Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 7: Chương 7





Nghe Giang Ngộ nói vậy, Hùng Thôi và Hùng Xán cũng bắt tay giảng hòa, đồng thời trêu chọc anh: “Lâm Kiến Tịch cậu thật đáng thương.”
“Im đi.” Lâm Kiến Tịch quăng cái gối về phía hai người họ, lúc này mới nhìn về phía Giang Ngộ, bất đắc dĩ cười nói: “Anh không yêu qua mạng, thật đấy.”
May mà Giang Ngộ cũng không thật sự muốn giám sát anh trai, cậu hừ một tiếng, đẩy Lâm Kiến Tịch nằm xuống giường, cậu cũng nằm xuống: “Ngủ trưa đi, anh không buồn ngủ à?”
Đương nhiên buồn ngủ, Lâm Kiến Tịch và anh em Hùng Thôi thức cả đêm chơi game, ban ngày lại bị tiếng ve kêu không dứt làm phiền đến ngủ không được, bây giờ chỉ chống đỡ quậy một lát thôi.

Nghe vậy, anh cũng nằm xuống: “Ngủ thôi.”
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, tiếng ve kêu cũng dần dần đi xa.

Người bước vào trường trung học dường như đều rất muốn vứt bỏ tất cả sự “Trẻ con” “Không thành thục” trên người, mà bọn họ ở trong mắt những người khác cũng không còn đơn giản là trẻ con.

Thay đổi rõ ràng nhất đó là đề tài “Bạn gái” vô cùng vô tận, cho dù là người lớn hay là bạn bè cùng tuổi, nhắc tới hai chữ này đều có thể nói mãi không hết chuyện.

Người lớn lo lắng con mình sẽ yêu sớm học thói xấu, các bạn nhỏ thì đơn giản hơn nhiều, chỉ thảo luận cô gái nào xinh đẹp và dễ thương hơn, đối với bọn họ mà nói yêu sớm không phải là trái cấm ảnh hưởng đến việc học thậm chí là tương lai, mà là nhắc tới thì sẽ đỏ mặt, điều bí mật đầu tiên mà một thiếu niên giấu kín trong lòng.

Mỗi khi nghe ai đó nói về chủ đề này với anh trai mình, Giang Ngộ đều có cảm giác trống rỗng như chân dẫm lên sương mù mênh mông, cậu cảm thấy sợ hãi, nhưng cậu lại không biết vì sao.

Là bởi vì lo lắng anh trai sẽ rời xa cậu sao? Cậu đã từng nghĩ tới việc về sau anh trai sẽ có bạn gái, lúc ấy thoạt nhìn có vẻ xa xôi, hiện tại lại gần như vậy, gần đến mức khiến cậu không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể âm thầm khẩn cầu trong lòng.

Anh có thể đừng yêu đương không, anh trai, anh là người đã nói yêu sớm sẽ ảnh hưởng học tập mà.

Trường trung học và trường tiểu học không ở cùng một chỗ, Lâm Kiến Tịch và Giang Ngộ đi học cũng tách ra, ban đầu anh còn muốn người trong nhà đưa đón, sau đó càng ngày càng chơi thân với các bạn trong lớp, anh cũng không còn muốn người nhà đưa đón nữa, tan học sẽ đi chơi bóng với bạn bè, chơi xong sẽ cùng đám bạn lên xe buýt về nhà.

Hai anh em nhà bên cạnh cũng giống anh.

Giang Ngộ chỉ có thể nhìn anh ra ngoài sớm hơn mình, lại về nhà muộn hơn mình.


Khi chờ Lâm Kiến Tịch về nhà, cậu đột nhiên ý thức được, thì ra trưởng thành là như thế này.

Tựa như chỉ trong một đêm, khoảng cách giữa cậu và anh trai càng xa.

Anh trai quen được nhiều bạn bè mới, thời gian anh về nhà càng muộn, anh và anh em nhà bên cạnh thảo luận đề tài mờ ám gì đó cậu không hiểu, bọn họ không còn dính vào nhau như trước.

Nhưng cậu biết, không phải khoảng cách hai người biến xa, anh trai vẫn đối xử tốt với cậu giống như trước, nhìn thấy đồ ăn ngon sẽ luôn mang về cho cậu một phần, chỉ là người lớn lên, sẽ có bạn bè mới và cần không gian riêng, sẽ có phương thức duy trì mối quan hệ mới.

Suy cho cùng bọn họ không còn là tuổi tác có thể chen chúc trong một bồn tắm chơi trò chơi nữa, việc như vậy khi còn nhỏ thì đương nhiên, trưởng thành thì có vẻ lỗi thời.

Cậu chỉ là quá phụ thuộc vào anh trai, cho nên không khỏi sinh ra ảo tưởng hư ảo, dù bao nhiêu tuổi, bọn họ đều có thể chen cùng một chỗ thổi vịt con.

Tối hôm nay trời đã khuya mà Lâm Kiến Tịch vẫn chưa về, cho dù trước đó anh đã gọi điện thoại về thông báo một tiếng nhưng dì Vương vẫn chờ đến nóng lòng, vội vã muốn kêu người đi ra ngoài tìm anh.

“Con cũng muốn đi.” Giang Ngộ nói.

Dì Vương thở dài: “Con còn nhỏ, con đi ra ngoài dì cũng không yên tâm.”
Lúc này Giang Ngộ sợ nhất là người khác nói tuổi cậu nhỏ: “Con không còn nhỏ, dì Vương.”
“Sao mà không còn nhỏ, con và Lâm Lâm, mặc kệ là bao nhiêu tuổi, ở trong mắt dì đều là trẻ con.”
Trong sân bỗng nhiên truyền đến tiếng thứ gì đó nặng trĩu rơi xuống đất, Giang Ngộ như có cảm ứng, trong chớp mắt lao ra phòng khách.

Lâm Kiến Tịch không biết lêu lổng ở đâu trở về, có thể là sợ quấy nhiễu giấc ngủ của người nhà, có cửa lớn không chịu gõ lại đi leo tường, tiếng vang nặng nề vừa rồi là anh ném cặp xuống trước.

Anh không nghĩ tới mình chỉ leo tường cũng có thể bị bắt tại trận, xấu hổ một giây, lại cười rộ lên: “Sao em còn chưa ngủ?”

Giang Ngộ hoảng hốt một lúc.

Trong viện không mở đèn, chỉ có ánh sáng vàng ấm áp trong phòng khách tỏa ra, trong màn đêm dày đặc chiếu sáng từng ô vuông trên mặt đất, mà anh trai cậu dưới ánh đèn mờ ảo, cười sáng lạn với cậu.

Đôi mắt anh cong lên, bên trong chứa đầy ánh sáng tựa như có vầng trăng ẩn giấu trong đó.

Lý Bạch nói, đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương.

Ánh trăng rõ ràng đã lạnh, nhưng thật lạ là ở trong mắt anh trai, nó lại biến thành ấm.

Trái tim Giang Ngộ bỗng đập mạnh, lồng ngực sắp không giấu nổi, co quắp nói: “Em đang đợi anh.”
Dì Vương cũng đi ra theo, nhìn thấy Lâm Kiến Tịch đang đứng ở trên tường, tức khắc sợ hãi: “Lâm Lâm, sao giờ này con mới về? Con còn trèo tường? Thật là, mau xuống, té ngã thì sao.”
“Xuống liền, xuống liền.” Lâm Kiến Tịch thoải mái nhảy xuống, nhặt lên cặp xách trên mặt đất, chạy tới vài bước như anh em tốt mà ôm bả vai Giang Ngộ, đi vào phòng khách, nói với dì: “Không phải đã gọi điện bảo là về trễ à, sao hai người còn ở đây đợi con.”
“Gọi điện thoại là có thể yên tâm?” Dì Vương nói: “Con nít con nôi ở bên ngoài muộn như vậy, người trong nhà sao có thể yên tâm.”
Lâm Kiến Tịch cảm thán giống như Giang Ngộ: “Con không còn nhỏ ——”
“Còn không biết xấu hổ nói nữa, rốt cuộc là con đi đâu giờ này mới về?” Dì Vương coi như không nghe thấy.

“Không đi đâu hết, con đi ngủ đây, dì Vương cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon!” Lâm Kiến Tịch sợ bà lải nhải với mình, chạy như bay lên lầu.

Giang Ngộ đi theo anh vào phòng: “Anh.”
Lâm Kiến Tịch tùy ý cởi áo trên, chui vào phòng tắm, đang chuẩn bị tắm rửa, nghe thấy cậu gọi, lại mở cửa phòng tắm, nghi hoặc nhìn cậu: “Sao vậy?”
Ngữ khí của Giang Ngộ nghe như là có chuyện muốn nói với anh.

Giang Ngộ hấp tấp dời mắt, không hiểu sao không dám nhìn vào mắt anh, càng không dám nhìn bộ dáng anh không mặc quần áo: “Em muốn nói…”

Em muốn nói, anh có thể đừng chạy nhanh như vậy được không, anh có thể chờ em không, chờ em cùng nhau lớn lên.

Nhưng lời nói đến bên miệng, cậu lại nuốt xuống, sửa miệng nói: “Đêm nay anh đi đâu, em đợi rất lâu đấy.”
Lâm Kiến Tịch gãi đầu, cũng không muốn giấu giếm cậu: “À, có bạn nữ hẹn anh…”
Giang Ngộ đột nhiên quay đầu, “Anh yêu đương?”
“Không phải.” Lâm Kiến Tịch bị biểu tình như lâm đại địch của cậu chọc cười, lắc đầu: “Anh không đồng ý, em khẩn trương làm gì, sợ chị dâu tương lai đối xử không tốt với em à?”
Một câu ngắn ngủn, trái tim Giang Ngộ lúc lên lúc xuống, cậu vui vì Lâm Kiến Tịch từ chối, lại bực bội vì nửa câu sau của anh, dù cậu không biết vì sao mình lại bực bội.

Cậu đẩy mạnh Lâm Kiến Tịch vào phòng tắm, đóng cửa lại: “Anh tắm đi, em không sợ.”
“…” Lâm Kiến Tịch vô tội cầm cái khăn, “Bảo bối, em sợ anh có bạn gái sẽ bỏ em à? Yên tâm, sau này anh nhất định sẽ tìm một người bạn gái đối xử tốt với em.”
Không bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng nói thẹn quá thành giận của Giang Ngộ: “Em không cần anh tìm.”
Lâm Kiến Tịch cười ra tiếng: “Được, vậy em tìm giúp anh đi.”
Giang Ngộ nghẹn họng, mờ mịt và nôn nóng đè ở đáy lòng không có chỗ phát tiết, gần như uất ức mà buột miệng thốt ra: “Anh không thể không tìm bạn gái sao?”
Cậu không nhịn được, tâm phiền ý loạn đá đá cánh cửa, động tĩnh giống như mèo cào: “Hiện tại không phải anh nên chăm chỉ học tập sao, vì sao muốn tìm bạn gái?”
“Rồi rồi, em đừng đá nữa.” Lâm Kiến Tịch bất đắc dĩ nói: “Anh đùa em thôi, anh không tìm bạn gái.”
“Thật sự không tìm?”
“Thật.”
Giang Ngộ cảm giác hơi an tâm, lại được một tấc muốn tiến một thước hỏi: “Vậy đêm nay em có thể ngủ với anh không?”
Lâm Kiến Tịch lãnh khốc vô tình nói: “Không được.”
“…”
Từ đó về sau, Giang Ngộ bước lên con đường bất chấp mưa gió phải chờ được anh trai về nhà.

Đèn đường bên trạm xe buýt sáng lên, Giang Ngộ muốn nhanh nhìn thấy anh trai, vẫn luôn đứng đợi ở trạm.

“Lâm Lâm, em trai cậu lại đang đợi kìa.” Khi xe buýt sắp đến trạm, Hùng Xán đẩy đẩy Lâm Kiến Tịch đang dựa vào cửa sổ xe mơ màng sắp ngủ, như suy tư gì mà nói: “Là ảo giác của tớ hả? Sao tớ nhìn như thế nào cũng cảm thấy em ấy rất đáng thương.”
Lâm Kiến Tịch mở mắt ra, nhìn ra bên ngoài.

Có lẽ không phải là ảo giác của Hùng Xán, anh cũng cảm thấy nhìn em trai có chút đáng thương.


Cậu đứng dưới đèn đường, cơ hồ muốn dung nhập với ánh đèn, trong nháy mắt, Lâm Kiến Tịch thậm chí không nhìn rõ Giang Ngộ rốt cuộc là một người hay là một chiếc đèn.

“Sao em ấy dính cậu như vậy.” Hùng Thôi cũng chen qua, không phục: “Chả bù cho em trai tui, mỗi ngày tui không đánh nó mấy trận thì khó mà nuốt nỗi hận trong lòng.”
“Bụp” một tiếng, Hùng Xán ấn đầu cậu ấy lên cửa sổ: “Anh nói ai hả?”
Hùng Thôi: “…”
“Đừng đánh lộn.” Xe buýt dừng lại, Lâm Kiến Tịch như thường vẫy tay về phía hai anh em đang đánh nhau ở ghế sau: “Đến trạm, xuống xe.”
Tài xế nhìn thấy động tĩnh phía sau qua kính chiếu hậu, lớn tiếng kêu lên: “Hai thằng nhóc phía sau, có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh nhau, thời đại mới phải văn minh, biết không?”
Lâm Kiến Tịch: “…”
Anh rút tay về coi như không quen biết hai người này, cửa xe mở, anh làm như không có việc gì nhảy xuống xe, đi đến trước mặt Giang Ngộ: “Đi thôi, về nhà.”
“Dạ.”
Trạm xe cũng không xa nhà, lấy tốc độ đi của Giang Ngộ đo lường khoảng cách là vừa đủ mười phút.

Hai bên đường mọc đầy hoa không biết tên, cành lá yếu ớt đung đưa trong gió đêm, cánh hoa rơi xuống, nhuộm vàng mặt đất.

“Không phải đã nói không cần đến đón anh à.” Tâm tình Lâm Kiến Tịch rất tốt, ngữ khí cũng nhẹ nhàng: “Mỗi ngày em đều chờ, mệt lắm.”
Chính anh cũng không thích chờ đợi, lại không hiểu một đứa trẻ như Giang Ngộ lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn như vậy đi chờ anh.

Hơn nữa anh cũng không muốn để Giang Ngộ lãng phí thời gian.

Không biết vì sao chỉ cần nhìn thấy Giang Ngộ lẻ loi một mình canh giữ dưới đèn đường, anh sẽ luôn nhớ tới việc Giang Ngộ không còn người thân, bộ dáng cậu đứng bên đèn đường, thật rất giống cún con lạc đường.

“Em ở nhà chán.” Giang Ngộ thấp giọng nói: “Em cũng muốn chờ anh về nhà.”
Trong lòng cậu đè nặng rất nhiều việc cậu không hiểu, lộn xộn thành một cuộn chỉ rối, chỉ khi chờ đợi Lâm Kiến Tịch, cậu mới có thể tạm thời không suy nghĩ đến chúng nó.

Lâm Kiến Tịch xoay người, Giang Ngộ đi theo phía sau anh cũng dừng lại: “Em trai.”
“Dạ?” Giang Ngộ mờ mịt ngước mắt.

Lâm Kiến Tịch bật cười, kéo cậu vào trong lòng ngực: “Lại đây, cho anh ôm một cái.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.