường, vừa dùng tay áo mềm nhẹ lau đi mồ hôi trên trán Văn Trọng, vừa nói: “Văn Trọng, chàng nói thật cho ta, thương thế kia của chàng có thể trị thật sao? Ta có thể làm chút gì cho chàng không? Chàng mau nói cho ta biết nha!”

Văn Trọng khóe miệng chậm rãi hiện lên một đường cong mang theo nhu hòa ý cười, hắn chậm rãi duỗi bàn tay thon dài ra, nhẹ nhàng lau nước mắt kìm lòng được tràn ra trên mặt Bạch Ngọc Khuyết, không nhanh không chậm giải thích:

”Tiểu yêu quái, không cần lo lắng, chờ lần này trở về Triều Ca, đem di tộc sự tình xử lý xong, ta sẽ về Bồng Lai đảo một chuyến, nhờ sư tổ trị liệu cho ta, thương thế kia dĩ nhiên là được rồi.”

Bạch Ngọc Khuyết vừa nghe Văn Trọng muốn nhờ Thông Thiên giáo chủ chữa thương cho hắn, nhất thời yên lòng, ở trong lòng của nàng, Thông Thiên giáo chủ là thánh nhân “Vạn kiếp bất diệt” như vậy, e sợ đạp khắp trên trời dưới đất cũng không tìm được vài thứ có thể làm khó chuyện của hắn, nói như vậy, thương thế của Văn Trọng sẽ được chữa trị, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết nhất thời buông lỏng, nhớ tới Bạch Tiểu Giác cùng Bạch Tiểu Hoàn còn ngốc ở bên ngoài, nàng thoáng do dự, nhìn Văn Trọng cẩn thận nói: “Văn Trọng, chàng xem... Chúng ta lần này về Triều Ca, ta có thể mang theo đệ đệ muội muội hay không?”

Lời ấy hỏi ra, Bạch Ngọc Khuyết đáy lòng nhất thời thấp thỏm bất an, nàng cũng biết yêu cầu này có chút quá đáng, dù sao đối với Văn Trọng mà nói, không có giết hai tiểu yêu quái đệ đệ muội muội, đã là xem ở mặt của mình rồi, bây giờ lại còn công khai yêu cầu mang theo hai tiểu yêu quái cùng trở lại... Thực sự có chút...

Ngay cả da mặt dày có thể so với tường thành Bạch Ngọc Khuyết cũng biết là không tiện. Quả nhiên, một lúc lâu sau, Văn Trọng đều không có lên tiếng, Bạch Ngọc Khuyết thất vọng ngẩng đầu lên, liền thấy Văn Trọng chỉ là bình tĩnh đang nhìn mình, Bạch Ngọc Khuyết cố gắng cười gượng:

”Cũng tại ta ra chủ ý kỳ lạ, chàng yên tâm, ta biết nỗi khổ tâm của chàng, thôi để ta dẫn bọn họ về Hiên Viên Mộ vậy, chàng không cần tự khó dễ mình.”

Nói xong liền muốn đứng lên, không ngờ bị Văn Trọng một cái kéo qua, nàng đột nhiên không kịp chuẩn bị lập tức ngã vào trong lồng ngực Văn Trọng, Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, nhanh chóng chống hai tay trên giường, chỉ sợ mình không cẩn thận va vào vết thương trước ngực Văn Trọng.

Trên đầu dường như truyền đến tiếng thở dài của Văn Trọng: “Tiểu yêu quái, tính khí này của nàng ——làm sao để ta yên tâm một mình nàng rời đi, ta còn chưa nói gì đây...”

Nghe ra ý thỏa hiệp trong lời nói của Văn Trọng, trong lòng Bạch Ngọc Khuyết vừa áy náy vừa kinh hỉ, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên nói: “Vậy chàng đáp ứng rồi?”

Văn Trọng nhìn đôi mắt đen thuần của Bạch Ngọc Khuyết, nhàn nhạt nói: “Nàng rất yêu thích đệ đệ kia của nàng.”

Bạch Ngọc Khuyết gật đầu: “ Đứa Nhỏ Tiểu Giác này đáy lòng thiện lương vô cùng, tính khí lại ngoan ngoãn, dù là ai đều sẽ thích hắn.”

Bạch Ngọc Khuyết nhíu mày, suy nghĩ một chút, lại gật đầu lia lịa, bổ sung: “ Tiểu Giác nhà chúng ta đáng yêu như thế, nếu như thật sự có ai không thích hắn, vậy người này nhất định có vấn đề!”

Văn Trọng dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ bao che tự mãn của Bạch Ngọc Khuyết, yên lặng nửa ngày, chậm rãi nói:

”Tiểu yêu quái, ta không hỏi nàng và Tô Đát Kỷ ở tại Triều Ca đến cùng phải làm gì, nhưng tình cảnh của nàng, nàng nên rõ ràng, nếu thông minh, thì không nên tăng thêm gánh nặng trên lưng mình. Lấy tu vi hiện tại của nàng, ngay cả bản thân còn khó bảo, nàng còn cố ý muốn dẫn bọn họ trở lại?”

Bạch Ngọc Khuyết lặng lẽ nửa ngày, rất nhanh nhoẻn miệng cười, giả vờ nhẹ nhàng nói:

”Không nghiêm trọng như vậy, muội muội kia của ta, đúng là có chút bản lĩnh, bảo vệ bản thân nàng hẳn là không thành vấn đề, hơn nữa ta thấy tính khí cố chấp này của nàng, nàng cố ý muốn theo tới, nếu như ta thẳng thừng từ chối, bảo đảm nàng cũng sẽ lén lút theo, thà rằng như vậy, còn không bằng mang theo bên người.”

Bạch Ngọc Khuyết dừng một chút, nhớ tới Bạch Tiểu Giác, bên môi hiện ra một vệt ý cười, tiếp tục nói: “Còn có Tiểu Giác, ta thực không yên lòng đem một đứa bé như hắn ném đến Hiên Viên Mộ, ở cái tuổi này của hắn, lỡ như rời nhà cũng không có người bảo vệ. Nếu ta đã quyết định đem hắn mang tới bên người, có liều mạng, cũng phải bảo vệ hắn chu toàn.”

Văn Trọng không nói gì, biết rõ tiểu yêu này quái một khi đã định chủ ý, so với ai cũng kiên định, cũng sẽ không nói cái gì nữa, chỉ là nhẹ nhàng ôm nữ tử trong ngực yên lặng thở dài.

Buổi tối hôm đó, A Vũ và A Thành hai người đem lều vải của bọn họ nhường ra, cho tỷ đệ ba người Bạch Ngọc Khuyết ở, không ngờ chưa tới nửa ngày, hầu như toàn quân trên dưới đều biết, hóa ra Bạch cô nương là người yêu của thái sư, tin tức kinh thiên động địa này, bắt đầu từ hôm nay, cũng là một quãng thời gian rất dài sau đó, sợ là tin tức nóng hổi của toàn bộ Ân Thương rồi!

Bạch Ngọc Khuyết thấy hai binh lính trẻ đặc biệt dùng ánh mắt sùng bái cung kính nhìn mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Mùa thu ở Nam Cương cũng không lạnh, cho nên hầu như trên giường của binh lính chỉ có một tấm chăn mỏng mà thôi, Bạch Ngọc Khuyết lo lắng Bạch Tiểu Giác bị cảm lạnh, liền đem cái túi ngủ Văn Trọng đã từng cho mình cho hắn ngủ.

Bạch Tiểu Hoàn liếc cái túi ngủ xấu kia một cái, ánh mắt phút chốc cả kinh, nhanh chóng đi tới cẩn thận sờ soạng nửa ngày, mới lại nhìn Bạch Ngọc Khuyết một chút, nói: “Đại tỷ, thì ra bọn họ nói đều là sự thật, ngươi và Văn thái sư dĩ nhiên thật sự...”

Bạch Ngọc Khuyết đem Bạch Tiểu Giác nhét vào trong túi ngủ, xoay người buồn bực nhìn Bạch Tiểu Hoàn nói: “Thật sự cái gì?”

Bạch Tiểu Hoàn cười cợt, nói: “Ngay cả pháp bảo thiên hạ độc nhất vô nhị hắn cũng nguyện ý cho ngươi dùng, vẫn chưa thể nói rõ cái gì sao?”

Bạch Ngọc Khuyết nhìn túi ngủ kia một chút, hiếu kỳ nói: “Thì ra đây là pháp bảo? Không nghe hắn đã nói a, pháp bảo này là gì a?”

Bạch Tiểu Hoàn hơi nghiêng đầu, đè xuống đáy lòng tràn ngập ghen tỵ, theo bản năng không thèm nhìn khuôn mặt vô tội của Bạch Ngọc Khuyết, gằn từng chữ:

”Ngươi không biết? Năm đó, Thông Thiên giáo chủ đưa cho Văn thái sư ba cái bảo vật, ngoại trừ Hắc Kỳ Lân, Kim Long tiên, thứ còn lại chính là Tụ Linh túi này. Ngủ ở trong đó, nhỏ thì có thể khu hàn chữa thương, tinh thần sảng khoái, lớn thì có thể vừa ngủ vừa tu luyện pháp lực, tiến triển cực nhanh, món bảo vật này không biết bao nhiêu người trên thiên hạ thèm nhỏ dãi! Không ngờ, hắn lại không để ý cho ngươi dùng, đại tỷ thật đúng là có phúc lớn a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.