Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 20



CHƯƠNG 20

 

Đường Tống vốn chỉ là đơn thuần tắm rửa cho Vương gia, không nghĩ tới lại khơi lên ngọn lửa dục vọng của Hàn Vương.

Kỳ thật tính dục của Hàn Vương cũng không tràn đầy, trước khi muốn đều tìm Lưu tổng quản trước tiên, kêu Lưu tổng quản chuẩn bị người cho hắn phát tiết. Phương thức Đường Tống tắm rửa, làm cho Hàn Vương nhớ tới mấy tiểu quan thanh lâu Lưu tổng quản đưa đến cho hắn hồi trước. Đám tiểu quan này tuy rằng chưa tiếp khách, nhưng cũng được huấn luyện không ít chiêu thức khiêu khích người, giống như rắn nước ở trên người hắn nữu đến nữu đi, thật sự rất chán ghét.



Nhưng vuốt ve của Đường Tống cùng những người đó không giống, có thể cảm nhận được y không phải cố ý, thời điểm đảo qua điểm mẫn cảm của hắn cũng không giống tiểu quan kia dừng lại vuốt ve, nhưng chỉ là đảo qua đảo lại như vậy làm cho Hàn Vương cảm giác so với không chạm hoặc chuyên môn chạm đều tâm dương khó nhịn. Cảm nhận được hạ thể của mình đã bắt đầu phản ứng, Hàn Vương không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ bởi vì mình cấm dục lâu quá chăng?

Hàn Vương âm thầm trấn áp *** không nói, cục cưng Đường Tống lại một chút cũng không phát hiện quái dị của Hàn Vương, vẫn hết sức chuyên chú giúp Vương gia lau thân mình. Ân, không nghĩ tới tuy rằng Hàn Vương thoạt nhìn thực gầy, nhưng cơ bắp trên người cũng không ít. Đường Tống càng lau, cơ bắp kia lại càng nổi lên, càng cứng rắn, Đường Tống không khỏi cảm thấy thần kì, nhớ tới dáng người bạch trảm kê của mình, thật sự là như người sống với người chết a.

Đường Tống sát nha sát nha, rất nhanh đã tới nửa người dưới, đến lúc nhìn rõ cái đang đứng sừng sững giữa bụi cỏ tươi tốt ở trong nước là cái gì, Đường Tống cả kinh ném cái khăn đang cầm trong tay ra ngoài. Đồng thời, thân thể y cũng lùi lại vài bước, vừa sợ hãi vừa thẹn thùng nói: “Vương, Vương gia, tiểu nhân đi tìm Lưu quản gia.”

Nói xong, Đường Tống không đợi Hàn Vương đáp ứng, hướng về phía cửa phòng xông ra ngoài. Thật là đáng sợ, tuy rằng vừa rồi ở trong nước không thấy rõ, nhưng liên tưởng đến đêm hôm đó chính nó gây cho mình thống khổ, Đường Tống một khắc cũng không dám ở lâu.

Đường Tống đột nhiên chạy trốn, khiến cho Hàn Vương tức giận cực độ. Vốn không tính toán làm cái gì, lại thấy bộ dáng Đường Tống sợ hắn như sợ rắn rết, trong lòng đặc biệt mất hứng. Chẳng lẽ trong lòng Đường Tống ghét bỏ hắn đến thế?

Mắt thấy tay Đường Tống sắp đến cửa, Hàn Vương vội vàng túm lấy cái khăn tắm Đường Tống ném vào dục dũng, vận lực hướng phía sau lưng Đường Tống đánh tới.

Đường Tống chưa kịp cao hứng vì có thể chạy đi, không ngờ trên lưng đột nhiên trúng một lực đạo rất lớn, ngay lập tức gục trên mặt đất. Lúc này, tay y cách cửa phòng không đến một thước.

Đường Tống đành chịu để cho Hàn Vương xốc lên, lột hết quần áo ném vào trong dục dũng.

Hiện tại Hàn Vương vừa bị dục hỏa vừa bị lửa giận đốt, hai loại “Hỏa” đốt sạch lý trí của Hàn Vương. Lập tức không để ý đến Đường Tống giãy dụa cầu xin, túm tóc Đường Tống, đem y ấn vào trong nước, nhấc lên, lại ấn xuống, nhấc lên như thế vài lần, cứ như rũ quần áo.

Chờ Hàn Vương cảm thấy tẩy đã xong, làm Đường Tống uống một bụng đầy nước, đã nửa sống nửa chết xách đi ra, dùng quần áo của mình tùy tiện xoa xoa, liền ném tới trên giường, chuẩn bị “ăn”.

“Vương gia, đừng a!” Đường Tống một bên hữu khí vô lực cầu xin, một bên dùng tay chân bủn rủn giãy dụa vô dụng. Nhưng ở trong mắt Hàn Vương, giãy dụa của y chỉ càng làm cho trận phát tiết này thêm thú vị mà thôi.

Hai đùi bị hai cánh tay hữu lực tách ra, bị tạo thành chữ “nhất”, bắp đùi nhảy thình thịch, thân thể đã bị tách ra tới cực hạn, Đường Tống cảm giác mình lập tức sẽ bị xé thành hai nửa. Hạ thân yếu ớt hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt của Hàn Vương, phân thân vẫn phấn nộn như cũ đáng thương lui thành một đoàn, tiểu hoa cúc nho nhỏ phía dưới cũng cảm giác được nguy hiểm sắp đến, kịch liệt co rút lại.

Hàn Vương nhấc thắt lưng Đường Tống lên, cơ hồ cũng ngực thành một góc vuông. Hàn Vương đem chân của Đường Tống áp tới trên ngực y, đem côn nhục cứng rắn như thiết của mình để ở trên tiểu hoa cúc đang co rúm của Đường Tống, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, hung hăng xỏ vào. “A ———”

Hết chương thứ hai mươi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.