Phụ tử Bàng Thị thu tóm cục diện chính trị tác oai tác quái, đuổi tiểu Hoàng đế chạy tới xó xỉnh hoàng cung tụng kinh lần hạt trước Phật. Quân không quân, thần không thần, tình trạng này sớm muộn cũng phải sụp đổ, chỉ là không nghĩ lại nhanh như vậy. Đấu sức giữa Bàng Sách, bắt đầu từ Thổ thành đã áng chừng đề phòng lẫn nhau, đến vụ án Tiểu Man bị sát hại, đã tiến vào trạng thái gay cấn. Giống như một miếng sắt đốt nóng, mỗi người nắm một đầu, ai tâm phù khí táo không nhịn được đau, kẻ đó liền thua. Trò chơi không đơn giản là mưu kế, mà còn là can đảm và vận may.
Đây thật sự giống như một năm nằm mơ. Quá kích thích, cũng quá truyền kỳ.
Sáng ngày hôm đó Công Tôn Sách cùng Bao Chửng đến phủ Trịnh Vương chúc mừng. Công Tôn Sách thấy Bàng Thống, cố ý huých bả vai Bao Chửng nhắc nhở hắn: “Ai, Bàng Thống đến rồi, ngươi trông kỹ Tiểu Man một chút.” Bao Chửng không cho là đúng: “Tiểu Man đang ở trong sương phòng cùng Sài Quận chúa, hơn nữa, hai chúng ta chưa có gì…” Công Tôn Sách trừng mắt: “Được, coi như ta lắm miệng, sau này tức phụ bỏ chạy theo người khác ngươi đừng tìm ta khóc!”
Bàng Thống liếc mắt nhìn hai người khi thì liếc mắt đưa mày, khi thì thấp giọng nỉ non, răng đều chua rụng một loạt. Lúc nhỏ thân thiết đó gọi là trẻ nhỏ vô tư, bây giờ người lớn bao nhiêu rồi mà cũng không chú ý gì đến ảnh hưởng, trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy, lại bắt đầu thân mật. Vốn dĩ với tướng mạo của Công Tôn Sách, trong số các sĩ phu người nghĩ bậy bạ có ý dâm với y rất nhiều, y vẫn cùng nam nhân thân mật khắng khít cho người ta nắm thóp. Chả trách có lời đồn đãi nói, vì sao Hoàng Thượng không tổ chức thi cử đã từ nhất giới bố y đề bạt y làm Lễ bộ Thị lang a? Chính là vì y xinh đẹp hợp với khẩu vị của Hoàng Thượng, phong quan để dễ trường tương tư thủ*. Sau đó ngày thứ ba Công Tôn Sách phong quan đã được phái đến biên cương, lời đồn này chưa đánh đã tự đổ. Nhưng mà tỉ tiêu bỉ trường**, lời đồn đãi chuyển thành vì sao Hoàng Thượng không tổ chức thi cử đã từ nhất giới bố y cất nhắc y làm Lễ bộ Thị lang a? Chính là vì y xinh đẹp hợp với khẩu vị của người Liêu, phong quan để dễ sử dụng mỹ nhân kế.
(*nương nhờ chăm sóc lẫn nhau
**mặt này mất đi, mặt khác xuất hiện, ý nói lời đồn này tiêu đi, lời đồn kia nổi lên)
Lời đồn này nọ, Công Tôn Sách nghe thấy nhất định sẽ nổi khùng. Nhưng mà người ta đã đồn đãi như vậy, ngươi cũng nên chú ý chút chứ? Có câu không có lửa sao có khói chưa hẳn không có nguyên do. Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, vừa mới nói, lại bắt đầu đưa mắt rồi, trong mắt của Bao Chửng có cái gì đẹp a? A?…
Trên đây toàn là lời lẽ chua chát của Bàng Thống, nghe thấy buồn cười, không nghe cũng được. Công Tôn Sách và Bao Chửng dính lại gần nhau nói chuyện đó là thói đời bại hoại, nhưng nếu đổi thành cùng hắn nói, phỏng chừng thân mật như vậy cũng e rằng không đủ.
Mới vừa rồi oán thầm hai người bọn họ một trận, đến giờ cơm, dựa theo cấp bậc mà phân bàn ngồi. Bao Chửng tuy rằng là bình dân bách tính, vì thanh danh bên ngoài kiêm khuê mật của Hoàng đế, chính là quan không phẩm, ngồi ở bên tay phải của Công Tôn Sách. Bàng Thống quan lớn nhất phẩm, hơn nữa lúc trước phong là thân phận Trung Châu Vương, tất nhiên cùng với Trịnh Vương ngồi ở bàn chủ vị.
Nhưng Bàng Thống không ngồi, nhìn thấy vị trí bên tay trái của Công Tôn Sách còn trống, đặt mông ngồi xuống. Công Tôn Sách nói chuyện cùng Bao Chửng không phát hiện, Bao Chửng nháy mắt nâng cằm với y, Công Tôn Sách quay đầu, thấy Trịnh Vương gia đi tới chắp tay với Bàng Thống: “Mời Vương gia, mời Vương gia lên trước ngồi.” Bàng Thống phất tay nói: “Ai, không cần không cần. Chỗ này rất tốt.” Mắt nhìn ngang về phía Công Tôn Sách, mỹ nhân ở bên, có thể không tốt được sao.
Công Tôn Sách sừng sững bất động, Bao Chửng lại không được tự nhiên. Nhìn nhìn cái này, nhìn nhìn cái kia, cổ họng lại đang ngứa. Trịnh Vương gia cùng vài vị Thượng thư đại nhân liếc mắt nhìn nhau, quyết định núi không là người mà người chính là núi, nhộn nhịp đem chỗ ngồi tiến đến gần. Công Tôn Sách đứng dậy muốn để họ ngồi, bị Trịnh Vương gia hiền lành ấn xuống: “Công Tôn đại nhân mời ngồi, mời ngài ngồi. Nếu ngài lại đổi vị trí, chúng ta mấy lão tay chân già cả này, lại phải theo ngài di chuyển có phải không? Ha ha ha ha…”
Trịnh Vương gia là lão nhân tam triều, thân phận mẫn cảm, kỹ thuật bảo triết giữ thân* và sát ngôn quan sắc đã đạt đến cảnh giới tuyệt hảo, cũng không biết hắn lại tính ra đầu mối gì. Bàng Thống dường như không nghe thấy, Công Tôn Sách vẫn sừng sững như trước, chỉ có Bao Chửng, ho khan không ngừng.
(*giữ mình, phòng thân)
Tiệc rượu tất nhiên là sơn hào hải vị ngọc nhưỡng trân tu*, Công Tôn Sách ăn thật sự không nhiều lắm, lại không thích thức ăn mặn. Thức ăn nha hoàn bày lên đều để Bao Chửng gắp đi, Công Tôn Sách uống canh, cùng Bao Chửng kề tai nói nhỏ. Nói là đến chúc mừng người ta, hai người bọn họ lại giống như đến thể hiện ân ái, ghế của Công Tôn Sách cách Bàng Thống càng lúc càng xa, hận không thể ngồi lên đùi của Bao Chửng. Bàng Thống trầm tĩnh nhìn, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên nảy lên tâm tư trêu ghẹo y.
(*rượu ngon, thức ăn quý và lạ)
Sau đó bưng lên tôm xào bào ngư hấp, yến tiệc của quý tộc, thức ăn đều lột bỏ xương vỏ. Chỉ có món này, vì để giữ hương vị, toàn bộ đều còn vỏ. Bàng Thống vươn tay cầm lấy một con đến lột, nha hoàn đứng bên cạnh lập tức tiến đến cống hiến sức lực, Bàng Thống nói: “Tự mình động thủ, mới thú vị.” Lột một mạch cả tay toàn dầu mỡ. Quan viên xung quanh nhìn theo hơi thở của hắn đến quen, thấy hắn thú vị như thế, cũng không thể không thú vị thú vị theo, vì thế mọi người đều một tay dầu mỡ. Công Tôn Sách liếc hắn trắng mắt: Hừ! Không ra thể thống gì cả…
Bàng Thống lột một đĩa tôm nhỏ, tự mình lại không ăn, lột đã nghiện, lấy khăn lụa lau tay, đẩy cái đĩa về phía trước mặt Công Tôn Sách, cao giọng nói: “Công Tôn đại nhân, mời dùng.”
Trong nháy mắt, trong yến hội ăn uống linh đình ngừng chén, nói chuyện bàn luận ngừng miệng, phòng to như vậy, một mảng im lặng.
Công Tôn Sách trở tay không kịp, vừa 囧 vừa thẹn, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều đối sách, hình như cúi người nói cảm tạ sau đó vui mừng ăn thì tốt hơn. Nhưng mà nếu thật sự làm như vậy, chỉ càng 囧 càng xấu hổ. Bao Chửng giả lơ không để ý, cúi thấp đầu, đếm đường vân trên vỏ con sò. Vẫn là Trịnh Vương gia, cho dù là lúc nào chỗ nào, đều là cao thủ xoay chuyển vấn đề, thấy biến không sợ hãi vuốt râu cười nói: “Công Tôn đại nhân trước thì hòa đàm cùng nước Liêu ở Song Hỷ trấn, sau đó lại đến Già Diệp tự bảo vệ tam đại thần khí. Càng vất vả công lao càng cao. Lão phu kính ngươi một ly.” Vì thế đem lời biểu lộ gian tình của Bàng Thống biến thành khen ngợi chính thức. Mọi người đứng dậy kính rượu Công Tôn Sách, Công Tôn Sách mỉm cười cùng uống một ly. Nhân lúc mọi người không để ý, đem đĩa tôm bóc vỏ trước mặt chuyển giao cho Bao Chửng, cắn răng ra lệnh: “Ăn!”
Bao Chửng lặng lẽ nhìn Bàng Thống, Bàng Thống rũ mắt nhìn đĩa rau, nhìn cũng không nhìn Bao Chửng, nhưng luồng sát khí toàn thân tản ra rõ ràng là: Tôm ta lột, ngươi cũng dám ăn? Không sợ nghẹn chết a?
Bao Chửng tiếp tục cúi đầu đếm đường vân trên vỏ con sò.
Yến tiệc xong xuôi mọi người ra phòng khách, Bàng Thống nhắm mắt theo đuôi phía sau hai người Bao Sách, mãi đến lúc ra cửa vòm, nhìn thấy một người.
Công Tôn Sách vui vẻ nói: “Phong Tranh! Sao ngươi lại ở đây?”
Tiểu Phong Tranh gật gù đắc ý: “Các ngươi không mang ta đến, nhưng không phải không cho Tiểu Man Quận chúa mời ta đến a.” Nhìn thấy Bàng Thống ở cách đó không xa, lông mi nhướng lên, tiến đến ôm lấy tay của Công Tôn Sách, tiểu nhân đắc ý cười. Bàng Thống hừ cũng không hừ một tiếng, chắp tay sau lưng bước chậm, cảm thấy tiêu hóa có chút không tốt. Bao Chửng nhìn thấy Phong Tranh cô nương, lập tức cũng cảm thấy tiêu hóa có chút không tốt, nhưng mà không tiện ở trước mặt Công Tôn Sách chắp tay sau lưng chậm rãi mà đi.
Phong Tranh thấy Bàng Thống đi rồi, cũng không cần giả ngốc, buông tay Công Tôn Sách ra, tự mình đi tìm vui. Vui vẻ vui vẻ, hướng về phía sau núi phủ Trịnh Vương càng chạy càng xa.
Ngươi nói tai họa ngục tù của Phong Tranh này, có phải là có chút ý tứ chạy trời không khỏi nắng hay không? Sài Quận chúa người ta kết hôn có chuyện gì liên quan đến nàng? Nàng đến xem chuyện náo nhiệt gì? Còn khăng khăng chạy đến hiện trường hung án, còn khăng khăng bị người không nên nhìn thấy, vừa vặn nhìn thấy.
Đêm hôm đó, Tiểu Man tại lều trúc sau núi phủ Trịnh Vương gặp phải ám sát. Đây là bắt đầu của “Sát diệt ương”, cũng là bước chuyển biến đột ngột của hai người Bàng Sách.
Bao Chửng trong lúc đau thương, cả người đều tê cứng suy sụp tinh thần, cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài uống rượu, uống rượu còn không mang tiền, thường bị người ta tay đấm chân đá. Công Tôn Sách không có cách phân thân trông cũng không trông được hắn. Phái người giám sát, hắn luôn có biện pháp cắt đuôi rồi tự mình chui xuống cống ngầm nằm. Lại phái người tìm, tìm về cho uống thuốc trị thương, thân thể đều bị phá hư. Công Tôn Sách Triển Chiêu cả ngày mặt ủ mày chau hai mắt đẫm lệ nhìn nhau. Có mấy lần dù thế nào cũng tìm không thấy Bao Chửng, Công Tôn Sách cũng gấp gáp, gào rách cổ họng kêu Triển Chiêu, toàn bộ phủ Thị lang đều nghe thấy, chưa từng thấy Công Tôn đại nhân lớn tiếng như vậy.
Một ngày kia Phi Vân Kỵ nọ nhìn thấy Bao Chửng ở trên đường, thật sự là bẩn giống như cẩu nằm úp sấp ở chỗ kia, nếu không phải có hình trăng lưỡi liềm ở trên trán, đánh chết cũng nhận không ra đây là ai. Nghĩ chủ tử nhà mình và Bao Chửng dường như rất không hợp nhau, liền vui rạo rực mang hắn về Vương phủ.
Bàng Thống đang gấp rút chuẩn bị cho đại kế tạo phản, nhìn thấy bộ dạng của Bao Chửng như vậy, rũ xuống giống như một khối thi thể bị người ta tiền gian hậu sát, vừa phiền vừa ghê tởm: “Mang đến cho ta làm gì? Nấu thịt ăn cũng ngại bẩn. Đi, đưa đến phủ Thị lang.” Phi Vân Kỵ kia tự mình tìm mất mặt đang muốn đi, lại bị Bàng Thống gọi về: “Rửa mặt chải đầu cho hắn, đổi bộ y phục. Đừng làm như ta khi dễ hắn.”
Phi Vân Kỵ hối hận muốn chết, nhặt cái gì chẳng tốt, tự nhiên nhặt về một đại nam nhân về hầu hạ.
Bàng Thống cũng có chút thương tiếc đối với cái chết của Tiểu Man. Có lẽ vì tính tình của nàng có vài phần giống Phi Yến, tuổi cũng xấp xỉ, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu*, hắn thật sự thích cô nương này. Nghe nói vẫn chưa bắt được hung thủ, nhìn bộ dạng này của Bao Chửng, là bắt không được.
(*yêu thương con em mình như con em người)
Hắn còn đang nghi hoặc hung thủ. Phía Công Tôn Sách, đã nghi hoặc hắn là hung thủ.
Là một phần tử trí thức có chức vị, Công Tôn Sách dù có sốt ruột tức giận, nhiều lắm cũng chỉ làm ra hành động như hét hai câu đá đá ghế. Nhưng mà lần này đá, đá ra thứ tốt.
Từ vụ án của Lưu phu nhân, Công Tôn Sách cố ý vô tình chú ý đến phục sức trên người Bàng Thống. Lần đó, một chiếc khăn lụa đoạt hết toàn bộ tâm thần của y. Lần này, một chiếc ngọc ban chỉ, làm y đẩy người yêu ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ra. Cầm chiếc nhẫn lên nghĩ: Chính ra người này, không chạy đâu được.
Nhưng mà, một chút cũng không tốt.
Đêm đó Công Tôn Sách nắm tay Bao Chửng đang mê man nói chuyện hồi lâu, càng nói càng đau lòng càng nói càng kích động. Vì thế nhân lúc sức mạnh đang phấn khởi, y ăn mặc chỉnh tề, trong đêm tối tiến cung yết kiến hoàng đế. Bao đại nương nói lúc này ngươi đi vào cung, vậy sẽ nhận đại bản. Công Tôn Sách sợ quỷ sợ lạnh, chỉ duy nhất không sợ đau. Huống chi hiện tại, y đã dốc hết sức rồi, vậy càng không sợ bất cứ thứ gì.
Y nói: “Ta muốn đi xin Hoàng Thượng, xử tử Bao Chửng.” Người nghe, ai cũng không cho là thật, vì thế ai cũng không cản y. Bởi vì ai cũng biết Công Tôn Sách xem mạng của Bao Chửng, còn quan trọng hơn mạng của mình.
Vào cung trước tiên tháo mũ ô sa xuống, tự giác nằm lên ghế dài chịu 50 đại bản.
Năm mươi đại bản này chỉ là ra vẻ cho có, đánh hỏng Lễ bộ Thị Lang, ai gánh vác cho nổi. Nhưng mà cho dù lấy cành liễu quất 50 lần, da thịt cũng sưng đỏ một mảng. Huống chi là cây gậy gỗ thô to như cánh tay vậy, có thủ hạ lưu tình hơn nữa, sau khi chịu hết 50 gậy, vẫn đau đến mức lợi cũng cắn ra máu. Trong miệng toàn là mùi tanh, giống như cắn một miếng thịt người. Đúng, là cắn thịt người, là thịt người…
Chịu xong gậy gộc, thân mình đều yếu nhược, tay nắm băng ghế vừa buông ra, người liền nghiêng đi té trên mặt đất. Vài cung nô vội vàng chạy đến giúp y lau mồ hôi đút nước uống sửa sang y phục. Có một lão thái giám cầm đầu, làm việc ở hình phòng này từ lúc phụ thân của Công Tôn Sách làm quan, chuyên đánh mông của quan to quý nhân và hoàng thân quốc thích. Nhìn thấy con của cố nhân chịu tội, đau lòng nói: “Công Tôn đại nhân ngài cần gì phải như vậy, vài canh giờ nữa là trời sáng rồi, ngài có chuyện gì lại chẳng nói được? Thế nào cũng phải gấp như vậy?” Công Tôn Sách đau cực kỳ, hít thở đều run rẩy, mỉm cười không nói, trong mắt là ánh sáng lấp lóe lấp lóe.
Ngọc ban chỉ của Bàng Thống Công Tôn Sách vẫn còn cất ở trong ngực. Nhiệt độ cơ thể của y thấp, ngọc là ngọc bích hàn ngọc, giống như đặt một khối băng ở trong lòng ngực, làm lục phủ ngũ tạng đều đông lạnh, máu cũng lạnh, lạnh đến mức môi xám trắng. Nhìn thấy Hoàng đế, quỳ nhanh hơn so với bất cứ lúc nào, chân yếu thật sự đứng không nổi, quỳ dùng ít sức, chỉ sợ Hoàng đế nói một câu ái khanh bình thân mau đứng dậy nói, may mà không có.
Tiểu Hoàng đế một hồi lôi thôi dài dòng, cuối cùng vẫn đồng ý để Công Tôn Sách trợ giúp Bao Chửng phóng thủ nhất bác*. Cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi dường như mang chút tức giận. Cung đình tịch liêu, khó có được chút giao tình thiếu niên tận tụy hết lòng. Vì thế Hoàng đế luôn luôn có chút cảm tình với Bao Chửng, mà Bao Chửng chỉ xem Hoàng đế là Hoàng đế, trung thành có thừa thân thiết không đủ. Bao Chửng chỉ thân mật với Công Tôn Sách, vẫn cảnh giao bôi** đến chết không từ. Giữa bạn bè, cũng sẽ ghen tuông, Hoàng đế rất ghen với Công Tôn Sách. Cho nên ngay từ đầu, Công Tôn Sách biết 50 đại bản có thể miễn nhưng lại không miễn này y nhận rất oan. Sau đó y nói: “Thần, muốn Bao Chửng chết.” Điều này tựa như y vô ơn bạc nghĩa với Bao Chửng, càng làm Hoàng đế tức giận.
(*Vì để giải trừ băng khoăn và hạn chế mà quyết tâm chiến đấu
**Kiểu như giao tình cắt máu ăn thề)
Quỳ dập đầu mười cái, khi ngẩng lên trước mắt sao bay loạn xạ, vịn vào bàn không nhúc nhích chờ trận choáng váng qua đi. Lâm Trung Nghĩa hầu hạ Hoàng đế ngủ xong, quay lại quả nhiên nhìn thấy Công Tôn Sách đờ người ở đó không nhúc nhích được, hắn vội vấy áo choàng của mình bọc y lại, lại gọi hai thái giám một trái một phải nâng y lên kiệu mềm.
Mặt của Công Tôn Sách trắng đến mức chẳng khác gì người chết, nhắm mắt nghiêng đầu, tựa vào bên trong kiệu. Lâm Trung Nghĩa khó chịu một trận trong lòng, nghẹn ngào nói: “Công Tôn đại nhân, Bao công tử có ngươi, Hoàng Thượng có ngươi, nhất định sẽ biến nguy thành an, thiên hạ thái bình.” Công Tôn Sách mở mắt cười yếu ớt, dặn dò nói: “Bây giờ là thời kỳ bất thường, ngươi… che chở Hoàng Thượng cho tốt, mọi chuyện cẩn thận.” Lâm Trung Nghĩa gật gật đầu, nhìn theo cỗ kiệu đi xa.
Công Tôn Sách ở bên trong kiệu nghỉ ngơi hồi sức một lúc, về phủ Thị lang lại giống như không có chuyện gì. Bao đại nương bọn họ còn chưa ngủ, vây quanh trong phòng của Bao Chửng đốt đèn chờ đợi, thấy Công Tôn Sách trở lại, chen nhau đi đến kiểm tra. Công Tôn Sách cười nói không sao không sao, 50 đại bản là dựa theo quy cũ khoa tay múa chân, không bị thương, nếu ta bị thương, còn có thể êm đẹp đứng ở đây sao? Vừa xốc lại tinh thần đi đến bắt mạch cho Bao Chửng, vừa dặn dò phòng bếp 12 canh giờ lúc nào cũng phải chuẩn bị cháo sẵn, sau đó thúc giục Bao đại nương và Triển Chiêu đi ngủ.
Vịn bức tường đứng vững chuẩn bị đi về tiểu viện của mình, Phong Tranh mím môi vụng trộm đứng ở phía sau giống như một linh hồn. Công Tôn Sách quay người lại nói: “Trễ như vậy rồi ngươi còn chưa ngủ, theo ta làm gì?” Phong Tranh buông môi ra, nói: “Ta bôi thuốc cho ngươi.” Công Tôn Sách thẹn thùng nói: “Chỗ ta bị thương, là chỗ ngươi có thể nhìn sao…” Phong Tranh nói đúng lý hợp tình: “Đây có quan hệ gì đâu, chúng ta, chúng ta sắp thành thân nha.” Công Tôn Sách thật sự rất mệt, không có khí lực ứng phó với nàng, nhẹ giọng nói: “Chính là sắp thành thân. Còn chưa phải, còn chưa thành thân mà…”
Những lời này giống như thương tổn tới Phong Tranh, ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu xuống không nói chuyện. Công Tôn Sách lập tức lắp ra ý cười, vịn lấy vai nàng nhẹ nhàng lắc: “Thật sự không sao, ngươi thấy ta giống bộ dạng có chuyện gì sao? Ta chính là đại phu, có chừng mực. Đi ngủ đi, a?”
Công Tôn Sách quả thực có chút thương da thịt, nhưng mà không thể để cho người ta xem. Thứ nhất là trong tính tình của y có chút gì đó ngại ngùng lại cao ngạo, không cho phép y lộ mông ra trước mặt người khác. Thứ hai bây giờ loạn trong loạn ngoài, một Bao Chửng bệnh đau đã rất làm loạn trận tuyến, nếu thêm y nữa, Bao đại nương và Triển Chiêu há chẳng phải sầu lo chết sao. Giống như y hứa hẹn với Bao Chửng: Có ta đây, yên tâm, ở đây vẫn còn có ta. Bao Chửng ngã bệnh rồi, y chính là người đáng tin cậy của mọi người, có đau có mệt hơn nữa cũng phải ráng chống.
Đi đến trong tiểu viện của mình, trán toàn mồ hôi, vịn tường đứng hổn hển thở. Bỗng nhiên thân mình khẽ thiên toàn địa chuyển, bị người ta xốc bế lên.
Bàng Thống trầm giọng nói: “Đừng động đậy, là ta.”
Dám ôm Công Tôn Sách kiểu công chứa, trên đời này, cũng chỉ có hắn. Còn vô cùng thuận tay, giống như ôm vợ nhà mình, rất vũ nhục người ta. Nhưng mà lần này, không biết Công Tôn Sách là mệt hay là bị thương, ngoan ngoãn bất ngờ, không mắng người, không vùng vẫy, đầu tựa vào ngực của Bàng Thống, lông trắng trên vạt áo phất trên chóp mũi, ngứa đến mức muốn hắt xì. Nghĩ Triển Chiêu người ta nửa đêm bắt trộm, đều mặc đồ màu đen, hắn nửa đêm làm trộm, vẫn mặc màu trắng, người này thật sự ngang ngược đến quen.
Bàng Thống vừa mới chuẩn bị ngủ liền nhận được mật thư của Lâm Trung Nghĩa, tức giận đến mức một hơi cũng đề không lên, đập bàn một cái liền làm cái chén trên bàn bay lên không trung.
Công Tôn Sách thật sự là giỏi giang, lặng lẽ không chút động tính nghi ngờ hắn, còn chờ không kịp, nửa đêm canh ba lạch bạch chạy vào hoàng cung chịu 50 đại bản đi thỉnh chỉ.
Hắn đốt thư mật trên ngọn nến, vượt tường đến tìm Công Tôn Sách. Dạ tập lần này không giống với những lần khác, lần này là đến khởi binh hỏi tội. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng y chống tường thở dốc, trong đêm tối, chỉ một mình, cô đơn lẻ loi một mình một bóng. Loại tình cảnh nam nhân không yếu thế không chịu thua âm thầm liếm vết thương này Bàng Thống rất quen thuộc. Nhưng Công Tôn Sách không giống với Bàng Thống, lúc trước gặp phải chuyện lớn, bên cạnh y vẫn luôn có Bao Chửng cùng dìu đỡ nhau mà đi. Hiện giờ Bao Chửng ngã rồi, y không có ai giúp đỡ, phải vịn vào tường.
Tay của Bàng Thống phản ứng nhanh hơn đầu óc, não vẫn còn đang nghĩ có cần lên đỡ y hay không, tay đã bế người ôm vào lòng. May mà Công Tôn Sách không động đậy, nếu y giãy dụa, không biết chừng Bàng Thống tức giận bạo phát mà ném y trên mặt đất. Vào trong phòng, đặt Công Tôn Sách lên trên giường, sau đó thắp đèn kéo ghế đến ngồi bên giường của y, mặt âm trầm.
“Bây giờ hỏi, bản vương nói với ngươi lời thật. Đến khi lên công đường, sẽ không dễ dàng như thế.”
Bàng Thống tự xưng bản vương, Công Tôn Sách nghiêng người, giống như châm biếm mà nhếch khóe miệng: “Thông truyền của Khai Phong phủ còn chưa đến phủ Vương gia, Vương gia đã biết rồi.”
Bàng Thống cũng khinh thường cười: “Đừng giả vờ giả vịt, nếu như ngươi không biết bản vương bố trí người bên cạnh Triệu Lão Lục, ngươi cũng không phải là Công Tôn Sách.”
Công Tôn Sách ngây ra một hồi, mới hiểu được Triệu Lão Lục là ai. Triệu Lão Lục, hắn tưởng đang gọi người bán bánh nướng ngoài ngõ hẻm chắc? Trong lòng đã thầm mắng té tát cái tên Bàng Thống trong mắt không quân không phụ này. Bàng Thống ngừng một lát, nhìn thấy biểu tình ẩn nhẫn mạnh mẽ chống đỡ của Công Tôn Sách, liền hòa hoãn biểu tình thả nhẹ thanh âm nói: “Ngươi cũng đừng tổn hao tinh thần nữa, ta nói cho ngươi một câu nói thật, Tiểu Man, không phải ta giết?”
Công Tôn Sách nói: “A? Phải không?”
Bàng Thống nói: “Đúng vậy.”
Công Tôn Sách nói: “Ngọc ban chỉ kia, Vương gia giải thích thế nào?”
Bàng Thống không khỏi cười, chậm rãi nói: “Ngươi đối với đồ vật trên người của bản vương, thật sự rất lưu tâm. Vậy thì, tiệc tối ở phủ Trịnh Vương, bản vương vì lột tôm cho ngươi mà cởi nó ra cho rảnh tay, ngươi có để ý không? Nhiều người hỗn tạp, bị ai thuận tiện lấy đi giá họa cho bản vương, cũng không biết chừng.”
Đêm đó ở Trịnh Vương phủ, Bàng Thống 囧 bức người, Công Tôn Sách xoay cổ đi nhìn cũng không dám nhìn hắn, có cởi ban chỉ ra hay không, y thật sự không nhìn thấy.
“Vương gia nói quả thật có lý. Nhưng mà…”
Bàng Thống ngắt lời hắn: “Không có nhưng mà. Tại sao ta muốn giết Tiểu Man a? Ngươi đừng nói là ta uống rượu thấy sắc nổi lòng tham. Không sai, ta thích trêu chọc nàng, ta cũng để ý nàng, nhưng chuyện đó đều có nguyên do a.”
Công Tôn Sách căm tức nhìn hắn, nghĩ ngươi cái đồ vô sỉ chưa từng thấy tán gái mà còn khí khái hùng hồn như vậy…
Bàng Thống nói: “Đừng nhìn ta như vậy. Ta để ý Tiểu Man, là vì ta cảm thấy đã gặp nàng ở đâu đó.”
Công Tôn Sách nói: “Vương gia gặp người vô số, Tiểu Man chỉ là một tiểu nha đầu bình dân, nhận nhầm người cũng không chừng.”
Bàng Thống nói: “Đúng là không chừng. Nhưng mà lần thứ hai gặp nàng ở Lưu phủ, ta phát hiện một thói quen nhỏ của nàng, ta liền hoài nghi nàng.”
Ai ai cũng học cách nói chuyện ậm à ậm ừ của Bao Chửng. Bàng Thống đang đợi Công Tôn Sách hỏi, nhưng Công Tôn Sách nhìn hắn mà không hỏi, vốn dĩ chẳng mong thấy bộ dạng này của Bao Chửng, ngươi còn dùng? Ngươi thích thì nói không thì thôi.
Bàng Thống học Bao Chửng vẽ rồng thêm mắt, người xem cũng không phối hợp, đành tự mình tiếp câu của mình: “Sau khi nàng uống nước, dùng ngón tay lau dấu son trên mép chén. Đương nhiên, không phải mỗi lần đều lau, chỉ những lúc vui vẻ quên chuyện, lơ đãng mà lau.”
Công Tôn Sách nhíu mi nhớ đến lúc trước nhiều lần quây quần nói chuyện, Tiểu Man nàng tựa như, giống như, có thói quen này, uống xong một ngụm nước, dùng ngón cái lau chỗ vừa uống. Công Tôn Sách chỉ nghĩ nàng rảnh tay chơi đùa với cái chén, thì ra là đang lau son, lau dấu son để làm gì?
“Điều này… nói lên cái gì?”
“Nói lên nàng xuất thân không tầm thường.”
Sao lại là xuất thân không tầm thường? Đây là cái gì với cái gì?
“Chỉ có nữ tử quý tộc, nhà giàu khuê tú, sợ dấu son ở trên mép chén bị người xem là thất lễ, cho nên mới lau đi. Muội muội Phi Yến của ta ngươi từng gặp qua, nàng không có thói quen này. Có thể thấy, chỗ Tiểu Man từng ở, giáo dục từng nhận được, so với phủ Thái sư còn cao hơn một bậc. Vì thế ta dần dần nhớ lại, ta từng gặp qua nàng ở chỗ nào…”
Lần này Công Tôn Sách bị dẫn dắt đặt câu hỏi: “Chỗ nào?”
Bàng Thống nói: “Ba năm trước, hoàng cung ngự hoa viên.”
Công Tôn Sách nhíu mi trầm tư. Nếu nói Tiểu Man, Bao đại nương từng khen nàng có quý khí, Công Tôn Sách và Bao Chửng thì một chút cũng nhìn không ra. Quý khí? Quỷ khí mới đúng chứ. Nếu nói quý, khắp người Tiểu Man, chỉ có chiếc vòng tay bạch ngọc kia là rất quý. Công Tôn Sách hiểu ngọc, liếc mắt một cái liền nhìn ra chiếc vòng tay kia có giá trị xa xỉ, đi đêm chắc chắn sẽ bị cường đạo chặt tay. Hỏi nàng nó từ đâu, nàng nói là thắng trên bàn đánh bạc.
“Chỉ dựa vào trí nhớ mơ hồ của ba năm trước đây, cùng một động tác nhỏ, ngươi liền…”
“Mặc dù không dám thập phần khẳng định, nhưng ta hoài nghi nàng là cung nữ trốn đi, đây là nguyên nhân ta tiếp cận trêu đùa nàng. Đối với nàng không hề có sắc tâm, càng không có sát tâm. Công Tôn đại nhân, đã được chưa?”
Hai người nói nói, liền đem “bản vương” với “Vương gia” quăng mất. Công Tôn Sách liếc mắt đi, trầm mặc cười, nghĩ chuyện của ngươi nhiều quá. Chỉ là sợ Bàng Thống chiếm mất tiên cơ hủy đi Thiên Mang, trước mắt không tiện nhiều lời. Bàng Thống thấy y cười, liền cho rằng hiềm nghi đã bị loại bỏ hết, vẻ mặt đều nhu hòa, vén một lọn tóc tán loạn trên gối của y cầm chơi ở trong tay.
“Ngươi nói ngươi, nghi ngờ cái gì, không thể trực tiếp đến hỏi ta sao? Chạy tới chỗ Lão Lục tốn công chịu gậy gộc. Cứ học tính khí mọt sách của Bao Chửng.”
Công Tôn Sách rút tóc trong tay của hắn về: “Thời giờ không còn sớm, ngươi về nghỉ ngơi đi.”
Hiện giờ Công Tôn Sách yếu đuối bệnh tật hữu khí vô lực dựa vào trên giường, không có khí lực mắng người cũng không có khí lực trừng người, lời nói độc địa dường như cũng không nhạy nữa, thật sự là kỳ cảnh trăm năm mới gặp. Nếu Bàng Thống đi, chẳng phải là thiệt lớn sao.
Cúi đầu mềm giọng nhẹ lời nói: “Công Tôn Sách, để ta xem vết thương của ngươi.”