Bao Chửng đi rồi. Bàng Thống ngây ra trong chốc lát, vừa mới bước hai bước đi về hướng trong thành, liền nhìn thấy đằng trước có hai người vội vã chạy đến. Một người một thân áo giáp mỏng, một người áo xanh thêu mây, vô cùng quen mắt. Chạy đến gần, trong mắt Bàng Thống chỉ nhìn thấy một mình Công Tôn Sách. Hai má Công Tôn Sách phiếm hồng không bình thường, ẩn ẩn lo âu.
Bàng Thống nhất thời vui vẻ trong lòng một chút: Hắc, thật đúng là nghĩ cái gì đến cái đó. Còn chưa vui xong, Công Tôn Sách đã bổ nhào đến hỏi vội: “Bàng Thống! Có gặp Bao Chửng không?”
Đươc chứ, lại là Bàng Thống, Vương gia cũng không kêu.
“Làm sao vậy?”
Triển Chiêu cũng cực kỳ gấp gáp: “Bao đại ca đi đâu rồi?”
Công Tôn Sách không đợi Bàng Thống trả lời, kết luận nói: “Hướng này chỉ có một con đường… là ngoại ô phía nam Trịnh Vương phủ! Triển Chiêu!!!”
Triển Chiêu gật đầu một cái, nhìn trúng liền cướp con ngựa ở ven đường của mỗ xui xẻo nào đó, kéo Công Tôn Sách lên ngựa, đá bụng ngựa một cái đi nhanh như bay.
Một màn biểu diễn nhanh như gió lốc, Bàng Thống còn tưởng mình đang nằm mơ giữa ban ngày.
Đến khi Bàng Thống biết được Bao Chửng lại nhảy xuống vực không rõ tung tích, đã là chuyện của hai ngày sau. Đồng Lộ báo tin tức này cho hắn. Bàng Thống thầm nói: Bao Chửng, lần thứ ba a…
Lại nghĩ: Công Tôn Sách chắc khóc đến mù mắt đi…
Lúc sự việc xảy ra, Công Tôn Sách quả thật ôm lấy Triển Chiêu thất thanh khóc lóc một trận. Lúc mẹ mất y còn nhỏ, không hiểu được thương tâm, có thể xem như Bao Chửng chân chân thực thực làm y trải nghiệm cảm giác mất đi người thân một lần. Tưởng chừng như một lần khóc cạn nước mắt của hai mươi mấy năm qua, khóc đến mức lồng ngực đau thắt. Thoáng hòa hoãn một chút, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh tuyết trắng, trong lòng giật mình, lập tức buông Triển Chiêu ra đến chăm sóc Tiểu Man.
Tiểu Man và Bao Chửng yêu nhau sau đậm, nếu như nghĩ quẩn trở mình nhảy xuống, đến khi Bao Chửng phục sinh từ cái chết trở về, y làm sao ăn nói với hắn.
Ngẩng đầu chỉ thấy bóng dáng của Tiểu Man, hướng về phía ngược lại với vách núi, lẳng lặng đi xa.
Công Tôn Sách chợt bừng tỉnh nhớ ra, nữ tử mặc y phục trắng này là chuẩn Hoàng hậu Sài Quận chúa. Tiểu Man của Bao Chửng, đã sớm chết ở trong lều trúc phủ Trịnh Vương.
Từ ngày khóc rống một hồi đó, Công Tôn Sách không rơi nước mắt nữa, ngay cả biểu tình bi thương cũng không có, vẻ mặt hết thảy như thường.
Đầu tiên y không cảm thấy Bao Chửng đã chết, nhảy hai lần rồi, chẳng phải có kinh nghiệm sao? Huống hồ vách núi phủ Trịnh Vương là chỗ hắn đã từng nhảy xuống, hắn quen rồi. Sau đó, gạt Bao đại nương, chỉ nói Hoàng đế lại có công việc cơ mật phái Bao Chửng đi điều tra, đi rất vội vã, không có thời gian chào hỏi trong nhà. Bao đại nương gật gật đầu chuyển hướng đề tài, cũng không truy hỏi, xem ra là tin.
Nhưng mà Triển Chiêu tuổi nhỏ thẳng tính, ở trước mặt Bao đại nương đóng giả thành không có chuyện gì giả đến mức rất thống khổ. Lúc đêm khuya vắng người, ở trong hậu viện múa kiếm phát tiết đau thương trong lòng, luyện rồi luyện, trời liền sáng. Mới đầu Công Tôn Sách để tùy ý hắn đi, sau đó thấy không đúng, kiếm phong cả đêm không ngừng nghỉ, lại chẳng kết thúc. Công Tôn Sách khuyên hắn không nghe, liền pha một bình trà Long Tĩnh ngồi ở trong viện cùng hắn. Hắn không ngủ y cũng không ngủ, hai người cùng nhau cứng đầu.
Cuối cùng vẫn là Triển Chiêu giằng co không lại, một kiếm chém nát ấm trà sứ của Công Tôn Sách, nước trà bắn tung tóe lên cả người y. Triển Chiêu nói Công Tôn đại ca ngươi không khó chịu sao?
Công Tôn Sách nhảy dựng lên giũ xiêm y, nói: Ta khó chịu chuyện gì? Ngươi đập đồ sứ Quan Diêu* của ta ta mới khó chịu đây.
(*một loại đồ sứ thời Tống.
Xem thêm)
Ánh mắt Triển Chiêu đỏ au, đè thấp cổ họng gầm nhẹ: Bao đại ca nhảy vực ở trước mặt chúng ta nha!
Công Tôn Sách nói: Vậy thì sao? Hắn nhảy vực còn ít a? Lần đó chẳng phải tìm được đường sống trong chỗ chết sao? Ngươi tin lần này hắn chết. Ta không tin.
Triển Chiêu cắn môi không nói lại được. Công Tôn Sách nhặt từng mảnh từng mảnh vỡ của bình trà cầm trong tay. Cái này đã tan thây vạn mảnh, nhặt lại để làm gì chứ? Thở dài, đặt mảnh vỡ lên trên bàn đá, xoay người nhìn Triển Chiêu: Cứ xem như hắn thật sự… Chúng ta cũng phải sống như bình thường. Đừng quên, còn có Bao đại nương!
Triển Chiêu oán giận đâm Cự Khuyết lên mặt đất, thân kiếm ước chừng cắm vào trong đất hơn mười tấc, quay đầu nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không được chảy xuống một dòng nước mắt. Công Tôn Sách đi qua vỗ vỗ vai hắn, khóe miệng cố gắng kéo ra một nụ cười, ánh mắt lại hàm chứa buồn và đau. Người nhìn thấy tâm đều nát.
Bao Chửng nhảy vực không quá hai ngày, Công Tôn Sách tiến cung từ chức. Triệu Trinh dự đoán được y sẽ chủ động bỏ mũ ô sa, sớm đã chờ y.
Bên trong cấm cung, Công Tôn Sách quỳ trước Triệu Trinh, Triệu Trinh quỳ trước Phật, hai người thật lâu không nói lời nào. Chân của Công Tôn Sách có chút tê, đầu gối dán trên nền gạch, cái lạnh đã thấm vào các khớp xương. Triệu Trinh châm hương, ghé vào bên môi tao nhã thổi tắt ngọn lửa.
Dẫu là người không tin thần phật như Công Tôn Sách cũng biết thường thức hương khói không thể dùng miệng thổi. Hoặc là Triệu Trinh ỷ vào bản thân là đế vương long khí hơi thở như lan, không giống với phàm phu tục tử.
Sự thành tâm của hắn đối với Phật, thật sự rất tốn tâm tư nghi ngờ.
Triệu Trinh bái Bồ Tát xong cho lui cung nô trong điện, đứng dậy nói: “Công Tôn Sách, bình thân đi.”
Công Tôn Sách rũ mắt, bất động, giống như đang im lặng kháng nghị chuyện gì. Trong lòng Triệu Trinh hiểu rõ, trầm mặc một hồi, thở dài, vén vạt áo ngồi xuống bồ đoàn, mặt đối mặt nhìn y.
Triệu Trinh nói: “Ba mươi vạn quân Liêu kia, là chủ ý của ngươi.”
Đây là ngữ điệu của câu trần thuật. Công Tôn Sách không trả lời, ngầm thừa nhận.
“Người ta đều nói ngươi là quân tử như ngọc phiên phiên tu trúc. Nhưng theo Trẫm thấy, ngươi là một chén trà lạnh giữa tháng chạp. Lúc khát khô cổ họng khó nhịn, tất nhiên là vật cứu mạng. Nhưng mà uống xuống, đông lạnh hỏng cả lục phủ ngũ tạng, cũng thật sự thương thân.”
Đầu mày Công Tôn Sách khẽ nhíu.
Triệu Trinh cười khổ quay lại câu chuyện: “Không sai. Lưỡng quyền tương hại thủ kỳ kinh*. Trẫm không trách ngươi. Chỉ là, không dám dùng ngươi nữa.”
(*Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ kinh, lưỡng lợi tương quyền thủ kỳ trọng: Giữa hai cái hại thì chọn cái hại ít hơn, giữa hai cái lợi thì chọn cái lợi nhiều hơn)
Công Tôn Sách muốn chính là một câu này. Không nói lời nào tháo mũ ô sa xuống, đặt trên mặt đất, sau đó khấu đầu trước Triệu Trinh một cái mang ý tứ từ biệt. Cả người phát ra một cỗ khí thế kiên quyết lạnh thấu xương tủy.
“Nhưng mà, Trẫm phong ngươi làm Lễ bộ Thị lang hòa đàm cùng người Liêu, cũng không hoàn toàn vì Bao Chửng. Công Tôn Sách, Trẫm đã nói, Trẫm vẫn luôn tán thưởng ngươi. Phóng mắt nhìn quan viên trên ngũ phẩm của Đại Tống ta, hiểu được Liêu văn, chỉ có mấy người. Có thể bất ti bất hàng cơ trí đối đáp, lại càng ít.”
Lời này tuy rằng là nói thật, nhưng bây giờ nghe thấy, khó tránh khỏi có chút hiềm nghi là đang tận tâm trấn an. Công Tôn Sách không cảm kích, thản nhiên nói đa tạ hoàng thượng coi trọng nếu không có chuyện gì khác thảo dân xin cáo lui.
Triệu Trinh nhìn dáng vẻ xa cách lạnh nhạt của y, bỗng nhiên sinh ra chút oán giận. Phải, hắn từ đầu đến cuối đều có chút ganh tỵ với Công Tôn Sách, ganh tỵ y phụ từ tử hiếu bạn bè nghĩa khí, gạnh tỵ y tiêu diêu tự tại phong lưu tiêu sái. So với Công Tôn Sách như vậy, Hoàng đế này quả thực chính là tượng bùn mặc long bào, nhạt nhẽo vô vị, không có chút gì làm người ta động lòng— Thậm chí còn không giống một con người. Nhưng Công Tôn Sách bây giờ muốn đi, rời xa kinh thành, có lẽ vĩnh viễn sẽ không quay lại, sau này ngay cả đối tượng để ganh tỵ hắn cũng không có. Trong lòng cô quạnh khó có thể miêu tả thành lời, hết sức ủy khuất.
Triệu Trinh nói: “Công Tôn Sách, ngươi biết không? Ti Ngôn cũng đi rồi.”
Công Tôn Sách giật mình: “Quận chúa nàng…”
Triệu Trinh có vẻ rất mệt mỏi, thở dài: “Đều đi đi. Trẫm cũng không giữ được các ngươi.”
Công Tôn Sách thầm nghĩ những lời này rất kỳ quái, người muốn ta đi nhất chính là ngươi, vờ vịt với ta cái gì? Hết chim quăng ná, sau khi Bao Chửng diện thánh liền nhảy vực, đừng tưởng ta không đoán ra các ngươi nói cái gì! Vừa quay người, bị Triệu Trinh gọi lại.
“Phủ Thị lang, ta vẫn để lại cho ngươi… Kinh thành lớn như vậy, chỗ Bao Chửng biết chỉ có nơi đó, nếu như quay về…”
Ngữ điệu của hắn quá chậm, Công Tôn Sách nhịn không được xen mồm nói: “Kinh thành là nơi thương tâm. Bao Chửng nếu có quay về… Chỗ hắn về, nhất định là Thanh Thiên dược lư.” Khẩu khí khá bất thiện.
Trong lòng Triệu Trinh buồn bực, thầm nói ngươi có tư cách gì oán hận ta? Lần này Bao Chửng tìm chết, chẳng phải có phần của ngươi? Nếu không phải vì thay ngươi đắc tội…
Tức giận đến mức sắc mặt cũng đổi, quay về hướng Phật, mặc niệm tâm kinh: Không so đo không so đo. Khổ tâm của Bao Chửng, Trẫm thành toàn là được.
Công Tôn Sách đẩy cửa Phật đường bước ra ngoài, cũng thầm nhủ trong lòng: Không so đo không so đó. Nếu Bao Chửng đã lấy cái chết để bảo vệ, ta thành toàn cho hắn là được.
Công Tôn Sách cứ như vậy, không hề lưu luyến kết thúc cuộc sống chính trị quyền cao lộc hậu của mình.
Kinh thành sao chỉ là nơi làm cho một mình Bao Chửng thất hồn lạc phách. Công Tôn Sách từ quan, liền bàn bạc cùng Bao đại nương Triển Chiêu quay về Lư Châu. Lúc chuẩn bị hành trang, Bao đại nương luôn luôn khỏe mạnh đột nhiên ngã bệnh. Mặc dù không phải chứng bệnh nguy hiểm gì, lại làm cho Công Tôn Sách và Triển Chiêu vô cùng lo lắng.
Triển Chiêu không giúp được gì, chỉ có thể trông coi trước giường bệnh lo lắng suông. Công Tôn Sách liền khổ, bốc thuốc nấu thuốc tự thân vận động. Mỗi một bát thuốc phải nếm thử một ngụm mới đưa cho Bao đại nương, nếu quá đắng miệng, thêm cam thảo hâm lại. Ban đêm mặc nguyên quần áo nằm trên chiếc giường hẹp bên ngoài sương phòng, Bao đại nương ho một tiếng, y lập tức tỉnh lại đưa trà dâng nước. Một thiếu gia đánh đàn chơi hoa, có bao giờ làm qua những chuyện vặt vãnh lao tâm lao lực này. Tự mình nếm thuốc, hầu hạ bên giường, Công Tôn Sách làm đến trọn vẹn. Y quyết tâm gánh vác cả phần của Bao Chửng.
Đến khi bệnh tình của Bao đại nương khá hơn một chút, Công Tôn Sách gầy đi. Tiết trời tháng tư, mùa xuân của kinh thành tuy không bằng hoa cỏ khoe màu đua sắc ở phương nam, nhưng cũng là gió mát trời êm. Thay y phục mùa đông thành áo sam mỏng, hình dáng càng có vẻ gầy yếu, thật sự giống như một thân trúc. Bao đại nương nhìn thấy mắt đều đỏ, kéo lấy tay y, đau lòng nói Công Tôn… Sách nhi, bệnh của ta đã đỡ rồi, bây giờ chúng ta quay về Lư Châu đi.
Công Tôn Sách nói đại nương người nghỉ ngơi thêm đi, không vội, Hoàng đế đã ban thưởng phủ Thị lang cho ta, chúng ta không ở thì phí lắm a…
Nửa câu cuối như chiếm được món hời, làm cho Triển Chiêu bật cười.
Công Tôn Sách cực nhọc ngày đêm chăm sóc người bệnh, ngược lại những ngày tháng của Bàng Thống vô cùng thoải mái. Từ khi từ chức đến nay, mỗi tháng vẫn lãnh lương bổng quốc gia như thường, cuộc sống thường ngày uy phong phô trương lãng phí trước sau như một. Ngoại trừ ngày ngày thật sự rảnh rỗi, cảm giác không ra có cái gì khác với lúc trước. Nhưng mà 72 Phi Vân Kỵ lại thành 72 bảo bối sống. Bởi vì biên chế quân đội, Phi Tinh Tướng quân treo giày trả ấn, theo lý bọn họ vẫn phải đi về trong đội ngũ quân nhân. Nhưng mà hổ tướng thủ hạ vô khuyển binh, mỗi một vị đều là tài cao công đại tính khí ngang tàng, dựa vào thâm niên, ai có thể sai sử được bọn họ? Khoai lang phỏng tay a.
Bàng Thống thành tâm thành ý dâng tấu cho Triệu Trinh, đại ý là ta sống những ngày thanh nhàn sống rất vui vẻ. Nhưng mà Phi Vân Kỵ chém chém giết giết quen rồi, nếu tiếp tục nhàn rỗi, chắc sẽ nhàn ra cái gì đó. Ta đã không còn là Phi Tinh Tướng quân, nếu như bọn họ làm ra sự cố gì ở địa giới kinh thành, ta quản không được. Một tờ tấu chương làm cho Triệu Trinh xem đến kinh hồn bạt vía, lập tức khai trừ Phi Vân Kỵ ra khỏi quân tịch, lại phí chút tiền cho Trung Châu Vương phủ, dùng để nuôi 72 bảo tiêu.
Vì thế cả triều trên dưới điều biết, nỗi sợ của Triệu Trinh với Bàng Thống, là một loại thái độ nhân sinh. Phi Tinh Tướng quân ở trong lòng Hoàng đế, vĩnh viễn chiếm địa vị cao cả ngưu X.
Bàng Thống có tâm sống cuộc sống hoàn khố tử đệ ao rượu rừng thịt, đây coi như là một loại trở về. Đáng tiếc Trung Châu Vương gia thân phận mẫn cảm, những hoàn khố tử đệ khác bị trong nhà cưỡng chế không cho qua lại với hắn, sợ rằng Hoàng đế biết được sẽ làm khó dễ. Quan viên trong triều lại càng không phản ứng với hắn. Bàng Thống tìm không thấy bạn bè cùng chung chí hướng, chỉ đành luyện kiếm đọc sách nghe tiểu khúc, lại trêu đùa mồm mép với cha mẹ khi bị bức hôn. Một mình phấn khích.
Không phải không biết Công Tôn Sách từ quan ít ngày nữa sẽ về quê. Nhưng mà những tình cảm đã từng kia, trải qua một hồi Thái miếu, trải qua chuyện Bao Chửng nhảy vực, hết thảy đã không thể nói đến nữa.
Bạn bè không phải bạn bè, kẻ địch không phải kẻ địch, hai người tuy rằng có quen biết cũ nhưng càng có sự đấu sức giữa nam nhân, gặp mặt, xấu hổ lúng túng, nói cái gì cho phải?
Thôi quên đi.
Cứ như vậy cho đến đầu tháng năm, thời tiết thật sự ấm áp, bệnh của Bao đại nương có khởi sắc, mấy ngày sau chuẩn bị lên đường. Công Tôn Sách đi tiệm thuốc bốc thuốc, đỡ phải giữa đường không có tiếp tế. Bàng Thống lắc lư đi dạo. Chung một con đường, một người cúi người, một người phủi vai, cứ như thể không nhìn thấy đối phương. Nhìn như duyên phận này, là thật sự chấm hết.
Đương nhiên chỉ là nhìn như.
Lần gặp gỡ cuối cùng, vẫn là do Bát Quái hiên dẫn dắt.