[Bàng Sách] Tích Niên Hoán

Chương 37: Chương kết thúc _ Thượng 1.1



Chương trước, chúng ta nói đến công thẩm Thái miếu hai người Bàng Long âm mưu bại lộ nhếch nhác xé rách mặt nạ của nhau. Hai hổ đấu nhau, không thể cùng sống, cuối cùng chẳng ai có kết quả tốt. Công Tôn Sách dẫn đội quân từ trên trời rơi xuống, giải quyết mâu thuẫn nội bộ giữa hai người.

Bàng Long đều là người thông minh tuyệt đỉnh, chân tướng của việc Liêu binh đột kích, trong chớp nhoáng có thể đoán được đại khái. Vì thế cả hai hướng về phía Công Tôn Sách nhìn chăm chú hồi lâu. Bàng Thống cảm thấy kinh ngạc, Triệu Trinh cảm thấy kinh hoảng. Đều tự cho rằng mình ngồi vững ở cửa nhà cái, thì ra Công Tôn Sách mới là biến số phá không mà ra, tay lớn vung lên, tịch thu lợi thế, còn lại ai về nhà nấy.

Hai người thu hồi ánh mắt, lại cùng đối phương giao tiếp ngắn ngủi.

Bàng Thống: Hừ, nếu không phải Công Tôn Sách đứng về phía ngươi…

Triệu Trinh: Phù, may mà Công Tôn Sách đứng về phía ta…

Thái miếu kết thúc, Triệu Trinh gật gật cằm gọi vệ binh đến dọn dẹp hiện trường. Các hạ thần mắt thấy Bàng Long bất hòa Hoàng đế bị thẩm, đã sợ đến mức bủn rủn tay chân, e sợ Hoàng đế một tay ra hiệu liền giết sạch diệt khẩu, tay già chân yếu thế nhưng lại đi vô cùng nhanh nhẹn. Ngược lại các cô nương vây xem kéo lê từng chút một bước quay đầu ba lần. Có người nhớ đến đoạn tình duyên tài tử giai nhân tình cờ gặp gỡ trong thoại bản, phúc chí tâm linh*, lặng lẽ bỏ lại tín vật. Các cô nương nhìn thấy đều nhao nhao noi theo. Vì thế trong nháy mắt, trên mặt đất có rất nhiều khăn tay, vòng tay và trâm cài.

(*khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Những chi tiết này, các diễn viên chính vẫn như cũ không nhìn thấy. (mụ lại nhây =)))

Quân thần bốn người trải qua sự việc cảm xúc mạnh mẽ chưa tiêu tan, đứng tại chỗ không đi, cũng không có mắt đi mày lại khơi thông tư tưởng như bình thường. Mắt xem mũi mũi xem tim, vẫn còn kích động.

Trong Thái miếu mọi người đều đi hết, gió lại có vẻ lớn khác thường, từng trận cuốn qua, kéo vạt áo tung bay, người dường như có chút đứng không vững chân. Tháng ba rét xuân, lần này cũng cảm thấy có chút lạnh, có lạnh cũng chẳng muốn rời đi. Vận mệnh cùng vận nước vừa mới phát sinh biến chuyển có tính quyết định, vẫn còn vấn vương dư vị. Chậc lưỡi, phân biệt không rõ tư vị kia là đắng hay là ngọt, nhưng mà bên đã thắng, trong lòng cũng không đắc ý đáng nói.

Bốn tiểu thanh niên hai mươi ba mươi tuổi, mỗi người đều đã từng nếm trải trăm vị sắc thái của nhân sinh, sống cuộc đời từng trải nhiều hơn so với người thường. Chuyện này qua đi, càng thêm một nét bút tang thương. Những người thân thiết càng thêm gắn bó keo sơn, những kẻ vốn dĩ đối đầu sống chết, lại sản sinh ra một loại ăn ý không đánh không quen.

Triệu Trinh lồng tay vào tay áo xoay người, môi mấp máy chưa phát ra tiếng, Bàng Thống đã nói trước: “Ai nha, nháo loạn như vậy, bản vương cũng đói rồi. Hoàng thượng… vi thần, cáo lui trước đây.”

Bàng Thống vừa rồi sắm vai trung thần hiếu tử, bây giờ dân chúng đi hết sạch, hắn liền lau sạch mặt, ngay tức khác trở về đúng vị trí. Nói xong cũng không hành lễ, mỉm cười liếc mắt nhìn Công Tôn Sách và Bao Chửng, chắp tay sau lưng, vân vê nhẫn ban chỉ thong thả bước đi.

Triệu Trinh nhìn bóng dáng của hắn, hữu khí vô lực mở to cổ họng hô: “Trẫm còn có lời, muốn nói với ngươi và Bao Chửng—-.”

Bàng Thống bước chân không ngừng đầu cũng không quay lại, phẩy phẩy tay: “Ai! Thần trước hết ăn cơm rửa mặt, lại đến nghe thánh dụ.”

Mấy chục Phi Vân Kỵ có mặt chúng tinh củng nguyệt theo hắn rời đi, rất giống Hoàng đế khởi giá, lừng lẫy dương dương, khí thế muôn vàn. Cái này người ta gọi là thua còn cố cứng miệng không chịu nhận, thua người chẳng thua trận. Người không biết thoáng nhìn một cái, còn cho rằng hắn tạo phản thành công.

Triệu Trin chẳng làm gì được, lồng tay vào tay áo nhìn theo Bàng Thống đi xa. Bao Chửng sải bước đến phía trước mở miệng gọi: “Hoàng thượng…”

Một tiếng gọi yếu ớt này, nhẹ nhẹ trầm trầm, bên trong chứa đựng ý tứ khẩn cầu nào đó, muốn nói lại thôi. Lúc thẩm án tuy rằng thiết diện vô tư lục thân bất nhận, nhưng vụ án kết thúc rồi, Bao Chửng lại là một Bao Chửng khác. Bị nghiền nát dưới bánh xe chính trị đâu chỉ là tính mạng tiền đồ, đặt tay lên ngực tự hỏi, Triệu Trinh từng coi trọng che chở và nhờ cậy hắn, hắn đều cô phụ, vì thế chột dạ và mềm lòng đều kéo tới. Chỉ cảm thấy người trước mặt đáng thương đáng tiếc, vẫn là thiếu niên cùng nhau chia sẻ bi thương hoang mang lo sợ năm đó.

Đều nói Hoàng đế thay đổi làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, nhưng mà Bao Chửng không nhìn ra. Hắn làm sao trở nên mạnh mẽ? Hắn chỉ trở nên thông minh một chút. Nội tâm vẫn là mềm yếu.

Triệu Trinh lại phất phất tay: “Ngươi cũng đi đi…”

“A?”

“Đi về ăn cơm rửa mặt, lại đến nghe thánh dụ…”

“……”

Công Tôn Sách nghĩ lần này nhất định bị Hoàng đế cách chức điều tra. Nhưng mà trong lời điểm danh nói chuyện, lại không có phần của y. Không có phần của y y càng không yên. Trải qua chuyện Thái miếu này, tình nghĩa giữa Hoàng đế và Bao Chửng, ít nhiều có chút giảm đi. Bao Chửng lại là người bụng dạ ngay thẳng, không hiểu ngôn ngữ chính trị. Nói chuyện cùng Hoàng đế, hắn phải chịu thiệt.

Triệu Trinh triệu kiến Bàng Thống Bao Chửng làm tổng kết sau vụ việc. Bàng Thống ăn no uống đủ, than ngắn thở dài muốn siêu thoát từ quan. Chơi thua rồi nên dọn dẹp một chút để sau này còn gặp lại, cứ bám víu nấn ná không đi, phong thái sẽ không còn đẹp nữa. Quy tắc trò chơi, Bàng Thống hiểu. Huống chi mười mấy năm nay bách chiến sa trường, hệ thống phòng vệ của Đại Tống đã đi vào quỹ đạo, bản thân thật sự đã có chút mệt. Nhân cơ hội này, bỏ xuống trọng trách đúng lúc.

Nhưng mà đi cũng đi không yên, nói vòng nói vèo, hoàn toàn không xem Hoàng đế là gì. Rất có ý tứ “vốn dĩ ta rất coi thường ngươi, nhưng qua lần này, phát hiện ngươi cũng không tệ”. Triệu Trinh nghe vào trong tai, khá là bực dọc, nghĩ Trẫm phí công lớn như vậy, mới chỉ là tạm được thôi sao?

Kiềm nén quen không bộc phát, huống hồ bộc phát sẽ rất mất  thân phận. Châm một bó nhang, lặng lẽ tụng kinh Phật thanh tâm tĩnh khí.

Lần này ba người nói chuyện, Bàng Thống nói đến mức làm cho Triệu Trinh buồn bực. Chuyện này thật ra chẳng tính là gì. Triệu Trinh chịu uất ức từ hắn, chẳng phải chỉ ngày một ngày hai, sớm đã nhẫn nhục chịu đựng đến quen. Nhưng mà Bàng Thống hoa lệ xoay người, liền xoay ra chuyện Công Tôn Sách lo lắng nhất.

Bàng Thống nhìn đến khuôn mặt giống như cha chết mẹ chết của Bao Chửng, nhất thời tâm tư chọc ghẹo nổi lên: A, ta nói Bao Chửng, ngươi cùng Công Tôn Sách quan hệ thân thiết còn chưa đủ, cùng Triệu Trinh cũng là tốt đến mức hòa hảo khắng khít. Ba năm nay, hắn phái nữ nhân đến hắc ngươi không nhẹ, nhìn biểu tình của ngươi, ngược lại vẫn còn rất đau lòng vì hắn a? Ồ. Được. Ta sẽ cho ngươi nhìn xem, Triệu Lão Lục hắn rốt cuộc có gì tốt.

Vì thế tà mị cười, nói: “Bao Chửng a, nếu bàn luận trong chúng ta, vẫn là ngươi tài đức vẹn toàn là tấm gương cho mọi người hướng đến. Cho nên ta vẫn luôn coi trọng ngươi. Nếu như ngươi làm Hoàng đế, ta tuyệt đối sẽ không tạo phản.” Ít ỏi mấy câu, Bao Chửng nghe được khóc không ra nước mắt, làm cho Triệu Trinh dâng lên một trận sát ý thâm độc.

Kẻ đào chân tường của người khác sẽ nổi đậu dưới gan bàn chân, một chiêu này của Bàng Thống, rơi vào hàng hạ cấp. Hay là nói, bởi vì hai phương diện tình trường thất bại sự nghiệp vỡ tan đả kích, trong thời gian ngắn Bàng Thống không muốn nhìn thấy người ta đôi đôi cặp cặp—- nếu hiện tại có khả năng là đôi đôi cặp cặp, đều phải đánh giết. Không may là hắn lại một lần nữa xem nhẹ tâm tư ngoan độc một thế hệ quân vương của Triệu Trinh, cuối cùng gây ra thảm kịch liên quan đến mạng người.

Bàng Thống đi rồi, Triệu Trinh gọi Bao Chửng đi dạo ngự hoa viên ngắm phong cảnh, nói rất nhiều chuyện gia quốc thiên hạ cảm tình cá nhân. Bao Chửng trời sinh chính là người mẫn cảm mềm dịu, sau một chốc nói chuyện riêng, đã vô cùng cảm động. Đi đến chòi nghỉ mát dừng chân, hai người sóng vai nhìn hồ nước. Mặt hồ sóng nước dập dềnh, chiếu lên trên mặt, lại tạo thành một loại không khí cảm tính như ảo như mộng.

Triệu Trinh âm thầm đánh giá Bao Chửng. Người này tuy rằng vào thời điểm mấu chốt không biết dàn xếp không chừa mặt mũi tình cảm làm hắn từng tấc đại loạn, nhưng dù sao cũng trung thành tận tâm lập trường kiên định, là bằng hữu tri tâm duy nhất của hắn hai mươi mấy năm qua. Cũng bởi vì là bằng hữu, hiểu rõ đủ sâu đủ thấu triệt, mới có thể giết người không thấy máu.

Triệu Trinh nói: “Bao Chửng, thật ra người ta sợ hãi nhất, không phải Bàng Thống, mà là ngươi. Nếu ngươi sinh ở thời loạn, ngôi Hoàng đế này, nên do ngươi làm.”

Bao Chửng nói: “Ta không thích loạn thế. Ta chỉ thích thiên hạ thái bình.”

Triệu Trinh thoáng im lặng, nói: “Nhưng mà, chính vì có ngươi, thiên hạ này, vĩnh viễn không thể thái bình.”

Câu này vừa ném ra, Bao Chửng trăm mối sầu lo, nhất nhiên không thể sống. Triệu Trinh trước khi bản thân kịp hối hận, xoay lưng bỏ đi.

Bàng Thống ra khỏi hoàng cung, nhìn thấy phố xá nhộp nhịp dưới ánh sáng mặt trời tươi đẹp, huyên náo đáng yêu. Mười mấy năm qua công vụ quấn thân, chưa bao giờ đi dạo kinh thành đàng hoàng, lúc này vô quan một thân nhẹ bẫng, nên cũng không vội vã  mà về. Đuổi đi Phi Vân Kỵ theo sau, dọc theo con đường chính trong thành quan sát dân tình.

Biến cố vừa rồi ở Thái miếu, thật giống như một giấc mơ một vở kịch. Dân chúng chen nhau mà lên, khen ngợi chửi mắng xem đủ, kịch tan, ngày vẫn trôi qua như thường lệ. Thiên hạ họ Triệu hay họ Bàng, còn không bằng thịt lợn bán mấy đồng một cân làm người ta để tâm.

Giống như hiện tại, Bàng Thống xuống sân khấu y phục cũng chưa thay, nhưng không có ai nhận ra hắn. Có một vài dân chúng mặc đoản đả phẫn* ở góc phố bàn luận chuyện đời sống cá nhân của Trung Châu Vương, nói đến Linh Nhi, lại nói đến tiểu công tử tình nhân. Bàng Thống nghe thấy, hoàn toàn chẳng đáng tin tưởng, gần như muốn tiến đến phía trước làm sáng tỏ sự thật. Nhưng mà nói một hồi, bọn họ lại đi nhiều chuyện về Triệu Lão Lục. Bàng Thống nghe trong chốc lát, lại càng không đáng tin.

(*quần áo tà ngắn tay áo ngắn, kiểu như võ trang)

Triệu Trinh trong lời đánh giá của người dân, vậy mà lại không tệ. Bàng Thống cho rằng hắn yếu đuối không có chủ kiến, bách tính nhìn ra, lại thành nhân tâm nhân đức. Bàng Thống thấy hắn chủ hòa sợ chiến, là kẻ khiếp nhược, nhưng bách tính lại nhận định ra thành cảm giác an toàn. Giày đi có hợp hay không, quả nhiên chỉ có chân biết.

Nghe thêm một lát, liền nói đến tình hình chính trị hiện nay. Một người nói: “Chúng ta hôm nay có phải hơi quá đáng không? Nếu nói về Hoàng đế của chúng ta, hắc, thật sự rất tốt.” Một người khác vỗ đùi, tiếp lời: “Chẳng phải là quá đáng sao. Phi Tinh Tướng quân ngày đêm đối đầu với nguy hiểm, đem lại cho Đại Tống chúng ta bao nhiêu trận thắng nha! Ngươi xem sau đó Liêu binh đến, vẫn phải dựa vào hắn ra trận sao?”

“Lần trước ngươi không nghe nói sao? Hòa đàm ở Song Hỷ trấn quan nước Liêu chết, lập tức sắp chiến tranh tới nơi, may mà Phi Tinh Tướng quân đến kịp lúc, bằng không còn chẳng biết ra sao đâu.”

“Đúng vậy a! Chúng ta đâu, rất không có lương tâm. Mới nãy tên vương bát đản nào ngẩng đầu mắng trước a? A?!”

Quần chúng xung quanh nhộn nhịp thổn thức phụ họa hối hận không ngừng, tỏ vẻ muốn bắt tên vương bát kia ra đánh hội đồng. Bàng Thống không nghe nữa, gật đầu cười cười, tiếp tục đi bộ.

Lúc gặp lại Bao Chửng, đúng là lúc Bao Chửng đang trên đường nhảy vực chịu chết. Một người đi về phía nam sau núi phủ Trịnh Vương, một người đi bộ xa rồi, đang lên đường hồi phủ hướng về phía trung tâm khu phố. Gặp nhau đối diện, thoáng có chút giật mình.

Bàng Thống đã quen Bao Chửng bên phải có Công Tôn bên trái có Triển Chiêu ba người một thể, không khỏi hỏi: “Bao đại nhân, sao chỉ có một mình ở ngoài này?”

Bao Chửng im lặng cười không đáp. Bàng Thống quay đầu nhìn về phía đường lớn, thuận miệng hỏi: “Bao đại nhân, đang muốn ra khỏi thành?”

Bao Chửng nói: “À. Tùy tiện đi thôi.”

Lúc trước ở Lưu phủ gặp nhau nơi ngỏ hẻm, hai người cũng dùng bốn từ tùy tiện đi thôi hết lần này đến lần khác qua loa với đối phương. Bây giờ Bàng Thống nghe thấy, liền biết bên trong có vấn đề. Nhưng mà đối với Bao Chửng hắn tán thưởng có thừa, hứng thú lại không. Huống chi lúc sáng ở Thái miếu mới chơi trò ngoan độc, hiện tại không có chuyện phiếm gì để nói, gật gật đầu muốn từ biệt. Nhưng Bao Chửng gọi hắn lại. Hai người lui qua ven đường, tựa bên cạnh một cây liễu nói chuyện. Thời tiết mặc dù lạnh, nhưng cành liễu đã trổ ra chồi non, một mảng sương mù cũng giống như mang màu xanh nhạt, mềm mại như tơ tôn lên hai người Bàng Bao.

Ở trong bối cảnh nói chuyện yêu đương này, Bàng Thống cảm thấy không được tự nhiên đến mức nói chẳng nên lời, nhướng mày: “Chuyện gì?”

Bao Chửng nói: “Về Công Tôn…”

Bàng Thống vẫn ung dung không tiếp lời. Bao Chửng nói: “Vương gia đừng ghi hận hắn.”

Bàng Thống sửng sốt một lát, sau đó mới nhận ra ghi hận ở đây là chỉ về chuyện gì, giả ngu cười nói: “Bản vương vì sao phải ghi hận Công Tôn Sách?”

Bao Chửng cúi đầu cười: “Thật ra, Vương gia chuyện gì cũng biết.” Nói xong nâng mắt đối diện Bàng Thống, “Thật ra, Bao Chửng cũng chuyện gì cũng biết.”

Bàng Thống nghe thấy buồn cười: “Vậy sao? Ngươi biết cái gì?”

“Bao Chửng biết chuyện Vương gia không biết.”

Nhân dân cả nước đều biết chỉ số thông minh của Bao Chửng không có giới hạn. Chỉ dựa vào một chút dấu vết là có thể suy luận phỏng đoán ra chân tướng của sự việc, Bàng Thống cũng từng chứng kiến. Lập tức có chút hứng thú, tới gần một bước, cùng hắn mồm mép: “Vậy Bao đại nhân không ngại thì nói xem, những chuyện ngươi biết mà ta không biết.” Dừng lại, ác liệt nói: “Ai! Phải có căn có cứ, nói suông như vậy, bản vương không tin đâu.”

Bao Chửng cười cười, ánh mắt xa xăm cảm khái: “Ta và Công Tôn Sách, quen biết nhau ở Thiên Hồng thư viện, sau đó cùng nhau phá án, vì hoàng thượng trừ ưu giải nạn, vào nam ra bắc. Nghiêm túc tính ra, ước chừng đã là bạn bè tám năm…” Nói đến chỗ này, giọng điệu thay đổi, “Không, đã không còn là bạn bè nữa—-“

Bàng Thống nhíu mi nín thở chờ hắn nói ra câu gì kinh tâm động phách.

Bao Chửng ngừng ngâm dấm trong chốc lát, kiên định nói: “Là huynh đệ, tay chân…”

Lòng Bàng Thống thả lỏng: Hai………

“Trên thế gian này, người hiểu Công Tôn Sách nhất, chính là ta.”

Bàng Thống muốn nói điểm này ta đồng ý, nhưng ngươi không cần phải lần nào cũng lấy ra khoe khoang với người ta. Ngươi và Công Tôn Sách, là cảm tình qua thời gian vun đắp mà thành, không có gì đáng khoe khoang. Đổi thành Lý Chửng Vương Chửng, trải qua tám năm, nói không chừng cũng tình như thủ túc giống vậy.

“Vương gia lần này…” Bao Chửng nhìn Bàng Thống, nuốt xuống hai từ tạo phản, chỉ nói trọng điểm: “Trong lòng Công Tôn Sách, rất không dễ chịu.”

Đây là một dấu chấm, chờ Bàng  Thống phản ứng.

Bàng Thống lại không quan tâm: “A? Vậy sao?”

Bao Chửng không để ý tới thái độ của hắn, chậm rãi nói: “Ta vốn dĩ cũng không biết. Mấy ngày nay bận rộn vụ án của Tiểu Man đến váng đầu trướng não, căn bản không có thời gian để tâm đến hắn. Nhưng mà có một ngày, ta đến thư phòng của hắn tìm hắn, ta nhìn thấy…”

Rung bao tải*, lại là rung bao tải. Bàng Thống cười không nói, cố ý làm cho bao tải này chìm xuống đáy biển.

(*nói đến vấn đề mấu chốt mà nãy giờ thiết kế chuẩn bị)

Nhắc đến sự việc chứng kiến ngày đó, Bao Chửng tựa như vẫn còn sợ hãi, lại tựa như xấu hổ mở miệng. Im lặng một hồi lâu, bỏ đầu bỏ đuôi, từng chữ sâu nặng:

“Cung bối hà minh kiếm chiếu sương, thu phong tẩu mã xuất hàm dương.”

Ấn tượng của Bàng Thống đối với câu thơi này quá khắc sâu. Kéo đến ký ức về một đoạn năm tháng sục sôi kim qua thiết mã huyết nhục tung bay, cùng với một hàng chữ đẹp đẽ thanh tú.

Trên giấy Tuyên Thành, thiếu niên áo lam cầm trường kiếm ghìm cương, dưới vó ngựa là lãnh thổ bát ngát, sau lưng tà dương nhạn bay về nhà. Ngòi bút nhàn nhã vẽ ra một bầu khí khái hào hùng bao la. Người trong tranh, gương mặt tuy rằng không thực, cả người thần vận phi dương nhưng lại cực kỳ sinh động, làm người ta liếc mắt một cái liền nhận ra.

Vẽ không giống, bởi vì tuổi vẫn còn trẻ, lực bút chưa tới. Vẽ giống, bởi vì sớm chiều bầu bạn, dụng tâm hằn lên dấu ấn.

Ánh mắt Bàng Thống ngưng tụ. Bao Chửng đắc ý nhoẻn miệng cười.

Hết thảy đều ở trong im lặng.

“Tại sao nói cho ta biết chuyện này?”

“Hôm nay chứng kiến, Vương gia cũng không phải là người vô tình bạc nghĩa.” Bao Chửng thành khẩn đưa ra thỉnh cầu, “Còn mong nhìn đến tình nghĩa qua lại, nếu có chút vạn nhất, cứu Công Tôn một mạng.

Bàng Thống nghe không rõ, hắn chỉ cho rằng Công Tôn mượn Liêu binh là đã thương lượng với Triệu Trinh, “Ồ? Sẽ có chuyện vạn nhất này?”

Bao Chửng dời ánh mắt, “Hẳn là… không có. Đây chẳng phải là… phòng ngừa vạn nhất sao…”

Bàng Thống kinh ngạc nhìn Bao Chửng, không đồng ý, cũng không từ chối. Sự cường đại của Công Tôn Sách hôm nay hắn tận mắt chứng kiến, có thể bảo vệ Triệu thất an ổn, lại không giữ được tính mạng của chính mình?

Hồi tưởng lúc đối mặt tại Thái miếu khi đã giũ sạch mọi nguy cơ, tựa như có chút ý tứ dây dưa đến tận xương cốt. Sau đó hắn cúi đầu xưng thần, Công Tôn Sách vui mừng thanh thản cười. Trong nửa năm gặp lại này, chưa từng thấy Công Tôn Sách cười với hắn, cười đến mức như gió xuân phả vào mặt trút được gánh nặng, trong mắt quang hoa mềm mại ấm áp, lộ vẻ khoan dung. Hiện tại nhớ đến, lại có chút điều xấu. Nói không rõ ràng đầu đuôi, nhưng tâm lại rất loạn.

Nếu Bàng Thống có thể tỉ mỉ nghiền ngẫm ngữ cảnh ngữ điệu sắc thái của Bao Chửng, vậy sẽ phát hiện ra, đây rõ ràng là tình huống gửi gắm trước lúc lâm chung. Nếu Bàng Thống phát hiện đúng lúc, như vậy vung một đao xuống, khiên hắn đưa về phủ Thị Lang, thu phong bi vũ phía sau đều bỏ đi hết. Nhưng hiện tại hắn làm gì có tâm tình liếc mắt nhìn Bao Chửng thêm một cái?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.