[Bàng Sách] Tích Niên Hoán

Chương 16



Công Tôn Sách khó chịu, nhưng không có ý muốn đi, đứng nghiêng người, vẻ mặt nghiêm nghị. Ánh lam chiều mênh mông ngoài cửa chiếu lên trên mặt y, làn da óng ánh trơn bóng, giống như một khối ngọc. Con người của y, hơi thở yên tĩnh xinh đẹp, cũng như một khối ngọc. Lãnh ngọc sắc sảo góc cạnh tinh quang tỏa bốn phía lúc thiếu niên, dần dần bị năm tháng mài thành noãn ngọc dịu dàng khắp chốn nhẵn nhụi như mỡ, hình dáng và tính chất, khác nhau rất lớn.

Bàng Thống buông chén trà, thở dài: “Cứ bởi vì ta giấu diếm mình là con của Bàng Thái sư, nhiều năm như vậy, ngươi còn chưa nguôi giận? Đến mức mỗi lần nhìn thấy ta, đều tỏ thái độ hung dữ vậy sao?” Giọng điệu là trầm tĩnh, nhưng Công Tôn Sách có thể đoán được khuôn mặt của hắn đang cười cười, nhìn mình giống như đang thưởng thức một món đồ chơi.

Công Tôn Sách có chút hẹp hòi, có chút biệt nữu, nhưng tuyệt đối không đến mức vì chuyện của mười năm trước mà để ý đến bây giờ. Thái độ xa cách lạnh nhạt với Bàng Thống, đó là vấn đề về lập trường. Công Tôn Sách đứng ở lập trường của tiểu Hoàng đế, đứng ở lập trường của Bao Chửng, đứng ở lập trường thiên hạ yên ổn, tất nhiên ở vào thế không cùng tồn tại với phụ tử Bàng thị.

Chuyện này cũng đáng tiếc, bỏ qua không nói đến lập trường, Bàng Thống là người Công Tôn Sách khâm phục từ đáy lòng. Cùng với việc tình cờ gặp gỡ thời niên thiếu, còn thêm một phần dây dưa không nói rõ.

“Bàng Tướng quân không phải tướng phòng thủ, mà là chiến tướng. Tướng quân đi đến đâu, liền biểu hiện cho việc nơi đó phải khai chiến, trong lúc tuyệt vọng, chẳng lẽ hạ quan không nên nghiêm túc một chút?”

Bàng Thống cười không tiếng động, nói: “Thì ra Thúc Trúc nhìn nhận ta như vậy.” Nghe không ra trong giọng nói là cảm xúc như thế nào, dường như nghiêm túc hơn bình thường. Một ngụm uống cạn chén rượu, không nói chuyện nữa.

Im lặng hồi lâu, Công Tôn Sách thầm hối hận lời nói nặng vừa rồi, hòa hoãn biểu tình muốn nói gì đó, Triển Chiêu ở bên ngoài gõ cửa: “Công Tôn đại ca, ngươi có ở bên trong không?”

Công Tôn Sách vội vàng đáp: “Ta đang nghỉ ngơi, ngươi đến sảnh trước đợi ta, ta sẽ tới.”

Lúc này trong phòng một mảng u ám, sau khi Công Tôn Sách bị mù vài năm trước, thị lực vẫn không thể khôi phục lại trình độ ban đầu. Hai mắt tối mịt đi về phía cánh cửa, không để ý bị vấp cái ghế.

Từ xưa đến nay cho dù là trong bộ truyện nào, mỹ nhân bị vấp tảng đá khúc gỗ đầu lâu, đều không ngã trên mặt đất, mà là an an ổn ổn ngã vào trong lòng của nam chính anh tuấn đẹp trai. Xét thấy Công Tôn Sách là mỹ nhân, xét thấy Bàng Thống rất suất, lại xét thấy bộ truyện này vốn là một bộ cẩu huyết, vì thế Công Tôn Sách an an ổn ổn ngã vào trong lòng Bàng suất.

Nhưng mà điều cần phải giải thích rõ ở đây là, Bàng Thống đi đỡ Công Tôn Sách, đó không phải là ý định ban đầu của hắn. Công Tôn Sách sợ người ta biết quan hệ cũ của hai người bọn họ như vậy, về điểm này, làm cho Bàng Thống rất không vui, vấp ngã làm ra chút tiếng vang dẫn Triển Chiêu chạy ào vào mới tốt. Hắn thật muốn nhìn xem, Công Tôn Sách làm sao giải thích được chuyện cùng Phi Tinh Tướng quân tối lửa tắt đèn ở chung một phòng.

Sở dĩ vẫn đỡ Công Tôn Sách, là vì một thứ ngày nay người ta gọi là phản xạ có điều kiện. Bàng Thống là người luyện công, chỉ cần chút ánh sáng là có thể nhìn thấy mọi vật không chút trở ngại, thấy Công Tôn Sách ngã ập trên mặt đất mà không chút nhúc nhích, vậy quá khó rồi. Khó giống như biết Công Tôn Sách bị giam trong trướng của địch mà không ra tay cứu giúp vậy.

Công Tôn Sách sắp té ngã, đỡ một chút là được rồi. Nhưng mà lúc Bàng Thống giữ chặt cánh tay của Công Tôn Sách, cảm xúc lành lạnh của quần áo bên dưới lập tức làm cho hắn yêu thích không buông tay. Đỡ cũng đỡ rồi, vậy thuận tiện ôm đi. Cổ tay không dấu vết mà kéo, Công Tôn Sách liền ngã vào trong ngực hắn.

Công Tôn Sách hơn hai mươi tuổi, hình dáng đã cố định, cố định ở độ cao ngang mũi Bàng Thống. Kiếp này muốn cao thêm là rất khó khăn, vì thế cuối cùng y vẫn thấp hơn hắn. Bàng Thống luyện chính là thuần dương nội công, một năm bốn mùa giống như ăn ****, cả người nóng rực. Mà Công Tôn Sách là người cả năm giống như một pho tượng bằng sứ rơi vào hầm băng. Hai người tựa vào nhau, băng hỏa lưỡng trọng thiên*. Nhưng mà nhiệt độ cơ thể của đối phương áp vào trên người, lại thoải mái vừa đúng như vậy.

(*Băng hỏa lưỡng trọng thiên: hình dung trong một thời gian ngắn tiếp nhận hai loại tình thế tương phản rất lớn, mà hai loại tình thế này còn ở tình trạng đỉnh cao cực độ)

Bàng Thống cảm thấy thoải mái khi có cái thấm lạnh, có mùi hương thảo dược lúc ôm lấy Công Tôn Sách. Công Tôn Sách cảm thấy thoải mái ấm áp dễ chịu, nhưng cũng không thừa nhận, vừa đứng vững lập tức tránh thoát khỏi cái ôm của Bàng Thống.

Cửa vừa mở ra, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào. Bàng Thống xoay người uống cạn chén rượu rót cho Công Tôn Sách mà y không chịu uống, nói: “Đáng tiếc rượu hoa quế tinh thuần như vậy, còn dư nửa bình, ngươi không uống, ta chỉ có thể đi tìm tri kỷ của ngươi uống.”

Công Tôn Sách trải qua một trận đấu võ mồm này, bi thương tích tụ giải tỏa ra được rất nhiều, y quay đầu lại dùng đôi mắt trong như nước kia trừng Bàng Thống, tự cho là rất có lực uy hiếp: “Ngươi muốn làm gì Bao Chửng?”

Bàng Thống cầm bình rượu đi ra bên ngoài, khi đi sượt qua nhau, yên nhiên nhất tiếu* cười với Công Tôn Sách: “Chẳng làm gì, chỉ là ta cảm thấy, ta và Bao Chửng rất hòa thuận.”

(*cười duyên)

Thành ngữ yên nhiên nhất tiếu này, là có chút mùi vị son phấn. Nhưng mà dưới ánh trăng, nét cười nhàn nhạt ánh mắt êm dịu kia của Bàng Thống, vài phần ôn nhu, vài phần nghiền ngẫm, vài phần khiêu khích. Ngoài từ yên nhiên nhất tiếu kia, thật không tìm thấy từ ngữ thích hợp hơn để miêu tả.

Công Tôn Sách bị hắn cười yên nhiên như vậy, có một chốc ngây người. Sau khi hoàn hồn lập tức đến sảnh trước tìm Triển Chiêu. Triển Chiêu càng tiếp cận càng gần, hít khụt khịt, lo lắng hỏi Công Tôn đại ca ngươi uống rượu? Công Tôn Sách nói không a. Nghĩ nghĩ, có thể là mùi rượu lúc nãy của Bàng Thống bám lên người. Y nóng lòng tránh đi chủ đề này, nói: “Ngươi tìm ta làm gì?”

Triển Chiêu kéo kéo lưng Công Tôn Sách, nhỏ giọng nói: “Công Tôn đại ca, ta thấy Bao đại ca đang khóc.”

Công Tôn Sách chịu không nổi ba điều của Bao Chửng nhất. Một là lúc thoát tuyến, dường như không khác gì đồ ngốc. Lời nói ra có thể tức chết người. Hai là lúc trở nên cảm tính, gần như chẳng khác gì nữ nhân. Dễ dàng rơi vào trong u buồn không thể tự kiềm chế. Sau khi ở Song Hỷ trấn, lại thêm một điều thứ ba. Điều thứ ba là bánh bao. Mở miệng ngậm miệng bánh bao, vừa tỉnh ngủ mở mắt, chuyện đầu tiên là nhìn xem bữa sáng có bánh bao hay không, giống như trẻ con tìm sữa. Đáng ghét.

Người khác thấy Bao Chửng là chàng trai to lớn đen thui, khỏe mạnh, nhân hậu, rất giống như người từng trải qua sóng gió mà thành. Thật ra, làm gì có. Tâm của Bao Chửng, ấm như sơi bông mềm mùa xuân, không phải là trẻ sơ sinh, mà là trẻ con. Cực dễ dàng bị thương, cực dễ dàng bi thương đau xót. Cho nên nói, người không thể nhìn tướng mạo. Tố chất bên trong của Công Tôn Sách và Bao Chửng, hoàn toàn bất đồng a.

Công Tôn Sách và Triển Chiêu tìm được Bao Chửng, quả nhiên thấy hắn đang ngồi trên thềm đá, ngẩng đầu, rơi nước mắt với ánh trăng.

Phong Nguyệt lâu thu nhận nữ tử loạn thế muốn sống lại không có đường, cũng thu nhận Bao Chửng nghèo túng lưu lạc. Giống như một ngôi nhà, trải qua là những ngày khổ sở, nhưng mà có mọi người gắn bó bên nhau tựa vào nhau cùng chịu đựng, bên trong cái khổ phảng phất vị ngọt. Mộc Lan nói với các nàng Xuân Đào, kiếp sau, các ngươi là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột thịt. Mộc Lan xem các nàng là tỷ tỷ, vậy xem Bao Chửng là ca ca. Công Tôn Sách biết Bao Chửng, là người tình thâm ý trọng nhất, thời gian hơn một năm, cũng đủ để hắn khảm Mộc Lan vào trong lòng, coi như người thân.

Ba người ngồi sóng vai, Công Tôn Sách đặt tay gác trên đầu gối của Bao Chửng. Đen có thể hấp thu nhiệt, tên Bao Chửng này, cũng ấm một năm bốn mùa. Tay của Công Tôn Sách bóp bóp lại vỗ vỗ, trong lòng rất là dễ chịu, dựa qua cả nửa thân người. Thật tốt a. Ba người lại ở chung một chỗ. Lần này quay về kinh, y phải đi xin cho Bao Chửng một chức quan, một chức quan có thể ngày ngày phá án. Hoàng đế coi trọng Bao Chửng, tám phần sẽ giữ hắn lại kinh thành. Bởi vậy, ba người có thể giống như trước đây, không sợ trời không sợ đất trừ ma diệt tà.

Bao Chửng vươn hai tay ra, Công Tôn Sách liền cùng hắn nắm chặt, không giống như cách nắm tay với Triển Chiêu, mười ngón tay ôm chặt lòng bàn tay dán vào nhau, giống như tay phải và tay trái của mình nắm với nhau, hợp ý như vậy.

Nói chẳng mấy câu, Hạ Tang đến gọi mọi người ăn cơm, kêu xong xoay người lại, bị Bàng Thống xuất quỷ nhập thần làm giật mình. Người có khinh công, đi đường nhẹ như lông hồng, Bàng Thống lại còn là lông hồng trong lông hồng, một đường đi tới, Triển Chiêu lại không phát hiện.

Bàng Thống cầm bình rượu trong tay, mỉm cười thẳng nhìn Bao Chửng.

Công Tôn Sách không nghĩ tới Bàng Thống sẽ thật sự tìm đến Bao Chửng. Hai người kia, đột nhiên gặp nhau, vẫn là kẻ thù, có thể có lời gì để nói? Có thể có lời gì tốt mà nói? Bàng Thống thích đùa giỡn như mèo vờn chuột mà dồn người ta vào đường cùng. Bao Chửng đâu, lá gan vừa nhỏ, băng khoăn lại nhiều, đầu óc đơn giản, bị hai ba câu của Bàng Thống dọa ngốc thì phải làm sao?

Triển Chiêu không trông kỹ Bao đại ca của hắn như vậy, cùng ở Phong Nguyệt lâu, cho rằng Bàng Thống hắn không dám thế nào, quét mắt liếc hai người một cái liền thức thời rời đi. Công Tôn Sách nghiêng mắt nhìn Bao Chửng, sắc mặt của Bao Chửng bình tĩnh mỉm cười điềm đạm, thật không giống như thái độ đối mặt với kẻ thù. Công Tôn Sách dùng ánh mắt hỏi: Ngươi có muốn ở cùng một chỗ với hắn hay không? Bao Chửng hơi hơi gật đầu một cái.

Công Tôn Sách nhớ đến lúc trước Bàng Thống nói “ta và Bao Chửng rất hòa thuận”, y dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Bao Chửng từ trên xuống dưới một lần, nghĩ thì ra không phải Bàng Thống nhất sương tình nguyện* a, các ngươi thật đúng là rất hòa thuận, khi nào bắt đầu kết giao tình tại sao ta không biết? Đưa lưng về phía Bao Chửng, cho Bàng Thống một ánh mắt cực kỳ không tốt, tràn ngập ý tứ cảnh cáo: Đừng nói lung tung a, ngươi thử nói một câu lung tung xem. Bàng Thống tiếp xúc với ánh mắt của y, biểu tình không thay đổi, từ chối cho ý kiến.

(*nhất sương: từ một phía)

Chúng ta đọc sách xem phim, thường xem thấy bên trong nói tiểu cô nương có một đôi mắt to trong veo như nước biết nói. Trong veo như nước có thể, có thể nói là nói linh tinh. Ánh mắt có thể nói, sao còn cần dây thanh quản để làm gì. Đây đều là vì lúc trước chúng ta chưa quen biết Công Tôn công tử, quen biết Công Tôn công tử rồi, thì sẽ không sinh ra nghi hoặc như vậy nữa. Ánh mắt của người nào đó chẳng những có thể nói, mà còn có thể nói nhiều hơn miệng, còn dễ hiểu, còn vi diệu, còn mang nhiều ý tứ hàm xúc khác.

Bàng Thống nhướng lông mày với Bao Chửng, nâng bình rượu cầm ở trong tay, ý mời không cần nói rõ. Công Tôn Sách vẫn lo lắng, nhíu lông mày, đi qua sân vừa rẽ, sải bước bắt kịp Triển Chiêu Hạ Tang, một tay một người ấn vào trong góc tường, ngón trỏ đặt ở trên môi làm ra động tác đừng lên tiếng.

Nói như vậy, chuyện hiện giờ Công Tôn Sách đang làm gọi là nghe lén, nói văn thơ một chút, là nghe trộm. Hạ Tang không xa lạ gì với nghe lén nghe trộm, nữ hài tử trong Phong Nguyệt lâu nhàn nhã không có chuyện làm liền lấy nhiều chuyện làm vui, ngay cả Công Tôn Sách bàn việc công các nàng cũng nghe đến chân tường, nghe xong lấy làm đề tài nói chuyện, bộ dáng giống như mình rất hiểu quốc sự. Trên mặt Hạ Tang ửng đỏ phát nóng là bởi vì Công Tôn công tử dựa vào nàng quá gần, quá gần quá gần rồi, gần đến mức nàng chẳng còn thấy hứng thú với nhiều chuyện…

Mà Triển Chiêu là thiếu hiệp quang minh lỗi lạc một đời, ngoài bắt người xấu ra nghe lén đây là lần đầu tiên, trong lòng lặng lẽ thuyết phục chính mình: Bàng Thống là người xấu, Bàng Thống là người xấu… Ta đang bảo vệ Bao đại ca, ta đang bảo vệ Bao đại ca…

Ba người bọn họ núp ở chỗ không xa nghe lén, là coi thường Bàng Thống. Triển Chiêu không nói, người tập võ hô hấp dài nhẹ tim đập vững vàng, tĩnh như mây mềm, Bàng Thống không để tâm thật sự không thể phát hiện. Công Tôn Sách tâm mạch ổn định, cũng là người yên tĩnh từ trong ra ngoài. Nữ nhân kia coi như xong, dường như rất khẩn trương, hô hấp ầm ầm vang tiếng giống như trâu, tay không ngừng xoắn không biết là vòng tay hay vòng cổ, hạt châu chạm ở một chỗ, phát tiếng lách ca lách cách.

Nếp nhăn trên mặt khi cười của Bàng Thống càng sâu thêm một chút. Được thôi, nghe lén, sẽ để cho các ngươi nghe đủ.

Bao Chửng bày ra hai cái bát, muốn chuẩn bị chút nước giếng rửa. Bàng Thống nói: “Vậy là được rồi, làm gì chú ý nhiều như vậy.” Bao Chửng ngoan ngoãn ngồi xuống, mặt mang biểu tình cực kỳ nhu thuận.

Bao Chửng là như vậy, đối mặt người quen, ví dụ như Công Tôn Sách, nhìn hắn mở miệng tổn hại ngươi đi, biết nói biết giảng còn có thể chế giễu. Nhưng mà đối mặt người xa lạ, chẳng thể nào quen thuộc. Hắn lại còn ngại ngùng, nhã nhặn, nho nhã lễ độ càng thêm nhượng bộ, mười gậy đánh cũng không ra một cái thí. Hơn nữa hắn từ xưa đến nay có một loại sợ hãi đối với quan trường. Giống như sự sợ hãi của trẻ con với người lớn, sợ hãi như người đơn thuần  với chuyện đấu đá, sợ hãi như tiểu dân chúng với hoàng thân quốc thích. Là loại tâm tính né tránh tai họa và thị phi. Gặp, cung kính, không gặp, có thể trốn bao xa thì trốn bao xa.

Bao Chửng rất lễ phép kính rượu cho Bàng Thống, nói: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta, cứu Song Hỷ trấn.”

Công Tôn Sách nghĩ: Ngươi cái đồ tự mình đa tình…

Quả nhiên Bàng Thống nói: “Ta không cứu ngươi, ta chỉ muốn thắng.” Trên mặt Bao Chửng có chút xấu hổ, tay nâng chén rượu cương cứng trên không trung chậm rãi hạ xuống. Bàng Thống phát biểu chỉ rõ động cơ xong, tiếp tục nói: “Nhưng mà cũng tốt a, bây giờ ngươi vẫn còn sống.” Trong nháy mắt kích hoạt biểu tình của Bao Chửng lên, cười đến gọi là hàm tu đái khiếp*, đắc ý a!

(*hình dung biểu tình của nữ nhân vừa e thẹn vừa sợ hãi)

Công Tôn Sách nhìn không hiểu. Tại sao hai người bọn họ, giống như quen biết đã lâu.

Lại tiếp tục nói, Bàng Thống không ngoài dự đoán của Công Tôn Sách bắt đầu hù dọa Bao Chửng, hận thấu xương, lăng trì xử tử, hận đến ngứa răng này nọ. Bao Chửng công bình chấp pháp hiên ngang lẫm liệt không sợ quyền quý, đều là sự thật. Nhưng đó là lúc liên quan đến vụ án, liên quan đến phải trái rõ ràng. Bao Chửng không quan không chức, dựa vào cái gì đấu với Bàng Thái sư? Nếu chỉ một mình, muốn mạng có mạng, không sợ. Chỗ trí mạng là ở quê nhà vẫn còn một mẹ già. Bàng Thái sư động không được Bao Chửng, hận cực liền động mẹ của hắn cũng thuận tay mà?

Phàm nhân đều có nhược điểm, nhược điểm của Bao Chửng là Bao đại nương. Hắn tâm tự nặng, cực kỳ đơn thuần cực kỳ hiếu thảo. Mấy câu ngoan độc cũng đủ làm cho hắn trước khi về Lư Châu bất an khó mà ổn định.

Không thể để cho Bàng Thống nói tiếp, Công Tôn Sách dùng cây quạt vỗ vỗ vai của Hạ Tang, sử dụng ánh mắt. Hạ Tang từ trong sắc đẹp của Công Tôn công tử tỉnh lại, tay vòng bên miệng kêu to: “Bao đại ca, ăn cơm thôi!”

Trong lòng Bàng Thống biết là Công Tôn Sách giở trò quỷ, cũng không làm khó, cười cười nói: “Ngươi đi đi.”

Bao Chửng là người nhân hậu, không gì quan trọng hơn ăn, không nỡ để người ta đói bụng, mời Bàng Thống: “Cùng nhau?”

Bàng Thống nói: “Không được. Ta là người không được hoan nghênh.” Thoáng dừng một chút: “Bởi vì, ta chỉ đem đến cho người ta tuyệt vọng.”

Những lời này không nghi ngờ gì chính là nói với Công Tôn Sách đang trốn ở trong góc tường. Nhiều năm không gặp, y lại chẳng mảy may hoan nghênh hắn. Chỉ khi hắn mang binh đến giải vây cho Song Hỷ trấn, y mới hoan nghênh — coi hắn như vũ khí mà sử dụng.

Ngẫm lại làm người ta thương tâm a.

Trong góc, Công Tôn Sách càng không dễ chịu. Ê ẩm, cô đơn, có vài phần không nỡ và hối lỗi, ngũ vị tạp trần, chính mình cũng phân biệt không rõ. Nếu Bàng Thống là Nhị ca Bàng gia Bàng Úy Ly, nhiều năm xa cách hôm nay mang binh đến cứu, y tuyệt đối không đến mức đối xử lạnh nhạt với hắn như bây giờ, cảm kích còn không kịp, nhất định cùng hắn thâu đêm uống rượu ngồi kề nhau tâm sự, cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Nói về Đạp Nhật, nói về Long Ngâm kiếm, nói về cảnh vật kinh thành năm đó. Nhưng hắn là Bàng Thống, là Bàng Thống con của Bàng Thái sư, tay cầm trọng binh dã tâm bừng bừng, không còn giống như vậy.

Nhưng mà trong nội tâm, y chưa từng đánh đồng Bàng Thống và tuyệt vọng. Giống như chuyện lần này ở Song Hỷ trấn. Một trấn hơn vạn người, binh mã vừa động, toàn bộ đều phải chết. Nếu không phải Bàng Thống, sợ rằng không ai có thể cứu được.

Mang đến cho người ta tuyệt vọng là chiến tranh, mà không phải là Bàng Thống, chưa bao giờ là Bàng Thống.

Bình rượu hoa quế kia của Bàng Thống tựa như rượu Cao Lương của Da Luật Tuấn Tài, giống như chỉ cần uống rượu thôi, có thể uống đến thỏa mãn uống đến no, say mê thích thú, cố chấp khác thường.

Bao Chửng trước khi đi, ánh mắt lấp lánh giành bình rượu qua, rót cho Bàng Thống một ly đầy.

Động tác này bao hàm kính phục, thưởng thức, thân thiện, khẳng định, cùng an ủi. […] Con người chính là có chút ý vị người tài yêu mến người tài. Bàng Thống chiến công hiển hách không ai không kính trọng, Bao Chửng vừa thông minh vừa đúng mực, rất hợp với tính tình của Bàng Thống.

Bao Chửng nhìn bóng dáng của Bàng Thống nở nụ cười.

Mà Bàng Thống đưa lưng về phía Bao Chửng, nở nụ cười.

Bàng Thống nhớ Công Tôn Sách từng nói: Nếu ngươi không phải Bàng Thống, vậy chúng ta chính là bằng hữu.

Hắn cũng rất muốn nói với Bao Chửng: Nếu ngươi không phải Bao Chửng, vậy chúng ta chính là bằng hữu.

Nhưng điều này là không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.