[Bảng Phong Thần] Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 8: Tỳ bà tinh có cốt khí



Trong Vạn phúc điện, một nữ tử có khuôn mặt mỹ lệ, khí chất đoan trang xuyên thấu qua khe hở của tấm màn, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trụ vương rời đi, móng tay sắc bén bấm mạnh vào lòng bàn tay, nàng lại tựa hồ như không có cảm giác.

Một tỳ nữ phía sau tiến lên, cẩn thận nói: “Hoàng hậu nương nương, chúng ta vẫn chuẩn bị lên sân khấu sao?” Khương hậu không quay đầu, đột nhiên tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe miệng chậm rãi câu lên một nụ cười, làm cho khuôn mặt đoan trang xinh đẹp kia hiện ra ba phần quỷ dị.

Trong điện, một tỳ nữ lặng lẽ tới chỗ thừa tướng Tỷ Can, cúi người nói hai ba câu rồi xoay người rời đi, Tỷ Can vuốt râu gật đầu, đứng lên nhìn bốn phía, chậm rãi nói: “Hoàng hậu nương nương thân thể không khỏe, đã về hậu cung nghỉ ngơi, các vị thỉnh an tọa, tiếp tục thưởng thức những tiết mục khác thôi.”

Sáng ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Bạch Ngọc Khuyết luôn cảm thấy hình như nàng quên một cái gì đó, nàng vò đầu bức tóc, ngơ ngác ngồi trên giường suy nghĩ, nửa ngày sau, nàng đột nhiên thốt lên một tiếng, từ trên giường nhảy xuống,chân trần đi qua đi lại quanh phòng lẩm bẩm:

”Ui trời ơi... vòng Bích Linh của tỷ tỷ... Thôi xong rồi xong rồi, cái tên tham tài Văn Trọng, cho dù có thiếu tiền đi chăng nữa cũng không nên tùy tiện cướp đồ của người khác chứ! Aiz —— tỷ tỷ nhất định sẽ mắng ta chết!”

Hại Tô Đát Kỷ ngã, đã là một sai lầm rồi, bây giờ lại làm mất pháp bảo-vòng Bích Linh của nàng, Tô Đát Kỷ chắc chắn bị mình chọc tức không biết sẽ biến thành hình dáng gì đây...

Bạch Ngọc Khuyết mặt mày ủ rũ nghĩ, nếu không, trước tiên cứ tìm Văn Trọng lấy lại vòng tay kia là được. Nhưng mà... Văn Trọng đang ở nơi đâu nhỉ? Mình thật không biết ai để hỏi, coi như biết rồi, thì đánh không lại hắn, cũng sẽ tay không trở về...

Bạch Ngọc Khuyết gấp gáp đi tới đi lui, cuối cùng, nàng cắn răng quyết định tới chỗ Tô Đát Kỷ, hết cách rồi, thẳng thắn khoan hồng, tới sớm một chút, nhiều lắm bị mắng một trận, dù sao thì do mình làm hỏng việc, bị mắng cũng đúng. Hơn nữa, Tô Đát Kỷ thông minh như vậy, không chừng có thể nghĩ biện pháp lấy lại vòng tay.

Lúc Bạch Ngọc Khuyết chạy tới chỗ Tô Đát Kỷ, Tô Đát Kỷ đang kiều mị nằm trên giường, cầm một cuốn sách, nhàn nhàn lật xem.

Bạch Ngọc Khuyết ở cửa rụt rè do dự nửa ngày, cảm thấy không còn mặt mũi đi vào. Tô Đát Kỷ đã sớm biết Bạch Ngọc Khuyết đến rồi, nhưng thấy phản ứng của nàng, ai biết tên nha đầu ngu ngốc này chơi trò thụt ra thụt vào mất nửa ngày, Tô Đát Kỷ mất kiên nhẫn, “Bùm” một tiếng thả sách xuống ngồi dậy, nhìn về phía cái bóng trắng ngay cửa cao giọng nói:“Muội rốt cuộc muốn vào hay không?”

Bạch Ngọc Khuyết giật mình, vui vẻ đi vào, từng bước từng bước đến trước giường Tô Đát Kỷ, cúi đầu nói: “Tỷ tỷ, muội... Muội đến thăm tỷ, Tỷ tối qua té có đau không? Đỡ hơn chút nào chưa?”

Tô Đát Kỷ lành lạnh nói: “Cũng còn chưa bị ngươi hại chết.” Nói xong ngẩng đầu, đã thấy Bạch Ngọc Khuyết nhìn mình, một bộ dáng đáng thương hối hận biết sai, Tô Đát Kỷ có chút mềm lòng, thở dài, nói: “Nói đi, muội tối hôm qua lại làm chuyện ngu xuẩn gì, vòng Bích Linh đâu?”

Bạch Ngọc Khuyết đầu đầy mồ hôi lạnh, ú a ú ớ đem sự tình tối hôm qua ở Trích Tinh nói cho Tô Đát Kỷ. Nói xong thấy Tô Đát Kỷ cúi đầu trầm tư, một lúc lâu không nói gì, nhanh chóng nhận sai:

”Tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội không chỉ hại tỷ bị thương, còn làm mất đi vòng tay của tỷ. Bất quá tỷ yên tâm, nói thế nào đi chăng nữa, chiếc vòng là do muội làm mất, cho dù muội có liều mạng, cũng nhất định phải đem nó từ tay Văn Trọng đoạt lại.”

Tô Đát Kỷ cho nàng cái lườm xem thường: “Tiểu Ngọc, muội cũng đánh giá quá cao thực lực của mình đó ~ một tiểu yêu như muội, coi như có liều mười cái mạng, cũng đánh không lại một ngón tay của Văn Trọng, hiểu không?”

Bạch Ngọc Khuyết nước mắt lưng tròng nhìn Tô Đát Kỷ: “Tỷ tỷ, vậy tỷ nói muội phải làm sao bây giờ đây?”

Tô Đát Kỷ gõ cằm không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:“Tiểu Ngọc, muội nói tối hôm qua, Văn Trọng chỉ lấy đi chiếc vòng kia, nhưng không có ý muốn hại muội, đúng không?”

Bạch Ngọc Khuyết suy nghĩ một chút, không xác định gật đầu nói: “Đại khái... là vậy đi? —— tỷ tỷ, muội cảm thấy tên Văn Trọng này cũng không đáng sợ như tỷ nói nha, hắn biết phân biệt thị phi mà.”

Tô Đát Kỷ lắc đầu: “Muội không biết hắn rồi, tên sát tinh này đối với yêu quái chúng ta thường có địch ý, qua nhiều năm như vậy, yêu tinh chết trên tay hắn, không có một ngàn, cũng có tám trăm. Phàm là người trong yêu tộc, hễ nhắc tới tên Văn Trọng, đến nay vẫn còn bị dọa đến run lẩy bẩy, cho nên, ta luôn cảm thấy thái độ lần này của hắn là lạ...”

Bạch Ngọc Khuyết nói: “Tỷ tỷ, có cái gì kỳ quái đâu chứ, có thể hắn đã hiểu không phải tất cả yêu tinh đều xấu, cho nên mới cải tà quy chính chăng.”

Tô Đát Kỷ thấy nàng nói theo lẽ đương nhiên như vậy, xì một tiếng, lại không nói tiếp. Bạch Ngọc Khuyết tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, tên Văn Trọng kia tại sao lại ghét yêu quái đến như vậy? Có phải có tên yêu quái nào đó đắc tội với hắn chăng?”

Tô Đát Kỷ nhíu hàng lông mày tinh xảo, chậm rãi nói: “Thâm cừu đại hận thì tỷ không rõ lắm, nhưng Văn Trọng là người Tiệt giáo, hắn là đệ tử của Kim Linh Thánh Mẫu, cũng là đồ tôn của Thông Thiên giáo chủ- giáo chủ Tiệt giáo tính tình hào hiệp, không như Xiển giáo - cái tên Nguyên Thủy Thiên Tôn cổ hủ, người từ trước đến giờ luôn tôn trọng chúng sinh bình đẳng, còn thu nhận vài môn hạ từ yêu tộc chúng ta, có điều —— “

Tô Đát Kỷ dừng một chút, nghi hoặc nói: “Tỷ nghe nói, mấy chục năm trước lúc Văn Trọng xuống núi, Thông Thiên giáo chủ vì hắn bói một quẻ, nhắc nhở hắn rằng, chưa tới một giáp (60 năm), thiên hạ này chắc chắn đại loạn, mà kẻ cầm đầu chính là yêu tộc chúng ta. Văn Trọng một lòng giữ gìn Ân Thương số mệnh, sau khi xuống núi, liền đương nhiên đề phòng yêu tộc chúng ta.”

Bạch Ngọc Khuyết gật đầu, thầm than:“Thông Thiên giáo chủ này quả nhiên thần thông quảng đại, thiên hạ này không phải thua ở”diệt thế Tam Yêu”sao? Nhưng mà, từ khi mình xuyên qua tới bây giờ, sự tình có vẻ hơi lệch khỏi nguyên bản quỹ đạo thì phải...

Bạch Ngọc Khuyết nghĩ tới xuất thần, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô Đát Kỷ đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt rất kỳ lạ, Bạch Ngọc Khuyết cũng lập tức cúi đầu kiểm tra chính mình, quần áo chỉnh tề, dây lưng cũng buộc chặt, ồ? Hình như thắt lưng hơi lệch, nàng liền lập tức sửa lại.

Tô Đát Kỷ hờn dỗi trừng nàng một cái, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Ngọc, đều nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, quả nhiên không sai, muội có thể hết lần này tới lần khác từ trong tay Văn Trọng thoát ra, nếu như những yêu quái kia biết, nhất định sẽ đem muội thờ phụng, ngày đêm tế bái~~ “

Bạch Ngọc Khuyết sờ sờ đầu, khà khà nở nụ cười, thấy Tô Đát Kỷ có tâm tình đùa giỡn, liền nhân cơ hội nói: “Tỷ tỷ, cái vòng Bích Linh kia làm sao bây giờ?”

Tô Đát Kỷ thở dài, nói: “Còn có thể làm sao nữa, chiếc vòng Bích Linh kia tuy quý giá, nhưng cũng không bằng cái mạng nhỏ của muội, muội cũng đừng tính tới việc tìm Văn Trọng, tuy nói muội may mắn, nhưng lỡ như chọc giận hắn, bị hắn giết, vậy thì lỗ chết, thôi để tỷ tìm biện pháp sau vậy.”

Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết chấn động,... Bị cảm động thủy triều bao phủ, từ khi nàng tới nơi này, vẫn luôn cùng Tô Đát Kỷ gắn bó làm bạn, tuy rằng nàng ngoài mặt đối với Tô Đát Kỷ cười nói vui vẻ nói gì nghe nấy, nhưng trong lòng, nàng luôn nhắc nhở chính mình, hồ ly này tâm cơ thâm trầm, chính mình ngàn vạn không thể triệt để tin cậy nàng. Thế nhưng, nhiều ngày ở chung như vậy, nàng từ từ cảm giác được, Tô Đát Kỷ đối với mình, càng ngày càng tốt.

Nàng nhớ lúc trước bị Khương Tử Nha đánh về nguyên hình, là Tô Đát Kỷ đưa nàng đến Trích Tinh đài, mới có thể hấp thu linh khí khôi phục hình người.

Lúc mình quên sử dụng pháp thuật, Tô Đát Kỷ dạy nàng pháp quyết, nàng cuối cùng cũng không còn là người tay trói gà không chặt.

Đêm đó ở núi Bắc Mang là thứ nhất nàng đụng phải Văn Trọng, Tô Đát Kỷ đúng lúc chạy tới, biết rõ đánh không lại hắn, còn nỗ lực tìm cách cứu nàng.

Hiện tại, mình làm mất pháp khí - vòng Bích Linh vừa nhìn đã biết quý giá kia, nàng lại nói để nàng tính.

Thì ra, Tô Đát Kỷ vẫn luôn dùng cách đối xử của một tỷ tỷ, vô hình trấn an mình, bao dung mình, giúp mình chậm rãi thích ứng với cái thế giới lạ lùng kỳ quái này, nhưng nàng, bởi vì bị những bộ phim truyền hình, tiểu thuyết kia ảnh hưởng, vẫn luôn đề phòng nàng, chưa hề mở lòng. Từ giờ khắc này, Bạch Ngọc Khuyết mới chính thức tiếp nhận Tô Đát Kỷ.

Tô Đát Kỷ thấy Bạch Ngọc Khuyết cúi đầu nửa ngày không nói lời nào, cho rằng nàng còn đang suy nghĩ về cái vòng kia, nhẹ nhàng chỉ vào nàng trán:

”Tiểu Ngọc, tỷ nói rồi, không cho phép muội đi trêu chọc tên sát tinh Văn Trọng đó, muội nghe thấy không! Mỗi khi yêu quái chúng ta thấy hắn, trốn còn không kịp nữa là, muội cũng không nên tái phạm nữa. Hiểu không?”

Bạch Ngọc Khuyết chớp chớp mắt mơ hồ, gật gật đầu: “ Muội biết rồi, tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm đi.”

Từ khi từ nơi Tô Đát Kỷ trở về, Bạch Ngọc Khuyết lẳng lặng ngồi trên giường suy nghĩ, tuy rằng vừa rồi Tô Đát Kỷ nói không muốn nàng quản chuyện này, nhưng Bạch Ngọc Khuyết biết, Tô Đát Kỷ sẽ không từ bỏ cái vòng Bích Linh kia, chỉ đang tự mình nghĩ biện pháp lấy lại pháp bảo của nàng thôi.

Lấy Tô Đát Kỷ thực lực, nếu giao đấu với Văn Trọng, nếu không thắng thì chỉ có một con đường chết. So với việcđể nàng mạo hiểm vì sai lầm của chính mình, còn không bằng tự mình nghĩ biện pháp lấy về.

Mặt khác, Bạch Ngọc Khuyết mơ hồ cảm thấy, Văn Trọng đối với mình, tựa hồ cũng không ác ý, đây cũng là lý do nàng quyết tâm can đảm như vậy.

Chỉ chốc lát sau, Bạch Ngọc Khuyết hiện ra ở núi Bắc Mang, nơi này bây giờ đối với nàng, đã rất quen thuộc, bởi vậy, nhìn những nấm mồ lít nha lít nhít kia, nàng cũng không giống như lúc đầu kinh sợ e ngại.

Khắp nơi không một bóng người, phong thu vắng vẻ, Bạch Ngọc Khuyết vẫn chưa từ bỏ ý định, tới đằng sau gốc cây đại thụ mà Văn Trọng hay đứng, cũng không một bóng người. Nhìn xuống Triều Ca thành dưới chân, Bạch Ngọc Khuyết bừng tỉnh vỗ đầu cười, Văn Trọng cũng không rảnh mà đứng đây mỗi ngày, hắn là thái sư của một quốc gia, khẳng định một ngày kiếm hàng tỷ bạc, chắc lúc này, không chừng đang ở nhà vật lộn với một đống sổ sách đến choáng váng mặt mày đây.

Bạch Ngọc Khuyết đoán không sai, lúc này Văn Trọng, xác thực đang bề bộn. Trong ngự thư phòng, bốn vị chư hầu đứng khom người, từng người bẩm báo cho Trụ vương tình hình đất phong nhà mình, Trụ vương ngồi dựa vào sau ghế, một tay chống đầu, chăm chú nghe Tây bá hầu- Cơ Xương nói chuyện, kế bên hắn là Văn Trọng, ngồi nghiêm chỉnh, nhàn nhạt lắng nghe.

Cơ Xương nói về đất phong của hắn một năm qua thi hành các chính sách dạng mục biện pháp gì và hiệu quả ra sao xong, Trụ vương cười gật đầu nói: “Tốt lắm, Tây bá hầu, phụ vương lúc trước đem tây kỳ giao cho ngươi, thực ra là ký thác, hiện tại xem ra, bách tính tây kỳ An Khang, ngươi quả nhiên không làm phụ hoàng ta thất vọng.”

Nhắc đến tiên đế có ơn đối với mình, mắt Cơ Xương nhất thời nóng lên, khom người nói: “Tạ ơn đại vương, những chuyện này đều là việc thần phải làm. Tiên đế và đại vương tín nhiệm thần như thế, thần không có gì báo đáp, chỉ có tận tâm, cai quảnt ây kỳ thật tốt, để không phụ sự tin cậy của tiên đế và đại vương.”

Trụ vương gật đầu, nói: “Tây bá hầu, ngươi luôn luôn trung thành,trẫm đương nhiên tin tưởng ngươi. Nhưng mà như ngươi mới nói, tây kỳ mấy năm gần đây lượng mưa ít ỏi, gây trở ngại tới thu hoạch, nếu cứ tiếp tục như vậy, bách tính sẽ chịu tội. Trẫm hi vọng ngươi sớm ngày nghĩ ra cách giải quyết, tạo phúc cho bách tính tây kỳ.”

Cơ Xương chắp tay hành lễ: “Đại vương, về vần đề thiếu nước ở tây kỳ,nhi tử của thần- Ấp Khảo có một biện pháp, đại Vương anh minh, kính xin ngài nghe thử.”

Đại vương đứng lên, hứng thú nhìn người thanh niên trẻ sau lưng Cơ Xương, cười nói: “Hửm? Được! Như vậy, Bá Ấp Khảo, nói thử một chút xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.