Ngày hôm sau Bàng Thống dậy hơi muộn, luyện kiếm trong chốc lát, chuẩn bị đi thỉnh an cha mẹ sau đó đi gặp Công Tôn Sách. Tìm mấy chỗ cũng không thấy bóng dáng phụ thân đâu. Vừa mới đi qua hành lang uốn khúc, tiểu muội Phi Yến đã chạy tới túm lấy tay hắn.
“Ca! Ca! Ca! Mau tới mau tới, có mỹ nhân!”
Bàng Thống bất đắc dĩ: “Ca cơ mới vào phủ? Ta không có hứng thú.”
“Không phải không phải! Là tiểu mỹ nhân nữ phẫn nam trang, chỉ lớn hơn ta có chút xíu! Phụ thân coi trọng người ta, nhốt trong thư phòng hơn nửa ngày rồi.”
Bàng Thống kéo Phi Yến: “Đừng nói bậy. Lớn hơn ngươi không nhiều, đó là con dâu nuôi từ bé!”
“Ngươi tới nhìn thì biết! Tiểu Thúy nói hắn là nam, Phương Nhi nói nàng là nữ. Hai người cá cược một chiếc vòng ngọc, tìm ta phân xử, ca ngươi mau tới giúp ta nhìn xem!”
Nhóm tiểu nha đầu nhiều chuyện từ trước đến giờ rất vô vị. Bàng Thống bị tiểu muội kéo đi: “Trống mái không phân biệt được? Vậy chẳng phải là yêu tinh sao?”
“Hoàn Bội nói khẳng định là nam hài, nhưng mà phụ thân giam hắn lâu như vậy, vẫn còn khả năng là nữ hài!”
Bàng Thống mặt nhăn mày nhíu, đây toàn là mấy lời loạn thất bát tao. Cả đường bị Phi Yến kéo đến cửa phòng. Tiểu cô nương kéo qua một chậu hoa kê chân, liếm ướt đầu ngón tay chọc lủng cửa giấy, sau đó ghé sát vào rình coi. Vừa nhìn vừa ê a thầm than trong miệng.
Nếu nói, Bàng Thống là kẻ vô pháp vô thiên trong Bàng gia, thì Phi Yến chính là kẻ làm gà bay chó chạy trong Bàng gia. Mấy cái lỗ trên cửa sổ trong Bàng phủ, tuyệt đối là do Tam tiểu thư chọc thủng.
“Thật xinh đẹp a! Làn da thật trắng! Ánh mắt thật sáng! Ca ngươi mau đến xem!”
Ngày đó nhất định là Bàng Thống bị ma quỷ xúi giục, lúc trước Phi Yến có điên điên khùng khùng, hắn cũng sẽ không tham gia vào, nhưng hôm đó bị bắt cúi lưng xuống, nhào đến cửa sổ thực hiện hành vi của bọn trộm cắp. Vừa nhìn thấy, tròng mắt thiếu chút nữa lọt vào trong lỗ hổng trên cửa giấy.
Thiếu niên mặc áo xanh ngọc ngồi ở chỗ kia, vậy mà lại là Công Tôn Sách!
Không phải. Lúc ấy Bàng Thống còn chưa biết Công Tôn Sách tên là Công Tôn Sách. Hắn chỉ la lớn trong lòng một tiếng: Thúc Trúc tại sao lại ở đây?!
Phi Yến bị anh trai chiếm mất vị trí rất không hài lòng, nhưng mà nhìn thấy cũng có ngày hắn cảm thấy hứng thú với những chuyện mình hứng thú, nàng lại có chút vui vẻ. Nàng chọt lủng một chỗ khác, cùng Nhị ca của mình cùng nhau xem. Nàng là thuần túy nhiều chuyện xem kịch, không biết trong nội tâm Nhị ca đang trời long đất lở.
Trong phòng, Bàng Thái sư ngồi ở ghế trên, Công Tôn Sách ngồi ở vị trí của khách, trong tay cầm một ly trà. Trà xanh chính là thứ lạnh, Bàng Thống biết ngày thường Công Tôn Sách rất ít khi uống, nhưng mà hôm nay y uống. Dùng nắp chén trà lướt qua lá trà, dáng vẻ rất người lớn.
Bàng Thái sư hỏi: “Phụ thân ngươi, thân thể vẫn tốt?”
Công Tôn Sách đáp: “Nhờ hồng phúc của Thái sư, vẫn tốt.”
Bàng Thái sư hỏi: “Mẫu thân ngươi mất đã nhiều năm, phụ thân ngươi có ý định tái hôn hay không?”
Công Tôn Sách đáp: “Gia phụ đối với vong mẫu tình thâm, đã thề sẽ không tái hôn.”
Bàng Thái sư vuốt vuốt chòm râu, trên mặt nhìn không ra là vui hay buồn, vẻ mặt phức tạp: “À, vậy phụ thân ngươi bây giờ, là ai chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hắn?’
Công Tôn Sách đáp: “Gia phụ vốn thích thanh tịnh, tôi tớ bên người không nhiều lắm.”
Bàng Thái sư hỏi: “A. Vậy tôi tớ của phụ thân ngươi, đều là nam hay nữ? Tuổi bao nhiêu?”
Công Tôn Sách bị hỏi đến mức sửng sốt. Lần này ở tạm phủ Hàn lâm, mỗi ngày bị Giản Đại nhân hỏi lệnh tôn dài lệnh tôn ngắn hỏi đến phiền, tại sao đến phủ Thái sư, Thái sư cũng là như vậy. Giống như mấy vị bằng hữu đồng nghiệp cũ của phụ thân, vô cùng có hứng thú với việc tư của phụ thân.
Y miễn cưỡng nhịn xuống sự quái dị, đáp: “Nam nhiều nữ ít, đều là lão bộc trong nhà.”
Bàng Thái sư có chút vừa lòng gật đầu: “Vậy những người hay qua lại với phụ thân ngươi, là những người nào?”
Công Tôn Sách nói: “Phụ thân không thích kết giao. Ngoài công vụ ra, chỉ ở trong nhà tiêu khiển.”
Bàng Thái sư lại vừa lòng gật đầu, hỏi: “Phụ thân ngươi ở trong nhà, đều là lấy gì tiêu khiển?”
Công Tôn Sách nói: “Phụ thân là nhất giới văn nhân, ngoại trừ đọc sách vẽ tranh, cũng không còn gì khác.”
……..
Tiếp theo là một chuỗi câu hỏi lấy “phụ thân ngươi” mở đầu. Chuyện nhỏ chuyện lớn, đều không bỏ sót mà tỉ mỉ hỏi ra. Cái này giống như lúc Bàng Thống uống rượu ở quán nhỏ ven đường, lão chủ tiệm và lão thái thái nhìn trúng hắn, có ý muốn gả con gái của mình cho hắn. Sau đó cũng hỏi chuyện nhà chuyện cửa một hồi, cha mẹ anh chị em không nói, ngay cả giờ đi ngủ và giờ thức dậy cũng phải gặn hỏi cho ra.
Đây là tiểu dân nơi phố phường. Đổi lại là Bàng Thái sư làm loại chuyện này, vậy cũng quá mất thân phận đi. Bàng Thống chưa từng nhìn thấy phụ thân cẩn thận kiên nhẫn như vậy quan tâm ai bao giờ, đối với mẫu thân hắn cũng không có, đối với tỷ tỷ của hắn cũng không có, đối với Phi Yến yêu thương chiều chuộng nhất, cũng là chưa thấy qua.
Bàng Thái sư hỏi: “Quà tết ban cho Lư Châu tri phủ giao thừa năm trước, cùng với quà tặng trung thu đoan ngọ, phụ thân ngươi có thích không?”
Công Tôn Sách nói: “Vãn sinh thường ở hậu đường, không biết chuyện trong phủ nha.”
Vì thế Bàng Thái sư xoay mặt sang hỏi: “Gia Đinh!”
Công Tôn Gia Đinh vốn dĩ đang đứng trong một góc tối, nghe Bàng Thái sư gọi một tiếng, run run rẩy rẩy bước ra.
Bàng Thái sư lại hỏi: “Đại nhân nhà ngươi có thích những quà tặng của mấy năm qua hay không?”
Một câu thật bình thường, không thể tưởng tượng được là Gia Đinh quỳ ầm xuống, đầu chấm trên mặt đất, nâng cũng không dám nâng.
Bàng Thái sư chẳng phản ứng gì, hắn là được người quỳ lạy quen rồi. Công Tôn Sách lại nhìn ngây người. Y thầm nghĩ Gia Đinh đi theo phụ thân lâu năm, bị nhiễm sự khúm núm của phụ thân, về tình có thể hiểu được, nhưng mà cũng không cần khoa trương như vậy nha. Quỳ nhanh nhẹn tiêu chuẩn như vậy, giống như đã chuẩn bị từ rất lâu.
Gia Đinh run giọng nói: “Lão gia dặn bảo nô tài đem quà tặng cúng trong từ đường. Nói là Hoàng Thượng ban cho, không dám tự tiện dùng…”
Bàng Thái sư bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, vừa nghiêm túc kích động lại khẩn trương: “Mấy thứ kia, đại nhân nhà ngươi, chưa từng mở ra xem?”
Gia Đinh không dám trả lời, càng cúi thấp thân mình thêm một chút.
Bàng Thái sư nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi nửa ngày, gạt chủ tớ Công Tôn Sách qua một bên không để ý tới. Công Tôn Sách nhìn Bàng Thái sư, lại nhìn Gia Đinh quỳ cứng ngắc trên mặt đất, không biết có nên đi đỡ hay không.
So với chuyện trùng hợp phụ thân của Công Tôn Sách là người quen cũ của phụ thân nhà mình, Bàng Thống càng để ý đến thái độ khác thường của phụ thân hơn. Trong phút chốc ngắn ngủi, sắc mặt đã thay đổi mấy lần, đây vẫn là Bàng Thái sư hờ hững sâu không thể dò sao?
Công Tôn đại nhân này, rốt cuộc là nhân vật nào?
Bàng Thái sư than thở một hơi, chậm rãi mở mắt, ánh mắt xa xa nhìn Công Tôn Sách. Rõ ràng là đang nhìn Công Tôn Sách, lại không giống như đang nhìn y, mà là xuyên thấu qua y, nhìn thấy thứ gì khác, nghĩ đến chuyện gì khác. Công Tôn Sách bị nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, động đậy người, ánh mắt dao động.
Mãi đến khi nhìn xuyên thấu Công Tôn Sách rồi, Thái sư phục hồi tinh thần lại dùng kiểu cách nhà quan nói: “Lão phu còn có chuyện quan trọng, không tiện ngồi cùng, để người đưa hiền điệt (cháu) về đi.”
Công Tôn Sách nghĩ thầm vậy coi như là cả buổi trời chỉ hỏi xong mấy câu vô nghĩa, nên để ta về từ sớm mới đúng.
Thái sư nhìn trái nhìn phải, bởi vì phải dò hỏi chuyện riêng tư của người khác, vì lí do không quá vẻ vang, nên trước đó tôi tớ nha hoàn đã bị cho lui, giờ cho dù có cao giọng gọi, cũng không có người trả lời.
Bên trong đang khó xử, bên ngoài Phi Yến nghe được một câu cuối cùng của phụ thân, lập tức mừng rỡ: “Ca ngươi nghe kìa! Phụ thân gọi hắn là hiền điệt! Hắn quả nhiên là nam! Ha…”
Ha còn chưa có ha xong, vui sướng vung tay múa chân mất thăng bằng, người liền theo chậu hoa cao hai thước nghiêng xuống, còn vừa té vừa thét chói tai. Lần này, nhất định là phải kinh động người ở trong phòng.
Bàng Thống vững vàng tiếp được Phi Yến vào trong lòng, nàng sợ hãi, ôm chặt cổ của ca ca hoảng hồn bất an, việc này làm cho Bàng Thống mất đi cơ hội chạy trốn hay ấn nấp.
Thái sư đẩy cửa đi ra, Công Tôn Sách và Gia Đinh theo sát phía sau. Ba người thay đổi thân phận thay đổi địa điểm chạm mặt.
Gia Đinh nhìn Bàng Thống, ngạc nhiên há to miệng. Công Tôn Sách hơi hơi mở to mắt, trong mắt có chút xao động khẽ vút qua. Bàng Thống thì tỏ vẻ mặt dày, tự nhiên giúp Phi Yến đứng vững, không có một chút băn khoăn.
Phi Yến sợ hãi gọi một tiếng cha. Thái sư nhìn thấy chậu hoa ngã xuống đất nhìn thấy lỗ trên cửa sổ liền biết chuyện gì xảy ra, chỉ không nghĩ tới sẽ có phần Bàng Thống. Trước mặt người ngoài tức giận không hay, hắn nghiêm khắc liếc mắt nhìn Phi Yến một cái, sau đó nói với Bàng Thống: “Thống nhi a, thay vi phụ tiễn khách đi.”
Miệng của Gia Đinh lập tức lại mở ra nửa tấc. Công Tôn Sách trời sinh lung linh tâm*, về lý do tại sao Bàng đại ca lại ở đây đã sớm đoán được bảy tám phần, trong lòng bắt đầu âm trầm nén giận.
(1)Thất khiếu linh lung tâm (tim có 7 lỗ): Có liên quan đến điển tích Văn Tài thần Tỷ Can. Dùng để chỉ người rất thông minh tài ba có lương tâm, người nhân tài về nhân cách và khả năng làm việc.
Các vị đang ngồi xem đều biết, Công Tôn công tử tu dưỡng rất tốt, khi bị tổn thương hay là khi phát cáu, chưa bao giờ chĩa mũi nhọn vào người ta (trừ Bao Chửng và Triển Chiêu). Y chỉ sẽ phân cao thấp với chính bản thân mình. Bình thường buồn bực đến mức phát bệnh, ở bên ngoài cũng là một mảng bình tĩnh.
Bàng Thống vươn tay: “Công Tôn công tử, mời đi.”
Xuyên qua hậu viện đưa Công Tôn Sách ra cửa hông, dọc đường nha hoàn tôi tớ đều hành lễ chào hắn, gọi Nhị thiếu gia Nhị thiếu gia. Bàng Thống nghe một tiếng, trong lòng liền buồn phiền thêm một chút, chưa từng cảm thấy tiếng Nhị thiếu gia này lại chói tai như vậy. Hắn lặng lẽ nhìn gương mặt của Công Tôn Sách, vẫn vân đạm phong khinh.
Bàng Thống rất rõ Công Tôn Sách chính là kiểu người bên ngoài trời yên biển lặng bên trong sóng gió cuộn gào, trái lại hắn không biết mở miệng từ đâu. Đến cửa bên của Bàng phủ, Công Tôn Sách nói: “Bàng nhị công tử xin dừng bước, tại hạ cáo từ.”
Dứt lời nhấc chân bước đi, Bàng Thống túm cánh tay y kéo về. Cánh tay gầy như vậy, khung xương tinh xảo, thật sự là không nắm chặt được. Bàng Thống nắm chặt rồi sẽ không buông ra. Công Tôn Sách là tính cách văn nhân, đánh nhau mạnh bạo không được, y rất sở trường về chiến tranh lạnh, y là kiểu người một câu bất hòa sẽ phất tay áo bước đi, sau đó biểu hiện như người xa lạ, cả đời không qua lại với nhau.
Nếu hiện giờ để y đi, vậy sẽ không nắm lại được nữa.
Bàng Thống nói: “Ngươi đang tức giận?”
Công Tôn Sách nói: “Bàng nhị công tử nói quá lời. Tại sao tại hạ phải tức giận?”
“Không tức giận là tốt rồi. Ta đi dẫn Đạp Nhật tới, chúng ta cùng đi dạo.”
Công Tôn Sách nói: “Không cần. Cáo từ.”
Bàng Thống nắm lấy tay y không chút nhúc nhích: “Sao lại không cần? Hôm qua chẳng phải đã nói rồi sao.”
Công Tôn Sách giãy dụa không thoát khỏi tay hắn, giống như bị đùa giỡn một lần nữa, giận không thể nén, quát: “Bàng Úy Ly! Ngươi đừng quá quá đáng!” Gia Đinh bên cạnh đã muốn dũng cảm đứng ra, bị ánh mắt của Bàng Thống dọa trở về. Không còn cách nào khác, ánh mắt kia rất giống Bàng Thái sư lúc còn trẻ, về phần khí thế, so với Thái sư chỉ có hơn chứ không kém.
Bàng Thống vẫn không buông tay, ngược lại Công Tôn Sách khôi phục vẻ lãnh tĩnh: ‘Tại hạ lỡ lời, chỉ sợ Úy Ly cũng không phải đại danh của Bàng công tử đúng không?”
“Đúng. Đó không phải là tên của ta, đó là tên chữ của ta. Chính danh của ta là Bàng Thống, Thống trong thống lĩnh tứ phương. Ngươi nhớ cho kỹ.”
Bàng Thống vừa nói vừa dồn ép Công Tôn Sách vào cánh cửa, tư thế làm người ta suy nghĩ xa xôi. Tôi tớ nô tì đi ngang qua liếc mắt một cái liền mau chóng trốn mất, nhưng thật sự không phải vì sợ Nhị thiếu gia. Bọn họ là muốn nhanh chóng chạy tới nói cho Phương Nhi biết là nàng cá cược thắng rồi. Công tử xinh đẹp này quả nhiên là nữ phẫn nam trang. Đầu tiên là bị lão gia nhốt trong thư phòng, lúc sau lại bị Nhị thiếu gia dồn vào cánh cửa. Ai… Sở thích của mấy quan to kẻ quý thật đúng là không nói nổi, cứ tưởng giả nam trang là có thể tán tỉnh nhau trước mặt mọi người không chút kiêng kỵ. Nhị thiếu gia cũng thật là, nhân tình của phụ thân đại nhân, hắn cũng dám chạm loạn.
Nếu những tiếng lòng của quần chúng này bị Công Tôn Sách biết được, nhất định y sẽ trở về gặm chết Bàng Thống. Đáng tiếc là y không biết, vì thế vẫn cứ bị dồn trong tư thế làm người ta hiểu lầm, trong lòng căm giận rối tinh rối mù.
“Tôn tính đại danh của Bàng công tử ta không có hứng thú muốn biết, cũng không cần biết.”
“Với giao tình của ta và ngươi, sao có thể không biết tên gọi của đối phương.”
“Ta không có bằng hữu dối trời gạt đất như Bàng công tử.”
Bàng Thống từ trên cao nhìn xuống ghé sát vào y: “Ngươi không thể không nói lý lẽ. Ta nói ta họ Bàng, tên là Úy Ly, nhân sĩ kinh thành. Câu nào là dối gạt ngươi?”
“Ngươi cũng không có nói ngươi là Nhị công tử của Bàng Thái sư!”
“Là ta chưa nói, nhưng ta cũng không có phủ nhận a!” Bàng Thống chờ đợi, cười khôi hài: “Trái lại Thúc Trúc, cái này, là tên hay là tên chữ? Ân? Hai người chúng ta, là ai đang lừa ai?”
Đây không phải là tên cũng không phải tên chữ, là đem chữ Sách chia làm hai. Vài lần muốn nói cho Bàng Thống, lại không biết lên tiếng thế nào. Hiện giờ bị vạch trần, không khỏi thẹn quá thành giận.
Mặt của Công Tôn Sách đỏ lên, liều mạng giãy giụa, vùng ra phía cửa lớn bước nhanh. Đi được hai bước lại trở về, từ trong tay áo lấy ra một thứ gì đó nhét vào trong tay của Bàng Thống. Bàng Thống chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay có thứ gì lành lạnh, trước mắt thoáng qua đôi mắt như giọt nước lạnh thấu xương của Công Tôn Sách, trong chớp nhoáng người đã mang theo Gia Đinh chạy mất.
Trong tay chính là chai thuốc bôi tay Bàng Thống đưa cho Công Tôn Sách, trong bình sứ thanh hoa đựng thuốc mỡ mùi thơm ngát, còn thừa lại hơn nửa bình.
Tính từ ngày bị thương đến ba ngày sau, được rồi, Công Tôn Sách da mỏng thịt mềm, thương thế cũng tinh tế hơn người khác, mãi đến sáu ngày sau mới tính là khỏi hẳn. Vậy là trong bảy tám ngày sau đó, y vẫn mang theo cái bình này cất ở bên người? Cất ở trong người cũng không trả, đến tận hôm nay tức giận, mới quăng cho hắn giống như trả tín vật gì vậy.