[Bảng Phong Thần] Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 9: Không cẩn thận nợ ân cứu mạng rồi



Bá Ấp Khảo từ phía sau Cơ Xương bước ra, hành lễ một cái, nhàn nhạt nói:

”Khởi bẩm đại vương, hạn hán đối với tây kỳ mà nói rất là nguy hại, bách tính không có đủ nước canh tác. Theo thần biết, phía bắc Tây kỳ, có một con sông lớn không ngừng lưu chảy, lượng nước sông dồi dào, nhưng có nhiều nước bùn và hơi đục, mà hàng năm hai mùa xuân hạ, nước sông vô hạn lan tràn, nhấn chìm vô số ruộng tốt và những thôn xóm ven bờ, hiện tại, nó hại nhiều hơn được.

Thần nghĩ, nếu triệu tập bách tính tây kỳ, và —— binh lính đóng tại vùng biên giới phía tây, từ sông lớn đào mở một kênh nhỏ, dẫn nước từ sông lớn chảy khắp tây kỳ. Như vậy, không chỉ có thể giải cứu mấy trăm ngàn bách tính tây kỳ, mà còn có lợi đối với những người đang sống ven bờ sông lớn đó.”

Bá Ấp Khảo nói xong, ngự thư phòng liền yên tĩnh, ba vị chư hầu kia đều giật mình mở to mắt nhìn sang, tất cả đều lấy làm kinh ngạc, ý tưởng kia đúng là hết sức hoang đường:

”Này nhóc con miệng còn hôi sữa ngươi điên rồi sao! Khẩu khí cũng quá lớn rồi đó, binh lính vùng biên giới phía tây xưa nay vì phòng bị Tây Nhung xâm lấn mà tụ tập, tuy nói Tây Nhung đã bị Văn thái sư đánh cho tổn thương nguyên khí, nhưng khó bảo đảm sẽ có một ngày chúng nghỉ ngơi lấy sức xong sẽ không ngóc đầu trở lại, nếu như các tướng sĩ đều đi đào kênh, ai sẽ thủ vệ biên cương? Nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, thực không biết trời cao đất rộng mà!”

Bá Ấp Khảo không để ý, vẫn cụp mắt xuống nhàn nhạt đứng đó, giống như mọi vật xung quanh không có quan hệ gì với chính mình vậy, Trụ vương suy nghĩ một chút, cau mày, hơi mất hứng nhưng ngoài mặt vẫn thảnh nhiên bình tỉnh, chậm rãi nói:

”Phương pháp này có vẻ không tệ, nhưng khó tránh khỏi có chút kỳ lạ, chưa nói đến một khi thi hành phương pháp này, vừa hao tiền tốn của, vừa triều cương bất ổn. Còn nữa, nếu như phải dẫn nước từ một con sông, không khác nào muốn chống đối với tạo hóa, không dễ làm.”

Ba vị chư hầu kia liên tiếp phụ họa: “Đại vương anh minh, biện pháp này thật quá mức hoang đường.”

”Đại vương, binh sĩ biên quan vạn vạn không thể dễ dàng điều động, vạn nhất Tây Nhung sinh biến, Ân Thương chúng ta không kịp ứng phó đâu!”

”Tây bá hầu, ngươi đề ra kế hoạch nguy hại quốc gia như thế này, ngươi đây là có ý gì?”

Trên mặt Cơ Xương lộ ra một tia sốt ruột, đang tìm cách giải thích, đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Câm miệng!”

Mọi người cả kinh, nhất thời dừng cãi vã, lén lút nhìn Văn Trọng, đại vương lập tức kính cẩn nói: “Thái sư, ngài có ý kiến gì không?”

Trước đây lúc mọi người nghị sự, Văn Trọng phần lớn thời gian thường chỉ lẳng lặng ngồi nghe, rất ít khi mở miệng, hét một tiếng như thế này thì rất hiếm, trong lòng mọi người đều run lên, trong khoảnh khắc đó chư hầu đều cung cung kính kính nhìn nam tử như thần này.

Văn Trọng không để ý tới mọi người, chỉ nhìn chằm chằm Bá Ấp Khảo, chậm rãi nói: “Việc này ngươi chắc mấy phần?” Bá Ấp Khảo nhàn nhạt nhìn sang, đáp: “Mười phần.”

Tất cả mọi người thở một ngụm khí lạnh, thật là một tên tiểu tử ngông cuồng! Văn Trọng hơi câu khóe miệng, lại hỏi: “Mất bao lâu?” Bá Ấp Khảo suy tư chốc lát: “Nếu như nhân lực và vật lực đầy đủ, tệ lắm là ba năm.”

Văn Trọng không hỏi thêm nữa, quay đầu nói với Trụ vương: “Đại vương, phương pháp này tuy nói tiêu tốn rất nhiều, nhưng một khi xây xong kênh đào,có thể tạo phúc vạn thế, công đức vô lượng, có thể thử một lần.”

Văn thái sư đã nói vậy, Trụ vương tuy rằng vẫn do dự, nhưng lại không ý kiến, ba vị chư hầu kia tự nhiên càng là không dám nói gì nữa.

Trụ vương do dự nửa ngày, rốt cục cũng không nhịn được nói: “Thái sư, nếu theo ý ngài, phái binh sĩ biên quan đi xây kênh đào, lỡ như...”

Văn Trọng vẫn dùng khuôn mặt không biểu cảm, nhưng phảng phất có một luồng không giận mà uy, hắn nhàn nhạt nói: “Đại vương, biên quan cứ giao cho thần, thần nhất định sẽ không để cho Tây Nhung bước vào Ân Thương ta nửa bước.” Ngữ khí tuy nhạt, nhưng tuyệt đối sẽ không có người hoài nghi lời này.

Trụ vương nghe vậy thì lập tức vui mừng: “Được! Có câu nói này của thái sư ngài, trẫm liền yên tâm.”

Lại quay đầu nhìn Cơ Xương và Bá Ấp Khảo cười nói: “Tây bá hầu, ngươi có một nhi tử thông tuệ như vậy, thật có phúc khí, ha ha ha ~ được rồi, việc này đã có thái sư lo liệu, trẫm sẽ đồng ý phương pháp của ngươi, sau này, ngươi cứ nghe theo thái sư chỉ dẫn, đừng làm trẫm thất vọng.”

Thấy Trụ vương đồng ý, Cơ Xương mững rỡ, lúc trước hắn nghe Bá Ấp Khảo đề nghị chuyện này cũng không đồng ý, quan trọng nhất là không nói đến là có thể thành công xây kênh hay không, nhưng chỉ cần điều động bính lính biên quan, chỉ sợ sẽ bị người hữu tâm hoài nghi tây kỳ bụng dạ khó lường.

Nhưng Bá Ấp Khảo lúc đó chỉ bình tĩnh nói: “Phụ thân, người không cần lo lắng, chỉ cần Văn thái sư ở đó, hắn sẽ đồng ý phương pháp này.” Trưởng tử làm việc, xưa nay ổn thỏa, Cơ Xương luôn luôn tín phục hắn, thấy hắn chắc chắc như vậy, Cơ Xương cũng đè xuống nghi ngờ trong lòng.

Lần này đến Triều Ca, mục đích là để trưởng tử có thể được đại vương tán thành, sang năm thuận lợi kế thừa hầu vị, hắn cũng đánh cược một lần, không nghĩ tới trưởng tử đoán trúng, Cơ Xương mừng rỡ, vội vàng cúi người nói: “Đa tạ đại vương ân chuẩn, thần sẽ dốc toàn lực, không phụ tín nhiệm của đại vương.”

Trên núi Bắc Mang không có gì để làm, Bạch Ngọc Khuyết buồn chán ngồi dựa vào cây, lẳng lặng nhìn thành Triều Ca dưới chân, đang không ngừng nhớ lại nội dung của Bảng Phong Thần.

Nàng chỉ đại khái nhớ là Nữ Oa nương nương phái Tam Yêu hạ phàm mê hoặc Trụ vương, Khương Tử Nha hiệp trợ Võ vương, cuối cùng, Võ vương phạt trụ, Ân Thương bị diệt, Tam Yêu chết. Những chi tiết nhỏ khác, Bạch Ngọc Khuyết hoàn toàn không nhớ rõ.

Cho nên nàng nghi hoặc chuyện Trĩ kê tinh - Hỉ Mị lẽ ra phải chết ở phút chót, nhưng bây giờ lại chết sớm rồi, lịch sử tựa hồ đang rẽ ra một hướng khác, nếu vậy, mình và Tô Đát Kỷ, sẽ vì chuyện này mà có thể quay ngược vận mệnh sao?

Đối với Bạch Ngọc Khuyết lịch sử là một môn tra tấn hại người, nặng trình trịch thấp thỏm ép tới không thở nổi, nàng sẽ không tốn công nghĩ những chuyện này nữa, niệm di vật thuật lấy một bông hoa dại không xa, cầm lên chơi.

Bạch Ngọc Khuyết tối qua bởi vì làm sai chuyện, trong lòng thấp thỏm hổ thẹn, một đêm không ngủ, lúc này trời trong nắng ấm gió hiu hiu, bầu không khí thích hợp để thăm chu công, nàng cũng sẽ không quên nằm xa mấy nấm mồ kia, trong lúc vô tình, càng dựa vào đại thụ ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên cảm giác mình bị một đôi mắt tà ác nhìn chòng chọc vào, toàn thân đều bị bao phủ bởi một tầng sát khí mãnh liệt, nàng lập tức mở mắt, liền thấy trước mặt nàng, một con yêu quái đầu người mình thú, trừng một đôi mắt màu đỏ tươi, con mắt đó tham lam nhìn nàng, dung mạo xấu xí dữ tợn.

Bạch Ngọc Khuyết sợ đến hét lên một tiếng nhảy lên, trong lúc đó, một luồng gió thu phả vào mặt, không phải, đó là của con yêu quái kia đánh tới, Bạch Ngọc Khuyết lúc này như đã quên hết phép thuật, trong đầu trống rỗng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt dữ tợn xấu xí kia tiến đến càng ngày càng gần...

Đột nhiên, yêu quái kia chợt biểu hiện vẻ mặt thống khổ vặn vẹo, Bạch Ngọc Khuyết còn chưa kịp nhìn kỹ, “Ầm” một tiếng, yêu quái kia ngã rầm trên mặt đất, bụng bị thủng một lỗ to, á toàn là máu, nó giãy dụa mấy lần, cuối cùng từ từ chậm rãi hóa thành một luồng khói đen, hoàn toàn biến mất...

Bạch Ngọc Khuyết ngơ ngác nhìn nửa ngày, lại ngơ ngác quay đầu lại, liền thấy cách đó không xa, một nam tử cao lớn khoác áo bào đen, tóc dài trên đầu tùy ý bay lượn.

Bạch Ngọc Khuyết trở về từ cõi chết: sững sờ nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, kéo hai chân bị dọa đến mềm nhũn từng bước từng bước đi tới trước mặt Văn Trọng, ngẩng đầu lên chân thành nói: “Phù phù... Văn Trọng,... Cảm ơn cứu mạng.”

Đã bao lâu rồi, Văn Trọng không còn nhớ rõ có nguời gọi thẳng tên hắn ngay trước mặt hắn, tiểu yêu ngu ngốc này cũng thật không biết trời cao đất rộng là gì, nhưng mà, cảm giác này …cũng không tệ.

Văn Trọng mặt lạnh nhìn tiểu yêu một chút, nhàn nhạt nói: “Pháp lực thấp kém, lại còn dám tùy ý đi loạn, ngươi thật gan to bằng trời.”

Nếu như trước đây bị nói như vậy, Bạch Ngọc Khuyết đã sớm đáp trả lại, nhưng người ta mới vừa cứu mình, cái gọi là nợ người miệng ngắn, Bạch Ngọc Khuyết không dám chống đối, chỉ phải “nhẫn nhịn” chịu đựng.

Nàng quay đầu nhìn về hướng yêu quái kia biến mất, hỏi: “Vừa rồi yêu quái kia tại sao muốn tấn công ta? Ta hình như không biết hắn nha...”

Văn Trọng bình tĩnh nói: “Đương nhiên là muốn cướp lấy nội đan ngàn năm tu vi của ngươi, ngay cả phương pháp sơ cấp nhất của yêu tộc mà cũng không biết. Xem ra, yêu tộc những năm gần đây càng ngày càng vô dụng.”

Lại bị khinh bỉ rồi! Còn liên lụy đến tộc nhân vô tội nữa chứ! Bạch Ngọc Khuyết nỗ lực kiềm chế đè nén lửa giận, cắn răng nặn ra khuôn mặt tươi cười, giả vờ vui vẻ nói: “Văn Trọng, ngươi phải hiểu một điều, ừm, những phương pháp tu luyện sơ cấp đó, yêu tinh chuyên nghiệp như ta, đương nhiên khinh thường biết, ngươi hiểu không?”

Gân xanh trên trán Văn Trọng nhảy vài cái, mặt không hề cảm xúc, giễu cợt nói: “Hừm, xem ra lúc nãy ta không nên ra tay, để xem xem yêu tinh chuyên nghiệp ở trước mặt sư tử tinh run cầm cập như thế nào.”

Có thể nhẫn không thể nhục! Bạch Ngọc Khuyết cũng không nhịn nữa, lập tức tiến đến trước mặt Văn Trọng, cả giận nói:

”Đủ rồi đó! Cứu mạng của người khác là có thể tùy ý cười nhạo sỉ nhục người khác sao? Coi chính mình lớn lên đẹp trai liền rất oách sao? Nói thật cho ngươi biết, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, tuy yêu lực ta thấp kém, nhưng đây đều là ta nhọc nhằn khổ sở tu luyện thành, hức ~ ngươi muốn so sánh tu vi cao thấp với ta, không có cửa đâu!” Văn Trọng khóe miệng kịch liệt giật giật.

”Hơn nữa ——” Bạch Ngọc Khuyết ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, tiếp tục vô sỉ lừa mình dối người nói: “Ngươi không có chút nào đẹp cả! Quả thực xấu đòi mạng! Hừ hừ ~” Văn Trọng vẫn dùng khuôn mặt không biểu cảm...

Bạch Ngọc Khuyết nói xong cực kỳ sảng khoái, thở phào một hơi. Thấy Văn Trọng nửa ngày không nói lời nào, không khỏi đắc ý, ta đánh không lại ngươi, nhưng ta tìm cách khác, cũng có thể đánh bại ngươi, ha ha ha...

Văn Trọng nhìn tiểu yêu này dùng một mặt “So độ vô sỉ, ngươi hơn được ta sao!” Dáng vẻ đắc ý, che lại ý cười trong mắt, chậm rãi nói:

”Ta chưa từng cảm thấy mình đẹp, cũng không chê cười ngươi, ta chỉ ăn ngay nói thật, nhưng mà, ngươi nói đúng, pháp lực thấp kém như thế, xác thực không xứng đấu với ta.” Nói xong mặt không hề cảm xúc xoay người, che đi nụ cười như có như không.

Bạch Ngọc Khuyết nghe như bị sét đánh ngang tai, lẩm bẩm: “Quá độc! Quá tàn nhẫn! Kẻ tám lạng người nửa cân, Văn Trọng, coi như ngươi lợi hại...”

Bạch Ngọc Khuyết mắt thấy hắn phải đi, trong giây lát nhớ tới chuyện vòng tay, nhanh chóng chạy tới kéo lấy ống tay áo của hắn, vội nói: “Văn Trọng, vòng tay của ta đâu? Hu hu hu trả lại cho ta đi ~ “

Văn Trọng quay đầu, cau mày nói: “Pháp khí tà ma ngoại đạo như thế, lấy lại làm gì!”

Bạch Ngọc Khuyết khẩn cầu: “Không đúng, pháp khí làm sao có thể phân thiện ác! Người tốt dùng chính là thiện khí, tỷ tỷ và ta lại không có làm gì thương thiên hại lý, nó làm sao liền thành pháp khí tà ma ngoại đạo đây, ngươi mau trả lại cho ta, cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi hết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.